Truyền Kỳ Chiến Thần - Tần Trạm
Chương 1371
Chương 1372 Tên cường tráng sửng sốt, sau đó mạnh mẽ cúi đầu, sắc mặt hắn ta biến đổi. Không biết từ khi nào, trên nắm đấm của hắn ta lại có thêm một vài đốm lửa nhỏ màu đen, hắn ta nhìn về phía cánh tay kia, ngọn lửa bập bùng đang không ngừng thiêu đốt và lan rộng ra. Ngọn lửa này là do Tân Trạm tạo ra? Mình vậy mà không biết gì cả. “A!” Trong chớp mắt, ngọn lửa liền thiêu cháy hai tay hắn ta, lộ ra xương cốt bên trong. Gã đàn ông hét ra tiếng kêu thảm thiết, trong nháy mắt cơn đau đớn lan rộng làm hắn ta lăn lộn trên mặt đất. Nhưng điều làm cho hắn ta càng thêm hoảng sợ chính là, bất kể hắn ta điều động sử dụng nguyên khí như thế nào, ngọn lửa này nhất quyết không thể dập tắt, hơn nữa không ngừng lan ra, thậm chí còn từ cánh tay mình vọt ra toàn thân. “Chàng trai trẻ, xin tha mạng, xin tha cho tôi. Chúng ta đều là cổ luyện thể sĩ, đồng tông đồng nguyên, nên trợ giúp lẫn nhau. “ Gã đàn ông hoảng hốt, hắn ta bất chấp tất cả mà lập tức cầu xin tha thứ. “Đồng tông đồng nguyên, lúc anh muốn giết tôi, không thấy có ý tốt này. Hơn nữa vốn dĩ tôi không dám giết anh, nhưng phải cảm tạ anh nói cho tôi biết, vật này có thể che khuất trận pháp giám thị của thành cổ” Tân Trạm cười lạnh một tiếng, rút thanh kiếm bằng đồng ra, đi tới, một kiếm chém xuống đầu gã đàn ông. Phối hợp với hai loại chí hỏa, đầu hắn ta trong nháy mắt bị chém rơi xuống, thần hồn cũng bị chí hỏa thiêu đốt không còn gì. Đối với loại người không có cừu oán nhưng lại muốn giết mình, Tân Trạm không có chút thương hại nào. Nhặt túi đựng đồ rơi trên mặt đất của gã đàn ông, Tân Trạm nắm lấy trận bàn. Ngược lại thứ này có chút hữu dụng, nói không chừng sau này mình có thể dùng được. Mới nghiên cứu sơ qua một chút, Tân Trạm đã hiểu được phương pháp sử dụng trận bàn này. Anh đánh vào một đạo linh khí, ánh sáng màu trắng bên ngoài khu vực này trong nháy mắt biến mất. “Gã đàn ông này đã chết, các người vẫn muốn thử một chút sao, vậy thì tôi luôn sẵn sàng tiếp đón” Tân Trạm nhấc thi thể gã đàn ông lên, nhìn vào bóng tối bên ngoài ngõ nhỏ. Ánh mắt anh lạnh lẽo, từng đám hỏa diễm từ trong lòng bàn tay toát ra, trong khoảnh khắc thi thể tên cường tráng này đã bị thiêu thành tro tàn. Mấy tu sĩ đứng trong bóng tối mặt đều biến sắc. Gã đàn ông này ra tay chiêu nào cũng nhanh hơn một bước, trước đó mấy người họ còn đang âm thầm thương tiếc. Bọn họ cho rằng gã đàn ông sẽ thắng, không nghĩ tới Tân Trạm lại là kẻ cười đến sau cùng. Mà thứ càng làm cho người ta kinh hãi là trạng thái của Tân Trạm lúc này vẫn nguyên vẹn, không bị thương tổn chút nào. Có thể nhanh chóng đánh bại một cảnh giới Phân Thần cấp một tu sĩ, thực lực của Tân Trạm trong mắt bọn họ lập tức được đánh giá rất cao. “Cậu hiểu lầm rồi, tôi chỉ là tới xem náo nhiệt, nếu náo nhiệt đã kết thúc, vậy tôi đi trước.” Một lão già cười đi ra, nhìn Tân Trạm một cái rồi xoay người rời đi. “Tôi không có ác ý, chỉ là muốn hỏi anh phương pháp để có được cơ hội gặp mặt Hồ Phong” Một cô gái lắc đầu nói. “Quả thật chúng tôi đều có khổ tâm bất đắc dĩ, cần luyện dược sự này hỗ trợ, hy vọng cậu có thể thành toàn” Một người trung niên cũng đi ra chắp tay nói. Tân Trạm trầm mặc một chút, lắc đầu nói: “Chỉ sợ sẽ khiến các người thất vọng, tôi có thể lấy được cơ hội là bởi vì nhờ vào một loại bảo vật đặc thù, nhưng vật này các người không có, cho nên dù nói ra phương pháp của tôi, các người cũng không dùng được. “
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương