Năm Tháng Còn Dài, Có Anh Không Hoang Mang
Chương 21
Tim Vân Khuynh như treo lơ lửng trên mây, hoang mang lùi lại 1 bước lớn, suýt nữa là ngã.
Giữa eo có thêm bắp tay hữu lực của đàn ông, dùng sức kéo lại, cô đã bị anh ôm vào lòng.
Không khí, căng thẳng mà ái muội!
“Anh… Hoắc Nhất Hàng, tôi… tôi cảnh cáo anh! Lần trước anh bị bỏ thuốc, là ngoài ý muốn, tôi có thể không kiện anh, nhưng anh phải xem như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, tốt nhất đừng có ý nghĩ khác, nếu không, tôi vẫn có thể… có thể tính toán với anh!”
Vân Khuynh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, gấp gáp để hai tay lên ngực Hoắc Nhất Hàng.
Cô cố ý nghiêm mặt lại, nhưng ngữ khí rất rõ ràng không đủ nghiêm.
“Em xác định, không cần tôi giúp đỡ?” Hoắc Nhất Hàng ngược lại không tiếp tục làm những hành vi “quá phận”.
Anh thả Vân Khuynh ra, ngồi trên sofa, tư thế ưu nhã mà lười biếng.
“Tôi nghe nói sáng nay em mới tranh cãi với người nhà họ Lục, ba em đứng về phía họ, sau khi em rời khỏi Lục gia, cũng không về Vân gia, nên mới ở khách sạn?”
“Sao anh biết những chuyện này?” Vân Khuynh nhíu mày: “Anh điều tra tôi?”
Hoắc Nhất Hàng lắc đầu: “Điều tra em, chỉ là thuận tiện, tôi có nói rồi, chuyện của Lục gia, không phân lớn nhỏ, tôi đều biết rõ!”
“Anh…” Trong đầu Vân Khuynh hiện ra 1 suy đoán, bị cô kịp thời bắt được: “Lục gia khó khăn kinh tế, có phải anh tính toán không?”
“Không, tôi không tính kế Lục gia,” Hoắc Nhất Hàng nói: “Tôi chỉ đưa những hạng mục tốt đến trước mặt Lục gia, là Lục gia tham lam, biết bản thân nuốt không trôi hạng mục lớn như vậy, nhưng vẫn không biết sống chết đánh cược 1 phen, nên mới khiến tiền bị chững lại, không thể lưu chuyển!
Nửa năm trước, của hồi môn cùng với 100 triệu đầu tư giúp họ 1 lần, khoảng thời gian này, em vẫn luôn tích cực tìm cách… Khuynh Khuynh, tôi rất thưởng thức tài năng của em, cho nên, hôm nay đặc biệt đến tìm em hợp tác!
Chỉ là, mục đích hợp tác, đương nhiên không phải là giúp Lục gia thoát khỏi khó khăn kinh tế, mà khiến họ lỗ vốn thảm hại!”
Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu của Hoắc Nhất Hàng trở nên lạnh lẽo.
Vân Khuynh có chút kinh ngạc.
Cô không ngờ, khốn cảnh của Lục gia là do Hoắc Nhất Hàng tạo thành, trước đây cô còn nghĩ đến việc nhờ Hoắc Nhất Hàng giúp Lục gia.
Nhưng, tại sao Hoắc Nhất Hàng…
“Hoắc Nhất Hàng, anh và Lục gia, có thù?” Vân Khuynh thám tính hỏi.
“Có!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Lục gia là do ba tôi tay trắng tạo nên, sau đó đột nhiên ba tôi bệnh tim tái phát lìa đời, Lục Lợi Quần cướp đi Lục thị, lúc đó, mẹ tôi vừa mang thai tôi, đến gặp mặt ba tôi lần cuối cũng không thể, đã bị Lục Lợi Quần đưa ra nước ngoài. Với lại, bao nhiêu năm nay, mẹ con chúng tôi chưa từng nhận được 1 đồng tiền sinh hoạt từ Lục gia.”
“Mẹ tôi phải cực khổ thế nào mới nuôi tôi khôn lớn, năm tôi 10 tuổi đã từng thề, nhất định sẽ về Vinh Thành, đem tất cả những thứ thuộc về mẹ con tôi về! Để những người đó, phải trả giá cho những hành động đáng ghét đáng hổ thẹn của mình!”
“Bây giờ, tôi đủ thực lực để đòi nợ bọn họ rồi!”
Vân Khuynh đứng ở góc độ người ngoài, phân tích lời của Hoắc Nhất Hàng.
Lão gia tử Lục Lợi Quần của Lục gia, cũng là anh của ba Lục Kiến Phong của Hoắc Nhất Hàng, lớn hơn Lục Kiến Phong 22 tuổi, kết hôn sớm, con của ông Lục Bác Dương cũng lớn hơn Hoắc Nhất Hàng 17 tuổi, luận vai vế, cháu của ông ta Lục Văn Bân gọi Hoắc Nhất Hàng 1 tiếng chú út.
Lục gia vẫn luôn mang kinh tế và quyền lợi nắm trong tay, cho nên, Lục gia mới luôn được xưng là phú hào của Vinh Thành.
Nhưng bất luận là Lục Bác Dương hay Lục Văn Bân, cũng đều không có khả năng quá lớn, lại tham lam những thứ không thể thành hiện thực, lại chú trọng việc hưởng thụ của bản thân, những quyết định quan trọng hết lần này đến lần khác đều là sai, bọn họ thất bại có lẽ chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
“Khuynh Khuynh, nghĩ xong chưa? Tôi đợi quyết định của em.”
Thấy Vân Khuynh 1 lúc lâu không nói chuyện, Hoắc Nhất Hàng lại hỏi: “Em do dự, là sợ đứng chung với tôi không thể thắng họ, hay là vì đối với Lục Văn Bân… còn tình cảm?”
Vân Khuynh khẽ nhíu mày, đáp: “Hoắc tổng, không cần biết quan hệ giữa tôi và Lục gia như thế nào, liên quan đến anh, nhất định sẽ khiến tình cảnh của tôi càng thêm tồi tệ, tôi và anh, cũng không tính là thân thiết gì, đúng không?”
Tuy hôn nhân của cô và Lục Văn Bân là trò lừa, cô đối với Lục Văn Bân cũng không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng hôn nhân này, cũng là thứ mà cô cực khổ trải qua, công ty Lục gia, cũng là do cô bỏ tâm bỏ sức, quên ăn quên ngủ mà chèo chống, muốn cô bỏ công ty, còn có chút đau lòng, đừng nói đến việc đi ngược hướng với nó?
“Chuyện này, tôi cần thời gian để suy nghĩ thật kĩ.”
Không tính là thân thiết?
Bọn họ đã từng ngủ qua, còn không thân?
Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng rơi trên người Vân Khuynh, trong mắt hiện lên ý vị không rõ ràng.
Vân Khuynh cũng không sợ, rộng lượng mặc anh đánh giá.
“Được! Tôi cho em thời gian!” Hoắc Nhất Hàng đứng lên, ngữ khí tất thắng nói: “Vân Khuynh, em rất thông minh, tôi thích sự thông minh của em, nhưng người thông minh sẽ hiểu, dựa vào sức của 1 người, không thắng nổi cây đại thụ như Lục gia!
Trong lòng em có sự bất bình, muốn đòi lại công đạo từ Lục gia, kết quả của việc dựa vào sức đơn lực yếu, tốt 1 chút, là không có kết quả, xấu 1 chút, là tự tìm cái khổ!
Còn có, tôi nhắc em 1 câu, Lục Văn Bân sớm đã khiến Dương Liễu mang thai, tại sao còn muốn cưới em làm vợ? Không lẽ chỉ là vì tìm đối tượng để mẹ hắn bắt nạt ức hiếp sao? Hay là tìm công nhân làm miễn phí cho Lục gia? Ha”
Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ 1 tiếng, rời đi.
Vân Khuynh chìm trong suy nghĩ.
Vấn đề Hoắc Nhất Hàng nói không phải cô không hỏi, chỉ là không nhận được câu trả lời.
Nhưng nghe ý vị trong lời nói của Hoắc Nhất Hàng, chuyện này, hoặc là có nội tình gì mà cô không biết?
- -------------------------
Hai ngày tiếp theo, Vân Khuynh vẫn ở khách sạn soạn đơn ly hôn, cho đến khi trên tờ giấy A4 đó, đến dấu chấm dấu phẩy cũng không có vấn đề, mới lưu lại bản sao, kí tên lên đơn ly hôn đã in ra, sau đó để vào trong túi xách của mình, xuống lầu đi đến đại sảnh, tìm công ty chuyển phát nhanh gửi đến Lục gia.
Sau khi làm xong, cô quyết định về nhà 1 chuyến.
Bình tĩnh lại trong 2 ngày, cô cảm thấy bản thân ở Lục gia cũng hơi kích động.
Dù nói thế nào, cô cũng không nên chất vấn ba mẹ ruột trước mặt Lục gia.
Cô quyết định về nhà xin lỗi ba mẹ, thuận tiện hỏi coi có phải họ đã sớm biết chuyện của Lục Văn Bân và Dương Liễu không.
Hy vọng là không biết, nếu không… cô thật sự không biết bản thân phải đối với họ như thế nào.
Nửa tiếng sau.
Vân Khuynh mới đến trước cửa, đã nghe tiếng cãi vã bên trong.
“Các người nói tôi biết, lúc đó các người dùng hết sức thuyết phục tôi đáp ứng hôn lễ của Khuynh nhi và tên súc sinh Lục Văn Bân, có phải là vì 60% cổ phần đó?
Các người nói đầu tư cho Lục gia để Khuynh nhi quá đó sống tốt 1 chút, cho nên, tôi lấy cả của hồi môn để đầu tư 100 triệu, nhưng thực tế, là mua đồ cưới cho con tiện nhân kia, đúng không?
Đây...là tiếng của bà nội.
Mẹ, người đừng nói vậy, cái gì tiện… Liễu nhi là con của chúng con, là con của Vân gia!”
Đây là giọng của mẹ Tô Tương.
“Mẹ! Mẹ nói chuyện thật khó nghe, đừng quên, lúc đó nếu không phải mẹ của Liễu nhi cứu con dâu của mẹ, đừng nói cháu gái, đến con trai mẹ cũng bị mất!”
Đây là giọng của ba Vân Bính Hoa, vậy mà còn mang theo sự uy hiếp mà ai cũng nghe ra.
Bà nội: “Cho nên, các ngươi thừa nhận là sớm biết con tiện nhân và tên súc sinh có quan hệ rồi? Vì thành toàn tụi nó, mà liên thủ với Lục gia ức hiếp cháu gái ruột của tôi?”
Vân Bính Hoa: “Mẹ, cái gì gọi là ức hiếp? Vân Khuynh là chị của Liễu nhi, vì em gái hy sinh 1 chút, cũng là điều đương nhiên mà?
Với lại cũng là di ngôn của ba nói, chỉ khi Vân Khuynh gả đi, con mới có thể xử lý 60% cổ phần, ai bảo Vân Khuynh yêu cầu cao quá, rất lâu vẫn không có đối tượng kết hôn? con cũng bắt buộc đáp ứng cho Văn Bân theo đuổi cô ta.
Mẹ chỉ thấy sự ủy khuất của Vân Khuynh, vậy Liễu nhi thì sao? Lúc đó Liễu nhi đã có con với Văn Bân rồi, ngược lại phải nhìn người đàn ông mình yêu theo đuổi chị mình, loại đau khổ đó, loại người không hiểu tình yêu như mẹ không thể hiểu được!
Với lại, trước sau gì Liễu nhi cũng gả cho Lục gia. Con cũng không thể vào lúc con đi gả, đến của hồi môn đàng hoàng cũng không có chứ? Mẹ không phải chỉ chịu chuẩn bị của hồi môn cho Vân Khuynh, không chịu chuẩn bị cho Liễu nhi sao?”
Bà nội: “Tao không hiểu tình yêu? Sao mày biết tao không hiểu? Tụi bây nói tình yêu là gì? Chính là có thể không quan tâm huyết thống, không chút nguyên tắc mà thiên vị giống nòi của người khác sao?
Tự mình làm sai chuyện, ngược lại nói vì tình yêu? Tao sao có thể dạy ra đứa không phân biệt trắng đen như vậy, loại nghịch tử không có lương tâm như vậy?
Của hồi môn đàng hoàng? Chính là đem toàn bộ tài sản của Vân gia cho đi sao?
Tao chính là không tính chuẩn bị của hồi môn cho con tiện nhân đó, nó cũng đâu phải cháu gái ruột của tao, dựa vào đâu tao phải chuẩn bị của hồi môn cho nó?
Nhưng, tao không ngờ, tụi bây vậy mà dám ức hiếp Vân Khuynh!
Vân Bính Hoa, Tô Tương, tụi bây đối với người khác thì dốc toàn tâm toàn ý, đối với con ruột là tính toán này nọ, máu lạnh vô tình! Tụi bây thật đủ nhẫn tâm!
Tao khuyên tụi bây, thân lạ có sự khác biệt, từ lâu đã có quy luật rồi, chỉ có tình cảm máu mủ mới đáng tin! Đừng đến lúc xảy ra ngoài ý muốn, hối hận không kịp!”
Tô Tương: “Mẹ, người nói bậy gì vậy? Cái gì thân lạ khác biết? Cái gì ngoài ý muốn? Liễu nhi là đứa con tốt, bọn con đối tốt với nó, nó nhất định sẽ hiếu thảo với tụi con…”
Vân Bính Hoa: “Mẹ, người đừng nói nữa, chuyện này, cứ cho là bọn con có lỗi với Vân Khuynh đi, chỉ cần cô ta đừng làm khó Văn Bân nữa, bỏ những điều kiện ly hôn khiến Vân gia chúng ta xấu hổ là được, đợi sau khi nó và Văn Bân ly hôn, về nhà, con và Tô Tương sẽ đối tốt với nó 1 chút, cũng tìm lại 1 nhân duyên tốt cho nó.”
Giữa eo có thêm bắp tay hữu lực của đàn ông, dùng sức kéo lại, cô đã bị anh ôm vào lòng.
Không khí, căng thẳng mà ái muội!
“Anh… Hoắc Nhất Hàng, tôi… tôi cảnh cáo anh! Lần trước anh bị bỏ thuốc, là ngoài ý muốn, tôi có thể không kiện anh, nhưng anh phải xem như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra, tốt nhất đừng có ý nghĩ khác, nếu không, tôi vẫn có thể… có thể tính toán với anh!”
Vân Khuynh cảm thấy tim mình đập rất nhanh, gấp gáp để hai tay lên ngực Hoắc Nhất Hàng.
Cô cố ý nghiêm mặt lại, nhưng ngữ khí rất rõ ràng không đủ nghiêm.
“Em xác định, không cần tôi giúp đỡ?” Hoắc Nhất Hàng ngược lại không tiếp tục làm những hành vi “quá phận”.
Anh thả Vân Khuynh ra, ngồi trên sofa, tư thế ưu nhã mà lười biếng.
“Tôi nghe nói sáng nay em mới tranh cãi với người nhà họ Lục, ba em đứng về phía họ, sau khi em rời khỏi Lục gia, cũng không về Vân gia, nên mới ở khách sạn?”
“Sao anh biết những chuyện này?” Vân Khuynh nhíu mày: “Anh điều tra tôi?”
Hoắc Nhất Hàng lắc đầu: “Điều tra em, chỉ là thuận tiện, tôi có nói rồi, chuyện của Lục gia, không phân lớn nhỏ, tôi đều biết rõ!”
“Anh…” Trong đầu Vân Khuynh hiện ra 1 suy đoán, bị cô kịp thời bắt được: “Lục gia khó khăn kinh tế, có phải anh tính toán không?”
“Không, tôi không tính kế Lục gia,” Hoắc Nhất Hàng nói: “Tôi chỉ đưa những hạng mục tốt đến trước mặt Lục gia, là Lục gia tham lam, biết bản thân nuốt không trôi hạng mục lớn như vậy, nhưng vẫn không biết sống chết đánh cược 1 phen, nên mới khiến tiền bị chững lại, không thể lưu chuyển!
Nửa năm trước, của hồi môn cùng với 100 triệu đầu tư giúp họ 1 lần, khoảng thời gian này, em vẫn luôn tích cực tìm cách… Khuynh Khuynh, tôi rất thưởng thức tài năng của em, cho nên, hôm nay đặc biệt đến tìm em hợp tác!
Chỉ là, mục đích hợp tác, đương nhiên không phải là giúp Lục gia thoát khỏi khó khăn kinh tế, mà khiến họ lỗ vốn thảm hại!”
Nói đến câu cuối cùng, ngữ điệu của Hoắc Nhất Hàng trở nên lạnh lẽo.
Vân Khuynh có chút kinh ngạc.
Cô không ngờ, khốn cảnh của Lục gia là do Hoắc Nhất Hàng tạo thành, trước đây cô còn nghĩ đến việc nhờ Hoắc Nhất Hàng giúp Lục gia.
Nhưng, tại sao Hoắc Nhất Hàng…
“Hoắc Nhất Hàng, anh và Lục gia, có thù?” Vân Khuynh thám tính hỏi.
“Có!” Hoắc Nhất Hàng nói: “Lục gia là do ba tôi tay trắng tạo nên, sau đó đột nhiên ba tôi bệnh tim tái phát lìa đời, Lục Lợi Quần cướp đi Lục thị, lúc đó, mẹ tôi vừa mang thai tôi, đến gặp mặt ba tôi lần cuối cũng không thể, đã bị Lục Lợi Quần đưa ra nước ngoài. Với lại, bao nhiêu năm nay, mẹ con chúng tôi chưa từng nhận được 1 đồng tiền sinh hoạt từ Lục gia.”
“Mẹ tôi phải cực khổ thế nào mới nuôi tôi khôn lớn, năm tôi 10 tuổi đã từng thề, nhất định sẽ về Vinh Thành, đem tất cả những thứ thuộc về mẹ con tôi về! Để những người đó, phải trả giá cho những hành động đáng ghét đáng hổ thẹn của mình!”
“Bây giờ, tôi đủ thực lực để đòi nợ bọn họ rồi!”
Vân Khuynh đứng ở góc độ người ngoài, phân tích lời của Hoắc Nhất Hàng.
Lão gia tử Lục Lợi Quần của Lục gia, cũng là anh của ba Lục Kiến Phong của Hoắc Nhất Hàng, lớn hơn Lục Kiến Phong 22 tuổi, kết hôn sớm, con của ông Lục Bác Dương cũng lớn hơn Hoắc Nhất Hàng 17 tuổi, luận vai vế, cháu của ông ta Lục Văn Bân gọi Hoắc Nhất Hàng 1 tiếng chú út.
Lục gia vẫn luôn mang kinh tế và quyền lợi nắm trong tay, cho nên, Lục gia mới luôn được xưng là phú hào của Vinh Thành.
Nhưng bất luận là Lục Bác Dương hay Lục Văn Bân, cũng đều không có khả năng quá lớn, lại tham lam những thứ không thể thành hiện thực, lại chú trọng việc hưởng thụ của bản thân, những quyết định quan trọng hết lần này đến lần khác đều là sai, bọn họ thất bại có lẽ chỉ là sớm hay muộn mà thôi…
“Khuynh Khuynh, nghĩ xong chưa? Tôi đợi quyết định của em.”
Thấy Vân Khuynh 1 lúc lâu không nói chuyện, Hoắc Nhất Hàng lại hỏi: “Em do dự, là sợ đứng chung với tôi không thể thắng họ, hay là vì đối với Lục Văn Bân… còn tình cảm?”
Vân Khuynh khẽ nhíu mày, đáp: “Hoắc tổng, không cần biết quan hệ giữa tôi và Lục gia như thế nào, liên quan đến anh, nhất định sẽ khiến tình cảnh của tôi càng thêm tồi tệ, tôi và anh, cũng không tính là thân thiết gì, đúng không?”
Tuy hôn nhân của cô và Lục Văn Bân là trò lừa, cô đối với Lục Văn Bân cũng không có tình cảm sâu đậm gì, nhưng hôn nhân này, cũng là thứ mà cô cực khổ trải qua, công ty Lục gia, cũng là do cô bỏ tâm bỏ sức, quên ăn quên ngủ mà chèo chống, muốn cô bỏ công ty, còn có chút đau lòng, đừng nói đến việc đi ngược hướng với nó?
“Chuyện này, tôi cần thời gian để suy nghĩ thật kĩ.”
Không tính là thân thiết?
Bọn họ đã từng ngủ qua, còn không thân?
Ánh mắt Hoắc Nhất Hàng rơi trên người Vân Khuynh, trong mắt hiện lên ý vị không rõ ràng.
Vân Khuynh cũng không sợ, rộng lượng mặc anh đánh giá.
“Được! Tôi cho em thời gian!” Hoắc Nhất Hàng đứng lên, ngữ khí tất thắng nói: “Vân Khuynh, em rất thông minh, tôi thích sự thông minh của em, nhưng người thông minh sẽ hiểu, dựa vào sức của 1 người, không thắng nổi cây đại thụ như Lục gia!
Trong lòng em có sự bất bình, muốn đòi lại công đạo từ Lục gia, kết quả của việc dựa vào sức đơn lực yếu, tốt 1 chút, là không có kết quả, xấu 1 chút, là tự tìm cái khổ!
Còn có, tôi nhắc em 1 câu, Lục Văn Bân sớm đã khiến Dương Liễu mang thai, tại sao còn muốn cưới em làm vợ? Không lẽ chỉ là vì tìm đối tượng để mẹ hắn bắt nạt ức hiếp sao? Hay là tìm công nhân làm miễn phí cho Lục gia? Ha”
Hoắc Nhất Hàng cười nhẹ 1 tiếng, rời đi.
Vân Khuynh chìm trong suy nghĩ.
Vấn đề Hoắc Nhất Hàng nói không phải cô không hỏi, chỉ là không nhận được câu trả lời.
Nhưng nghe ý vị trong lời nói của Hoắc Nhất Hàng, chuyện này, hoặc là có nội tình gì mà cô không biết?
- -------------------------
Hai ngày tiếp theo, Vân Khuynh vẫn ở khách sạn soạn đơn ly hôn, cho đến khi trên tờ giấy A4 đó, đến dấu chấm dấu phẩy cũng không có vấn đề, mới lưu lại bản sao, kí tên lên đơn ly hôn đã in ra, sau đó để vào trong túi xách của mình, xuống lầu đi đến đại sảnh, tìm công ty chuyển phát nhanh gửi đến Lục gia.
Sau khi làm xong, cô quyết định về nhà 1 chuyến.
Bình tĩnh lại trong 2 ngày, cô cảm thấy bản thân ở Lục gia cũng hơi kích động.
Dù nói thế nào, cô cũng không nên chất vấn ba mẹ ruột trước mặt Lục gia.
Cô quyết định về nhà xin lỗi ba mẹ, thuận tiện hỏi coi có phải họ đã sớm biết chuyện của Lục Văn Bân và Dương Liễu không.
Hy vọng là không biết, nếu không… cô thật sự không biết bản thân phải đối với họ như thế nào.
Nửa tiếng sau.
Vân Khuynh mới đến trước cửa, đã nghe tiếng cãi vã bên trong.
“Các người nói tôi biết, lúc đó các người dùng hết sức thuyết phục tôi đáp ứng hôn lễ của Khuynh nhi và tên súc sinh Lục Văn Bân, có phải là vì 60% cổ phần đó?
Các người nói đầu tư cho Lục gia để Khuynh nhi quá đó sống tốt 1 chút, cho nên, tôi lấy cả của hồi môn để đầu tư 100 triệu, nhưng thực tế, là mua đồ cưới cho con tiện nhân kia, đúng không?
Đây...là tiếng của bà nội.
Mẹ, người đừng nói vậy, cái gì tiện… Liễu nhi là con của chúng con, là con của Vân gia!”
Đây là giọng của mẹ Tô Tương.
“Mẹ! Mẹ nói chuyện thật khó nghe, đừng quên, lúc đó nếu không phải mẹ của Liễu nhi cứu con dâu của mẹ, đừng nói cháu gái, đến con trai mẹ cũng bị mất!”
Đây là giọng của ba Vân Bính Hoa, vậy mà còn mang theo sự uy hiếp mà ai cũng nghe ra.
Bà nội: “Cho nên, các ngươi thừa nhận là sớm biết con tiện nhân và tên súc sinh có quan hệ rồi? Vì thành toàn tụi nó, mà liên thủ với Lục gia ức hiếp cháu gái ruột của tôi?”
Vân Bính Hoa: “Mẹ, cái gì gọi là ức hiếp? Vân Khuynh là chị của Liễu nhi, vì em gái hy sinh 1 chút, cũng là điều đương nhiên mà?
Với lại cũng là di ngôn của ba nói, chỉ khi Vân Khuynh gả đi, con mới có thể xử lý 60% cổ phần, ai bảo Vân Khuynh yêu cầu cao quá, rất lâu vẫn không có đối tượng kết hôn? con cũng bắt buộc đáp ứng cho Văn Bân theo đuổi cô ta.
Mẹ chỉ thấy sự ủy khuất của Vân Khuynh, vậy Liễu nhi thì sao? Lúc đó Liễu nhi đã có con với Văn Bân rồi, ngược lại phải nhìn người đàn ông mình yêu theo đuổi chị mình, loại đau khổ đó, loại người không hiểu tình yêu như mẹ không thể hiểu được!
Với lại, trước sau gì Liễu nhi cũng gả cho Lục gia. Con cũng không thể vào lúc con đi gả, đến của hồi môn đàng hoàng cũng không có chứ? Mẹ không phải chỉ chịu chuẩn bị của hồi môn cho Vân Khuynh, không chịu chuẩn bị cho Liễu nhi sao?”
Bà nội: “Tao không hiểu tình yêu? Sao mày biết tao không hiểu? Tụi bây nói tình yêu là gì? Chính là có thể không quan tâm huyết thống, không chút nguyên tắc mà thiên vị giống nòi của người khác sao?
Tự mình làm sai chuyện, ngược lại nói vì tình yêu? Tao sao có thể dạy ra đứa không phân biệt trắng đen như vậy, loại nghịch tử không có lương tâm như vậy?
Của hồi môn đàng hoàng? Chính là đem toàn bộ tài sản của Vân gia cho đi sao?
Tao chính là không tính chuẩn bị của hồi môn cho con tiện nhân đó, nó cũng đâu phải cháu gái ruột của tao, dựa vào đâu tao phải chuẩn bị của hồi môn cho nó?
Nhưng, tao không ngờ, tụi bây vậy mà dám ức hiếp Vân Khuynh!
Vân Bính Hoa, Tô Tương, tụi bây đối với người khác thì dốc toàn tâm toàn ý, đối với con ruột là tính toán này nọ, máu lạnh vô tình! Tụi bây thật đủ nhẫn tâm!
Tao khuyên tụi bây, thân lạ có sự khác biệt, từ lâu đã có quy luật rồi, chỉ có tình cảm máu mủ mới đáng tin! Đừng đến lúc xảy ra ngoài ý muốn, hối hận không kịp!”
Tô Tương: “Mẹ, người nói bậy gì vậy? Cái gì thân lạ khác biết? Cái gì ngoài ý muốn? Liễu nhi là đứa con tốt, bọn con đối tốt với nó, nó nhất định sẽ hiếu thảo với tụi con…”
Vân Bính Hoa: “Mẹ, người đừng nói nữa, chuyện này, cứ cho là bọn con có lỗi với Vân Khuynh đi, chỉ cần cô ta đừng làm khó Văn Bân nữa, bỏ những điều kiện ly hôn khiến Vân gia chúng ta xấu hổ là được, đợi sau khi nó và Văn Bân ly hôn, về nhà, con và Tô Tương sẽ đối tốt với nó 1 chút, cũng tìm lại 1 nhân duyên tốt cho nó.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương