Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1340
Chương 1341 Tân Trạm quét mắt liếc nhìn qua đám người, mỉm cười nói: “Có khi nào, giết tôi chỉ là mượn cớ, mục đích chính là tạo bằng chứng ngoại phạm cho việc không xuất hiện trong hang?” Tân Trạm vừa nói ra những lời này, rất nhiêu người, bao gồm cả ông o xám đều hơi chớp mắt. “Con mẹ nhà mày!” Cậu Trịnh không khỏi sửng sốt khi thấy sự hoài nghỉ của mọi người lại đổ dồn về phía mình. “Sao phải căng thẳng thế?” Tân Trạm cười lạnh: “Khi một người bị hoài nghi, phản ứng đầu tiên thường là tức giận hoặc bối rối, vậy thì anh đang căng thẳng vì sợ bị bại lộ, hay đang giả vờ căng thẳng để lừa gạt các vị trưởng lão ở đây?” “Mày đừng có nói bậy, tao…” Cậu Trịnh nghe mà tức muốn hộc máu, phản ứng của anh ta không phải rất bình thường sao? Tự nhiên bị mấy vị tiền bối nhìn chăm chăm, làm gì có ai không căng thẳng? Nhưng anh ta còn chưa nói hết, Tân Thành đã lập tức nói: “Nếu không phải anh ra tay, sau khi ba vị tiền bối này đánh xong một trận thì đã có thể chia quả Lôi Nguyên này rồi, nhưng anh lại cướp quả Lôi Nguyên đi, thật là tham lam” “Mày đừng nói bậy bạ” Cậu Trịnh đã bị mấy câu của Tân Thành khiến cho tức giận vô cùng, máu nóng dâng lên có chút mất lý trí. “Mấy quả Lôi Nguyên đó giá trị cả triệu linh tệ, hơn nữa còn có thể sử dụng lại được, ai mà bằng lòng chia” “Mấy?” Tân Thành nheo mắt lại nói: “Cậu Trịnh quả nhiên hiểu biết hơn người, bây giờ tôi mới biết được thì ra không chỉ có một quả Lôi Nguyên đâu đấy” Vương Ngọc, ông lão áo xám cùng với tất cả mọi người đều thay đổi sắc mặt. Vừa nãy khi bọn họ giải thích cũng chưa hề đề cập đến kích thước quả Lôi Nguyên lớn hay nhỏ, cậu Trịnh này làm sao mà biết được. Sắc mắt cậu Trịnh lập tức tái nhợt, hắn kinh hô: “Ta, trước kia ta từng xem qua sách cổ, trong đó nó có nói đến quả Lôi Nguyên, đều là mọc theo từng cụm” “Là quyển sách cổ nào, viết ở trang mấy?” Tân Thành cười lạnh hét lớn. “Ngay từ đầu muốn giá họa cho tôi, sau khi bị tôi nhìn thấu cậu lại còn lỡ miệng, còn muốn tìm cớ à? Cậu Trịnh, các vị tiền bối cũng đâu phải kẻ ngu, cậu còn muốn lừa gạt mọi người đến khi nào đây?” “Mày, tao!” Cậu Trịnh tức giận đến mém hộc máu, trong đầu trống rỗng. Chưa kể trước đây anh ta từng xem nhưng vốn trí nhớ cũng không rõ, nói đến chuyện này Tân Thành ép hỏi từng bước, đám người Vương Ngọc lại như hổ rình mồi, anh ta bây giờ ngay cả xem ở đâu còn không nhớ được chứ đừng bảo là nói cụ thể. Trong lòng anh ta oán hận vô cùng, vốn định giá họa cho Tân Thành để rửa sạch hiềm nghị, ai ngờ trái lại còn bị Tân Thành bắt được lỗ hổng. Tình cảnh hiện tại, anh ta càng không thể nói rõ được nữa. “Các vị tiền bối, tôi nghĩ chúng ta không cần phải nhiều lời nữa, trước khi giết lôi ưng tôi đã bị trọng thương nên tôi tu luyện trước đây” Tân Thành nói xong cũng không thèm quan tâm vẻ mặt người khác, trực tiếp nhảy đến mảnh đất trống phía sau rồi ngồi xếp bằng trên bệ đá, tu luyện như chốn không người. Hành động này dừng ở trong mắt mọi người, hình như Tân Thành có chút tức giận. Nhưng đây cũng là chuyện bình thường, Tân Thành giết yêu vương đến lúc này lại bị người ta nghi ngờ ăn cắp quả Lôi Nguyên, không tức giận mới là lạ. Sau khi Tân Thành ngồi xuống thì dứt khoát đóng thần thức lại, không hề nghe mọi người nói gì. Sở dĩ cậu Trịnh bị Linh Điệp phát hiện đương nhiên là do hơi thở anh cố tình để lại, mục đích là đề phòng loại bí thuật có khả năng ghi lại hơi thở này. Trước đây cậu Trịnh này muốn giết anh, nay Tân Thành giá họa lại cho anh ta, trong lòng chẳng có chút gánh nặng nào.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương