Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 124
Chương 124 Nhìn thấy cụ Tô bình yên vô sự, trái tim lơ lửng của Tân Trạm cuối cùng cũng rơi xuống. Anh vội vàng nhìn bốn phía khắp nơi quanh cụ Tô, phát hiện tử khí bao vây đang dần tan đi. “Cuối cùng, cuối cùng…” Tần Trạm khó có thể che giấu tâm trạng kích động, anh nắm chặt tay, vẻ mặt hưng phấn dạt dào. “Ông vừa mơ một giấc mơ, thấy mình bị Hắc Bạch Vô Thường bắt đi, xem ra đúng là sắp chết rồi.” Cụ Tô vừa nói thầm vừa lật người. Tân Trạm nở nụ cười, anh nhìn cụ Tô bình yên chìm vào giấc ngủ, trong lòng có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời. Sau khi quay về phòng, cổ họng Tân Trạm ngòn ngọt, lại phun ra một ngụm máu tươi. Thần thức trong đầu anh cũng ảm đạm xuống vài phần. “Xem ra lần này gây ra tổn thương rất lớn cho mình.” Tần Trạm không nhịn được nhớ tới luồng khói đen đánh vào đan điền mình kia. Lấy bản lĩnh của Tần Trạm hiện tại, tất nhiên không thể làm rõ nguyên nhân này, cho nên anh không tiếp tục suy nghĩ nữa. Ngày hôm sau chính là ngày hẹn chiến của Tần Trạm và Hắc Thiền. Ngày hôm nay, rất nhiều người tụ tập bên hồ Khải Tâm, ngoài cửa đỗ kín siêu xe đủ mọi kiểu dáng. Những người này phần lớn là nhân vật cấp cao của Đạm Thành, bọn họ cũng có một chút mong chờ với trận chiến lần này. “Tránh ra tránh ra!” Lúc này một anh chàng đầu trọc lỗ mãng dẫn theo vài người vọt tới. “Anh vẫn còn dám giương oai cơ à Kiếm Hổ, nếu hôm nay Tần Trạm chết thì anh sẽ mất đi chỗ dựa đấy!” Có người lạnh lùng hừ một tiếng, nói. Kiếm Hổ nghe vậy, lập tức dừng chân. Hắn ta xoay người lại, chỉ vào thương gia kia mång: “Mấy người các cậu, đánh hắn cho tôi!” “Vâng, đại ca!” Đám đệ ruột lập tức ào lên. Kiểm Hổ khế ‘hừ một tiếng, hắn ta đi về phía trước, tìm một nơi có tầm nhìn tốt nhất. “Ba, liệu Tần Trạm có bùng kèo không?” Giữa đám người, người nhà họ Phùng không rời mắt khỏi hồ Khải Tâm. Phùng Công lắc đầu nói: “Không đâu. Nếu cậu ta không tới, người mất mặt không chỉ mỗi cậu ta, mà toàn bộ Đạm Thành đều biết cậu ta là con rể nhà họ Tô đã chọn.” “Vậy thì tốt rồi.” Phùng Minh Ngôn híp mắt, ẩn giấu vài phần chờ mong. Đúng lúc này, một ông lão mặc đồ đen đạp nước mà tới, phía sau ông ta dâng lên từng cơn sóng! Ngay sau đó, ông ta đứng giữa hồ Khải Tâm nhìn xuống mọi người. “Ôi, đây là thần tiên sao? Ông ta vậy mà có thể đứng trên mặt nước!” “Ông ta chính là Hắc Thiền! Đây quả là chân thần trên đời mà!” “Nghe nói năng lực của Tần Trạm không tệ. Tôi còn đặt cược anh ta đấy! Nhưng nhìn Hắc Thiền thế này tôi bỗng thấy hơi hối hận.” Trong đám người, một già một trẻ nhìn chằm chằm Hắc Thiền. “Hôm nay chỉ sợ ngày cậu Trạm lành ít giữ nhiều.” Chủ quán Phan nhíu chặt mày. Phan Doãn Hà nắm tay lại, nói bằng vẻ mặt nghiêm túc: “Tần Trạm cũng có thể đạp nước đi, đây đã là gì, con tin anh ấy nhất định sẽ thắng!” Thấy thái độ chuyển biến của con gái mình, chủ quán Phan dở khóc dở cười. Ông ta sờ sờ đầu Phan Doãn Hà: “Không phải con thích Tần Trạm rồi đấy chứ?” Khuôn mặt đẹp của Phan Doãn Hà đỏ lên, giận dữ nói: “Ba nói gì đó, sao con có thể thích anh ta được?” Mặc dù cô ấy thề thốt phủ nhận, nhưng sao có thể tránh khỏi đôi mắt tinh tường của chủ quán Phan. Chủ quán Phan không khỏi thở dài trong lòng, ở tuổi này của Phan Doãn Hà căn bản chỉ đơn giản là sùng bái anh hùng, ai lợi hại thì thích người đó. “Con gái ngốc, bất kể thắng hay không, chúng ta vẫn không phải người cùng một thế giới với cậu ta.” Chủ quán Phạm vẫy vẫy tay. Ngoại trừ Phan Doãn Hà ngoài kia, Lâm Khinh Thiền cũng tới. Cô ta rất bối rối, vừa mong Tần Trạm thua, vừa mong Tần Trạm có thể giết Hắc Thiền, báo thù cho cha và em gái mình. “Xì xào!” Đúng lúc này, Hắc Thiền bỗng nhẹ nhàng nhấc tay, cơ thể thoáng chốc cách mặt nước mấy chục phân! Hơi thở khủng bố oanh tạc bốn phía! Những người xem phần lớn đều là người thường, luồng áp lực kinh khủng này trực tiếp khiến bọn họ quỳ gối tại chỗ! “Chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao tôi lại có suy nghĩ muốn quỳ lạy ông ấy?” “Thần tiên, đây chắc chắn là thần tiên rồi!” “Thần tiên chân chính, xin hãy nhận một lạy của tôi!” Hắc Thiền nhìn qua mọi người, cười bình thản nói: “Hôm nay Tân Trạm sẽ phải chết ở chỗ này, đệ tử của cậu ta cũng sẽ bị tôi dọn dẹp toàn bộ, tất nhiên nếu hiện tại các người đổi ý vẫn còn kịp.” Nghe được lời này, người thân cận với Tần Trạm vội vàng quỳ lạy nói: “Thần tiên, chúng tôi tình nguyện gia nhập thể lực của ngài!” “Thần tiên chó má gì, Tần Trạm chắc chắn có thể một quyền đập bẹp ông!” Lúc này một giọng nói yếu ớt bỗng vang lên. Người nói chuyện quả nhiên là Phan Doãn Hà, ánh mắt mọi người lập tức dừng lại trên người cô ấy. “Doãn Hà, con nói bậy nói bạ gì đấy!” Chủ quán Phan biến sắc, vội vàng chắp tay nói: “Ông Thiền, con gái tôi tuổi nhỏ không hiểu chuyện, hy vọng ông không chấp nhặt với con bé…” Hắc Thiền nhìn Phan Doãn Hà đầy thú vị, bàn tay lão vung lên, nội kình khủng bố lập tức ồ ạt lao đến! Nội kình khủng bố trực tiếp hóa thành một bài tay to chộp Phan Doãn Hà lên không trung. Chủ quán Phan hốt hoảng biến sắc, vội vàng cầu xin: “Xin ông hãy tha thứ cho con gái tôi! Tôi tình nguyện thay con bé chịu phạt!” Hắc Thiền không để ý đến, ông ta lạnh lùng nhìn Phan Doãn Hà nói: “Cô nhóc, bây giờ sửa lời vẫn còn kịp đấy.” “Tôi không sửa đấy, ông là lừa đảo, đồ ăn mày!” Phan Doãn Hà vừa giãy dua vừa mång. Mọi người sợ tới mức mặt tái mét, cô ấy này đúng là quá không hiểu chuyện. Hạng Mĩ Tuyết cách đó không xa nhìn chằm chằm Phan Doãn Hà đây kinh ngạc, nói: “Xem ra Tần Trạm này cũng rất có sức quyến rũ.” Hắc Thiền bị Phan Doãn Hà nhục mạ nhưng trên mặt không có bất cứ biểu cảm nào. Ông ta cười lạnh nhạt nói: “Xem đi, đây chính là kết cục của việc đi theo Tần Trạm.” Vừa dứt lời, ông ta thôi thúc nội kình trên tay, một bàn tay vàng to tướng trên không trung chậm rãi thành hình. “Doãn Hà con ơi!” Chủ quán Phan trổ mắt gào lên, nước mắt chảy xuống từ đôi mắt già nua, liều mạng chạy về phía hồ Khải Tâm. “Cô chủ, có cần ngăn cản không?” Ông Tổng tuy không thích Tần Trạm, nhưng từ đáy lòng ông vẫn là một người lương thiện. Chứng kiến một thiếu nữ vô tội sắp chết thảm, ông thật sự không nỡ. Hạng Mĩ Tuyết lại lắc đầu, nói: “Không cần, người cứu cô ấy đã tới rồi.” Cô ta vừa nói xong thì thấy một thanh niên bước đến, trong nháy mắt đã dịch chuyển tới trước mặt Hắc Thiền! Người vừa tới không phải ai khác, mà chính là Tần Trạm! Đôi tay anh hung hăng bổ vào bàn tay to ngưng tụ bằng nội kình phía trên, trong thoáng chốc, bàn tay này bị chém thành hai đoạn! Còn Phan Doãn Hà cũng rơi xuống từ trên cao. Tần Trạm nhanh chóng nhấc tay bắt được cổ Phan Doãn Hà, túm cô ấy như xách gà con ném lên giữa không trung. “Cái tên Tần Trạm này…” Hạng Mĩ Tuyết dở khóc dở cười, nào có ai cứu người như vậy! Tần Trạm vung tay lên, Phan Doãn Hà lập tức bị ném vào trong đám người. “Tần Trạm, cuối cùng mày cũng tới.” Hắc Thiền liếm liếm môi: “Mày hủy diệt thần thức tao, tao nhất định phải băm xác mày thành trăm ngàn mảnh!” Tân Trạm lạnh lùng nói: “Lần trước chỉ diệt thần thức ông, lần này sẽ giết chân thân của ông!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương