Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song
Chương 72: Sự dịu dàng và nguy hiểm
Gần đây tinh thần của Tiểu Phỉ Thúy không tốt một chút nào cả, điều này cũng không phải vì lão bản Cẩm lại không để ý tới cô, bất quá là cô ấy đả kích người ta mà thôi!
Chuyện là như thế này: chẳng phải là cô đã từng tại sòng bạc chơi thắng đến một vạn mỹ kim đó sao. Vậy tiền đi nơi nào? Dĩ nhiên không phải lý do như cô từng nói "Là con gái thì luôn có rất nhiều thứ muốn mua". Việc ăn, uống, ở của cô đều luôn diễn ra ở phía trong sòng bạc, vì thế mà rất hiếm khi cô ra khỏi cửa, cho dù có ra khỏi cửa thì người chịu trách nhiệm thanh toán cũng luôn là lão bản Cẩm. Cô đúng là điển hình của kiểu người "cơm bưng nước rót", đâu có lúc nào cần đến tiền cơ chứ? Thế rồi, ngày sinh nhật của đồng chí Ôn Quả Nhiên tới và Cẩm Vô Song đã biết trước. Đến ngày đó cô cho thuê một chiếc xe buýt hai tầng dùng để ngắm cảnh, mời thêm một ban nhạc. Xe buýt được trang trí sắc màu rực rỡ, phía trước có dán hình gương mặt tuấn mỹ to đùng của Ôn Quả Nhiên, hai bên xe là tấm biểu ngữ in dòng "Chúc Quả Quả sinh nhật vui vẻ" rất hoành tráng. Ban nhạc diễn tấu sáo và trống. Họ bắt đầu lên đường từ phía tây quảng trường mang theo một không khí vô cùng náo nhiệt, cứ thế, rêu rao khắp nơi. Tại cửa sòng bạc lại có thêm một xe đầy người nữa, sau đó đoàn người vừa múa vừa hát, vô cùng vui vẻ và huyên náo mở một party đi vòng quanh thành phố...
Sau ngày đó, danh tiếng ở bên trong sòng bạc của Ôn Quả Nhiên vang dội lên tận trời, chỉ còn kém không nạm vàng lên người nữa mà thôi. Nếu có ai hỏi người trong sòng bạc rằng thị trưởng thành phố là ai thì khả năng người đó sẽ hỏi lại với vẻ mặt mờ mịt: Đó là người nào vậy? Nhưng nếu hỏi Ôn Quả Nhiên/Quả Quả là ai, thì câu trả lời sẽ là: tôi biết! Chẳng phải là vòng hoa đi dạo, không phải, tên tiểu tử được bọc trong lồng kính đi diễu hành bằng xe hoa đó sao?
Kẻ giàu có nào trong sòng bạc Vương Miện lại dám cấp một khoản tiền lớn như thế cho cậu ấy vậy? Chính là Cẩm Vô Song! Các đồng chí xem lão bản của bọn họ bằng ánh mắt phảng phất như có chút đồng tình -- bởi vì không dám bày tỏ rõ ràng - mẹ kiếp, này bút tích, này khí phái, này sáng ý! Đây chính là chân ái tuyệt bích a! Đúng thế! Tuấn nam mỹ nữ gì đó, nhận ra nhau trong khoảnh khắc dễ dàng như lau súng bị cướp cò, bước chân thần tốc như ngựa thần. Chung quy lại nếu có thể giải thích cho việc làm kia gói gọn trong một từ thì đó chính là "ái muội"!
Trái lại lão bản Cẩm, trừ việc bỏ ra cả một đống tiền lớn thì lại hầu như không có phản ứng gì, ngay cả khi Phỉ Thúy nào đó đem tờ ngân phiếu một vạn Đô-la ném cho cô thì cô cũng cứ thế thờ ơ ký tên...
Vấn đề phát sinh chính là ở nơi này.
Tiểu Phỉ Thúy cầm bút lên ký tên mình vào tờ giấy trước mặt lão bản Cẩm rồi hiên ngang mà hỏi lão bản Cẩm: "A Song, chị thấy việc làm này của em như thế nào?"
Lão bản Cẩm trước sau như một trả lời một câu bằng ngữ khí thật lãnh đạm: "Giống như em vậy!"
Trong nháy mắt, Tiểu Phỉ Thúy vừa cảm thấy thẹn thùng lại vừa happy, giống như mình - nghĩa là việc làm của mình cũng đáng yêu như chính bản thân mình chăng? O(∩∩)O ha ha, cô biết là như vậy mà.
Kết quả lão bản Cẩm không một chút lưu tình chứng minh cô đừng quá tưởng bở khi nghĩ rằng ai cũng mê mình: "Thực ngốc!"
Trong nháy mắt cõi lòng của Tiểu Phỉ Thúy bị tan nát. Bị tan nát cõi lòng thế nhưng lão bản Cẩm còn chẳng thèm an ủi, Tiểu Phỉ Thúy anh anh anh một lúc lâu, thấy người ta cũng không phản ứng nên mới ngoái đầu nhìn lại. Kết quả thì sao, ban nãy chỉ đưa mắt đi chỗ khác một lúc, giờ ngoảnh lại thì người đã không còn thấy đâu. Tâm của Tiểu Phỉ Thúy đã lạnh lại càng thêm lạnh, cõi lòng tan nát giờ chuyển thành tro bụi, một cơn gió thổi qua, thế là đến tro bụi cũng không còn.
Cũng vì thế và cứ như vậy, tinh thần của Tiểu Phỉ Thúy bị sa sút mà rơi vào đáy vực sâu, không thể tự làm chủ! Cẩm Vô Song mỗi ngày đều lo việc của mình, mỗi ngày đều chúi đầu say mê vẽ tranh mà không thèm để ý tới người nào đó. Vì thế mà Tiểu Phỉ Thúy lại càng tỏ ra suy sụp. Vào những thời điểm như thế này người ta thường sẽ là ôm quần áo trở về nhà mẹ đẻ, cô... cô... cũng muốn...
Kết quả lão bản Cẩm nói: "À ha, vậy khi nào thì quay lại?"
Tiểu Phỉ Thúy ngạo kiều: "Em sẽ không quay lại nữa!"
Thế là Cẩm lão bản liền hết sức bình tĩnh mà đưa mắt nhìn cô. Tiểu Phỉ Thúy lập tức đổi giận làm lành, lại bày ra chân chó bổ sung: "Làm sao như vậy được chứ? Ha hả a!"
Vì thế, lại tiếp tục ăn cơm.
Vì thế, bỏ "nhà" trốn đi gì đó, coi như xong!
Lại tiếp tục say mê vẽ tranh.
Sau đó lại tiếp tục vẽ, vẽ, vẽ. Cuối cùng thì lão bản Cẩm cũng chịu đến dỗ dành cô.
Đó là ngày sòng bạc làm lễ kỷ niệm một năm hoạt động.
Ngày hôm đó sòng bạc náo nhiệt vô cùng, có đủ loại tiết mục phấn khích. Sòng bạc lại lập thêm nhà hàng cấp cao, toàn bộ chỗ ăn chơi đều được ưu đãi giảm nửa giá. Ngoài nhiệm vụ trọng yếu là chiêu đãi khách quý, sòng bạc cũng chiêu đãi cấp dưới cùng người làm. Những người này được miễn phí món quà tặng 500 đồng lợi thế để được một lần thử vận may, nó khiến cho những người đến đây cờ bạc cũng bị không khí náo nhiệt cùng chiết khấu hấp dẫn mà điên cuồng, dũng mãnh xông vào. Sòng bạc giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt so với ngày thường ngày lại càng ầm ĩ hơn rất nhiều, ngày hôm sau còn có trò rút thưởng dành cho công nhân cùng người thân.
Đồng chí Ôn Nhiên nóng lòng muốn thử vận may. Tiểu Phỉ Thúy xoa tay hầm hè. Phần thưởng lần này là ba ngày đi nghỉ mát trên một hòn đảo nhỏ, tại đó họ sẽ được một đêm lãng mạn ngủ trong phòng cực kỳ xa hoa dành cho tổng thống, ở đó cũng sẽ lại có rượu ngon Champagne miễn phí, lại còn có một đại lễ xa hoa chờ đón người trúng thưởng. Phần thưởng này đúng là quá mê hoặc lòng người. Ôn Nhiên là vì mong muốn được một lần hưởng thụ cuộc sống của kẻ phú hào, Tiểu Phỉ Thúy là vì muốn được cùng lão bản Cẩm "hưởng tuần trăng mật", tròng mắt hai người đều trợn trừng lên vì tức giận. Mọi người thật hoài nghi, liệu hai người này có bị quá khích đến mức xông lên đoạt lấy hộp rút thưởng để rút ra thăm trúng thưởng luôn hay không?!
Người phụ trách trò rút thăm dành cho công nhân nói thầm với lãnh đạo trực tiếp của mình: "Có nên cho La tiểu thư tham dự màn bốc thăm này hay không? Cô ấy đâu phải là công nhân của chúng ta!"
Xếp của anh chỉ hận không thể chặt cái đầu heo kia rụng luôn cho rồi: "Cô ấy không phải công nhân, nhưng cô ấy lại là phu nhân của lão bản, cậu nói nên cho hay không cho hả?!"
Kết quả, Tiểu Phỉ Thúy chỉ lấy được phần thưởng dành cho nhân công là một miếng xà phòng. Ôn Nhiên còn đỡ hơn một chút, trúng một cái nồi cùng hai chai rượu vang đỏ. Hai người bạn thân cùng ôm đầu khóc rống lên, mà cái chú trúng giải thưởng bao người mơ ước kia ngày hôm sau lại bị phát sốt do cảm mạo không đi được! Hu hu hu!
Tiểu Phỉ Thúy vô cùng thương tâm, kết quả lại được lão bản Cẩm đền bù!
Khi thấy Tiểu Phỉ Thúy ủ rũ trở lại lầu 7, lão bản Cẩm liền không nói không rằng đưa cho cô một cái hộp nhỏ xinh xắn. Tiểu Phỉ Thúy mở hộp ra nhìn thì thấy đó là một cái dây trang sức màu bạc hết sức lịch sự, tao nhã, phía dưới treo một viên đá hình giọt nước được gọt dũa cực kỳ hoàn mỹ, từ trong lóe ra ánh sáng màu lam, thập phần xinh đẹp. Lập tức cô nàng Tiểu Phỉ Thúy lại nguyên khí tràn đầy, thật vui vẻ đem vòng trang sức lấy ra đưa cho lão bản Cẩm, kết quả là lão bản Cẩm nghệt ra nhìn cô mà không hiểu cô muốn làm cái gì nữa. Tiểu Phỉ Thúy tức giận đến mức trong lòng âm thầm cắn người kia một phát, cái đồ không hiểu phong tình, cái đồ tảng đá vô cảm chỉ biết làm tổn thương người ta mà! Đúng vào lúc này, đúng vào giờ phút lãng mạn này, lại không biết dành cho người ta một chút ôn nhu nào, lại còn cứ thế dùng ánh mắt "cô làm gì thế a" để xem người ta. Thật làm cho cô có thể chết tâm đi được!
Tiểu Phỉ Thúy đành phải nghiến răng nghiến lợi tự mình đeo vào. Đối phó với loại người đầu gỗ không hiểu phong tình này thì tính nhẫn nại cùng bao dung đều cần phải luyện thành. Huống chi, đầu gỗ mà còn có thể tặng lễ vật đã có thể xem là một cột mốc đánh dấu quá trình tiến hóa của ai đó được rồi. Tiểu Phỉ Thúy hỏi: "Đẹp không? Cám ơn!"
Mà lão bản Cẩm thì có cũng thế mà không có cũng không sao cho nên làm một cái gật đầu: "Cũng được!"
Tiểu Phỉ Thúy: "..." Ở đây mà có đậu hũ, cô sẽ đập đầu vào đó để chết luôn cho rồi!
Sau đó lão bản Cẩm lên tiếng: "Không được phép của tôi thì không được cởi đi."
"Tắm cũng không được sao?"
"Không được."
Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ: "A Song, có phải bên trong có cái gì kỳ quái hay không?"
Lão bản Cẩm không nói chuyện. Tiểu Phỉ Thúy lập tức cởi ra, đem sợi dây chuyền lăn qua lộn lại mà nghiên cứu. Kết quả là cô không có phát hiện ra được thứ gì kỳ quái cả. Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ nhìn Cẩm lão bản: "A Song..."
Lão bản Cẩm lại ngồi gần cô, rốt cục thỏa mãn cái nguyện vọng được cô "tự tay giúp" người nào đó đeo lên của Tiểu Phỉ Thúy. Cẩm lão bản nói: "Cái gì cũng không có. Là do em suy nghĩ nhiều quá!"
Tiểu Phỉ Thúy chọc chọc ngón tay, làm bộ không nghe thấy.
2
Vào đêm sòng bạc làm lễ kỷ niệm có một đôi nam nữ lẫn vào trong đám dân cờ bạc đông đúc cùng du khách bên trong. Người đàn ông có vẻ ngoài khá thấp cùng đen gầy, táo tợn, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn cùng một cô gái có vóc dáng cao gầy, lạnh lùng. Người đàn ông thấp lùn nhìn chung quanh rồi hạ giọng hỏi: "Cô nói người kia đúng là ở chỗ này?"
"Không sai."
"Nhưng mà nhiều người như vậy, chúng ta lại không biết cô ấy ở nơi nào? Làm sao chúng ta ra tay được?"
"Ra tay cái gì?"
"Chúng ta không phải tới..."
Cô gái lạnh lùng nhìn hắn: "Ai nói ra tay hạ thủ? Tôi đến đây là để xem một chút tình hình mà thôi."
Chính là tình huống này rõ ràng không thích hợp... Người đàn ông không dám nói thành lời.
"Tùy theo hoàn cảnh mà hành động." Cô gái vừa nói xong, bỗng nhiên "A..." lên một tiếng rồi ngã bịch xuống đất, khiến cho người đàn ông không kịp phản ứng, đám người nhanh chóng tản ra vây quanh thành một vòng tròn. Rất nhanh sau đó đã có nhân viên an ninh chạy tới đem người này mang lên phòng chăm sóc sức khỏe. Cũng sau đó chẳng bao lâu một bác sĩ được gọi tới, bên cạnh vị bác sĩ thoạt nhìn giống như tiểu bạch kiểm còn có một cô gái xinh đẹp đi cùng, cô ấy có một đôi mắt thật to, trông rất đẹp! Người đàn ông còn đang sợ hãi thì cô gái kia đã thong thả "tỉnh lại", cô đưa tay ngăn lại hành động muốn kiểm tra của Ôn Quả Nhiên. Cô ta nói: "Tôi không sao rồi, ban nãy quá nhiều người, nên ngất đi một chút mà thôi."
Nếu người ta nói không có chuyện gì thì Ôn Quả Nhiên cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi, đem tiễn người này đi xong thì kéo Tiểu Phỉ Thúy đi xem biểu diễn. Trên đường Tiểu Phỉ Thúy lẩm bẩm: "Cô ấy sao lại cũng tới vậy"
Ôn Quả Nhiên hỏi: "Người nào vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy nói không có chuyện gì.
Hai người kia rời khỏi phòng khám bệnh của Ôn Quả Nhiên, cô gái bèn hỏi người kia: "Thấy rõ chưa, đó chính là nữ tiện nhân kia!"
"Làm sao cô có được tin tức?"
"Anh không cần quan tâm!"
"Vậy chúng ta làm sao hạ thủ?"
"Để sau hãy nói."
Hai ngày sau, người đàn ông gọi điện thoại cho cô gái kia: "Không được rồi, cô gái kia đã được tứ đại sòng bạc bảo vệ. Bọn họ nói, dám động đến cô ấy, sẽ phải chết!"
Ả ta tàn nhẫn trả lời: "Chẳng lẽ anh đã quên lời thề độc của chúng ta năm đó rồi? Chúng ta phát lời thề: chết cũng phải vì đại ca báo thù, chẳng lẽ anh đã quên?"
Giọng nói của người đàn ông thấp xuống rất nhiều: "Không có!"
"Vậy anh do dự cái gì?"
"Tôi chỉ là..."
"Anh sợ chết?"
"Không, tôi đã phát ra lời thề thì có chết cũng sẽ thực hiện."
"Vậy thì tốt!"
Tác giả có lời muốnnói: Gần đây mệt chết đi được. Xảy ra chút chuyện rất sốt ruột, cho nên đổi mới có chút chậm. Xin lỗi.
Chuyện là như thế này: chẳng phải là cô đã từng tại sòng bạc chơi thắng đến một vạn mỹ kim đó sao. Vậy tiền đi nơi nào? Dĩ nhiên không phải lý do như cô từng nói "Là con gái thì luôn có rất nhiều thứ muốn mua". Việc ăn, uống, ở của cô đều luôn diễn ra ở phía trong sòng bạc, vì thế mà rất hiếm khi cô ra khỏi cửa, cho dù có ra khỏi cửa thì người chịu trách nhiệm thanh toán cũng luôn là lão bản Cẩm. Cô đúng là điển hình của kiểu người "cơm bưng nước rót", đâu có lúc nào cần đến tiền cơ chứ? Thế rồi, ngày sinh nhật của đồng chí Ôn Quả Nhiên tới và Cẩm Vô Song đã biết trước. Đến ngày đó cô cho thuê một chiếc xe buýt hai tầng dùng để ngắm cảnh, mời thêm một ban nhạc. Xe buýt được trang trí sắc màu rực rỡ, phía trước có dán hình gương mặt tuấn mỹ to đùng của Ôn Quả Nhiên, hai bên xe là tấm biểu ngữ in dòng "Chúc Quả Quả sinh nhật vui vẻ" rất hoành tráng. Ban nhạc diễn tấu sáo và trống. Họ bắt đầu lên đường từ phía tây quảng trường mang theo một không khí vô cùng náo nhiệt, cứ thế, rêu rao khắp nơi. Tại cửa sòng bạc lại có thêm một xe đầy người nữa, sau đó đoàn người vừa múa vừa hát, vô cùng vui vẻ và huyên náo mở một party đi vòng quanh thành phố...
Sau ngày đó, danh tiếng ở bên trong sòng bạc của Ôn Quả Nhiên vang dội lên tận trời, chỉ còn kém không nạm vàng lên người nữa mà thôi. Nếu có ai hỏi người trong sòng bạc rằng thị trưởng thành phố là ai thì khả năng người đó sẽ hỏi lại với vẻ mặt mờ mịt: Đó là người nào vậy? Nhưng nếu hỏi Ôn Quả Nhiên/Quả Quả là ai, thì câu trả lời sẽ là: tôi biết! Chẳng phải là vòng hoa đi dạo, không phải, tên tiểu tử được bọc trong lồng kính đi diễu hành bằng xe hoa đó sao?
Kẻ giàu có nào trong sòng bạc Vương Miện lại dám cấp một khoản tiền lớn như thế cho cậu ấy vậy? Chính là Cẩm Vô Song! Các đồng chí xem lão bản của bọn họ bằng ánh mắt phảng phất như có chút đồng tình -- bởi vì không dám bày tỏ rõ ràng - mẹ kiếp, này bút tích, này khí phái, này sáng ý! Đây chính là chân ái tuyệt bích a! Đúng thế! Tuấn nam mỹ nữ gì đó, nhận ra nhau trong khoảnh khắc dễ dàng như lau súng bị cướp cò, bước chân thần tốc như ngựa thần. Chung quy lại nếu có thể giải thích cho việc làm kia gói gọn trong một từ thì đó chính là "ái muội"!
Trái lại lão bản Cẩm, trừ việc bỏ ra cả một đống tiền lớn thì lại hầu như không có phản ứng gì, ngay cả khi Phỉ Thúy nào đó đem tờ ngân phiếu một vạn Đô-la ném cho cô thì cô cũng cứ thế thờ ơ ký tên...
Vấn đề phát sinh chính là ở nơi này.
Tiểu Phỉ Thúy cầm bút lên ký tên mình vào tờ giấy trước mặt lão bản Cẩm rồi hiên ngang mà hỏi lão bản Cẩm: "A Song, chị thấy việc làm này của em như thế nào?"
Lão bản Cẩm trước sau như một trả lời một câu bằng ngữ khí thật lãnh đạm: "Giống như em vậy!"
Trong nháy mắt, Tiểu Phỉ Thúy vừa cảm thấy thẹn thùng lại vừa happy, giống như mình - nghĩa là việc làm của mình cũng đáng yêu như chính bản thân mình chăng? O(∩∩)O ha ha, cô biết là như vậy mà.
Kết quả lão bản Cẩm không một chút lưu tình chứng minh cô đừng quá tưởng bở khi nghĩ rằng ai cũng mê mình: "Thực ngốc!"
Trong nháy mắt cõi lòng của Tiểu Phỉ Thúy bị tan nát. Bị tan nát cõi lòng thế nhưng lão bản Cẩm còn chẳng thèm an ủi, Tiểu Phỉ Thúy anh anh anh một lúc lâu, thấy người ta cũng không phản ứng nên mới ngoái đầu nhìn lại. Kết quả thì sao, ban nãy chỉ đưa mắt đi chỗ khác một lúc, giờ ngoảnh lại thì người đã không còn thấy đâu. Tâm của Tiểu Phỉ Thúy đã lạnh lại càng thêm lạnh, cõi lòng tan nát giờ chuyển thành tro bụi, một cơn gió thổi qua, thế là đến tro bụi cũng không còn.
Cũng vì thế và cứ như vậy, tinh thần của Tiểu Phỉ Thúy bị sa sút mà rơi vào đáy vực sâu, không thể tự làm chủ! Cẩm Vô Song mỗi ngày đều lo việc của mình, mỗi ngày đều chúi đầu say mê vẽ tranh mà không thèm để ý tới người nào đó. Vì thế mà Tiểu Phỉ Thúy lại càng tỏ ra suy sụp. Vào những thời điểm như thế này người ta thường sẽ là ôm quần áo trở về nhà mẹ đẻ, cô... cô... cũng muốn...
Kết quả lão bản Cẩm nói: "À ha, vậy khi nào thì quay lại?"
Tiểu Phỉ Thúy ngạo kiều: "Em sẽ không quay lại nữa!"
Thế là Cẩm lão bản liền hết sức bình tĩnh mà đưa mắt nhìn cô. Tiểu Phỉ Thúy lập tức đổi giận làm lành, lại bày ra chân chó bổ sung: "Làm sao như vậy được chứ? Ha hả a!"
Vì thế, lại tiếp tục ăn cơm.
Vì thế, bỏ "nhà" trốn đi gì đó, coi như xong!
Lại tiếp tục say mê vẽ tranh.
Sau đó lại tiếp tục vẽ, vẽ, vẽ. Cuối cùng thì lão bản Cẩm cũng chịu đến dỗ dành cô.
Đó là ngày sòng bạc làm lễ kỷ niệm một năm hoạt động.
Ngày hôm đó sòng bạc náo nhiệt vô cùng, có đủ loại tiết mục phấn khích. Sòng bạc lại lập thêm nhà hàng cấp cao, toàn bộ chỗ ăn chơi đều được ưu đãi giảm nửa giá. Ngoài nhiệm vụ trọng yếu là chiêu đãi khách quý, sòng bạc cũng chiêu đãi cấp dưới cùng người làm. Những người này được miễn phí món quà tặng 500 đồng lợi thế để được một lần thử vận may, nó khiến cho những người đến đây cờ bạc cũng bị không khí náo nhiệt cùng chiết khấu hấp dẫn mà điên cuồng, dũng mãnh xông vào. Sòng bạc giăng đèn kết hoa, âm thanh náo nhiệt so với ngày thường ngày lại càng ầm ĩ hơn rất nhiều, ngày hôm sau còn có trò rút thưởng dành cho công nhân cùng người thân.
Đồng chí Ôn Nhiên nóng lòng muốn thử vận may. Tiểu Phỉ Thúy xoa tay hầm hè. Phần thưởng lần này là ba ngày đi nghỉ mát trên một hòn đảo nhỏ, tại đó họ sẽ được một đêm lãng mạn ngủ trong phòng cực kỳ xa hoa dành cho tổng thống, ở đó cũng sẽ lại có rượu ngon Champagne miễn phí, lại còn có một đại lễ xa hoa chờ đón người trúng thưởng. Phần thưởng này đúng là quá mê hoặc lòng người. Ôn Nhiên là vì mong muốn được một lần hưởng thụ cuộc sống của kẻ phú hào, Tiểu Phỉ Thúy là vì muốn được cùng lão bản Cẩm "hưởng tuần trăng mật", tròng mắt hai người đều trợn trừng lên vì tức giận. Mọi người thật hoài nghi, liệu hai người này có bị quá khích đến mức xông lên đoạt lấy hộp rút thưởng để rút ra thăm trúng thưởng luôn hay không?!
Người phụ trách trò rút thăm dành cho công nhân nói thầm với lãnh đạo trực tiếp của mình: "Có nên cho La tiểu thư tham dự màn bốc thăm này hay không? Cô ấy đâu phải là công nhân của chúng ta!"
Xếp của anh chỉ hận không thể chặt cái đầu heo kia rụng luôn cho rồi: "Cô ấy không phải công nhân, nhưng cô ấy lại là phu nhân của lão bản, cậu nói nên cho hay không cho hả?!"
Kết quả, Tiểu Phỉ Thúy chỉ lấy được phần thưởng dành cho nhân công là một miếng xà phòng. Ôn Nhiên còn đỡ hơn một chút, trúng một cái nồi cùng hai chai rượu vang đỏ. Hai người bạn thân cùng ôm đầu khóc rống lên, mà cái chú trúng giải thưởng bao người mơ ước kia ngày hôm sau lại bị phát sốt do cảm mạo không đi được! Hu hu hu!
Tiểu Phỉ Thúy vô cùng thương tâm, kết quả lại được lão bản Cẩm đền bù!
Khi thấy Tiểu Phỉ Thúy ủ rũ trở lại lầu 7, lão bản Cẩm liền không nói không rằng đưa cho cô một cái hộp nhỏ xinh xắn. Tiểu Phỉ Thúy mở hộp ra nhìn thì thấy đó là một cái dây trang sức màu bạc hết sức lịch sự, tao nhã, phía dưới treo một viên đá hình giọt nước được gọt dũa cực kỳ hoàn mỹ, từ trong lóe ra ánh sáng màu lam, thập phần xinh đẹp. Lập tức cô nàng Tiểu Phỉ Thúy lại nguyên khí tràn đầy, thật vui vẻ đem vòng trang sức lấy ra đưa cho lão bản Cẩm, kết quả là lão bản Cẩm nghệt ra nhìn cô mà không hiểu cô muốn làm cái gì nữa. Tiểu Phỉ Thúy tức giận đến mức trong lòng âm thầm cắn người kia một phát, cái đồ không hiểu phong tình, cái đồ tảng đá vô cảm chỉ biết làm tổn thương người ta mà! Đúng vào lúc này, đúng vào giờ phút lãng mạn này, lại không biết dành cho người ta một chút ôn nhu nào, lại còn cứ thế dùng ánh mắt "cô làm gì thế a" để xem người ta. Thật làm cho cô có thể chết tâm đi được!
Tiểu Phỉ Thúy đành phải nghiến răng nghiến lợi tự mình đeo vào. Đối phó với loại người đầu gỗ không hiểu phong tình này thì tính nhẫn nại cùng bao dung đều cần phải luyện thành. Huống chi, đầu gỗ mà còn có thể tặng lễ vật đã có thể xem là một cột mốc đánh dấu quá trình tiến hóa của ai đó được rồi. Tiểu Phỉ Thúy hỏi: "Đẹp không? Cám ơn!"
Mà lão bản Cẩm thì có cũng thế mà không có cũng không sao cho nên làm một cái gật đầu: "Cũng được!"
Tiểu Phỉ Thúy: "..." Ở đây mà có đậu hũ, cô sẽ đập đầu vào đó để chết luôn cho rồi!
Sau đó lão bản Cẩm lên tiếng: "Không được phép của tôi thì không được cởi đi."
"Tắm cũng không được sao?"
"Không được."
Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ: "A Song, có phải bên trong có cái gì kỳ quái hay không?"
Lão bản Cẩm không nói chuyện. Tiểu Phỉ Thúy lập tức cởi ra, đem sợi dây chuyền lăn qua lộn lại mà nghiên cứu. Kết quả là cô không có phát hiện ra được thứ gì kỳ quái cả. Tiểu Phỉ Thúy nghi ngờ nhìn Cẩm lão bản: "A Song..."
Lão bản Cẩm lại ngồi gần cô, rốt cục thỏa mãn cái nguyện vọng được cô "tự tay giúp" người nào đó đeo lên của Tiểu Phỉ Thúy. Cẩm lão bản nói: "Cái gì cũng không có. Là do em suy nghĩ nhiều quá!"
Tiểu Phỉ Thúy chọc chọc ngón tay, làm bộ không nghe thấy.
2
Vào đêm sòng bạc làm lễ kỷ niệm có một đôi nam nữ lẫn vào trong đám dân cờ bạc đông đúc cùng du khách bên trong. Người đàn ông có vẻ ngoài khá thấp cùng đen gầy, táo tợn, ánh mắt ánh lên sự tàn nhẫn cùng một cô gái có vóc dáng cao gầy, lạnh lùng. Người đàn ông thấp lùn nhìn chung quanh rồi hạ giọng hỏi: "Cô nói người kia đúng là ở chỗ này?"
"Không sai."
"Nhưng mà nhiều người như vậy, chúng ta lại không biết cô ấy ở nơi nào? Làm sao chúng ta ra tay được?"
"Ra tay cái gì?"
"Chúng ta không phải tới..."
Cô gái lạnh lùng nhìn hắn: "Ai nói ra tay hạ thủ? Tôi đến đây là để xem một chút tình hình mà thôi."
Chính là tình huống này rõ ràng không thích hợp... Người đàn ông không dám nói thành lời.
"Tùy theo hoàn cảnh mà hành động." Cô gái vừa nói xong, bỗng nhiên "A..." lên một tiếng rồi ngã bịch xuống đất, khiến cho người đàn ông không kịp phản ứng, đám người nhanh chóng tản ra vây quanh thành một vòng tròn. Rất nhanh sau đó đã có nhân viên an ninh chạy tới đem người này mang lên phòng chăm sóc sức khỏe. Cũng sau đó chẳng bao lâu một bác sĩ được gọi tới, bên cạnh vị bác sĩ thoạt nhìn giống như tiểu bạch kiểm còn có một cô gái xinh đẹp đi cùng, cô ấy có một đôi mắt thật to, trông rất đẹp! Người đàn ông còn đang sợ hãi thì cô gái kia đã thong thả "tỉnh lại", cô đưa tay ngăn lại hành động muốn kiểm tra của Ôn Quả Nhiên. Cô ta nói: "Tôi không sao rồi, ban nãy quá nhiều người, nên ngất đi một chút mà thôi."
Nếu người ta nói không có chuyện gì thì Ôn Quả Nhiên cũng rất vui vẻ vì được nhàn rỗi, đem tiễn người này đi xong thì kéo Tiểu Phỉ Thúy đi xem biểu diễn. Trên đường Tiểu Phỉ Thúy lẩm bẩm: "Cô ấy sao lại cũng tới vậy"
Ôn Quả Nhiên hỏi: "Người nào vậy?"
Tiểu Phỉ Thúy nói không có chuyện gì.
Hai người kia rời khỏi phòng khám bệnh của Ôn Quả Nhiên, cô gái bèn hỏi người kia: "Thấy rõ chưa, đó chính là nữ tiện nhân kia!"
"Làm sao cô có được tin tức?"
"Anh không cần quan tâm!"
"Vậy chúng ta làm sao hạ thủ?"
"Để sau hãy nói."
Hai ngày sau, người đàn ông gọi điện thoại cho cô gái kia: "Không được rồi, cô gái kia đã được tứ đại sòng bạc bảo vệ. Bọn họ nói, dám động đến cô ấy, sẽ phải chết!"
Ả ta tàn nhẫn trả lời: "Chẳng lẽ anh đã quên lời thề độc của chúng ta năm đó rồi? Chúng ta phát lời thề: chết cũng phải vì đại ca báo thù, chẳng lẽ anh đã quên?"
Giọng nói của người đàn ông thấp xuống rất nhiều: "Không có!"
"Vậy anh do dự cái gì?"
"Tôi chỉ là..."
"Anh sợ chết?"
"Không, tôi đã phát ra lời thề thì có chết cũng sẽ thực hiện."
"Vậy thì tốt!"
Tác giả có lời muốnnói: Gần đây mệt chết đi được. Xảy ra chút chuyện rất sốt ruột, cho nên đổi mới có chút chậm. Xin lỗi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương