Đợi Mưa Tạnh
Chương 7: Cứu mỹ nhân
Tuy Bắc Vũ không thừa nhận, nhưng không có nghĩa Giang Việt sẽ tin cô.
Ba ngày sau, Bắc Vũ vẫn tiếp tục xách đàn ra sân thể dục. Nhưng cô vừa mới xuống đến dưới sân, đã trông thấy Giang Việt đứng đó đợi cô.
– Chị Vũ, đi đâu đó?
Bắc Vũ vội đi "hẹn hò" với Thẩm Lạc, nên trả lời qua quít:
– Đi luyện đàn ở sân thể dục.
Giang Việt đi theo cô:
– Nghe nói, tối nào em cũng đi ra sân thể dục luyện đàn. Bây giờ là mùa đông, em không lạnh à?
– Luyện ở sân thể dục mới không làm phiền đến người khác. Em không ra sân thể dục thì đi đâu được?
– Vậy à?
Giang Việt kéo dài giọng:
– Thật trùng hợp! Tối nào Lạc Thần lớp anh cũng ra sân thể dục ngắm sao đấy.
Cuối cùng Bắc Vũ cũng biết cậu định làm gì. Cô quay lại, tươi cười nói:
– Giang Nhị Cẩu, anh to gan thật đấy, dám quản em hả!
Giang Việt khoanh tay trước ngực, cười hì hì:
– Em nào dám! Em chỉ thấy chị làm vậy không có tác dụng thôi. Ngày nào chị cũng chạy đến lớp em. Buổi tối còn chạy ra sân thể dục đánh đàn quấy rầy người ta, nhưng người ta có chủ động nói chuyện với chị không?
Bắc Vũ bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hoá giận:
– Liên quan quái gì đến anh!
Cô cho rằng sau bữa cơm đó, nếu có gặp, ít nhất Thẩm Lạc cũng sẽ chào hỏi một câu. Ai ngờ cô ra sân thể dục mấy ngày nay, cậu cũng không nhìn cô lấy một cái.
Giang Việt chậc một tiếng:
– Em nói gì thế? Anh là anh trai em, đương nhiên phải quan tâm em rồi. Tính em thế nào anh còn không biết à? Cái tính kiêu ngạo của em á? Thích người ta lại không dám tỏ tình, sợ bị người ta từ chối thì sẽ mất mặt. Cho nên ngày ngày lượn lờ trước mặt người ta, muốn người ta chú ý tới em. Nếu là thằng con trai khác chỉ sợ đã sớm mắc câu rồi. Nhưng Thẩm Lạc là ai chứ? Là Lạc Thần mắt mọc trên đỉnh đầu đấy. Cậu ta chuyển đến lớp anh đã hơn nửa học kì, không thiếu con gái thích cậu ta đâu. Nhưng người ta còn không thèm nhìn. Ngồi trong lớp cũng chẳng chuyện trò gì hết.
Bắc Vũ nghiêm mặt:
– Con gái lớp anh rảnh rỗi thật đấy.
Giang Việt gật đầu:
– Anh cũng thấy vậy, nhưng mà nó không quan trọng. Quan trọng là... em làm đủ mọi việc để thu hút sự chú ý của người ta như vậy, có tác dụng không?
– Có tác dụng hay không không cần anh lo!
– Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói. Hôm nay anh đến để giúp em đấy. Không em lại luôn làm mấy chuyện vô ích.
Bắc Vũ nghi ngờ nhìn cậu:
– Anh giúp em hả? Giang Nhị Cẩu, đây là yêu sớm đấy! Anh không đi mách mẹ em hả?
– Em cho rằng ai cũng miệng rộng như em à? Với lại cái này mà là yêu sớm á? Anh nói cho em biết, cho dù Thẩm Lạc có để ý tới em thì cũng sẽ không yêu đương với một con nhóc như em đâu. Người ta sắp lên đại học rồi. Anh chỉ là không nỡ nhìn thấy cậu ta tốt nghiệp rồi, mà em còn chưa đả động được cậu ta thôi. Ít nhất cũng phải để cho mình một đường lui chứ. Miễn sau này nhớ tới lại thấy hối hận.
Không thể không nói tuy Giang Việt là người thô kệch, nhưng những lời này lại rất có lý.
Yêu sớm ở trường số hai cũng chẳng phải chuyện lạ gì, nhưng Bắc Vũ cũng không mong đợi là sẽ yêu đương với Thẩm Lạc vào lúc này. Trên thực tế, cô cũng không hiểu đám học sinh cấp III, có một gánh nặng sừng sững trước mặt là thi vào Đại Học, thì yêu đương kiểu gì.
Bây giờ cô chỉ muốn có một chút quan hệ với Thẩm Lạc, để sau này có thêm hi vọng. Đối với cô thì sự tồn tại của Thẩm Lạc rất kỳ diệu. Cô còn cảm thấy sau này sẽ không thể gặp được ai hấp dẫn cô như thế nữa.
Cô liếc Giang Việt:
– Vậy anh nói xem em nên làm gì?
Giang Việt chớp mắt với cô:
– Dựa theo kinh nghiệm của anh thì anh hùng cứu mỹ nhân là cách tốt nhất.
Bắc Vũ cười lạnh:
– Anh theo đuổi hoa khôi lớp anh bằng cách này hả? Em thấy nó cũng không có tác dụng gì đâu!
Giang Việt sờ mũi:
– Nếu không phải chủ nhiệm lớp anh liên kết với bố mẹ bạn ấy chia rẽ uyên ương, thì anh đã sớm ôm được mỹ nhân về rồi. Mà bây giờ sắp thi đại học rồi, anh không muốn làm người ta phân tâm.
Bắc Vũ xì một tiếng:
– Ý anh là tìm mấy người giả vờ bắt nạt em, rồi để Thẩm Lạc anh hùng cứu mỹ nhân?
Giang Việt:
– Đương nhiên là không rồi. Với tính cách của cậu ta, thì tám chín phần là không quan tâm mấy chuyện này.
Bắc Vũ khinh bỉ:
– Vậy thì sao?
– Cho nên... em phải làm anh hùng cứu mỹ nam chứ sao.
– Giang Nhị Cẩu, đầu anh bị úng nước hả?
Giang Việt hứ một tiếng:
– Em nghe anh nói hết đã, cậu ta đang ở sân thể dục đúng không? Bây giờ cũng chẳng có ai ở đó đâu. Anh gọi người trong đội thể dục đến tìm cậu ta. Sau đó em đi ngăn cản bọn họ lại.
– Sao bọn họ lại nghe em được? Anh tưởng Thẩm Lạc ngốc lắm hả?
Giang Việt cười:
– Chuyện này thì quá đơn giản. Anh đã nói với bọn họ rồi. Em chỉ cần nói tên anh ra là được.
Ở nhà Giang Việt bị bố mẹ đánh suốt ngày, còn bị Bắc Vũ trèo đầu cưỡi cổ từ nhỏ đến lớn. Nhưng ở ngoài cũng là người có tiếng tăm, còn là anh cả trong đội thể dục trường, mà anh cả đội thể dục thì cũng là anh cả của trường. Cho nên cậu ta tự xưng là anh cả trường số hai cũng không phải là nói khoác.
Bắc Vũ vẫn cảm thấy ý tưởng này rất ngu ngốc, nhưng chịu nổi sức hấp dẫn của việc Thẩm Lạc chủ động nói chuyện với mình. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
– Vậy thử xem sao!
Giang Việt vỗ tay:
– Vậy còn tạm được chứ.
Cậu ta lấy di động ra gọi cho hai tên bạn thân, rồi dặn dò cẩn thận. Sau đó đắc ý nhướn mày:
– Mười phút sau em đến sân thể dục, đảm bảo hành động nghĩa hiệp của em hôm nay có tác dụng gấp trăm lần so với mấy việc em làm lúc trước. Nếu như vậy mà cậu ta còn không để ý tới em thì anh thấy em tốn công nữa, đổi mục tiêu mới cho nhanh.
Bắc Vũ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng thầm đồng ý.
Cô thấy rất căng thẳng, nên cứ ôm đàn đứng một lát, rồi lại ngồi xuống ghế một lát. Cuối cùng không chịu nổi, nên đành đi ra sân thể dục.
Giang Việt nắm tay lại, nói nhỏ:
– Chị Vũ, cố lên!
Bắc Vũ nhíu mày:
– Nếu mà xảy ra chuyện gì, em sẽ hỏi tội anh.
Giang Việt nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo:
– Thôi anh cũng đi xem sao. Nhỡ mà có chuyện gì thật thì còn ngăn lại được.
Đến gần sân thể dục, Bắc Vũ nhìn đồng hồ, rồi nói:
– Anh đứng ở đây thôi. Thẩm Lạc rất thông minh. Đừng để anh ấy biết là chúng ta làm.
Nói xong thì chạy vội vào trong. Cô mới đi được mấy bước, đã trông thấy chiếc xà kép Thẩm Lạc hay ngồi trống không. Cô nhìn ra xung quanh cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.
Cô đi tiếp thì nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Sau đó mới nhìn thấy có hai người nằm dưới đất.
Bắc Vũ sợ hãi, tưởng có chuyện gì. Cô chạy lên xem, nhưng không phải Thẩm Lạc.
Hai người này ôm bụng rên rỉ, nhìn rất thảm.
Cô hỏi:
– Anh... hai anh là Giang Việt gọi tới hả?
Một người xuýt xoa hai tiếng rồi nói:
– Người anh Việt muốn xử lý này là ai thế? Ra tay quá độc ác, đau chết mất!
Bắc Vũ nói:
– Anh ấy đâu rồi? Hai người không làm gì anh ấy đấy chứ?
– Bọn này còn chưa đụng tới tóc nó, đã bị đánh thành thế này rồi.
Bắc Vũ thở phào, rồi lại thấy chột dạ. Dù sao hai người này bị đánh cũng là tại cô cả.
Mà hai người này là học sinh thể dục, sao Thẩm Lạc có thể đánh người ta thành như vậy được nhỉ?
Cô nhìn quanh một vòng, không thấy Thẩm Lạc đâu. Rồi mới gọi cho Giang Việt:
– Xảy ra chuyện rồi anh mau vào đây!
Giang Việt chạy vào, hai người kia đã ngồi dậy, nhưng vẫn rên rỉ.
– Sao thế này?
Giang Việt hoảng hốt.
– Anh Việt, bọn em bị thằng kia đánh.
– Thế cậu ta đâu?
– Đi rồi.
– Cậu ta không sao đấy chứ?
Hai người kia sụp đổ, gào lên:
– Anh Việt, người bị đánh là bọn em. Bọn em đã đụng đến nó đâu.
– Mẹ nó! Sao lại thế này? Hai đứa mày còn không đánh lại một thằng mọt sách à?
– Mọt sách gì chứ? Anh Việt, lần sau anh đừng lừa bọn em như vậy! Thằng kia là ai đấy?
Giang Việt và Bắc Vũ nhìn nhau, rồi lẩm bẩm:
– Không ngờ Thẩm Lạc còn có chiêu này.
Rồi lại nói với hai người dưới đất:
– Có cần đi bệnh viện không?
Hai người xua tay:
– Chỉ bị thương ngoài da thôi. Thằng kia ra tay cũng có chừng mực.
Giang Việt đỡ người dậy, áy náy nói:
– Là lỗi của tao, lần sau tao sẽ mời hai đứa mày đi chơi game cả đêm.
Hai người kia đỡ nhau đi về. Bắc Vũ tức giận ngồi xuống đất, tay đè lên phím đàn.
Giang Việt sờ tai, ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì:
– Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà!
Bắc Vũ trợn mắt:
– Quả nhiên là không thể tin anh!
Giang Việt:
– Ai biết Thẩm Lạc lại biết võ chứ? Lần sau anh sẽ gọi thêm mấy người nữa.
– Còn có lần sau à? Anh muốn bị mời văn phòng à?
– Được rồi! – Giang Việt phất tay.
– Bỏ qua phương án anh hùng cứu mỹ nhân này, chúng ta vẫn còn cách khác mà.
Bắc Vũ cười lạnh:
– Giang Nhị Cẩu, em cám ơn anh! Anh đừng tham gia vào chuyện của em nữa.
Giang Việt gãi đầu:
– Vậy anh sẽ mặt dày rủ cậu ta đi chơi, sau đó dẫn em theo, chế tạo cơ hội cho hai người nhé?
Bắc Vũ không đồng ý:
– Anh rủ được thì hẵng nói.
Giang Việt nghĩ tới sau lần chơi bóng đó, cậu ta có rủ Thẩm Lạc mấy lần nữa, nhưng đều bị từ chối. Thẩm Lạc lại quay lại dáng vẻ một mình như trước.
Cậu ta thở dài, vỗ vai Bắc Vũ:
– Xem ra hai anh em chúng ta đồng bệnh tương liên rồi. Anh và Nhu Nhu, em và Lạc thần đều là có duyên vô phận.
– Anh đừng có buồn nôn như vậy nữa được không?
Giang Việt cười bỉ ổi:
– Lạc Lạc của em?
Một giây sau liền bị Bắc Vũ đá cho một cái.
Ba ngày sau, Bắc Vũ vẫn tiếp tục xách đàn ra sân thể dục. Nhưng cô vừa mới xuống đến dưới sân, đã trông thấy Giang Việt đứng đó đợi cô.
– Chị Vũ, đi đâu đó?
Bắc Vũ vội đi "hẹn hò" với Thẩm Lạc, nên trả lời qua quít:
– Đi luyện đàn ở sân thể dục.
Giang Việt đi theo cô:
– Nghe nói, tối nào em cũng đi ra sân thể dục luyện đàn. Bây giờ là mùa đông, em không lạnh à?
– Luyện ở sân thể dục mới không làm phiền đến người khác. Em không ra sân thể dục thì đi đâu được?
– Vậy à?
Giang Việt kéo dài giọng:
– Thật trùng hợp! Tối nào Lạc Thần lớp anh cũng ra sân thể dục ngắm sao đấy.
Cuối cùng Bắc Vũ cũng biết cậu định làm gì. Cô quay lại, tươi cười nói:
– Giang Nhị Cẩu, anh to gan thật đấy, dám quản em hả!
Giang Việt khoanh tay trước ngực, cười hì hì:
– Em nào dám! Em chỉ thấy chị làm vậy không có tác dụng thôi. Ngày nào chị cũng chạy đến lớp em. Buổi tối còn chạy ra sân thể dục đánh đàn quấy rầy người ta, nhưng người ta có chủ động nói chuyện với chị không?
Bắc Vũ bị chọc trúng chỗ đau, thẹn quá hoá giận:
– Liên quan quái gì đến anh!
Cô cho rằng sau bữa cơm đó, nếu có gặp, ít nhất Thẩm Lạc cũng sẽ chào hỏi một câu. Ai ngờ cô ra sân thể dục mấy ngày nay, cậu cũng không nhìn cô lấy một cái.
Giang Việt chậc một tiếng:
– Em nói gì thế? Anh là anh trai em, đương nhiên phải quan tâm em rồi. Tính em thế nào anh còn không biết à? Cái tính kiêu ngạo của em á? Thích người ta lại không dám tỏ tình, sợ bị người ta từ chối thì sẽ mất mặt. Cho nên ngày ngày lượn lờ trước mặt người ta, muốn người ta chú ý tới em. Nếu là thằng con trai khác chỉ sợ đã sớm mắc câu rồi. Nhưng Thẩm Lạc là ai chứ? Là Lạc Thần mắt mọc trên đỉnh đầu đấy. Cậu ta chuyển đến lớp anh đã hơn nửa học kì, không thiếu con gái thích cậu ta đâu. Nhưng người ta còn không thèm nhìn. Ngồi trong lớp cũng chẳng chuyện trò gì hết.
Bắc Vũ nghiêm mặt:
– Con gái lớp anh rảnh rỗi thật đấy.
Giang Việt gật đầu:
– Anh cũng thấy vậy, nhưng mà nó không quan trọng. Quan trọng là... em làm đủ mọi việc để thu hút sự chú ý của người ta như vậy, có tác dụng không?
– Có tác dụng hay không không cần anh lo!
– Có lòng tốt lại bị coi là lòng lang dạ sói. Hôm nay anh đến để giúp em đấy. Không em lại luôn làm mấy chuyện vô ích.
Bắc Vũ nghi ngờ nhìn cậu:
– Anh giúp em hả? Giang Nhị Cẩu, đây là yêu sớm đấy! Anh không đi mách mẹ em hả?
– Em cho rằng ai cũng miệng rộng như em à? Với lại cái này mà là yêu sớm á? Anh nói cho em biết, cho dù Thẩm Lạc có để ý tới em thì cũng sẽ không yêu đương với một con nhóc như em đâu. Người ta sắp lên đại học rồi. Anh chỉ là không nỡ nhìn thấy cậu ta tốt nghiệp rồi, mà em còn chưa đả động được cậu ta thôi. Ít nhất cũng phải để cho mình một đường lui chứ. Miễn sau này nhớ tới lại thấy hối hận.
Không thể không nói tuy Giang Việt là người thô kệch, nhưng những lời này lại rất có lý.
Yêu sớm ở trường số hai cũng chẳng phải chuyện lạ gì, nhưng Bắc Vũ cũng không mong đợi là sẽ yêu đương với Thẩm Lạc vào lúc này. Trên thực tế, cô cũng không hiểu đám học sinh cấp III, có một gánh nặng sừng sững trước mặt là thi vào Đại Học, thì yêu đương kiểu gì.
Bây giờ cô chỉ muốn có một chút quan hệ với Thẩm Lạc, để sau này có thêm hi vọng. Đối với cô thì sự tồn tại của Thẩm Lạc rất kỳ diệu. Cô còn cảm thấy sau này sẽ không thể gặp được ai hấp dẫn cô như thế nữa.
Cô liếc Giang Việt:
– Vậy anh nói xem em nên làm gì?
Giang Việt chớp mắt với cô:
– Dựa theo kinh nghiệm của anh thì anh hùng cứu mỹ nhân là cách tốt nhất.
Bắc Vũ cười lạnh:
– Anh theo đuổi hoa khôi lớp anh bằng cách này hả? Em thấy nó cũng không có tác dụng gì đâu!
Giang Việt sờ mũi:
– Nếu không phải chủ nhiệm lớp anh liên kết với bố mẹ bạn ấy chia rẽ uyên ương, thì anh đã sớm ôm được mỹ nhân về rồi. Mà bây giờ sắp thi đại học rồi, anh không muốn làm người ta phân tâm.
Bắc Vũ xì một tiếng:
– Ý anh là tìm mấy người giả vờ bắt nạt em, rồi để Thẩm Lạc anh hùng cứu mỹ nhân?
Giang Việt:
– Đương nhiên là không rồi. Với tính cách của cậu ta, thì tám chín phần là không quan tâm mấy chuyện này.
Bắc Vũ khinh bỉ:
– Vậy thì sao?
– Cho nên... em phải làm anh hùng cứu mỹ nam chứ sao.
– Giang Nhị Cẩu, đầu anh bị úng nước hả?
Giang Việt hứ một tiếng:
– Em nghe anh nói hết đã, cậu ta đang ở sân thể dục đúng không? Bây giờ cũng chẳng có ai ở đó đâu. Anh gọi người trong đội thể dục đến tìm cậu ta. Sau đó em đi ngăn cản bọn họ lại.
– Sao bọn họ lại nghe em được? Anh tưởng Thẩm Lạc ngốc lắm hả?
Giang Việt cười:
– Chuyện này thì quá đơn giản. Anh đã nói với bọn họ rồi. Em chỉ cần nói tên anh ra là được.
Ở nhà Giang Việt bị bố mẹ đánh suốt ngày, còn bị Bắc Vũ trèo đầu cưỡi cổ từ nhỏ đến lớn. Nhưng ở ngoài cũng là người có tiếng tăm, còn là anh cả trong đội thể dục trường, mà anh cả đội thể dục thì cũng là anh cả của trường. Cho nên cậu ta tự xưng là anh cả trường số hai cũng không phải là nói khoác.
Bắc Vũ vẫn cảm thấy ý tưởng này rất ngu ngốc, nhưng chịu nổi sức hấp dẫn của việc Thẩm Lạc chủ động nói chuyện với mình. Cô suy nghĩ một chút rồi nói:
– Vậy thử xem sao!
Giang Việt vỗ tay:
– Vậy còn tạm được chứ.
Cậu ta lấy di động ra gọi cho hai tên bạn thân, rồi dặn dò cẩn thận. Sau đó đắc ý nhướn mày:
– Mười phút sau em đến sân thể dục, đảm bảo hành động nghĩa hiệp của em hôm nay có tác dụng gấp trăm lần so với mấy việc em làm lúc trước. Nếu như vậy mà cậu ta còn không để ý tới em thì anh thấy em tốn công nữa, đổi mục tiêu mới cho nhanh.
Bắc Vũ cảm thấy không đúng lắm, nhưng cũng thầm đồng ý.
Cô thấy rất căng thẳng, nên cứ ôm đàn đứng một lát, rồi lại ngồi xuống ghế một lát. Cuối cùng không chịu nổi, nên đành đi ra sân thể dục.
Giang Việt nắm tay lại, nói nhỏ:
– Chị Vũ, cố lên!
Bắc Vũ nhíu mày:
– Nếu mà xảy ra chuyện gì, em sẽ hỏi tội anh.
Giang Việt nghĩ nghĩ rồi cũng đi theo:
– Thôi anh cũng đi xem sao. Nhỡ mà có chuyện gì thật thì còn ngăn lại được.
Đến gần sân thể dục, Bắc Vũ nhìn đồng hồ, rồi nói:
– Anh đứng ở đây thôi. Thẩm Lạc rất thông minh. Đừng để anh ấy biết là chúng ta làm.
Nói xong thì chạy vội vào trong. Cô mới đi được mấy bước, đã trông thấy chiếc xà kép Thẩm Lạc hay ngồi trống không. Cô nhìn ra xung quanh cũng không thấy bóng dáng cậu đâu.
Cô đi tiếp thì nghe thấy tiếng rên nho nhỏ. Sau đó mới nhìn thấy có hai người nằm dưới đất.
Bắc Vũ sợ hãi, tưởng có chuyện gì. Cô chạy lên xem, nhưng không phải Thẩm Lạc.
Hai người này ôm bụng rên rỉ, nhìn rất thảm.
Cô hỏi:
– Anh... hai anh là Giang Việt gọi tới hả?
Một người xuýt xoa hai tiếng rồi nói:
– Người anh Việt muốn xử lý này là ai thế? Ra tay quá độc ác, đau chết mất!
Bắc Vũ nói:
– Anh ấy đâu rồi? Hai người không làm gì anh ấy đấy chứ?
– Bọn này còn chưa đụng tới tóc nó, đã bị đánh thành thế này rồi.
Bắc Vũ thở phào, rồi lại thấy chột dạ. Dù sao hai người này bị đánh cũng là tại cô cả.
Mà hai người này là học sinh thể dục, sao Thẩm Lạc có thể đánh người ta thành như vậy được nhỉ?
Cô nhìn quanh một vòng, không thấy Thẩm Lạc đâu. Rồi mới gọi cho Giang Việt:
– Xảy ra chuyện rồi anh mau vào đây!
Giang Việt chạy vào, hai người kia đã ngồi dậy, nhưng vẫn rên rỉ.
– Sao thế này?
Giang Việt hoảng hốt.
– Anh Việt, bọn em bị thằng kia đánh.
– Thế cậu ta đâu?
– Đi rồi.
– Cậu ta không sao đấy chứ?
Hai người kia sụp đổ, gào lên:
– Anh Việt, người bị đánh là bọn em. Bọn em đã đụng đến nó đâu.
– Mẹ nó! Sao lại thế này? Hai đứa mày còn không đánh lại một thằng mọt sách à?
– Mọt sách gì chứ? Anh Việt, lần sau anh đừng lừa bọn em như vậy! Thằng kia là ai đấy?
Giang Việt và Bắc Vũ nhìn nhau, rồi lẩm bẩm:
– Không ngờ Thẩm Lạc còn có chiêu này.
Rồi lại nói với hai người dưới đất:
– Có cần đi bệnh viện không?
Hai người xua tay:
– Chỉ bị thương ngoài da thôi. Thằng kia ra tay cũng có chừng mực.
Giang Việt đỡ người dậy, áy náy nói:
– Là lỗi của tao, lần sau tao sẽ mời hai đứa mày đi chơi game cả đêm.
Hai người kia đỡ nhau đi về. Bắc Vũ tức giận ngồi xuống đất, tay đè lên phím đàn.
Giang Việt sờ tai, ngồi xuống bên cạnh cô, cười hì hì:
– Chỉ là ngoài ý muốn thôi mà!
Bắc Vũ trợn mắt:
– Quả nhiên là không thể tin anh!
Giang Việt:
– Ai biết Thẩm Lạc lại biết võ chứ? Lần sau anh sẽ gọi thêm mấy người nữa.
– Còn có lần sau à? Anh muốn bị mời văn phòng à?
– Được rồi! – Giang Việt phất tay.
– Bỏ qua phương án anh hùng cứu mỹ nhân này, chúng ta vẫn còn cách khác mà.
Bắc Vũ cười lạnh:
– Giang Nhị Cẩu, em cám ơn anh! Anh đừng tham gia vào chuyện của em nữa.
Giang Việt gãi đầu:
– Vậy anh sẽ mặt dày rủ cậu ta đi chơi, sau đó dẫn em theo, chế tạo cơ hội cho hai người nhé?
Bắc Vũ không đồng ý:
– Anh rủ được thì hẵng nói.
Giang Việt nghĩ tới sau lần chơi bóng đó, cậu ta có rủ Thẩm Lạc mấy lần nữa, nhưng đều bị từ chối. Thẩm Lạc lại quay lại dáng vẻ một mình như trước.
Cậu ta thở dài, vỗ vai Bắc Vũ:
– Xem ra hai anh em chúng ta đồng bệnh tương liên rồi. Anh và Nhu Nhu, em và Lạc thần đều là có duyên vô phận.
– Anh đừng có buồn nôn như vậy nữa được không?
Giang Việt cười bỉ ổi:
– Lạc Lạc của em?
Một giây sau liền bị Bắc Vũ đá cho một cái.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương