Truyền Nhân Trừ Ma: Bạn Trai Tôi Là Cương Thi
Chương 459: Ngươi Cự Tuyệt Làm Ta Mất Mặt
Vì quá mức để ý nên anh chỉ có thể giấu diếm và lảng tránh mọi thứ để lưu lại bên em.Cũng vì quá mức để ý nên mỗi khi thấy em tin tưởng anh vô điều kiện, anh sẽ lại cảm thấy thật áy náy và tự trách bản thân dằn vặt trong lòng.Anh không cố ý, nha đầu.Nếu em có thể lựa chọn tha thứ cho anh…Người cạnh bên trầm mặc khiến Thương Sùng lần đầu tiên có cảm giác đứng ngồi không yên. Hắn nắm chặt tay gần như tuyệt vọng, không biết có nên tiếp tục nói hay không.Sau khi trầm mặc thật lâu, hắn cảm thấy như nghẹn thở.Sở Niệm hít sâu một hơi, bình ổn cảm xúc nói:“Vậy chuyện trước đây anh nói có gia nhập quân ngũ là giả phải không? Thương Sùng, quan hệ giữa anh và Hoa Lệ - Cẩm Mặc có phải là anh trai em gái và em rể sao?”“… Nha đầu, em đã biết gì rồi sao?”Thương Sùng đột nhiên ngồi dậy, trước ngực vết sẹo màu đỏ sậm giống dấu vết một vòng bị ngọn lửa thiêu đốt, khiến Sở Niệm đau lòng.Vừa định nói với hắn trước khi hôn mê hồi tháng trước đã nhìn thấy những cảnh tượng đó… thì Truy Hồn Linh trên cổ tay Sở Niệm vang lên!“Ai?”Thương Sùng dùng chăn quấn quanh người Sở Niệm, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh mắt hiện lên một vẻ căm ghét rõ rệt.Nơi đây là sân thượng của cao ốc tại mộ Thành, kẻ có thể xuất hiện lúc này nhất định là muốn chết!Minh Vương và Thanh Tang chậm rãi xuất hiện lơ lủng hiện thân, sau đó dưới ánh mắt của Thương Sùng và Sở Niệm, công khai dùng âm phong mở cửa sổ.Trong nháy mắt gió lạnh xâm nhập xua đi ấm áp trong phòng.Sở Niệm run lập cập, thập phần cảnh giác mà nhìn về phía hai người bọn họ.“Phá hư chuyện tốt của Thương Tiên Sinh, Thanh mỗ ta thật xin lỗi.” Minh Vương khiêu khích nhướng mày, đảo mắt từ bờ vai trơn bóng của Sở Niệm. “Sở tiểu thư xin chào, chúng ta lại gặp mặt.”Thanh Tang lơ lửng kế bên hừ lạnh, bộ dáng cao ngạo thật giống Minh Vương bên cạnh.Không hổ là anh em. Một kẻ thì trong ngoài bất nhất, một kẻ cao ngạo khó dằn.Vẻ ngả ngớn thật khiến hắn khó chịu, Thương Sùng bước xuống giường ngăn trở ánh nhìn của Minh Vương về phía Sở Niệm, giọng trầm thấp mang theo tức giận.“Nếu đã biết tới không đúng lúc thì nhanh rời đi! Chúng ta cùng các người cũng không thân, đương nhiên cũng chẳng cần thiết có giao tình!”“Thương tiên sinh thật biết nói đùa, mới từ biệt ở thành phố X được hai ngày, ta không tin ngươi sẽ nhanh chóng quên đi việc đã đáp ứng với ta như vậy.”Minh Vương lạnh lùng cong môi, đã tới đây thì hắn cũng không muốn rời đi.Thương Sùng châm biếm, người này quả nhiên không chút hảo tâm. “Chuyện ở thành phố X ta chưa từng yêu cầu ngươi ra tay hỗ trợ. Nếu muốn trở thành bạn bè của ta, Thanh Thu, hiện tại ta nói cho ngươi biết là không có khả năng!”Suốt mấy ngàn năm qua mình và gã Minh Vương này nước sông không phạm nước giếng, chưa từng có xung đột. Bọn họ vốn dĩ chỉ như hai kẻ qua đường.Mà Thương Sùng hắn trước giờ không cần bằng hữu, huống chi trước giờ mình chưa từng tin tưởng gã Minh Vương này!Khiêu khích thành công, Minh Vương câu môi cười lạnh một tiếng, thật phí lời, làm như m ình muốn điều đó ấy!Ánh mắt vừa mới ôn hòa trong nháy mắt hóa lạnh lẽo. Đạp không đi tới trước mặt Thương Sùng, Minh Vương nói:“Ngươi cự tuyệt như vậy thật khiến ta chẳng còn mặt mũi gì cả, Thương tướng quân, ngươi thật khiến ta phải mở to mắt mà nhìn.”“Mất mặt thì cũng do ngươi tự tìm.” Thương Sùng nhìn thẳng Minh Vương nói. “Dám có ý đồ uy hiếp ta, Thanh Thu, từ lúc bắt đầu ngươi đã không nên có ý niệm đó!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương