Truyện Kể Về Mỹ Nữ Vô Song
Chương 75: Suy tính của lão bản Cẩm
Đối với sự kiện Phỉ Thúy bị bắt cóc, Cẩm Vô Song lại có ý kiến của riêng mình. Ý nghĩ của cô và Chu Tuấn Bình căn bản là giống nhau, nhưng có một việc khiến cô suy nghĩ nhiều hơn cả là: rõ ràng là Tiểu Phỉ Thúy có biết ít nhiều, có điều là em ấy lại không thể nói ra hoặc là khó mà nói ra. Kiểu lí do "không thể nói" hoặc là "khó mà nói" có lẽ đều xuất phát từ một nguyên nhân đặc biệt nào đó, chính lí do này đã khiến cho La Phỉ không dám tin hoặc là miễn cưỡng tin tưởng...
Theo như cái tính cách của La Phỉ là vô pháp vô thiên, không chút kiêng kỵ điều gì, ai dám chống lại ta thì người đó đoán chắc là phải chết, thì thân phận kẻ này tất nhiên là cực kỳ đặc biệt. Có như thế thì mới làm cho La Phỉ không dám tin hoặc là miễn cưỡng tin tưởng. Vậy ai mới là người phù hợp với điều kiện như vậy? Cẩm Vô Song cho rằng chỉ có hai người có khả năng: ba của La Phỉ và Nguyễn Hương Lăng. Sở dĩ cô cho là như vậy là do cô thấy được những người khác La Phỉ hầu như không bỏ vào mắt. Với cô, những người đó có - cũng - thế, không - có - cũng - thế. Cô không để vào mắt thì đương nhiên cũng sẽ có cái gọi là không cần quan tâm. Theo như cái cá tính của cô, nếu để cho cô biết được ai là người hại mình thì chắc chắn cô sẽ làm cho người đó đau đớn đến mức không còn muốn sống, nếu không thấy hận vì đã sinh ra trên đời thì mới là lạ. Đối với ba của cô căn bản không thể nào nghi ngờ, bởi vì ba cô đối với cô như châu như bảo, vì thế không có lí do gì để hại cô cả, cho nên có thể loại bỏ. Người còn lại thì đúng là chỉ còn Nguyễn Hương Lăng rồi!
Cứ theo cách hành động La Phỉ tình nguyện hy sinh mình mà không để liên lụy đến Ôn Quả Nhiên thì có thể thấy được, cô đối với bằng hữu - hoặc là với người mà cô ấy cho là bằng hữu - rất trọng tình nghĩa. Nếu chuyện này mà có liên lụy tới Nguyễn Hương Lăng, nhất định cô sẽ giấu diếm. Nếu xét cả tình và lý - khi cô thốt ra câu "Chuyện này không liên quan đến Hương Hương" thì có thể thấy được cô cũng đã từng nghĩ đến. Việc Nguyễn Hương Lăng trở về không lâu đã thấy sát thủ theo ngay tới, sự trùng hợp này - có thể là trùng hợp, cũng có lẽ không phải - làm cho cô có ít nhiều nghi ngờ, chỉ là cô vẫn là không muốn đi hoài nghi người em họ này của mình. Cho nên cô kiên quyết tự nói với mình không thể nào có chuyện như vậy, hơn nữa còn cự tuyệt, không để cho mình suy nghĩ nhiều đến nó. Có điều, câu nói kia đã vô tình bán đứng nội tâm bất an của cô lúc này!
Căn cứ vào chuyện ngày đó Nguyễn Hương Lăng tuổi còn nhỏ thì thấy rằng người này không thể nào tham dự được vào vụ án bắt cóc phức tạp như vậy được. Nhưng, nếu như chuyện này liên lụy tới Nguyễn Hương Lăng hoặc là tới người có liên quan thì sao?
Người làm bạn tốt nhất, gần gũi nhất với Nguyễn Phỉ La khi đó chính là Nguyễn Hương Lăng. Trước khi bị bắt cóc, thậm chí hai người còn cùng nhau qua một kỳ sinh nhật. Khi Nguyễn Phỉ La ra nước ngoài học tập thì người đi cùng cũng chính là Nguyễn Hương Lăng. Giao tình của hai người những ngày đó có thể dùng câu "như bóng với hình" cũng không quá đáng - Có lẽ trong khi đang gặp nạn, vào lúc thống khổ nhất Nguyễn Phỉ La đã gọi đến tên người này. Khát khao sự ấm áp cùng an ủi của người này đã giúp Nguyễn Phỉ La chống đỡ nỗi sợ hãi khôn cùng trong những ngày kinh khủng đó. Rồi từ từ, lòng tin, sự tín nhiệm dần bị sụp đổ - cứ như vậy, giao tình tốt đẹp giữa hai người bọn họ bỗng nhiên trở thành lãnh đạm - cho dù đúng như lời Nguyễn Phỉ La nói "mắc chứng bệnh đa nghi", nhưng tại sao cô ấy lại vẫn nghi ngờ đến Nguyễn Hương Lăng đây?
Trong tất cả những chuyện này, dù sao cũng phải có nguyên nhân đi?
Kết luận ở đây chính là: Nhất định cô nàng Phỉ Thúy này có gì đó che dấu!
Mà điều cô giấu diếm này có liên quan đến Nguyễn Hương Lăng.
Trong lòng cô nàng Phỉ Thúy này biết rõ, nhưng cố gắng phủ nhận, rồi tự thôi miên chính mình thành kết cục như sau: chuyện đã từng xảy ra, thật không nhớ nổi, nhớ không rõ rồi thành ảo giác. Mà người thân của cô, cũng đã biết bởi vì cô gặp phải chuyện bi đát nên không đành lòng bức bách cô phải nói ra cho mình biết. Khi mà chuyện để lâu dần thì biến thành quá khứ, chính Phỉ Thúy cũng đã quên lãng. Đối với những việc đã xảy ra, có thể chính cô cho đó chỉ là ảo giác, nhưng bởi vì bản tính cường ngạnh, cho dù cố gắng phủ nhận thì trong lòng mầm mống nghi ngờ vẫn đang còn đó.
Vì thế mới có câu nói "Chuyện này không liên quan tới Hương Hương, hết thảy chẳng qua chỉ là trùng hợp" linh tinh gì đó.
Đây mới là nguyên nhân từ thân mật đến lãnh đạm, xa lánh!
Cái này rất giống hình thức diễn đạt "Ta tha cho ngươi một cái mạng, nhưng ta không bao giờ yêu ngươi nữa" vậy!
Tất cả những điều trên đều là suy đoán của Cẩm Vô Song!
Căn cứ vào "ngày đó Nguyễn Hương Lăng tuổi còn nhỏ thì thấy rằng người này không thể nào tham dự được vào vụ án bắt cóc phức tạp như vậy được" làm điều kiện tiên quyết, cho nên Cẩm Vô Song đưa ra kết luận là: người này rất thân cận với Nguyễn Hương Lăng, cho nên nếu thương tổn đến người này cũng là thương tổn đến con người "mềm yếu" Nguyễn Hương Lăng
Đối với người này Cẩm Vô Song đem ánh mắt của mình đặt vào người mẹ của Nguyễn Hương Lăng - Lưu Tuyết Hoa.
Người đàn bà này có thân thế tương đối phức tạp. Cho dù là Cẩm Vô Hà đã bỏ nhiều công sức để tìm hiểu, nhưng rồi cũng chỉ biết được một cách mơ hồ. Lưu Tuyết Hoa được sinh ra tại một thành phố nhỏ xa xôi. Cha mẹ đều qua đời khi bà ta còn rất nhỏ, từ đó bà ta phải lang thang phiêu bạt, cuối cùng lớn lên ở trong một viện cô nhi. Bà ta từng làm đủ loại công việc, khi đang làm người phục vụ trong một quán rượu, tình cờ bà ta làm quen được với người chồng tương lai của mình - cũng chính là Nguyễn Chí Uy, vị thúc thúc trong câu chuyện của Tiểu Phỉ Thúy có vườn hoa quí từng bị cô dẫm cho nát bét, người có ngón tay lạnh như băng - rồi cùng ông ta kết hôn. Bởi vì Nguyễn gia biết Nguyễn Chí Uy có bệnh trong người, hơn nữa cũng sẽ sống không lâu, mặc dù đối với bà ta không hài lòng lắm, nhưng thái độ vẫn là ngầm đồng ý. Bởi vì Nguyễn Chí Uy quanh năm ốm yếu, cộng thêm cá tính đơn thuần, không tìm cách vì mình tranh thủ ích lợi, cưới được người vợ về thì lại là môn bất đăng hộ bất đối, sau đó đứa con gái sinh ra lại không được coi trọng: cùng là hai đứa bé gái, nhưng sự đối xử của Nguyễn gia đối với Nguyễn Phỉ La so với Nguyễn Hương Lăng lại là nghiêng trời lệch đất. Nếu như nói Nguyễn Phỉ La là ngậm chìa khóa vàng xuất thế, thì Nguyễn Hương Lăng nhiều lắm là chỉ được tính là ngậm sắt vụn đồng nát. Vì vậy Nguyễn Hương Lăng ở Nguyễn gia không có địa vị gì, người cùng một nhà, nhưng lại phải miễn cưỡng trải qua cuộc sống thanh đạm. Dĩ nhiên, đối với dân thường mà nói, được sống như vậy đã là quá tốt, nhưng đối với Nguyễn gia mà nói, cuộc sống như vậy lại chẳng khác gì sự tồn tại của một làn không khí loãng.
Sau đó, bởi vì Nguyễn Chí Uy qua đời, cuộc sống của hai mẹ con Lưu Tuyết Hoa lại càng khó khăn hơn. Vốn là một người phụ nữ không được chào đón, đến lúc này càng phải chịu sắc mặt không tốt của người nhà họ Nguyễn, sau đó, nhờ có Nguyễn Phỉ La đưa tay ra che chở mà cuộc sống khó khăn này của họ mới dần dần kết thúc.
Một người đàn bà như vậy, từ bần hàn đến nhà giàu có, từ nghèo rớt mồng tơi đến vinh hoa phú quý, chưa từng dựa vào chồng mà giàu có nhưng bởi vì bán đứng con gái mà lại có thu hoạch, nhất là, việc "bán đứng" này đều không phải do bà ta mong muốn, mà là bị bức bách, không thể không làm gì. Là một người có kinh nghiệm cuộc sống phong phú, lại có tính cường hãn bây giờ phải ẩn nhẫn, liệu bà ta có cam tâm?
Khi Cẩm Vô Song có ý nghĩ như vậy, đều không phải suy đoán lung tung, mà là có căn cứ. Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hương Lăng, cô đã cảm thấy cô gái này và Nguyễn Phỉ La vô cùng giống nhau, cái kiểu giống nhau này, trừ việc Nguyễn Hương Lăng từ sùng bái, ái mộ mà bắt chước, sợ rằng còn có nguyên nhân khác nữa. Khi hai đứa trẻ đang ở giai đoạn "thuần khiết" nhất, thì đây chẳng qua cũng chỉ là một giai đoạn thuần khiết của trẻ nhỏ, nhưng với những người lớn vốn đa mưu túc trí thì sao? Ở đây bọn họ hoặc là cố ý hoặc cũng có thể là trùng hợp, mà nguyên nhân lại chỉ sợ là do người lớn cố ý gây nên. Nếu xem xét theo hướng ngược lại, có lẽ khả năng chính là có người cố ý nuôi dưỡng Nguyễn Hương Lăng cho thật giống Nguyễn Phỉ La, trở thành "bóng dáng" của cô ấy, nếu có nguy hiểm gì thì lấy cô bé này làm thế thân.
Chứng cớ là đây: Mục tiêu của bọn cướp "vốn là" Nguyễn Hương Lăng!
Sự thật có đúng là như thế không?
Cẩm Vô Song lại không cho là như vậy! Cô cảm thấy rằng, đó chỉ sợ là một thủ thuật dùng để che mắt mà thôi (có chút tương tự các vụ giết người trong phim ảnh, sát thủ để lại đầu mối để cho cảnh sát truy xét, vì là chứng tỏ trí tuệ chính mình cao thâm cùng khiêu khích thị uy đối phương). Vì thế mà cố ý tạo thành cái kịch bản nhầm lẫn "Trói lầm người rồi, sai lầm từ ban đầu mà ra", như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi đến mình... Có ai sẽ hoài nghi đến người mẹ của đứa bé "suýt nữa" bị bắt cóc đây?
Sự hoài nghi của Cẩm Vô Song tập trung vào Lưu Tuyết Hoa, ngoại trừ lí do quan hệ giữa người này với những người khác rất phức tạp thì còn có cá tính cường hãn được người này ẩn nhẫn rất cẩn thận. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, là bởi vì bà ta có vóc người rất cao lớn - phù hợp với "vóc người cao lớn" của sát thủ. Về phần thân phận đàn ông thì đàn bà cũng có thể cải trang mà thành đàn ông được. Ngoài ra, có một điểm có thể xem là trọng yếu nhất: tại sao Phỉ Thúy không bị giết chết ngay từ đầu, để rồi sau đó mới xảy ra sự kiện lần thứ hai vơ vét tài sản?
Có lẽ ban đầu đối phương cũng không có ý định giết chết Tiểu Phỉ Thúy, mà nguyên nhân không giết chết Phỉ Thúy là bởi vì bà ta cần sự tồn tại của Phỉ Thúy, để còn có người đứng ra che chở cho Nguyễn Hương Lăng? Chỉ khi Phỉ Thúy còn đó thì con của bà mới có được cuộc sống tốt hơn, có con đường ra tốt hơn! Nếu như căn cứ vào tình cảnh của Lưu Tuyết Hoa mà nói thì những suy đoán này là hoàn toàn có cơ sở!
Mà người phía sau đuổi giết, nhất định là bởi vì người đó đã để thông tin lọt ra ngoài, nên mới ép đối phương không được ra tay hạ sát. Về phần tại sao lại để lộ nội tình gì đó thì vẫn còn phải truy xét kỹ hơn, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Cẩm Vô Song đem ánh mắt hoài nghi khóa lại trên người của Lưu Tuyết Hoa!
Vấn đề là, nếu chỉ có hoài nghi cùng phỏng đoán thôi thì chưa đủ. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm như vậy, trừ phi đối phương tự lộ ra chân tướng, nếu không thì rất khó có thể bắt được kẻ này. Cho nên Cẩm Vô Song quyết định bố trí một cái bẫy, dùng kế gậy ông đập lưng ông. Bây giờ cô đang suy nghĩ căn thế nào cho đúng thời điểm, đưa cơ hội tới ngay trước cửa nhà mình!
2
Kể từ khi cùng lão bản Cẩm nói về chuyện này, dường như Tiểu Phỉ Thúy hoàn toàn yên lặng!
Trong lòng cô có một cảm giác bất an, hơn nữa cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt.
Lão bản Cẩm khuyên cô đừng suy nghĩ nhiều, nhưng cô lại cảm thấy, suy nghĩ nhiều chính là lão bản Cẩm mới đúng!
Làm sao cô lại có thể hoài nghi Hương Hương được...
Nhưng rồi cô lại chợt nhớ tới tiếng kêu "Mẹ ơi" mơ hồ ngày nọ!
Lại còn mùi thơm của thuốc men đã được tận lực che kín chỉ còn chợt thoáng qua chóp mũi không dễ nhận biết ấy nữa!
Cô không làm rõ được rốt cuộc là trong cơn hôn mê, vì đã trở nên mơ hồ nên dẫn đến nhầm lẫn nên cô sinh ra ảo giác, hay là sự thật đã có chuyện gì đó xảy ra!
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng cùng ai nói chuyện này, một phần là bởi vì sợ, một phần là bởi vì không thật chắc chắn. Cùng với thời gian trôi qua, suýt nữa cô đã đem chuyện này bỏ quên, nhưng giấc mộng kia lại đem tất cả cảm giác ngày đó sống lại.
Trong lòng cô, dù rất miễn cưỡng, vẫn xem như không hoài nghi bọn họ!
Cô tin tưởng Hương Hương, nên cũng tình nguyện cho rằng mẹ của em ấy không có liên quan đến chuyện đã xảy ra, nhất là khi người kia vẫn luôn đối với Hương Hương, đối với cô rất tốt!
Mà người kia đã từng suýt nữa thì cô cho rằng chính là hình tượng người mẹ trong suy nghĩ của mình!
Trong khi Tiểu Phỉ Thúy đang bị rối rắm bởi các suy nghĩ của mình, cònlão bản Cẩm cũng đang bận rộn với các suy tính thì cả một đại đội nhân mã Nguyễn gia giết tới!
...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: O (∩_∩)O ha ha ~, có người mời ăn cơm. Đi ăn cơm. 888
Theo như cái tính cách của La Phỉ là vô pháp vô thiên, không chút kiêng kỵ điều gì, ai dám chống lại ta thì người đó đoán chắc là phải chết, thì thân phận kẻ này tất nhiên là cực kỳ đặc biệt. Có như thế thì mới làm cho La Phỉ không dám tin hoặc là miễn cưỡng tin tưởng. Vậy ai mới là người phù hợp với điều kiện như vậy? Cẩm Vô Song cho rằng chỉ có hai người có khả năng: ba của La Phỉ và Nguyễn Hương Lăng. Sở dĩ cô cho là như vậy là do cô thấy được những người khác La Phỉ hầu như không bỏ vào mắt. Với cô, những người đó có - cũng - thế, không - có - cũng - thế. Cô không để vào mắt thì đương nhiên cũng sẽ có cái gọi là không cần quan tâm. Theo như cái cá tính của cô, nếu để cho cô biết được ai là người hại mình thì chắc chắn cô sẽ làm cho người đó đau đớn đến mức không còn muốn sống, nếu không thấy hận vì đã sinh ra trên đời thì mới là lạ. Đối với ba của cô căn bản không thể nào nghi ngờ, bởi vì ba cô đối với cô như châu như bảo, vì thế không có lí do gì để hại cô cả, cho nên có thể loại bỏ. Người còn lại thì đúng là chỉ còn Nguyễn Hương Lăng rồi!
Cứ theo cách hành động La Phỉ tình nguyện hy sinh mình mà không để liên lụy đến Ôn Quả Nhiên thì có thể thấy được, cô đối với bằng hữu - hoặc là với người mà cô ấy cho là bằng hữu - rất trọng tình nghĩa. Nếu chuyện này mà có liên lụy tới Nguyễn Hương Lăng, nhất định cô sẽ giấu diếm. Nếu xét cả tình và lý - khi cô thốt ra câu "Chuyện này không liên quan đến Hương Hương" thì có thể thấy được cô cũng đã từng nghĩ đến. Việc Nguyễn Hương Lăng trở về không lâu đã thấy sát thủ theo ngay tới, sự trùng hợp này - có thể là trùng hợp, cũng có lẽ không phải - làm cho cô có ít nhiều nghi ngờ, chỉ là cô vẫn là không muốn đi hoài nghi người em họ này của mình. Cho nên cô kiên quyết tự nói với mình không thể nào có chuyện như vậy, hơn nữa còn cự tuyệt, không để cho mình suy nghĩ nhiều đến nó. Có điều, câu nói kia đã vô tình bán đứng nội tâm bất an của cô lúc này!
Căn cứ vào chuyện ngày đó Nguyễn Hương Lăng tuổi còn nhỏ thì thấy rằng người này không thể nào tham dự được vào vụ án bắt cóc phức tạp như vậy được. Nhưng, nếu như chuyện này liên lụy tới Nguyễn Hương Lăng hoặc là tới người có liên quan thì sao?
Người làm bạn tốt nhất, gần gũi nhất với Nguyễn Phỉ La khi đó chính là Nguyễn Hương Lăng. Trước khi bị bắt cóc, thậm chí hai người còn cùng nhau qua một kỳ sinh nhật. Khi Nguyễn Phỉ La ra nước ngoài học tập thì người đi cùng cũng chính là Nguyễn Hương Lăng. Giao tình của hai người những ngày đó có thể dùng câu "như bóng với hình" cũng không quá đáng - Có lẽ trong khi đang gặp nạn, vào lúc thống khổ nhất Nguyễn Phỉ La đã gọi đến tên người này. Khát khao sự ấm áp cùng an ủi của người này đã giúp Nguyễn Phỉ La chống đỡ nỗi sợ hãi khôn cùng trong những ngày kinh khủng đó. Rồi từ từ, lòng tin, sự tín nhiệm dần bị sụp đổ - cứ như vậy, giao tình tốt đẹp giữa hai người bọn họ bỗng nhiên trở thành lãnh đạm - cho dù đúng như lời Nguyễn Phỉ La nói "mắc chứng bệnh đa nghi", nhưng tại sao cô ấy lại vẫn nghi ngờ đến Nguyễn Hương Lăng đây?
Trong tất cả những chuyện này, dù sao cũng phải có nguyên nhân đi?
Kết luận ở đây chính là: Nhất định cô nàng Phỉ Thúy này có gì đó che dấu!
Mà điều cô giấu diếm này có liên quan đến Nguyễn Hương Lăng.
Trong lòng cô nàng Phỉ Thúy này biết rõ, nhưng cố gắng phủ nhận, rồi tự thôi miên chính mình thành kết cục như sau: chuyện đã từng xảy ra, thật không nhớ nổi, nhớ không rõ rồi thành ảo giác. Mà người thân của cô, cũng đã biết bởi vì cô gặp phải chuyện bi đát nên không đành lòng bức bách cô phải nói ra cho mình biết. Khi mà chuyện để lâu dần thì biến thành quá khứ, chính Phỉ Thúy cũng đã quên lãng. Đối với những việc đã xảy ra, có thể chính cô cho đó chỉ là ảo giác, nhưng bởi vì bản tính cường ngạnh, cho dù cố gắng phủ nhận thì trong lòng mầm mống nghi ngờ vẫn đang còn đó.
Vì thế mới có câu nói "Chuyện này không liên quan tới Hương Hương, hết thảy chẳng qua chỉ là trùng hợp" linh tinh gì đó.
Đây mới là nguyên nhân từ thân mật đến lãnh đạm, xa lánh!
Cái này rất giống hình thức diễn đạt "Ta tha cho ngươi một cái mạng, nhưng ta không bao giờ yêu ngươi nữa" vậy!
Tất cả những điều trên đều là suy đoán của Cẩm Vô Song!
Căn cứ vào "ngày đó Nguyễn Hương Lăng tuổi còn nhỏ thì thấy rằng người này không thể nào tham dự được vào vụ án bắt cóc phức tạp như vậy được" làm điều kiện tiên quyết, cho nên Cẩm Vô Song đưa ra kết luận là: người này rất thân cận với Nguyễn Hương Lăng, cho nên nếu thương tổn đến người này cũng là thương tổn đến con người "mềm yếu" Nguyễn Hương Lăng
Đối với người này Cẩm Vô Song đem ánh mắt của mình đặt vào người mẹ của Nguyễn Hương Lăng - Lưu Tuyết Hoa.
Người đàn bà này có thân thế tương đối phức tạp. Cho dù là Cẩm Vô Hà đã bỏ nhiều công sức để tìm hiểu, nhưng rồi cũng chỉ biết được một cách mơ hồ. Lưu Tuyết Hoa được sinh ra tại một thành phố nhỏ xa xôi. Cha mẹ đều qua đời khi bà ta còn rất nhỏ, từ đó bà ta phải lang thang phiêu bạt, cuối cùng lớn lên ở trong một viện cô nhi. Bà ta từng làm đủ loại công việc, khi đang làm người phục vụ trong một quán rượu, tình cờ bà ta làm quen được với người chồng tương lai của mình - cũng chính là Nguyễn Chí Uy, vị thúc thúc trong câu chuyện của Tiểu Phỉ Thúy có vườn hoa quí từng bị cô dẫm cho nát bét, người có ngón tay lạnh như băng - rồi cùng ông ta kết hôn. Bởi vì Nguyễn gia biết Nguyễn Chí Uy có bệnh trong người, hơn nữa cũng sẽ sống không lâu, mặc dù đối với bà ta không hài lòng lắm, nhưng thái độ vẫn là ngầm đồng ý. Bởi vì Nguyễn Chí Uy quanh năm ốm yếu, cộng thêm cá tính đơn thuần, không tìm cách vì mình tranh thủ ích lợi, cưới được người vợ về thì lại là môn bất đăng hộ bất đối, sau đó đứa con gái sinh ra lại không được coi trọng: cùng là hai đứa bé gái, nhưng sự đối xử của Nguyễn gia đối với Nguyễn Phỉ La so với Nguyễn Hương Lăng lại là nghiêng trời lệch đất. Nếu như nói Nguyễn Phỉ La là ngậm chìa khóa vàng xuất thế, thì Nguyễn Hương Lăng nhiều lắm là chỉ được tính là ngậm sắt vụn đồng nát. Vì vậy Nguyễn Hương Lăng ở Nguyễn gia không có địa vị gì, người cùng một nhà, nhưng lại phải miễn cưỡng trải qua cuộc sống thanh đạm. Dĩ nhiên, đối với dân thường mà nói, được sống như vậy đã là quá tốt, nhưng đối với Nguyễn gia mà nói, cuộc sống như vậy lại chẳng khác gì sự tồn tại của một làn không khí loãng.
Sau đó, bởi vì Nguyễn Chí Uy qua đời, cuộc sống của hai mẹ con Lưu Tuyết Hoa lại càng khó khăn hơn. Vốn là một người phụ nữ không được chào đón, đến lúc này càng phải chịu sắc mặt không tốt của người nhà họ Nguyễn, sau đó, nhờ có Nguyễn Phỉ La đưa tay ra che chở mà cuộc sống khó khăn này của họ mới dần dần kết thúc.
Một người đàn bà như vậy, từ bần hàn đến nhà giàu có, từ nghèo rớt mồng tơi đến vinh hoa phú quý, chưa từng dựa vào chồng mà giàu có nhưng bởi vì bán đứng con gái mà lại có thu hoạch, nhất là, việc "bán đứng" này đều không phải do bà ta mong muốn, mà là bị bức bách, không thể không làm gì. Là một người có kinh nghiệm cuộc sống phong phú, lại có tính cường hãn bây giờ phải ẩn nhẫn, liệu bà ta có cam tâm?
Khi Cẩm Vô Song có ý nghĩ như vậy, đều không phải suy đoán lung tung, mà là có căn cứ. Lần đầu tiên nhìn thấy Nguyễn Hương Lăng, cô đã cảm thấy cô gái này và Nguyễn Phỉ La vô cùng giống nhau, cái kiểu giống nhau này, trừ việc Nguyễn Hương Lăng từ sùng bái, ái mộ mà bắt chước, sợ rằng còn có nguyên nhân khác nữa. Khi hai đứa trẻ đang ở giai đoạn "thuần khiết" nhất, thì đây chẳng qua cũng chỉ là một giai đoạn thuần khiết của trẻ nhỏ, nhưng với những người lớn vốn đa mưu túc trí thì sao? Ở đây bọn họ hoặc là cố ý hoặc cũng có thể là trùng hợp, mà nguyên nhân lại chỉ sợ là do người lớn cố ý gây nên. Nếu xem xét theo hướng ngược lại, có lẽ khả năng chính là có người cố ý nuôi dưỡng Nguyễn Hương Lăng cho thật giống Nguyễn Phỉ La, trở thành "bóng dáng" của cô ấy, nếu có nguy hiểm gì thì lấy cô bé này làm thế thân.
Chứng cớ là đây: Mục tiêu của bọn cướp "vốn là" Nguyễn Hương Lăng!
Sự thật có đúng là như thế không?
Cẩm Vô Song lại không cho là như vậy! Cô cảm thấy rằng, đó chỉ sợ là một thủ thuật dùng để che mắt mà thôi (có chút tương tự các vụ giết người trong phim ảnh, sát thủ để lại đầu mối để cho cảnh sát truy xét, vì là chứng tỏ trí tuệ chính mình cao thâm cùng khiêu khích thị uy đối phương). Vì thế mà cố ý tạo thành cái kịch bản nhầm lẫn "Trói lầm người rồi, sai lầm từ ban đầu mà ra", như vậy, cũng sẽ không có người hoài nghi đến mình... Có ai sẽ hoài nghi đến người mẹ của đứa bé "suýt nữa" bị bắt cóc đây?
Sự hoài nghi của Cẩm Vô Song tập trung vào Lưu Tuyết Hoa, ngoại trừ lí do quan hệ giữa người này với những người khác rất phức tạp thì còn có cá tính cường hãn được người này ẩn nhẫn rất cẩn thận. Ngoài ra còn có một nguyên nhân khác, là bởi vì bà ta có vóc người rất cao lớn - phù hợp với "vóc người cao lớn" của sát thủ. Về phần thân phận đàn ông thì đàn bà cũng có thể cải trang mà thành đàn ông được. Ngoài ra, có một điểm có thể xem là trọng yếu nhất: tại sao Phỉ Thúy không bị giết chết ngay từ đầu, để rồi sau đó mới xảy ra sự kiện lần thứ hai vơ vét tài sản?
Có lẽ ban đầu đối phương cũng không có ý định giết chết Tiểu Phỉ Thúy, mà nguyên nhân không giết chết Phỉ Thúy là bởi vì bà ta cần sự tồn tại của Phỉ Thúy, để còn có người đứng ra che chở cho Nguyễn Hương Lăng? Chỉ khi Phỉ Thúy còn đó thì con của bà mới có được cuộc sống tốt hơn, có con đường ra tốt hơn! Nếu như căn cứ vào tình cảnh của Lưu Tuyết Hoa mà nói thì những suy đoán này là hoàn toàn có cơ sở!
Mà người phía sau đuổi giết, nhất định là bởi vì người đó đã để thông tin lọt ra ngoài, nên mới ép đối phương không được ra tay hạ sát. Về phần tại sao lại để lộ nội tình gì đó thì vẫn còn phải truy xét kỹ hơn, nhưng điều đó cũng không ngăn cản Cẩm Vô Song đem ánh mắt hoài nghi khóa lại trên người của Lưu Tuyết Hoa!
Vấn đề là, nếu chỉ có hoài nghi cùng phỏng đoán thôi thì chưa đủ. Chuyện đã xảy ra từ nhiều năm như vậy, trừ phi đối phương tự lộ ra chân tướng, nếu không thì rất khó có thể bắt được kẻ này. Cho nên Cẩm Vô Song quyết định bố trí một cái bẫy, dùng kế gậy ông đập lưng ông. Bây giờ cô đang suy nghĩ căn thế nào cho đúng thời điểm, đưa cơ hội tới ngay trước cửa nhà mình!
2
Kể từ khi cùng lão bản Cẩm nói về chuyện này, dường như Tiểu Phỉ Thúy hoàn toàn yên lặng!
Trong lòng cô có một cảm giác bất an, hơn nữa cảm giác đó càng ngày càng mãnh liệt.
Lão bản Cẩm khuyên cô đừng suy nghĩ nhiều, nhưng cô lại cảm thấy, suy nghĩ nhiều chính là lão bản Cẩm mới đúng!
Làm sao cô lại có thể hoài nghi Hương Hương được...
Nhưng rồi cô lại chợt nhớ tới tiếng kêu "Mẹ ơi" mơ hồ ngày nọ!
Lại còn mùi thơm của thuốc men đã được tận lực che kín chỉ còn chợt thoáng qua chóp mũi không dễ nhận biết ấy nữa!
Cô không làm rõ được rốt cuộc là trong cơn hôn mê, vì đã trở nên mơ hồ nên dẫn đến nhầm lẫn nên cô sinh ra ảo giác, hay là sự thật đã có chuyện gì đó xảy ra!
Cho tới bây giờ cô vẫn chưa từng cùng ai nói chuyện này, một phần là bởi vì sợ, một phần là bởi vì không thật chắc chắn. Cùng với thời gian trôi qua, suýt nữa cô đã đem chuyện này bỏ quên, nhưng giấc mộng kia lại đem tất cả cảm giác ngày đó sống lại.
Trong lòng cô, dù rất miễn cưỡng, vẫn xem như không hoài nghi bọn họ!
Cô tin tưởng Hương Hương, nên cũng tình nguyện cho rằng mẹ của em ấy không có liên quan đến chuyện đã xảy ra, nhất là khi người kia vẫn luôn đối với Hương Hương, đối với cô rất tốt!
Mà người kia đã từng suýt nữa thì cô cho rằng chính là hình tượng người mẹ trong suy nghĩ của mình!
Trong khi Tiểu Phỉ Thúy đang bị rối rắm bởi các suy nghĩ của mình, cònlão bản Cẩm cũng đang bận rộn với các suy tính thì cả một đại đội nhân mã Nguyễn gia giết tới!
...
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: O (∩_∩)O ha ha ~, có người mời ăn cơm. Đi ăn cơm. 888
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương