Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)
Chương 1188
Edit: Tử Đằng
Nghe được câu “uhm” không chút do dự của Diệp Tu Bạch, ý xem thường của Diệp Sơ Dương đều bay hết ra tận chân trời.
Còn nói phải nằm vùng cho cô, kết quả giây tiếp theo liền làm phản.
Hành động này của Túc Thất thật khiến Diệp Sơ Dương muốn cho một cái 666 quả không sai.
Bên này Diệp Sơ Dương còn đang chửi thầm Túc Thất, dường như hoàn toàn quên mất giờ khắc này, vốn dĩ còn một chuyện quan trọng khác cần cô hỏi.
Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn vẻ mặt nhóc con nhà mình, đại khái cũng đoán được.
Khóe miệng anh nhếch lên, ngay sau đó duỗi tay vỗ vỗ đầu người trong lồng ngực “Thật sự không định hỏi gì à? Trong mắt cậu Túc Thất là người quan trọng như vậy ư?”
Hả?
Cũng đúng.
Hiện tại căn bản Túc Thất không phải điểm mấu chốt để bàn luận.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, nhanh chóng xoay người trong lồng ngực người đàn ông, cô từ đầu tựa lưng vào ngực Diệp Tu Bạch, giờ đổi lại thành tư thế đối diện với anh, cô đem chính mình biến thành một thứ nho nhỏ, phủng mặt rất tò mò hỏi “Chú thật sự muốn nói cho cháu biết chuyện mẹ đẻ của chú thật sao?”
Sau khi nói xong, Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy có gì đó thật không thích hợp, lại nói tiếp, “Nhưng mà, nếu như chú không muốn nói, cũng không sao.”
Vì thân thế của Diệp Tu Bạch ở Diệp gia cũng có thể xem như một điều bí mật.
Diệp Sơ Dương nghiêm túc tự hỏi vì cái gì không có người nào nhắc tới chuyện này, chỉ có thể đưa ra hai kết luận.
Thứ nhất, cha mẹ đẻ của Diệp Tu Bạch đều đã qua đời, nên hoàn toàn không nhắc tới là điều tất yếu.
Nhưng theo cách nói của Lương Cẩm Tú, chuyện này cũng không giống như vậy.
Vậy thì khả năng thứ hai chính là. Có thể chính bản thân Diệp Tu Bạch cũng không thích cha mẹ đẻ của mình, nên lúc này không chủ động nhắc tới, lựa chọn quên đi.
Dù là kết quả nào đi nữa, cũng đều không phải chuyện tốt lành gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên cảm thấy mình không nên chủ động nhắc đến chuyện này. Cô nhếch lông mày, vừa định nói một câu, “nếu không định” kết quả mặt liền bị Diệp Tu Bạch đem ngẩng lên.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, một đôi mắt phượng đầy mê hoặc nhiễm vài phần thâm sắc, “Cậu đã muốn biết đến thế, tôi sẽ nói cho cậu. Những lời này lúc trước cậu cũng đã nói với tôi rồi, tôi đối với cậu cũng giống vậy.”
“Chuyện về người mẹ thân sinh ra tôi, nếu không phải Lương Cẩm Tú nhắc tới, ta thậm chí cũng quên mất.” Vì cái gì sẽ quên ư, còn không phải vì trong cuộc sống của Diệp Tu Bạch, người này đã không còn quan trọng như trong tưởng tượng nữa, thậm chí còn có thể làm lơ.
Diệp Sơ Dương nghe Diệp Tu Bạch nói chuyện, không có xem lời vào.
Chỉ là một đôi mắt liễu đào hoa chớp chớp nhìn chằm chằm đối phương. Diệp Tu Bạch chú ý đến điệu bộ của tên nhóc nhà mình, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Thật ra thì, đến tận bây giờ, tôi cũng không biết mẹ đẻ của mình là ai nữa.”
“Hả? Vậy làm thế nào mà Lương Cẩm Tú lại biết được chuyện này?”
Diệp Sơ Dương cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung.
Nhưng mà, cô lại lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác được chuyện hình như còn chưa xong, hoặc phải nói là Diệp Tu Bạch nói chưa xong.
Quả nhiên, ngay sau đó anh liền đỡ bả vai đem cô ôm vào lồng ngực, tiếng nói trầm thấp, “Nhưng năm tôi sáu tuổi có một mẹ nuôi, nếu tôi đoán không sai thì, người mà Lương Cẩm Tú nhắc đến chính là bà ấy.”
Diệp Sơ Dương: “....” Quả nhiên có hậu tục.
Nghe được câu “uhm” không chút do dự của Diệp Tu Bạch, ý xem thường của Diệp Sơ Dương đều bay hết ra tận chân trời.
Còn nói phải nằm vùng cho cô, kết quả giây tiếp theo liền làm phản.
Hành động này của Túc Thất thật khiến Diệp Sơ Dương muốn cho một cái 666 quả không sai.
Bên này Diệp Sơ Dương còn đang chửi thầm Túc Thất, dường như hoàn toàn quên mất giờ khắc này, vốn dĩ còn một chuyện quan trọng khác cần cô hỏi.
Diệp Tu Bạch cúi đầu nhìn vẻ mặt nhóc con nhà mình, đại khái cũng đoán được.
Khóe miệng anh nhếch lên, ngay sau đó duỗi tay vỗ vỗ đầu người trong lồng ngực “Thật sự không định hỏi gì à? Trong mắt cậu Túc Thất là người quan trọng như vậy ư?”
Hả?
Cũng đúng.
Hiện tại căn bản Túc Thất không phải điểm mấu chốt để bàn luận.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, nhanh chóng xoay người trong lồng ngực người đàn ông, cô từ đầu tựa lưng vào ngực Diệp Tu Bạch, giờ đổi lại thành tư thế đối diện với anh, cô đem chính mình biến thành một thứ nho nhỏ, phủng mặt rất tò mò hỏi “Chú thật sự muốn nói cho cháu biết chuyện mẹ đẻ của chú thật sao?”
Sau khi nói xong, Diệp Sơ Dương dường như cảm thấy có gì đó thật không thích hợp, lại nói tiếp, “Nhưng mà, nếu như chú không muốn nói, cũng không sao.”
Vì thân thế của Diệp Tu Bạch ở Diệp gia cũng có thể xem như một điều bí mật.
Diệp Sơ Dương nghiêm túc tự hỏi vì cái gì không có người nào nhắc tới chuyện này, chỉ có thể đưa ra hai kết luận.
Thứ nhất, cha mẹ đẻ của Diệp Tu Bạch đều đã qua đời, nên hoàn toàn không nhắc tới là điều tất yếu.
Nhưng theo cách nói của Lương Cẩm Tú, chuyện này cũng không giống như vậy.
Vậy thì khả năng thứ hai chính là. Có thể chính bản thân Diệp Tu Bạch cũng không thích cha mẹ đẻ của mình, nên lúc này không chủ động nhắc tới, lựa chọn quên đi.
Dù là kết quả nào đi nữa, cũng đều không phải chuyện tốt lành gì.
Nghĩ đến đây, Diệp Sơ Dương bỗng nhiên cảm thấy mình không nên chủ động nhắc đến chuyện này. Cô nhếch lông mày, vừa định nói một câu, “nếu không định” kết quả mặt liền bị Diệp Tu Bạch đem ngẩng lên.
Người đàn ông vẻ mặt nghiêm túc nhìn cô, một đôi mắt phượng đầy mê hoặc nhiễm vài phần thâm sắc, “Cậu đã muốn biết đến thế, tôi sẽ nói cho cậu. Những lời này lúc trước cậu cũng đã nói với tôi rồi, tôi đối với cậu cũng giống vậy.”
“Chuyện về người mẹ thân sinh ra tôi, nếu không phải Lương Cẩm Tú nhắc tới, ta thậm chí cũng quên mất.” Vì cái gì sẽ quên ư, còn không phải vì trong cuộc sống của Diệp Tu Bạch, người này đã không còn quan trọng như trong tưởng tượng nữa, thậm chí còn có thể làm lơ.
Diệp Sơ Dương nghe Diệp Tu Bạch nói chuyện, không có xem lời vào.
Chỉ là một đôi mắt liễu đào hoa chớp chớp nhìn chằm chằm đối phương. Diệp Tu Bạch chú ý đến điệu bộ của tên nhóc nhà mình, đáy mắt tràn đầy ý cười, “Thật ra thì, đến tận bây giờ, tôi cũng không biết mẹ đẻ của mình là ai nữa.”
“Hả? Vậy làm thế nào mà Lương Cẩm Tú lại biết được chuyện này?”
Diệp Sơ Dương cảm thấy đầu óc mình muốn nổ tung.
Nhưng mà, cô lại lần nữa ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, cảm giác được chuyện hình như còn chưa xong, hoặc phải nói là Diệp Tu Bạch nói chưa xong.
Quả nhiên, ngay sau đó anh liền đỡ bả vai đem cô ôm vào lồng ngực, tiếng nói trầm thấp, “Nhưng năm tôi sáu tuổi có một mẹ nuôi, nếu tôi đoán không sai thì, người mà Lương Cẩm Tú nhắc đến chính là bà ấy.”
Diệp Sơ Dương: “....” Quả nhiên có hậu tục.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương