Hệ Thống Xuyên Nhanh Theo Yêu Cầu
Chương 47: Sư phụ chỉ muốn sống lâu trăm tuổi (14)
Sau khi vác "tiểu mỹ nhân" về phòng, Liễu Thần Phi trong lòng oán hận bản thân xui xẻo, lại vẫn phải chữa trị vết thương cho Dụ Trăn. Để phòng ngừa y chạy trốn, hắn còn tốn công sức bày ra vài đạo kết giới ở trong phòng, hao tốn không biết bao nhiêu là linh thạch.
Nội tâm Liễu Thần Phi u oán nhìn số linh thạch bay đi, liếc mắt sang thì phát hiện Dụ Trăn đã tỉnh, lập tức đem hết tức giận đổ lên đầu y: "Cũng do ngươi mà ra!"
Dụ Trăn không bị thương nặng nề gì, chủ yếu là còn chút dư âm choáng váng sau trận đấu khi nãy thôi. Khi y mở mắt ra trông thấy tên Ma Chủ mà không phải sư phụ, lửa giận trong lòng liền hừng hực cháy: "Sư phụ ở đâu?! Ngươi đem ta đến đây làm gì?!"
Lúc ấy Lâm Mặc đánh ngất Dụ Trăn cũng chỉ có mỗi Liễu Thần Phi đứng bên ngoài quan sát nên trông thấy, còn bản thân y thì vẫn luôn mê mang cho rằng mình bị lao lực mà ngất xỉu. Chỉ là trước khi ngất đi Dụ Trăn vẫn nhận ra sư phụ là người che chở cho mình trước đòn tấn công của Hàn Vũ.
Liễu Thần Phi cảm thấy thật oan ức, vô tình đi hóng gió lại bắt được kẻ đột nhập thì thôi đi, sau khi phát hiện ra đã tận trách thông báo lại còn bị bắt làm khán giả xem đánh nhau, cuối cùng còn vác thêm một tên vô dụng quay về. Đã vậy tiểu mỹ nhân còn vô cùng hung dữ với hắn, vừa tỉnh dậy đã quát hắn!
"Thân mình còn lo chưa xong thì đừng đi quản chuyện của người khác." Liễu Thần Phi xếp quạt gõ gõ lên đầu Dụ Trăn, thấy y chỉ có thể trừng mắt giận dữ với mình lại không làm được gì thì vô cùng sảng khoái.
"Ma tu chết tiệt! Mau bảo Hàn Vũ trả sư phụ đây! Sau đó muốn chém muốn giết gì thì tùy hắn!" Dụ Trăn nhớ lại ngày hôm qua mình thảm bại dưới tay Hàn Vũ như thế nào thì vô cùng nhục nhã, đỏ mắt tức giận mà nói.
Rõ ràng trước kia chỉ là một tên tam linh căn ngộ tính không cao, tốc độ tu luyện cũng thua kém y, vì cái gì trước kia tu vi cao hơn y không nói, bây giờ vẫn áp trên y một đầu?! Y không phục!
Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Thần Phi cơ hồ đọc thấu cảm xúc trên mặt Dụ Trăn. Hắn nghĩ đến tâm tình không được tốt lắm của Ma Tôn, lại nhớ tới lời căn dặn của vị kia yêu cầu mình giữ cho Dụ Trăn sống sót, cảm thấy cần giúp cho tên ngu ngốc này hiểu chuyện hơn một chút.
"Nếu không phải sư phụ ngươi bảo ta cứu ngươi, ta mới không thèm làm cái việc nhàm chán đó." Liễu Thần Phi hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng hắn có thể cứu ngươi mấy lần? Một lần, hai lần, ba lần,... Nếu ngươi cứ tiếp tục đi tìm đường chết như vậy, dù là thần tiên cũng không cứu nổi!"
"Vậy sư phụ đâu rồi? Sau khi cứu ta sư phụ..." Dụ Trăn hơi có chút hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh, sau đó lại trầm mặc xuống như suy nghĩ cái gì.
Đối phương là Ma Chủ của Ma Cung, nhưng lại nghe theo lệnh của sư phụ. Ma Tôn hiện tại lại là Hàn Vũ, chỉ cần suy nghĩ một chút, dùng ngón chân cũng đoán ra được chuyện này nghĩa là gì.
"Từ trước đến nay sư phụ không phải bị giam cầm sao?" Dụ Trăn nặng nề hỏi.
Nếu không, làm sao có thể thoải mái đi lại trong Ma Cung, còn sai sử một vị Ma Chủ như vậy. Hơn nữa lúc ấy tuy mơ hồ, nhưng y vẫn nhớ rõ sư phụ có thể tùy ý thúc dục linh lực. Uy áp đó khẳng định là Nguyên Anh kỳ không sai, cũng không yếu đi chút nào.
Bằng vào thực lực của sư phụ, có ai có thể bắt cóc giam giữ người sao? Cho nên kỳ thực chuyện chưởng môn Vân Phong nói là giả? Không phải Hàn Vũ bắt sư phụ đi mà là sư phụ nguyện ý đi theo hắn?
Móng tay Dụ Trăn ghim vào lòng bàn tay, viền mắt hơi ửng đỏ. Khốn khiếp, chẳng lẽ sư phụ thà rằng đi theo tên ma tu Hàn Vũ đó cũng không nguyện ý ở lại Quy Môn tông. Năm xưa y đến trước Liệt Hỏa sơn quỳ gối cầu xin sư phụ bước ra, người cũng không buồn đáp lại một lời. Thế nhưng vì Hàn Vũ lại sẵn lòng từ bỏ tông môn, từ bỏ danh hiệu Vân Tiêu chân nhân của mình!
Dụ Trăn y có chỗ nào không bằng với Hàn Vũ, tại sao luôn là như vậy, sư phụ mãi mãi chỉ thiên vị cho hắn ta. Cho dù y là đệ tử chân truyền của người, người cũng không bao giờ xem trọng bằng Hàn Vũ. Y không cam lòng!
Liễu Thần Phi cũng không biết rõ thực hư chuyện này như thế nào, nhưng hắn dám khẳng định rằng không phải vị kia tự nguyện đi theo Ma Tôn nhà hắn. Nếu mà là tự nguyện, Ma Tôn đại nhân khẳng định mở tiệc ăn mừng sắm sửa phục trang gửi thiếp mời đi tứ phương rồi! Nhưng mà hắn không có trách nhiệm giải thích cho Dụ Trăn, cứ để y suy diễn bậy bạ đi vậy.
Liễu Thần Phi cong cong mắt cười thật ngọt, còn cố ý nói nửa thật nửa giả: "Ngươi cũng thấy rồi đó."
Lời này chẳng khác gì khẳng định những suy đoán lúc trước của y là đúng. Dụ Trăn đau khổ cắn môi muốn bật máu, hai nắm tay siết chặt lại. Cuối cùng y ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để làm gì, nói không chừng chỉ là trò cười trong mắt Hàn Vũ đi.
"Nếu đã vậy, ta còn sống sót làm gì. Thay vì rơi vào tay Hàn Vũ, chi bằng ngươi một kiếm thống khoái tiễn ta đi." Dụ Trăn cười gằn, ánh mắt đầy đau khổ từ từ nhắm lại.
"Ta? Ta giết ngươi làm chi?" Liễu Thân Phi mở to hai mắt một bộ ngây ngốc.
Trước giờ người muốn nhờ Ma Cung giết người hộ đều phải trả rất nhiều linh thạch mới mời được trận pháp sư tài hoa tuấn dật tuyệt mỹ là hắn đây a! Tự dưng bây giờ bảo hắn đi giết Dụ Trăn miễn phí, hắn không có rảnh rỗi đâu mà làm!
"Ma tu các ngươi chẳng phải yêu thích làm chuyện đó nhất sao. Giết người, cướp đoạt,... làm những thứ đó còn cần lý do à." Dụ Trăn mỉa mai nói.
"Ngươi có biết giết người mất bao nhiêu công sức không? Lấy tu vi Kim Đan trung kỳ của ngươi, muốn ta một kiếm giết ngươi cũng phải phí không ít linh lực. Để gom góp đủ lại số linh lực đó ngươi nghĩ dễ dàng lắm sao?" Liễu Thần Phi tức giận vỗ tay xuống bàn một cái bốp, "Chưa kể mấy cái trận pháp ta bày trong phòng đây cũng đã tốn không biết bao nhiêu là linh thạch rồi! Bây giờ giết ngươi thì số linh thạch đó coi như ném xuống giếng à?! Liễu Thần Phi ta trước nay không làm ăn lỗ vốn bao giờ!"
Ma tu thì không phải tu luyện sao, linh lực mất đi tự nhiên chỉ có thể ngồi hấp thụ lại để bổ sung. Khó khăn hơn chính là nếu tu sĩ có thể ngồi thiền để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt của đất trời thì ma tu phải tìm nơi có nhiều sát khí mới có thể gom góp lại được ma lực. Cho nên ma tu nếu muốn giết một người càng mạnh thì lại càng phải giết nhiều người khác yếu đuối hơn.
Thiên Đạo công bằng, khiến cho ma tu có thể dễ dàng thăng cấp mà không bị ảnh hưởng bởi tư chất, ngược lại bọn họ càng phải chịu những quy tắc khác áp chế. Nếu tu ma cái gì cũng dễ dàng thì làm gì còn có ai thèm đi theo chính đạo.
"Bây giờ ngươi đưa ra một trăm linh thạch thượng phẩm ta dùng bày kết giới, lại trả thêm mười vạn linh thạch trung phẩm làm phí dịch vụ, ta sẽ tiễn ngươi đi thống khoái ngay lập tức! Không đưa ra được thì câm miệng, đừng có mà đòi hỏi!"
Dụ Trăn bị hắn nói đến choáng váng, nhất thời câm nín không biết phải nói gì. Lần đầu tiên trong đời y chủ động dâng mạng lên còn bị đối phương ghét bỏ, nhờ người khác giết mình còn phải trả tiền, đây là đạo lý gì.
Liễu Thần Phi thấy y bị mình nói đến á khẩu thì đắc chí lắm, nhếch mép cười tà mị: "Hừ, đám tu sĩ chính đạo các ngươi toàn là một lũ nghèo kiết xác, không cần phải giấu. Cho dù Ma Tôn có tha mạng cho ngươi, ta nhất định cũng sẽ bắt ngươi về làm công trừ nợ, làm đến khi nào hết nợ thì thôi!"
Nhất định là như vậy! Bởi vì Liễu Thần Phi có thể thấy trước nếu hắn dám mở miệng chủ động xin bồi thường số linh thạch đã hao phí sẽ ngay lập tức nhận lại vài kiếm từ Ma Tôn ngay!
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Hàn Vũ cùng Lâm Mặc đẩy cửa đi vào. Liễu Thần Phi lập tức thu hồi biểu tình của mình, mặt mày nghiêm túc đứng sang một bên cúi đầu: "Ma Tôn đại nhân."
Dụ Trăn nhìn thấy hắn lật mặt nhanh hơn lật sách, trong lòng càng muốn phun một búng máu.
"Ừ, làm tốt lắm." Hàn Vũ gật đầu, xong sau đó ném cho Liễu Thần Phi một túi trữ vật.
Liễu Thần Phi sửng sốt nhận lấy, sau đó mở ra thì phát hiện bên trong thế nhưng có một vạn linh thạch thượng phẩm! Ánh mắt hắn lóe sáng thiếu chút nữa thì bắn cả laze, khóe miệng muốn kiềm lại nhưng vẫn bất giác cong lên run rẩy nói: "Cảm tạ Ma Tôn."
Quỷ thần thiên địa ơi! Lần đầu tiên Ma Tôn đại nhân trả công làm ngoài giờ cho hắn đó! Bình thường chỉ cần hắn dám nhắc tới chuyện này thôi liền bị Hồng Ánh đập trước một trận rồi!
Sau khi liếc nhìn sang Lâm Mặc đi theo bên cạnh, Liễu Thần Phi bỗng dưng tỉnh ngộ, nụ cười trên mép càng thêm tươi roi rói. Thì ra là như vậy nha. Không ngờ Ma Tôn bình thường mặt mũi lạnh băng đầy huyết khí đến khi ở cùng với ái nhân rồi cũng muốn thể hiện làm ra vẻ.
Chậc chậc, chỉ cần nhìn cái tư thế rất muốn ưỡn ngực khoe khoang ta thật ngầu thật giàu nhưng lại phải kiềm nén làm bộ đứng đắn kia của Ma Tôn, Liễu Thần Phi hắn đã muốn vỗ bàn mà cười rồi.
Quả nhiên chỉ cần nghe theo lời sư phụ Ma Tôn, đảm bảo có thịt ăn! Ôm đùi Ma Tôn không bằng ôm đùi sư phụ hắn!
"Chuyện trong này để ta xử lý, ngươi mau đi giải thoát cho Hồng Ánh đi. Y nếu dám cả gan giả mạo, hẳn là đã giấu kín nàng ta rồi." Hàn Vũ phất tay.
Hồng Ánh bị trói giấu trong tủ:... Cuối cùng cũng có người nhớ tới ta.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Liễu Thần Phi quy củ làm lễ rồi bước ra khỏi phòng, sau đó còn không nhịn được mà cười hắc hắc hai tiếng.
Một vạn linh thạch thượng phẩm! Là một vạn linh thạch thượng phẩm đó! Cho dù không dùng để làm gì thì chỉ cần trải ra sàn nằm ngủ mỗi đêm thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi!
Tiễn Liễu Thần Phi đi rồi, Hàn Vũ liền tựa lưng vào tường quay mặt đi không thèm nhìn mặt Dụ Trăn. Hắn mới không dễ dàng tha thứ cho y như vậy, nếu không phải vì không muốn sư phụ ở riêng một mình với Dụ Trăn, hắn cũng không thèm đi theo.
Nhìn tính tình trẻ con của Hàn Vũ, Lâm Mặc dở khóc dở cười vỗ vỗ vai hắn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Dụ Trăn.
"Sư phụ..." Dụ Trăn ngập ngừng kêu.
"Rốt cuộc là vì sao ngươi đến đây?" Lâm Mặc thở dài hỏi.
Dụ Trăn không dám chậm trễ lập tức kể lại tất cả mọi chuyện, từ lúc Quy Môn tông phát hiện Lâm Mặc biến mất ở Liệt Hỏa sơn cho đến khi sai đệ tử đi điều tra. Trong lúc nói, thỉnh thoảng y lại liếc nhìn về phía Hàn Vũ, căm ghét mãnh liệt không che giấu được xuất hiện nơi đáy mắt.
Lâm Mặc nghe xong, sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Vì sao Quy Môn tông cho rằng ta bị Hàn Vũ bắt đi mà không phải do ta tự rời đi?"
Dụ Trăn nghe thấy câu hỏi này thì giật mình, ấp úng không biết trả lời sao. Quả thực khi Quy Môn tông công bố rằng Hàn Vũ bắt cóc sư phụ, y quá tức giận nên không suy nghĩ gì thêm, lập tức xin đi điều tra rõ ràng chuyện này. Bây giờ sư phụ nhắc đến, y mới nghĩ tới.
Vân Tiêu chân nhân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ duy nhất trên toàn Vũ Sa quốc, đột nhiên biến mất khỏi Liệt Hỏa sơn thì lẽ ra càng nên nghiêng về hướng tức giận mà bỏ đi mới đúng. Đằng này lại một mực cho rằng Hàn Vũ đã bắt cóc sư phụ. Tu Kim Đan kỳ lại đòi bắt cóc Nguyên Anh kỳ, đây là chuyện không tưởng đến chừng nào! Vì cái gì Quy Môn tông lại có thể chắc chắn như thế mà khẳng định?
Trông thấy vẻ lúng túng của Dụ Trăn, Lâm Mặc càng thêm tin tưởng điều mình suy đoán là đúng: "Xem ra có người muốn nhân cơ hội này mà nhắm đầu mâu về phía Hàn Vũ."
Nếu phỏng đoán chỉ có nhiêu đây, khó mà tìm ra được hung thủ đứng sau tất cả là kẻ nào. Cho dù không hỏi Hàn Vũ đã đắc tội kẻ nào, Lâm Mặc cũng có thể đoán ra được trên đời này hiếm tu sĩ nào mà hắn chưa đắc tội qua.
Nhưng trước đó đã có Huyết Sát lão tổ gây chuyện, hiện tại nên gọi là Chu Dương Phong, Lâm Mặc quả quyết cho rằng chuyện này nhất định cũng có một phần công lao của gã!
"Trước kia ngươi tố cáo Hàn Vũ là ma tu, kỳ thực cũng là có người nói cho ngươi biết đi?"
Dụ Trăn muốn tránh né vấn đề này, nhưng dưới cái nhìn nghiêm trang của Lâm Mặc vẫn phải đầu hàng chịu thua: "... Đúng vậy, là một gã ma tu tự xưng Huyết Sát lão tổ."
Lâm Mặc thở dài, xem ra những suy đoán trước đó của cậu không sai. Huyết Sát lão tổ nhất định là Chu Dương Phong, gã ma tu này xem ra đầu óc cũng không tầm thường chút nào, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay lâu như vậy.
"Làm thế nào ngươi tránh né khỏi sự kiểm tra của Hồng Ánh?" Hàn Vũ từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng.
Đây vẫn luôn là điều khiến hắn khó hiểu. Phương pháp kiểm tra của Hồng Ánh rất chính xác, mà Dụ Trăn thân mang tu vi Kim Đan trung kỳ, tuyệt đối không thể dễ dàng giấu giếm được như vậy. Nhưng sự thật y không những thoát được các đợt săn tìm của Hồng Ánh, lại còn có thể thành công đánh ngất giả mạo thành một vị Ma Chủ. Nếu không phải Liễu Thần Phi lúc đó vô tình đi ngang qua, e là sẽ còn mất một lúc lâu mới phát hiện ra được.
Dụ Trăn quăng cho hắn một cái nhìn chán ghét, rất lâu sau mới không cam tâm tình nguyện mà trả lời: "Ta có một món pháp bảo có thể ngụy trang thành người thường không tu vi."
Lâm Mặc nghe đến đây thì có chút hứng thú, liền hỏi tiếp: "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"
Những loại pháp bảo như thế thường rất hiếm thấy, nhưng nếu là nhân vật chính thì có vô tình nhặt được lúc đi nhà xí cũng không có gì ngạc nhiên.
"Trên đường đi tới Ma Vực, ta có đụng độ vài gã ma tu. Món pháp bảo này lấy được từ trên người gã."
Hàn Vũ tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, bản thân chê trách ma đạo tàn nhẫn vô tâm, lúc xuống tay đoạt bảo cũng không thấy tu sĩ chính đạo ngại ngùng hơn chỗ nào. Hay y cho rằng đoạt của ma tu không tính là cướp, mà là đang giúp dân trừ hại?
Trông thấy tình thế có xu hướng căng thẳng trở lại, Lâm Mặc liền trừng mắt nhìn Hàn Vũ một cái, hắn tỏ vẻ vô tội mà lạnh mặt quay đầu sang một bên. Còn về phần Dụ Trăn, tuy y không động đậy được do có cấm chế, nhưng oán hận trong mắt thì sắp sửa trào ra luôn rồi.
"Ngươi đã hứa với ta là sẽ không giết y." Lâm Mặc không mặn không nhạt mà nói một câu.
Hàn Vũ đương nhiên nhớ mình đã nói cái gì, bất quá nếu không phải vì có sư phụ, Dụ Trăn khẳng định không sống tốt được như bây giờ. Hắn liếc nhìn về phía Dụ Trăn, nhận ra y cũng đang trừng mắt nhìn mình, tâm tình không hiểu sao có chút hả hê mà hỏi: "Vậy phải giải quyết làm sao? Ta cũng không muốn thả y đi, sau đó lại để y mang theo một đám tu sĩ khác quay trở lại."
Bên kia Dụ Trăn không nói lời nào, nhưng hiển nhiên nếu y có thể thoát ra nhất định sẽ tìm cách báo thù. Lâm Mặc đứng giữa tình thế như vậy, quả thực không biết phải giải quyết như thế nào cho hợp tình hợp lẽ.
"Nếu đã vậy, tạm thời cứ giữ y lại đây." Nói rồi cậu lại bổ sung thêm, "Nhưng không được làm gì y."
Mặc dù không quá đồng ý, Hàn Vũ vẫn đành nhẫn nhịn gật đầu. Hắn tự nhiên ôm lấy eo Lâm Mặc, kề sát bên tai cậu hạ giọng: "Sư phụ, chuyện cần hỏi cũng đã hỏi, chúng ta đi thôi."
Lâm Mặc đỏ mặt trước hành vi không biết xấu hổ này của hắn, tức giận chỉ muốn tát bay tên nghiệt đồ này. Cậu liền tiến lên trước thoát khỏi cái ôm của hắn, bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu nhìn lại một lần mà đi thẳng.
Biểu tình Lâm Mặc như vậy chỉ càng khiến tâm tình Hàn Vũ càng thêm nhộn nhạo, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, vội vã đuổi theo sau. Tất cả những hành động trên rơi vào mắt Dụ Trăn, lại thành ra hai người tình cảm nồng hậu đùa giỡn nhau. Y cắn răng phẫn hận rồi nhắm mắt lại, không buồn nhìn theo nữa.
Quả nhiên... Thứ không phải của mình, dù có cố gắng cầu như thế nào cũng không thuộc về mình.
Chỉ là y sẽ chống mắt mà chờ xem, Thiên Đạo có để sư phụ thuộc về Hàn Vũ hay không.
Lâm Mặc bước đi nhanh như chạy phía trước, Hàn Vũ đuổi theo sau hô to: "Sư phụ! Chờ ta với!"
Mí mắt Lâm Mặc hơi giật giật nhưng vẫn làm như không nghe thấy, thậm chí mặc kệ không biết mình đi đâu mà cứ bước thẳng.
"Lâm Mặc ta sai rồi! Tha thứ cho ta... Ngô!"
Hàn Vũ còn chưa kịp nói hết câu, liền bị một bàn tay trắng xinh che miệng lại. Trước mắt hắn là gương mặt đỏ bừng bừng của sư phụ vì ngượng ngùng (Lâm Mặc: tức giận là tức giận đó!!!), yết hầu không tự chủ được nuốt một cái.
"Câm miệng cho ta!" Lâm Mặc không chịu nổi mà quát hắn một câu.
Tất nhiên đối với một người hiện đại như Lâm Mặc thì bị đệ tử mình gọi thẳng tên thật cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng cái tội danh OOC vẫn còn đang treo lơ lửng trên đầu, nếu cậu cứ mặc hắn la ó mà không chém cho vài nhát thì thế nào hệ thống cũng lại nhảy ra gào la như bà mẹ già có con gái quá tuổi băm mà vẫn chưa lấy chồng cho xem!
Xúc cảm mềm mại truyền từ môi đến khiến đầu óc Hàn Vũ choáng váng như ngâm nước nóng. Hắn không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ.
Ngay khi Lâm Mặc cảm giác được lòng bàn tay truyền đến cảm giác ươn ướt, cậu liền rụt tay lại. Tên nhóc con này thế nhưng còn dám liếm cậu! Lâm Mặc quăng cho hắn một cái nhìn tức giận, rồi lại mặc kệ hắn không nói lý nữa mà thuấn di về phòng.
Hàn Vũ bị bỏ lại trơ trọi giữa hành lang, vành tai vô cùng khả nghi mà ửng đỏ lên. Hắn cúi đầu ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng, sau đó nhớ lại hiện tại chỉ còn một mình mình, đành bất đắc dĩ đi tìm sư phụ.
--------------------------------------------------------------------------------------
Theo lời căn dặn của Lâm Mặc, Liễu Thần Phi sau đó cởi bỏ cấm chế trên người Dụ Trăn, khiến y có thể hoạt động được như bình thường. Nhưng trong phòng vẫn được đặt kết giới để ngăn chặn Dụ Trăn trốn thoát ra ngoài.
Việc này Lâm Mặc cũng là vô cùng bất đắc dĩ. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, thời gian vẫn chưa qua hai mươi tư tiếng, sống chết của Dụ Trăn vẫn chưa thể xác định. Thay vì để y rời đi gặp họa, còn không bằng giữ lại bên người.
Dụ Trăn căn bản cũng không định làm gì, y chỉ ngồi thẫn thờ trên giường như tù nhân chờ đến ngày hành quyết.
Cho dù có thể sống sót, y phải làm gì đây? Quay về bẩm báo tông môn sao? Sư phụ rõ ràng là tự mình bỏ đi theo Hàn Vũ, cho dù toàn bộ Quy Môn tông xuất thủ cũng không thể đem người quay trở lại.
Quy Môn tông không có Vân Tiêu chân nhân, y còn ở lại để làm gì?
Điều duy nhất y vẫn luôn nung nấu suốt thời gian qua chính là giải cứu sư phụ, giết chết Hàn Vũ xóa đi nỗi nhục tông môn này. Nhưng sư phụ không thể cứu, mà ngay cả Hàn Vũ y cũng đánh không lại. Còn chuyện gì nực cười hơn sao.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Dụ Trăn không phát hiện ra trong túi trữ vật của y có một món pháp bảo đang tỏa ra khí tức kỳ quái.
Ngay khi y hồi thần lại, một đạo công kích mãnh liệt đâm thẳng vào bên trong thức hải khiến y đau đớn muốn gào to, nhưng sau đó lại phát hiện không thể nào hét lên được. Một tia tinh thần mang theo ma khí xâm nhập vào thức hải y. Dụ Trăn run rẩy cố gắng dùng ý chí xua đuổi luồng ý thức đó đi, lại kinh sợ phát hiện ra rằng tu vi đối phương thế nhưng cao hơn y! Thậm chí còn ẩn ẩn có chút cao hơn Hàn Vũ!
Hai tia tinh thần đấu đá lẫn nhau, cuối cùng Dụ Trăn yếu hơn một bậc bị chèn ép, sau đó thì hoàn toàn bị nuốt chửng bởi luồng ý thức đó!
Đồng tử y rã rời vô hồn giống như người chết, mãi một hồi lâu sau mí mắt mới có chút cử động giật giật. Đến khi Dụ Trăn ngẩng đầu lên, trong mắt đã thay thế bằng huyết sát vô ngần, sát khí kinh người.
Lâm Mặc đang ngồi trong vườn thì đột nhiên hệ thống phát ra tiếng cảnh báo mãnh liệt: [Cảnh báo! Tính mạng nhân vật chính đang gặp nguy hiểm!]
"Chết tiệt!" Chỉ kịp phun một câu như vậy, cậu liền vội vàng đứng lên thuấn di đến phòng Dụ Trăn. Chỉ còn vài tiếng nữa là đã qua hai mươi tư giờ nhiệm vụ, rốt cuộc là có chuyện gì?!
Nhất cử nhất động của Lâm Mặc đều được Hàn Vũ theo dõi. Ngay khi cậu rời đi, hắn cũng ngay lập tức gạt bỏ tất cả mọi chuyện mà đi theo sau.
Ngay khi Lâm Mặc xông vào trong phòng, Dụ Trăn vẫn đang im lặng ngồi trên giường, lưng tựa vào gối, thoạt nhìn an tĩnh hết sức. Thấy cậu bước đến, y còn quay sang ngạc nhiên mở to mắt: "Sư phụ có chuyện gì?"
Lâm Mặc quan sát Dụ Trăn một hồi từ trên xuống dưới, một lát sau ánh mắt trầm xuống, tay hung hăng nhanh ngoan mà nắm lấy cổ y, siết chặt lại: "Ngươi là ai?"
"Dụ Trăn" vẫn không hề sợ hãi mà nhìn thẳng lại Lâm Mặc, cũng không buồn giả vờ nữa cười gằn: "Làm sao ngươi biết ta không phải y?"
Đương nhiên là hệ thống nói! Lâm Mặc thầm nhủ trong lòng như vậy, tay vẫn cứ nắm chặt không buông: "Dụ Trăn đâu? Ngươi làm gì y rồi?"
Nếu Dụ Trăn đã chết, hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ thất bại. Nhưng 419 mới chỉ cảnh báo cậu, như vậy tính mạng Dụ Trăn đang gặp nguy hiểm, bất quá y vẫn chưa chết.
Cơ thể trước mắt đây đúng là của Dụ Trăn, nhưng lại bị nguồn dữ liệu khác xâm nhập vào, nói theo ngôn ngữ tu chân thì chính là đoạt xá!
"Tinh thần của y bị tổn thương, hiện tại đang ngủ say trong thức hải. Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa giết y."
Lâm Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi giết y rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Lúc đó thế giới sụp cmnr, không đùa được đâu nhé pháo hôi.
"Không nhìn ra ngươi với y còn tình sâu nghĩa trọng như vậy." "Dụ Trăn" cười giả lả. Nhận ra tay Lâm Mặc bắt đầu thúc dục linh lực, gã liền quát to, "Vân Tiêu! Nếu ngươi dám động đậy một ngón tay, ta ngay lập tức giết chết Dụ Trăn!"
Lâm Mặc hơi rũ mắt che giấu tâm tình, giọng nói lại băng lãnh đến cực điểm: "Ngươi giết chết Dụ Trăn, ta liền giết chết ngươi."
"Vậy để xem ngươi với ta ai nhanh hơn!"
Nói rồi gã liền dùng tinh thần lực ào ạt đánh về một góc trong thức hải. Lâm Mặc nhận ra được ý định thật sự của gã, đồng tử co lại kêu lên: "Dừng tay!"
Không có cách nào bảo đảm có thể tiêu diệt gã trước, Lâm Mặc chỉ có thể tạm thời chấp nhận lui lại một bước.
"Huyết Sát lão tổ, hay ta nên gọi là Chu Dương Phong đây?"
"Dụ Trăn" kia được thoát khỏi tay cậu thở ra một hơi, sắc mặt đỏ bừng mà phẫn hận nhìn Lâm Mặc. Gã cười tàn nhẫn nói: "Không ngờ ngươi có thể đoán ra thân phận thật của ta."
"Đừng nhiều lời, ngươi muốn gì?"
"Cách đây mấy trăm năm trước, ngươi đánh chết ta, khiến thần hồn của ta phải phiêu dạt khắp nơi, may mà kịp thời đoạt xá một tên ma tu, bằng không ta đã thực sự chết rồi. Ta quay về, đương nhiên để đòi nợ."
"Vậy là ngươi chỉ muốn trả thù ta sao." Lâm Mặc hơi nhướn mi, không chút tin tưởng lời gã nói. Mà cho dù đó là sự thật, cậu cũng sẽ không tự nộp mạng cho gã.
"Tính ra chúng ta cũng chỉ gặp nhau có một lần, ân oán cũng không nhiều nhặn gì." "Dụ Trăn" cười cười chỉnh lại phần cổ áo, đặt một chân xuống giường, "Cơ thể trước kia của ta bị ngươi ép cho phải tự bạo, không thể nào sử dụng được nữa, đành phải đoạt xá mượn tạm một cơ thể khác. Chu Dương Phong này cũng không kém, đáng tiếc gã ta đã khá lớn tuổi, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ tẫn thọ mệnh."
"Chỉ cần ngươi giao ra Hàn Vũ cho ta, nợ nần trước kia xem như xóa bỏ."
Ngay lúc Hàn Vũ tiến vào, hắn đã nghe được những lời như vậy. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía "Dụ Trăn", sau đó lại nhìn sang sư phụ như muốn chờ xem người sẽ trả lời thế nào.
"Chuyện đó là không có khả năng." Nghĩ cũng không cần nghĩ, Lâm Mặc liền từ chối.
"Dù sao ngươi cũng có tới hai đệ tử, mà tên Hàn Vũ kia lại chỉ là đệ tử ký danh. Hy sinh một đệ tử ký danh để cứu mạng đệ tử chân truyền, cuộc trao đổi này không lỗ vốn chút nào." "Dụ Trăn" nhún vai ra vẻ thản nhiên, nụ cười hơi méo xệch trông có vẻ quái dị, "Mục tiêu ban đầu của ta cũng không phải Dụ Trăn mà là Hàn Vũ. Ta là ma tu, cơ thể của hắn phù hợp với ta hơn. Tư chất Dụ Trăn cũng rất tốt, nhưng để cải tạo lại làm ma tu cũng tốn không ít thời gian. Bất quá nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không ngại bỏ ra thời gian làm việc này."
Chớ nhìn Chu Dương Phong tu vi cao hơn Hàn Vũ một chút mà lầm tưởng. Để kéo tu vi lên được như bây giờ, gã đã phải dùng rất nhiều biện pháp huyết tinh, hy sinh thọ mệnh của mình. Cũng vì vậy mà bây giờ gã tuy đã phục hồi tu vi cũ trước kia, sắp sửa nửa bước kết anh, nhưng chỉ cần qua vài chục năm nữa không thành công lên Nguyên Anh kỳ liền chết.
Sau khi mưu đồ ám hại Quy Môn tông không thành, gã phát hiện Hàn Vũ thế nhưng ngày càng lớn mạnh, xây dựng được cả một thế lực riêng cho mình. Đấy là điều mà gã không bao giờ làm được. Tu vi cao không đồng nghĩa có thể trở thành thủ lĩnh. Muốn thống lĩnh kẻ khác còn cần có tư chất lãnh đạo, mà gã lại thiếu cái này. Lúc này thọ mệnh của gã lại sắp hết, liền nghĩ ra ý định đoạt xá Hàn Vũ. Một khi thành công, Ma Cung cùng toàn bộ Ma Vực chẳng phải vật trong túi gã.
Chỉ là Chu Dương Phong canh đợi rất lâu vẫn không tìm ra thời cơ trùng hợp để xuống tay. Mãi đến khi nghe tin Vân Tiêu chân nhân mất tích, gã mới cố tình đổ chuyện này lên trên người Hàn Vũ, với hy vọng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Ngay cả món pháp bảo mà Dụ Trăn đoạt được từ tay ma tu khác cũng do gã chuẩn bị trước, đã chuyển thần hồn của mình vào trong. Bằng cách này gã có thể quan sát được tất cả mọi chuyện xảy ra, lại không sợ bị phát hiện. Đợi đến lúc Hàn Vũ mải mê tấn công Dụ Trăn lộ ra sơ hở, gã liền sẽ ngay lập tức nhân cơ hội mà tấn công vào thức hải hắn.
Thế nhưng Lâm Mặc lại một lần nữa phá hỏng kế hoạch của gã. Gã cứ cho rằng cho dù Vân Tiêu chân nhân có ở Ma Cung thì cũng bị giam cầm, không dễ dàng đi lại, nào ngờ vào phút mấu chốt y lại lần nữa xuất hiện ngăn cản cuộc đấu giữa cả hai. Thời cơ tốt nhất bị bỏ lỡ, gã đành phải ẩn nhẫn chờ cơ hội khác.
Chu Dương Phong xác định được Vân Tiêu chân nhân không những không bị giam giữ, trái lại tu vi vẫn ở Nguyên Anh kỳ không chút nào sụt giảm, liền biết không thể dùng biện pháp trước để hoàn thành mục đích. Gã liền chuyển sang xuống tay với Dụ Trăn, sau đó lấy y ra bức ép Lâm Mặc. Lâm Mặc đồng ý, gã liền có thể thành công đoạt xá Hàn Vũ. Mà Lâm Mặc từ chối, gã vẫn có một cơ thể đơn linh căn cực phẩm không gì đáng chê.
Quan trọng hơn, dù Lâm Mặc lựa chọn như thế nào cũng không tránh khỏi giết chết một trong hai đệ tử của mình. Đây là điều khiến Chu Dương Phong hả hê nhất. Gã muốn đợi xem dáng vẻ bất lực của Vân Tiêu chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, để xem một kẻ không bảo vệ nổi đệ tử của mình còn có tư cách gì mà ra mặt bảo vệ chính đạo!
"Như thế nào, giao dịch này không tồi chứ?"
Ngay cả khi Lâm Mặc không phải nguyên chủ, cậu cũng cảm thấy loại giao dịch này vô lý đến cực điểm! Trên chiến trường giết nhau là lẽ đương nhiên, hơn nữa rõ ràng là Huyết Sát lão tổ tự bạo để trốn thoát, cuối cùng lại thản nhiên tỏ vẻ Vân Tiêu chân nhân phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Đã thế lại còn bắt giao ra một trong hai đệ tử, quả nhiên vô sỉ đến cực điểm!
Đừng nói gã ta không phải do cậu giết, cho dù là cậu tự xuống tay chặt đầu gã thì cũng không muốn bồi thường một xu nào! Chưa giẫm thêm hai phát đã là may mắn lắm rồi!
"Thân là tiền bối lại đem sinh mệnh một tiểu bối ra đe dọa ta, Huyết Sát lão tổ thật khiến ta không biết nói gì." Lâm Mặc nhàn nhạt đáp, cố gắng kéo dài thời gian để suy nghĩ đối pháp.
Cậu không thể để cho Dụ Trăn chết, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ. Nhưng cậu cũng không thể hy sinh Hàn Vũ. Lý do duy nhất cậu còn muốn nấn ná lại thế giới này, bởi vì trong lòng cậu vẫn có chút không xác định với hắn. Cho nên yêu cầu của Chu Dương Phong, cái nào cậu cũng không chấp nhận.
"Đừng nhiều lời nữa! Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc giao Hàn Vũ ra đây, hoặc chấp nhận bỏ rơi đệ tử chân truyền của mình!" Chu Dương Phong hiển nhiên không bị trúng kế, gã ta sốt ruột lớn tiếng.
Suy cho cùng hiện tại gã vẫn chưa phải chủ nhân chân chính của thân thể này, một khi đối phương khôi phục vẫn có thể bị bài xích bất kỳ lúc nào. Chỉ có khi hoàn toàn cắn nuốt thần thức của đối phương mới có thể hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng đoạt xá cũng không phải loại chuyện tùy tiện muốn là làm. Sau khi thành công nuốt gọn thần hồn của đối phương rồi, gã cần phải tìm một nơi tĩnh tâm bế quan củng cố. Nếu gã chọn Dụ Trăn, đồng nghĩa phải từ bỏ miếng thịt ngon là Hàn Vũ, có lẽ là vĩnh viễn.
Tuy Dụ Trăn có tư chất ngộ tính tốt, nhưng với ma tu đó không phải điều quan trọng nhất. Thế lực và tài sản mới là thứ khiến ma tu thần phục kẻ khác. Đoạt xá Dụ Trăn, gã chỉ chiếm được một cơ thể tốt, hơn nữa còn phải đối mặt với nguy cơ bị lưỡng đạo vây giết. Nhưng đoạt xá Hàn Vũ, gã có hẳn một thế lực cho riêng mình.
Hàn Vũ trầm mặc theo dõi cuộc đối thoại này, lẳng lặng quan sát Lâm Mặc. Hắn muốn biết rốt cuộc sư phụ sẽ chọn ai, là hắn hay Dụ Trăn.
Kỳ thực nếu sư phụ bảo hắn chết, hắn cũng không ngại ngần. Mạng này của hắn vốn là sư phụ ban cho, bây giờ người lấy lại cũng chẳng có gì sai. Bất quá... Ánh mắt hắn chợt lóe lên quang mang. Nếu phải để lại thân xác này cho tên khốn kia, không bằng hắn cùng gã đồng quy vu tận!
"Vẫn còn một lựa chọn nữa." Lâm Mặc mặt không biến sắc mà nói.
Cậu dùng ngón tay gõ gõ lên phía bên trái ngực mình, giọng nói hờ hững như có như không: "Không bằng cơ thể của ta thì sao?"
------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Dụ Trăn: "Tình yêu tan vỡ, tấm thân trong trắng này còn giữ làm gì! Muốn làm gì ta thì cứ làm!"
Liễu tú ông: "Ta? Ta làm ngươi làm chi?"
Dụ Trăn: "Đám người các ngươi không phải am hiểu thứ đó nhất sao."
Liễu tú ông: "Ngươi có biết làm ngươi phải tốn bao nhiêu công sức không? Hơn nữa phí nhiều vàng như vậy mua ngươi về, bây giờ làm ngươi không phải lãng phí số tiền đó sao."
Dụ Trăn: "..."
Liễu tú ông: "Ngươi trả ta một trăm nén vàng ta bỏ tiền mua ngươi, lại trả thêm mười vạn nén bạc làm phí dịch vụ, ta sẽ làm ngươi thống khoái ngay lập tức!"
Dụ Trăn:... QAQ
#Đạo diễn ta muốn lãnh lương đi về#
#Luận việc như thế nào mới là một tú ông chuyên nghiệp#
Nội tâm Liễu Thần Phi u oán nhìn số linh thạch bay đi, liếc mắt sang thì phát hiện Dụ Trăn đã tỉnh, lập tức đem hết tức giận đổ lên đầu y: "Cũng do ngươi mà ra!"
Dụ Trăn không bị thương nặng nề gì, chủ yếu là còn chút dư âm choáng váng sau trận đấu khi nãy thôi. Khi y mở mắt ra trông thấy tên Ma Chủ mà không phải sư phụ, lửa giận trong lòng liền hừng hực cháy: "Sư phụ ở đâu?! Ngươi đem ta đến đây làm gì?!"
Lúc ấy Lâm Mặc đánh ngất Dụ Trăn cũng chỉ có mỗi Liễu Thần Phi đứng bên ngoài quan sát nên trông thấy, còn bản thân y thì vẫn luôn mê mang cho rằng mình bị lao lực mà ngất xỉu. Chỉ là trước khi ngất đi Dụ Trăn vẫn nhận ra sư phụ là người che chở cho mình trước đòn tấn công của Hàn Vũ.
Liễu Thần Phi cảm thấy thật oan ức, vô tình đi hóng gió lại bắt được kẻ đột nhập thì thôi đi, sau khi phát hiện ra đã tận trách thông báo lại còn bị bắt làm khán giả xem đánh nhau, cuối cùng còn vác thêm một tên vô dụng quay về. Đã vậy tiểu mỹ nhân còn vô cùng hung dữ với hắn, vừa tỉnh dậy đã quát hắn!
"Thân mình còn lo chưa xong thì đừng đi quản chuyện của người khác." Liễu Thần Phi xếp quạt gõ gõ lên đầu Dụ Trăn, thấy y chỉ có thể trừng mắt giận dữ với mình lại không làm được gì thì vô cùng sảng khoái.
"Ma tu chết tiệt! Mau bảo Hàn Vũ trả sư phụ đây! Sau đó muốn chém muốn giết gì thì tùy hắn!" Dụ Trăn nhớ lại ngày hôm qua mình thảm bại dưới tay Hàn Vũ như thế nào thì vô cùng nhục nhã, đỏ mắt tức giận mà nói.
Rõ ràng trước kia chỉ là một tên tam linh căn ngộ tính không cao, tốc độ tu luyện cũng thua kém y, vì cái gì trước kia tu vi cao hơn y không nói, bây giờ vẫn áp trên y một đầu?! Y không phục!
Chỉ liếc mắt một cái, Liễu Thần Phi cơ hồ đọc thấu cảm xúc trên mặt Dụ Trăn. Hắn nghĩ đến tâm tình không được tốt lắm của Ma Tôn, lại nhớ tới lời căn dặn của vị kia yêu cầu mình giữ cho Dụ Trăn sống sót, cảm thấy cần giúp cho tên ngu ngốc này hiểu chuyện hơn một chút.
"Nếu không phải sư phụ ngươi bảo ta cứu ngươi, ta mới không thèm làm cái việc nhàm chán đó." Liễu Thần Phi hừ nhẹ một tiếng, "Nhưng hắn có thể cứu ngươi mấy lần? Một lần, hai lần, ba lần,... Nếu ngươi cứ tiếp tục đi tìm đường chết như vậy, dù là thần tiên cũng không cứu nổi!"
"Vậy sư phụ đâu rồi? Sau khi cứu ta sư phụ..." Dụ Trăn hơi có chút hốt hoảng đảo mắt nhìn quanh, sau đó lại trầm mặc xuống như suy nghĩ cái gì.
Đối phương là Ma Chủ của Ma Cung, nhưng lại nghe theo lệnh của sư phụ. Ma Tôn hiện tại lại là Hàn Vũ, chỉ cần suy nghĩ một chút, dùng ngón chân cũng đoán ra được chuyện này nghĩa là gì.
"Từ trước đến nay sư phụ không phải bị giam cầm sao?" Dụ Trăn nặng nề hỏi.
Nếu không, làm sao có thể thoải mái đi lại trong Ma Cung, còn sai sử một vị Ma Chủ như vậy. Hơn nữa lúc ấy tuy mơ hồ, nhưng y vẫn nhớ rõ sư phụ có thể tùy ý thúc dục linh lực. Uy áp đó khẳng định là Nguyên Anh kỳ không sai, cũng không yếu đi chút nào.
Bằng vào thực lực của sư phụ, có ai có thể bắt cóc giam giữ người sao? Cho nên kỳ thực chuyện chưởng môn Vân Phong nói là giả? Không phải Hàn Vũ bắt sư phụ đi mà là sư phụ nguyện ý đi theo hắn?
Móng tay Dụ Trăn ghim vào lòng bàn tay, viền mắt hơi ửng đỏ. Khốn khiếp, chẳng lẽ sư phụ thà rằng đi theo tên ma tu Hàn Vũ đó cũng không nguyện ý ở lại Quy Môn tông. Năm xưa y đến trước Liệt Hỏa sơn quỳ gối cầu xin sư phụ bước ra, người cũng không buồn đáp lại một lời. Thế nhưng vì Hàn Vũ lại sẵn lòng từ bỏ tông môn, từ bỏ danh hiệu Vân Tiêu chân nhân của mình!
Dụ Trăn y có chỗ nào không bằng với Hàn Vũ, tại sao luôn là như vậy, sư phụ mãi mãi chỉ thiên vị cho hắn ta. Cho dù y là đệ tử chân truyền của người, người cũng không bao giờ xem trọng bằng Hàn Vũ. Y không cam lòng!
Liễu Thần Phi cũng không biết rõ thực hư chuyện này như thế nào, nhưng hắn dám khẳng định rằng không phải vị kia tự nguyện đi theo Ma Tôn nhà hắn. Nếu mà là tự nguyện, Ma Tôn đại nhân khẳng định mở tiệc ăn mừng sắm sửa phục trang gửi thiếp mời đi tứ phương rồi! Nhưng mà hắn không có trách nhiệm giải thích cho Dụ Trăn, cứ để y suy diễn bậy bạ đi vậy.
Liễu Thần Phi cong cong mắt cười thật ngọt, còn cố ý nói nửa thật nửa giả: "Ngươi cũng thấy rồi đó."
Lời này chẳng khác gì khẳng định những suy đoán lúc trước của y là đúng. Dụ Trăn đau khổ cắn môi muốn bật máu, hai nắm tay siết chặt lại. Cuối cùng y ngàn dặm xa xôi chạy tới đây để làm gì, nói không chừng chỉ là trò cười trong mắt Hàn Vũ đi.
"Nếu đã vậy, ta còn sống sót làm gì. Thay vì rơi vào tay Hàn Vũ, chi bằng ngươi một kiếm thống khoái tiễn ta đi." Dụ Trăn cười gằn, ánh mắt đầy đau khổ từ từ nhắm lại.
"Ta? Ta giết ngươi làm chi?" Liễu Thân Phi mở to hai mắt một bộ ngây ngốc.
Trước giờ người muốn nhờ Ma Cung giết người hộ đều phải trả rất nhiều linh thạch mới mời được trận pháp sư tài hoa tuấn dật tuyệt mỹ là hắn đây a! Tự dưng bây giờ bảo hắn đi giết Dụ Trăn miễn phí, hắn không có rảnh rỗi đâu mà làm!
"Ma tu các ngươi chẳng phải yêu thích làm chuyện đó nhất sao. Giết người, cướp đoạt,... làm những thứ đó còn cần lý do à." Dụ Trăn mỉa mai nói.
"Ngươi có biết giết người mất bao nhiêu công sức không? Lấy tu vi Kim Đan trung kỳ của ngươi, muốn ta một kiếm giết ngươi cũng phải phí không ít linh lực. Để gom góp đủ lại số linh lực đó ngươi nghĩ dễ dàng lắm sao?" Liễu Thần Phi tức giận vỗ tay xuống bàn một cái bốp, "Chưa kể mấy cái trận pháp ta bày trong phòng đây cũng đã tốn không biết bao nhiêu là linh thạch rồi! Bây giờ giết ngươi thì số linh thạch đó coi như ném xuống giếng à?! Liễu Thần Phi ta trước nay không làm ăn lỗ vốn bao giờ!"
Ma tu thì không phải tu luyện sao, linh lực mất đi tự nhiên chỉ có thể ngồi hấp thụ lại để bổ sung. Khó khăn hơn chính là nếu tu sĩ có thể ngồi thiền để hấp thu tinh hoa nhật nguyệt của đất trời thì ma tu phải tìm nơi có nhiều sát khí mới có thể gom góp lại được ma lực. Cho nên ma tu nếu muốn giết một người càng mạnh thì lại càng phải giết nhiều người khác yếu đuối hơn.
Thiên Đạo công bằng, khiến cho ma tu có thể dễ dàng thăng cấp mà không bị ảnh hưởng bởi tư chất, ngược lại bọn họ càng phải chịu những quy tắc khác áp chế. Nếu tu ma cái gì cũng dễ dàng thì làm gì còn có ai thèm đi theo chính đạo.
"Bây giờ ngươi đưa ra một trăm linh thạch thượng phẩm ta dùng bày kết giới, lại trả thêm mười vạn linh thạch trung phẩm làm phí dịch vụ, ta sẽ tiễn ngươi đi thống khoái ngay lập tức! Không đưa ra được thì câm miệng, đừng có mà đòi hỏi!"
Dụ Trăn bị hắn nói đến choáng váng, nhất thời câm nín không biết phải nói gì. Lần đầu tiên trong đời y chủ động dâng mạng lên còn bị đối phương ghét bỏ, nhờ người khác giết mình còn phải trả tiền, đây là đạo lý gì.
Liễu Thần Phi thấy y bị mình nói đến á khẩu thì đắc chí lắm, nhếch mép cười tà mị: "Hừ, đám tu sĩ chính đạo các ngươi toàn là một lũ nghèo kiết xác, không cần phải giấu. Cho dù Ma Tôn có tha mạng cho ngươi, ta nhất định cũng sẽ bắt ngươi về làm công trừ nợ, làm đến khi nào hết nợ thì thôi!"
Nhất định là như vậy! Bởi vì Liễu Thần Phi có thể thấy trước nếu hắn dám mở miệng chủ động xin bồi thường số linh thạch đã hao phí sẽ ngay lập tức nhận lại vài kiếm từ Ma Tôn ngay!
Ngay sau đó, cửa phòng mở ra, Hàn Vũ cùng Lâm Mặc đẩy cửa đi vào. Liễu Thần Phi lập tức thu hồi biểu tình của mình, mặt mày nghiêm túc đứng sang một bên cúi đầu: "Ma Tôn đại nhân."
Dụ Trăn nhìn thấy hắn lật mặt nhanh hơn lật sách, trong lòng càng muốn phun một búng máu.
"Ừ, làm tốt lắm." Hàn Vũ gật đầu, xong sau đó ném cho Liễu Thần Phi một túi trữ vật.
Liễu Thần Phi sửng sốt nhận lấy, sau đó mở ra thì phát hiện bên trong thế nhưng có một vạn linh thạch thượng phẩm! Ánh mắt hắn lóe sáng thiếu chút nữa thì bắn cả laze, khóe miệng muốn kiềm lại nhưng vẫn bất giác cong lên run rẩy nói: "Cảm tạ Ma Tôn."
Quỷ thần thiên địa ơi! Lần đầu tiên Ma Tôn đại nhân trả công làm ngoài giờ cho hắn đó! Bình thường chỉ cần hắn dám nhắc tới chuyện này thôi liền bị Hồng Ánh đập trước một trận rồi!
Sau khi liếc nhìn sang Lâm Mặc đi theo bên cạnh, Liễu Thần Phi bỗng dưng tỉnh ngộ, nụ cười trên mép càng thêm tươi roi rói. Thì ra là như vậy nha. Không ngờ Ma Tôn bình thường mặt mũi lạnh băng đầy huyết khí đến khi ở cùng với ái nhân rồi cũng muốn thể hiện làm ra vẻ.
Chậc chậc, chỉ cần nhìn cái tư thế rất muốn ưỡn ngực khoe khoang ta thật ngầu thật giàu nhưng lại phải kiềm nén làm bộ đứng đắn kia của Ma Tôn, Liễu Thần Phi hắn đã muốn vỗ bàn mà cười rồi.
Quả nhiên chỉ cần nghe theo lời sư phụ Ma Tôn, đảm bảo có thịt ăn! Ôm đùi Ma Tôn không bằng ôm đùi sư phụ hắn!
"Chuyện trong này để ta xử lý, ngươi mau đi giải thoát cho Hồng Ánh đi. Y nếu dám cả gan giả mạo, hẳn là đã giấu kín nàng ta rồi." Hàn Vũ phất tay.
Hồng Ánh bị trói giấu trong tủ:... Cuối cùng cũng có người nhớ tới ta.
"Thuộc hạ tuân mệnh." Liễu Thần Phi quy củ làm lễ rồi bước ra khỏi phòng, sau đó còn không nhịn được mà cười hắc hắc hai tiếng.
Một vạn linh thạch thượng phẩm! Là một vạn linh thạch thượng phẩm đó! Cho dù không dùng để làm gì thì chỉ cần trải ra sàn nằm ngủ mỗi đêm thôi cũng đã rất hạnh phúc rồi!
Tiễn Liễu Thần Phi đi rồi, Hàn Vũ liền tựa lưng vào tường quay mặt đi không thèm nhìn mặt Dụ Trăn. Hắn mới không dễ dàng tha thứ cho y như vậy, nếu không phải vì không muốn sư phụ ở riêng một mình với Dụ Trăn, hắn cũng không thèm đi theo.
Nhìn tính tình trẻ con của Hàn Vũ, Lâm Mặc dở khóc dở cười vỗ vỗ vai hắn, sau đó ngồi xuống ghế đối diện Dụ Trăn.
"Sư phụ..." Dụ Trăn ngập ngừng kêu.
"Rốt cuộc là vì sao ngươi đến đây?" Lâm Mặc thở dài hỏi.
Dụ Trăn không dám chậm trễ lập tức kể lại tất cả mọi chuyện, từ lúc Quy Môn tông phát hiện Lâm Mặc biến mất ở Liệt Hỏa sơn cho đến khi sai đệ tử đi điều tra. Trong lúc nói, thỉnh thoảng y lại liếc nhìn về phía Hàn Vũ, căm ghét mãnh liệt không che giấu được xuất hiện nơi đáy mắt.
Lâm Mặc nghe xong, sờ sờ cằm suy nghĩ, sau đó lại hỏi: "Vì sao Quy Môn tông cho rằng ta bị Hàn Vũ bắt đi mà không phải do ta tự rời đi?"
Dụ Trăn nghe thấy câu hỏi này thì giật mình, ấp úng không biết trả lời sao. Quả thực khi Quy Môn tông công bố rằng Hàn Vũ bắt cóc sư phụ, y quá tức giận nên không suy nghĩ gì thêm, lập tức xin đi điều tra rõ ràng chuyện này. Bây giờ sư phụ nhắc đến, y mới nghĩ tới.
Vân Tiêu chân nhân là tu sĩ Nguyên Anh kỳ duy nhất trên toàn Vũ Sa quốc, đột nhiên biến mất khỏi Liệt Hỏa sơn thì lẽ ra càng nên nghiêng về hướng tức giận mà bỏ đi mới đúng. Đằng này lại một mực cho rằng Hàn Vũ đã bắt cóc sư phụ. Tu Kim Đan kỳ lại đòi bắt cóc Nguyên Anh kỳ, đây là chuyện không tưởng đến chừng nào! Vì cái gì Quy Môn tông lại có thể chắc chắn như thế mà khẳng định?
Trông thấy vẻ lúng túng của Dụ Trăn, Lâm Mặc càng thêm tin tưởng điều mình suy đoán là đúng: "Xem ra có người muốn nhân cơ hội này mà nhắm đầu mâu về phía Hàn Vũ."
Nếu phỏng đoán chỉ có nhiêu đây, khó mà tìm ra được hung thủ đứng sau tất cả là kẻ nào. Cho dù không hỏi Hàn Vũ đã đắc tội kẻ nào, Lâm Mặc cũng có thể đoán ra được trên đời này hiếm tu sĩ nào mà hắn chưa đắc tội qua.
Nhưng trước đó đã có Huyết Sát lão tổ gây chuyện, hiện tại nên gọi là Chu Dương Phong, Lâm Mặc quả quyết cho rằng chuyện này nhất định cũng có một phần công lao của gã!
"Trước kia ngươi tố cáo Hàn Vũ là ma tu, kỳ thực cũng là có người nói cho ngươi biết đi?"
Dụ Trăn muốn tránh né vấn đề này, nhưng dưới cái nhìn nghiêm trang của Lâm Mặc vẫn phải đầu hàng chịu thua: "... Đúng vậy, là một gã ma tu tự xưng Huyết Sát lão tổ."
Lâm Mặc thở dài, xem ra những suy đoán trước đó của cậu không sai. Huyết Sát lão tổ nhất định là Chu Dương Phong, gã ma tu này xem ra đầu óc cũng không tầm thường chút nào, đùa bỡn mọi người trong lòng bàn tay lâu như vậy.
"Làm thế nào ngươi tránh né khỏi sự kiểm tra của Hồng Ánh?" Hàn Vũ từ nãy đến giờ vẫn luôn im lặng đột ngột lên tiếng.
Đây vẫn luôn là điều khiến hắn khó hiểu. Phương pháp kiểm tra của Hồng Ánh rất chính xác, mà Dụ Trăn thân mang tu vi Kim Đan trung kỳ, tuyệt đối không thể dễ dàng giấu giếm được như vậy. Nhưng sự thật y không những thoát được các đợt săn tìm của Hồng Ánh, lại còn có thể thành công đánh ngất giả mạo thành một vị Ma Chủ. Nếu không phải Liễu Thần Phi lúc đó vô tình đi ngang qua, e là sẽ còn mất một lúc lâu mới phát hiện ra được.
Dụ Trăn quăng cho hắn một cái nhìn chán ghét, rất lâu sau mới không cam tâm tình nguyện mà trả lời: "Ta có một món pháp bảo có thể ngụy trang thành người thường không tu vi."
Lâm Mặc nghe đến đây thì có chút hứng thú, liền hỏi tiếp: "Ngươi tìm thấy nó ở đâu?"
Những loại pháp bảo như thế thường rất hiếm thấy, nhưng nếu là nhân vật chính thì có vô tình nhặt được lúc đi nhà xí cũng không có gì ngạc nhiên.
"Trên đường đi tới Ma Vực, ta có đụng độ vài gã ma tu. Món pháp bảo này lấy được từ trên người gã."
Hàn Vũ tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, bản thân chê trách ma đạo tàn nhẫn vô tâm, lúc xuống tay đoạt bảo cũng không thấy tu sĩ chính đạo ngại ngùng hơn chỗ nào. Hay y cho rằng đoạt của ma tu không tính là cướp, mà là đang giúp dân trừ hại?
Trông thấy tình thế có xu hướng căng thẳng trở lại, Lâm Mặc liền trừng mắt nhìn Hàn Vũ một cái, hắn tỏ vẻ vô tội mà lạnh mặt quay đầu sang một bên. Còn về phần Dụ Trăn, tuy y không động đậy được do có cấm chế, nhưng oán hận trong mắt thì sắp sửa trào ra luôn rồi.
"Ngươi đã hứa với ta là sẽ không giết y." Lâm Mặc không mặn không nhạt mà nói một câu.
Hàn Vũ đương nhiên nhớ mình đã nói cái gì, bất quá nếu không phải vì có sư phụ, Dụ Trăn khẳng định không sống tốt được như bây giờ. Hắn liếc nhìn về phía Dụ Trăn, nhận ra y cũng đang trừng mắt nhìn mình, tâm tình không hiểu sao có chút hả hê mà hỏi: "Vậy phải giải quyết làm sao? Ta cũng không muốn thả y đi, sau đó lại để y mang theo một đám tu sĩ khác quay trở lại."
Bên kia Dụ Trăn không nói lời nào, nhưng hiển nhiên nếu y có thể thoát ra nhất định sẽ tìm cách báo thù. Lâm Mặc đứng giữa tình thế như vậy, quả thực không biết phải giải quyết như thế nào cho hợp tình hợp lẽ.
"Nếu đã vậy, tạm thời cứ giữ y lại đây." Nói rồi cậu lại bổ sung thêm, "Nhưng không được làm gì y."
Mặc dù không quá đồng ý, Hàn Vũ vẫn đành nhẫn nhịn gật đầu. Hắn tự nhiên ôm lấy eo Lâm Mặc, kề sát bên tai cậu hạ giọng: "Sư phụ, chuyện cần hỏi cũng đã hỏi, chúng ta đi thôi."
Lâm Mặc đỏ mặt trước hành vi không biết xấu hổ này của hắn, tức giận chỉ muốn tát bay tên nghiệt đồ này. Cậu liền tiến lên trước thoát khỏi cái ôm của hắn, bước ra khỏi phòng không thèm quay đầu nhìn lại một lần mà đi thẳng.
Biểu tình Lâm Mặc như vậy chỉ càng khiến tâm tình Hàn Vũ càng thêm nhộn nhạo, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, vội vã đuổi theo sau. Tất cả những hành động trên rơi vào mắt Dụ Trăn, lại thành ra hai người tình cảm nồng hậu đùa giỡn nhau. Y cắn răng phẫn hận rồi nhắm mắt lại, không buồn nhìn theo nữa.
Quả nhiên... Thứ không phải của mình, dù có cố gắng cầu như thế nào cũng không thuộc về mình.
Chỉ là y sẽ chống mắt mà chờ xem, Thiên Đạo có để sư phụ thuộc về Hàn Vũ hay không.
Lâm Mặc bước đi nhanh như chạy phía trước, Hàn Vũ đuổi theo sau hô to: "Sư phụ! Chờ ta với!"
Mí mắt Lâm Mặc hơi giật giật nhưng vẫn làm như không nghe thấy, thậm chí mặc kệ không biết mình đi đâu mà cứ bước thẳng.
"Lâm Mặc ta sai rồi! Tha thứ cho ta... Ngô!"
Hàn Vũ còn chưa kịp nói hết câu, liền bị một bàn tay trắng xinh che miệng lại. Trước mắt hắn là gương mặt đỏ bừng bừng của sư phụ vì ngượng ngùng (Lâm Mặc: tức giận là tức giận đó!!!), yết hầu không tự chủ được nuốt một cái.
"Câm miệng cho ta!" Lâm Mặc không chịu nổi mà quát hắn một câu.
Tất nhiên đối với một người hiện đại như Lâm Mặc thì bị đệ tử mình gọi thẳng tên thật cũng không phải chuyện gì lớn. Nhưng cái tội danh OOC vẫn còn đang treo lơ lửng trên đầu, nếu cậu cứ mặc hắn la ó mà không chém cho vài nhát thì thế nào hệ thống cũng lại nhảy ra gào la như bà mẹ già có con gái quá tuổi băm mà vẫn chưa lấy chồng cho xem!
Xúc cảm mềm mại truyền từ môi đến khiến đầu óc Hàn Vũ choáng váng như ngâm nước nóng. Hắn không tự chủ được vươn đầu lưỡi ra liếm nhẹ.
Ngay khi Lâm Mặc cảm giác được lòng bàn tay truyền đến cảm giác ươn ướt, cậu liền rụt tay lại. Tên nhóc con này thế nhưng còn dám liếm cậu! Lâm Mặc quăng cho hắn một cái nhìn tức giận, rồi lại mặc kệ hắn không nói lý nữa mà thuấn di về phòng.
Hàn Vũ bị bỏ lại trơ trọi giữa hành lang, vành tai vô cùng khả nghi mà ửng đỏ lên. Hắn cúi đầu ho khan một tiếng che giấu sự lúng túng, sau đó nhớ lại hiện tại chỉ còn một mình mình, đành bất đắc dĩ đi tìm sư phụ.
--------------------------------------------------------------------------------------
Theo lời căn dặn của Lâm Mặc, Liễu Thần Phi sau đó cởi bỏ cấm chế trên người Dụ Trăn, khiến y có thể hoạt động được như bình thường. Nhưng trong phòng vẫn được đặt kết giới để ngăn chặn Dụ Trăn trốn thoát ra ngoài.
Việc này Lâm Mặc cũng là vô cùng bất đắc dĩ. Nhiệm vụ chưa hoàn thành, thời gian vẫn chưa qua hai mươi tư tiếng, sống chết của Dụ Trăn vẫn chưa thể xác định. Thay vì để y rời đi gặp họa, còn không bằng giữ lại bên người.
Dụ Trăn căn bản cũng không định làm gì, y chỉ ngồi thẫn thờ trên giường như tù nhân chờ đến ngày hành quyết.
Cho dù có thể sống sót, y phải làm gì đây? Quay về bẩm báo tông môn sao? Sư phụ rõ ràng là tự mình bỏ đi theo Hàn Vũ, cho dù toàn bộ Quy Môn tông xuất thủ cũng không thể đem người quay trở lại.
Quy Môn tông không có Vân Tiêu chân nhân, y còn ở lại để làm gì?
Điều duy nhất y vẫn luôn nung nấu suốt thời gian qua chính là giải cứu sư phụ, giết chết Hàn Vũ xóa đi nỗi nhục tông môn này. Nhưng sư phụ không thể cứu, mà ngay cả Hàn Vũ y cũng đánh không lại. Còn chuyện gì nực cười hơn sao.
Đắm chìm trong suy nghĩ, Dụ Trăn không phát hiện ra trong túi trữ vật của y có một món pháp bảo đang tỏa ra khí tức kỳ quái.
Ngay khi y hồi thần lại, một đạo công kích mãnh liệt đâm thẳng vào bên trong thức hải khiến y đau đớn muốn gào to, nhưng sau đó lại phát hiện không thể nào hét lên được. Một tia tinh thần mang theo ma khí xâm nhập vào thức hải y. Dụ Trăn run rẩy cố gắng dùng ý chí xua đuổi luồng ý thức đó đi, lại kinh sợ phát hiện ra rằng tu vi đối phương thế nhưng cao hơn y! Thậm chí còn ẩn ẩn có chút cao hơn Hàn Vũ!
Hai tia tinh thần đấu đá lẫn nhau, cuối cùng Dụ Trăn yếu hơn một bậc bị chèn ép, sau đó thì hoàn toàn bị nuốt chửng bởi luồng ý thức đó!
Đồng tử y rã rời vô hồn giống như người chết, mãi một hồi lâu sau mí mắt mới có chút cử động giật giật. Đến khi Dụ Trăn ngẩng đầu lên, trong mắt đã thay thế bằng huyết sát vô ngần, sát khí kinh người.
Lâm Mặc đang ngồi trong vườn thì đột nhiên hệ thống phát ra tiếng cảnh báo mãnh liệt: [Cảnh báo! Tính mạng nhân vật chính đang gặp nguy hiểm!]
"Chết tiệt!" Chỉ kịp phun một câu như vậy, cậu liền vội vàng đứng lên thuấn di đến phòng Dụ Trăn. Chỉ còn vài tiếng nữa là đã qua hai mươi tư giờ nhiệm vụ, rốt cuộc là có chuyện gì?!
Nhất cử nhất động của Lâm Mặc đều được Hàn Vũ theo dõi. Ngay khi cậu rời đi, hắn cũng ngay lập tức gạt bỏ tất cả mọi chuyện mà đi theo sau.
Ngay khi Lâm Mặc xông vào trong phòng, Dụ Trăn vẫn đang im lặng ngồi trên giường, lưng tựa vào gối, thoạt nhìn an tĩnh hết sức. Thấy cậu bước đến, y còn quay sang ngạc nhiên mở to mắt: "Sư phụ có chuyện gì?"
Lâm Mặc quan sát Dụ Trăn một hồi từ trên xuống dưới, một lát sau ánh mắt trầm xuống, tay hung hăng nhanh ngoan mà nắm lấy cổ y, siết chặt lại: "Ngươi là ai?"
"Dụ Trăn" vẫn không hề sợ hãi mà nhìn thẳng lại Lâm Mặc, cũng không buồn giả vờ nữa cười gằn: "Làm sao ngươi biết ta không phải y?"
Đương nhiên là hệ thống nói! Lâm Mặc thầm nhủ trong lòng như vậy, tay vẫn cứ nắm chặt không buông: "Dụ Trăn đâu? Ngươi làm gì y rồi?"
Nếu Dụ Trăn đã chết, hệ thống sẽ thông báo nhiệm vụ thất bại. Nhưng 419 mới chỉ cảnh báo cậu, như vậy tính mạng Dụ Trăn đang gặp nguy hiểm, bất quá y vẫn chưa chết.
Cơ thể trước mắt đây đúng là của Dụ Trăn, nhưng lại bị nguồn dữ liệu khác xâm nhập vào, nói theo ngôn ngữ tu chân thì chính là đoạt xá!
"Tinh thần của y bị tổn thương, hiện tại đang ngủ say trong thức hải. Ngươi yên tâm, ta vẫn chưa giết y."
Lâm Mặc nhíu mày, lạnh lùng nói: "Nếu ngươi giết y rồi, ngươi cho rằng ngươi còn có thể sống đến bây giờ sao?"
Lúc đó thế giới sụp cmnr, không đùa được đâu nhé pháo hôi.
"Không nhìn ra ngươi với y còn tình sâu nghĩa trọng như vậy." "Dụ Trăn" cười giả lả. Nhận ra tay Lâm Mặc bắt đầu thúc dục linh lực, gã liền quát to, "Vân Tiêu! Nếu ngươi dám động đậy một ngón tay, ta ngay lập tức giết chết Dụ Trăn!"
Lâm Mặc hơi rũ mắt che giấu tâm tình, giọng nói lại băng lãnh đến cực điểm: "Ngươi giết chết Dụ Trăn, ta liền giết chết ngươi."
"Vậy để xem ngươi với ta ai nhanh hơn!"
Nói rồi gã liền dùng tinh thần lực ào ạt đánh về một góc trong thức hải. Lâm Mặc nhận ra được ý định thật sự của gã, đồng tử co lại kêu lên: "Dừng tay!"
Không có cách nào bảo đảm có thể tiêu diệt gã trước, Lâm Mặc chỉ có thể tạm thời chấp nhận lui lại một bước.
"Huyết Sát lão tổ, hay ta nên gọi là Chu Dương Phong đây?"
"Dụ Trăn" kia được thoát khỏi tay cậu thở ra một hơi, sắc mặt đỏ bừng mà phẫn hận nhìn Lâm Mặc. Gã cười tàn nhẫn nói: "Không ngờ ngươi có thể đoán ra thân phận thật của ta."
"Đừng nhiều lời, ngươi muốn gì?"
"Cách đây mấy trăm năm trước, ngươi đánh chết ta, khiến thần hồn của ta phải phiêu dạt khắp nơi, may mà kịp thời đoạt xá một tên ma tu, bằng không ta đã thực sự chết rồi. Ta quay về, đương nhiên để đòi nợ."
"Vậy là ngươi chỉ muốn trả thù ta sao." Lâm Mặc hơi nhướn mi, không chút tin tưởng lời gã nói. Mà cho dù đó là sự thật, cậu cũng sẽ không tự nộp mạng cho gã.
"Tính ra chúng ta cũng chỉ gặp nhau có một lần, ân oán cũng không nhiều nhặn gì." "Dụ Trăn" cười cười chỉnh lại phần cổ áo, đặt một chân xuống giường, "Cơ thể trước kia của ta bị ngươi ép cho phải tự bạo, không thể nào sử dụng được nữa, đành phải đoạt xá mượn tạm một cơ thể khác. Chu Dương Phong này cũng không kém, đáng tiếc gã ta đã khá lớn tuổi, nếu cứ tiếp tục kéo dài sẽ tẫn thọ mệnh."
"Chỉ cần ngươi giao ra Hàn Vũ cho ta, nợ nần trước kia xem như xóa bỏ."
Ngay lúc Hàn Vũ tiến vào, hắn đã nghe được những lời như vậy. Ánh mắt hắn âm trầm nhìn về phía "Dụ Trăn", sau đó lại nhìn sang sư phụ như muốn chờ xem người sẽ trả lời thế nào.
"Chuyện đó là không có khả năng." Nghĩ cũng không cần nghĩ, Lâm Mặc liền từ chối.
"Dù sao ngươi cũng có tới hai đệ tử, mà tên Hàn Vũ kia lại chỉ là đệ tử ký danh. Hy sinh một đệ tử ký danh để cứu mạng đệ tử chân truyền, cuộc trao đổi này không lỗ vốn chút nào." "Dụ Trăn" nhún vai ra vẻ thản nhiên, nụ cười hơi méo xệch trông có vẻ quái dị, "Mục tiêu ban đầu của ta cũng không phải Dụ Trăn mà là Hàn Vũ. Ta là ma tu, cơ thể của hắn phù hợp với ta hơn. Tư chất Dụ Trăn cũng rất tốt, nhưng để cải tạo lại làm ma tu cũng tốn không ít thời gian. Bất quá nếu ngươi không đồng ý, ta cũng không ngại bỏ ra thời gian làm việc này."
Chớ nhìn Chu Dương Phong tu vi cao hơn Hàn Vũ một chút mà lầm tưởng. Để kéo tu vi lên được như bây giờ, gã đã phải dùng rất nhiều biện pháp huyết tinh, hy sinh thọ mệnh của mình. Cũng vì vậy mà bây giờ gã tuy đã phục hồi tu vi cũ trước kia, sắp sửa nửa bước kết anh, nhưng chỉ cần qua vài chục năm nữa không thành công lên Nguyên Anh kỳ liền chết.
Sau khi mưu đồ ám hại Quy Môn tông không thành, gã phát hiện Hàn Vũ thế nhưng ngày càng lớn mạnh, xây dựng được cả một thế lực riêng cho mình. Đấy là điều mà gã không bao giờ làm được. Tu vi cao không đồng nghĩa có thể trở thành thủ lĩnh. Muốn thống lĩnh kẻ khác còn cần có tư chất lãnh đạo, mà gã lại thiếu cái này. Lúc này thọ mệnh của gã lại sắp hết, liền nghĩ ra ý định đoạt xá Hàn Vũ. Một khi thành công, Ma Cung cùng toàn bộ Ma Vực chẳng phải vật trong túi gã.
Chỉ là Chu Dương Phong canh đợi rất lâu vẫn không tìm ra thời cơ trùng hợp để xuống tay. Mãi đến khi nghe tin Vân Tiêu chân nhân mất tích, gã mới cố tình đổ chuyện này lên trên người Hàn Vũ, với hy vọng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi. Ngay cả món pháp bảo mà Dụ Trăn đoạt được từ tay ma tu khác cũng do gã chuẩn bị trước, đã chuyển thần hồn của mình vào trong. Bằng cách này gã có thể quan sát được tất cả mọi chuyện xảy ra, lại không sợ bị phát hiện. Đợi đến lúc Hàn Vũ mải mê tấn công Dụ Trăn lộ ra sơ hở, gã liền sẽ ngay lập tức nhân cơ hội mà tấn công vào thức hải hắn.
Thế nhưng Lâm Mặc lại một lần nữa phá hỏng kế hoạch của gã. Gã cứ cho rằng cho dù Vân Tiêu chân nhân có ở Ma Cung thì cũng bị giam cầm, không dễ dàng đi lại, nào ngờ vào phút mấu chốt y lại lần nữa xuất hiện ngăn cản cuộc đấu giữa cả hai. Thời cơ tốt nhất bị bỏ lỡ, gã đành phải ẩn nhẫn chờ cơ hội khác.
Chu Dương Phong xác định được Vân Tiêu chân nhân không những không bị giam giữ, trái lại tu vi vẫn ở Nguyên Anh kỳ không chút nào sụt giảm, liền biết không thể dùng biện pháp trước để hoàn thành mục đích. Gã liền chuyển sang xuống tay với Dụ Trăn, sau đó lấy y ra bức ép Lâm Mặc. Lâm Mặc đồng ý, gã liền có thể thành công đoạt xá Hàn Vũ. Mà Lâm Mặc từ chối, gã vẫn có một cơ thể đơn linh căn cực phẩm không gì đáng chê.
Quan trọng hơn, dù Lâm Mặc lựa chọn như thế nào cũng không tránh khỏi giết chết một trong hai đệ tử của mình. Đây là điều khiến Chu Dương Phong hả hê nhất. Gã muốn đợi xem dáng vẻ bất lực của Vân Tiêu chân nhân đại danh đỉnh đỉnh, để xem một kẻ không bảo vệ nổi đệ tử của mình còn có tư cách gì mà ra mặt bảo vệ chính đạo!
"Như thế nào, giao dịch này không tồi chứ?"
Ngay cả khi Lâm Mặc không phải nguyên chủ, cậu cũng cảm thấy loại giao dịch này vô lý đến cực điểm! Trên chiến trường giết nhau là lẽ đương nhiên, hơn nữa rõ ràng là Huyết Sát lão tổ tự bạo để trốn thoát, cuối cùng lại thản nhiên tỏ vẻ Vân Tiêu chân nhân phải chịu trách nhiệm về chuyện này! Đã thế lại còn bắt giao ra một trong hai đệ tử, quả nhiên vô sỉ đến cực điểm!
Đừng nói gã ta không phải do cậu giết, cho dù là cậu tự xuống tay chặt đầu gã thì cũng không muốn bồi thường một xu nào! Chưa giẫm thêm hai phát đã là may mắn lắm rồi!
"Thân là tiền bối lại đem sinh mệnh một tiểu bối ra đe dọa ta, Huyết Sát lão tổ thật khiến ta không biết nói gì." Lâm Mặc nhàn nhạt đáp, cố gắng kéo dài thời gian để suy nghĩ đối pháp.
Cậu không thể để cho Dụ Trăn chết, nếu không thế giới này sẽ sụp đổ. Nhưng cậu cũng không thể hy sinh Hàn Vũ. Lý do duy nhất cậu còn muốn nấn ná lại thế giới này, bởi vì trong lòng cậu vẫn có chút không xác định với hắn. Cho nên yêu cầu của Chu Dương Phong, cái nào cậu cũng không chấp nhận.
"Đừng nhiều lời nữa! Ta cho ngươi hai lựa chọn, hoặc giao Hàn Vũ ra đây, hoặc chấp nhận bỏ rơi đệ tử chân truyền của mình!" Chu Dương Phong hiển nhiên không bị trúng kế, gã ta sốt ruột lớn tiếng.
Suy cho cùng hiện tại gã vẫn chưa phải chủ nhân chân chính của thân thể này, một khi đối phương khôi phục vẫn có thể bị bài xích bất kỳ lúc nào. Chỉ có khi hoàn toàn cắn nuốt thần thức của đối phương mới có thể hoàn toàn nắm giữ.
Nhưng đoạt xá cũng không phải loại chuyện tùy tiện muốn là làm. Sau khi thành công nuốt gọn thần hồn của đối phương rồi, gã cần phải tìm một nơi tĩnh tâm bế quan củng cố. Nếu gã chọn Dụ Trăn, đồng nghĩa phải từ bỏ miếng thịt ngon là Hàn Vũ, có lẽ là vĩnh viễn.
Tuy Dụ Trăn có tư chất ngộ tính tốt, nhưng với ma tu đó không phải điều quan trọng nhất. Thế lực và tài sản mới là thứ khiến ma tu thần phục kẻ khác. Đoạt xá Dụ Trăn, gã chỉ chiếm được một cơ thể tốt, hơn nữa còn phải đối mặt với nguy cơ bị lưỡng đạo vây giết. Nhưng đoạt xá Hàn Vũ, gã có hẳn một thế lực cho riêng mình.
Hàn Vũ trầm mặc theo dõi cuộc đối thoại này, lẳng lặng quan sát Lâm Mặc. Hắn muốn biết rốt cuộc sư phụ sẽ chọn ai, là hắn hay Dụ Trăn.
Kỳ thực nếu sư phụ bảo hắn chết, hắn cũng không ngại ngần. Mạng này của hắn vốn là sư phụ ban cho, bây giờ người lấy lại cũng chẳng có gì sai. Bất quá... Ánh mắt hắn chợt lóe lên quang mang. Nếu phải để lại thân xác này cho tên khốn kia, không bằng hắn cùng gã đồng quy vu tận!
"Vẫn còn một lựa chọn nữa." Lâm Mặc mặt không biến sắc mà nói.
Cậu dùng ngón tay gõ gõ lên phía bên trái ngực mình, giọng nói hờ hững như có như không: "Không bằng cơ thể của ta thì sao?"
------------------------------------------------------------------------------------------
Tiểu kịch trường:
Dụ Trăn: "Tình yêu tan vỡ, tấm thân trong trắng này còn giữ làm gì! Muốn làm gì ta thì cứ làm!"
Liễu tú ông: "Ta? Ta làm ngươi làm chi?"
Dụ Trăn: "Đám người các ngươi không phải am hiểu thứ đó nhất sao."
Liễu tú ông: "Ngươi có biết làm ngươi phải tốn bao nhiêu công sức không? Hơn nữa phí nhiều vàng như vậy mua ngươi về, bây giờ làm ngươi không phải lãng phí số tiền đó sao."
Dụ Trăn: "..."
Liễu tú ông: "Ngươi trả ta một trăm nén vàng ta bỏ tiền mua ngươi, lại trả thêm mười vạn nén bạc làm phí dịch vụ, ta sẽ làm ngươi thống khoái ngay lập tức!"
Dụ Trăn:... QAQ
#Đạo diễn ta muốn lãnh lương đi về#
#Luận việc như thế nào mới là một tú ông chuyên nghiệp#
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương