Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
Chương 23: Nhận được cuộc điện thoại từ Đinh Diễm
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Nói đúng hơn thì không phải chỉ có một mình Tô Nam Tinh thất hứa, mà cả hai người bọn họ đều thất hứa.
Sau khi uống say, Tô Nam Tinh thấy hơi nhức đầu, định đặt đồng hồ báo thức để thức dậy, nhìn thoáng qua điện thoại thì phát hiện Chu Dịch gửi cho cô một tin nhắn WeChat, 【Chạy bộ sáng mai đổi sang buổi tối có được không?】
Nhìn vào thời gian gửi tin nhắn thì thấy được gửi đến vào lúc một giờ khuya hôm qua.
Cô nhớ rõ lúc cô bước xuống xe rồi đi vào nhà là vẫn chưa đến 11 giờ.
Cho nên anh ta chở Hoàng Hân Nhiên về nhà đến hơn một giờ khuya sao?
Thôi bỏ đi, đó là chuyện của sếp, làm cấp dưới không cần phải đoán mò, sếp nói cái gì thì là cái đó.
Sáng sớm bảy giờ, cô nhắn lại cho Chu Dịch một chữ 【Được】, sau đó tiếp tục ngủ.
Đến lúc tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ. Đối với Tô Nam Tinh mà nói, hiếm khi cô được ngủ một giấc thật dài như vậy.
Nhưng đối với Miêu Manh Manh, cuối tuần mà dậy vào lúc tám giờ hơn là còn rất sớm. Khi Miêu Manh Manh thức dậy, Tô Nam Tinh đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng đơn giản cho cô ấy: trứng luộc, cải thìa luộc và cháo gạo lứt. Mặc dù Miêu Manh Manh cảm thấy ăn gạo lứt không ngon bằng ăn cơm, nhưng mà vừa thức dậy đã có sẵn đồ ăn sáng thì sao có thể kén chọn được chứ?
Cuộc sống hạnh phúc chính là ngủ đến khi tự tỉnh dậy, thức dậy thì có bữa ăn sáng thơm ngon được chuẩn bị sẵn.
Vì vậy mới sáng sớm Miêu Manh Manh đã rất phấn khởi, vui vẻ trao đổi với Tô Nam Tinh: "Còn 12kg nữa là mình sẽ giảm xuống còn 50kg! Chúng ta đã có thể đi chụp ảnh đôi bạn thân xinh đẹp rồi! Đó là một khoảnh khắc rất đáng nhớ, vì vậy mình cảm thấy mình nên thiết kế riêng hai bộ quần áo cho chúng ta, cậu nghĩ sao?"
Tô Nam Tinh luôn ủng hộ vô điều kiện những ý tưởng phong phú của Miêu Manh Manh, "Được đó, nghe cũng khá hay."
Miêu Manh Manh càng hăng hái hơn, nói: "Tối hôm qua mình đã suy nghĩ cả buổi, mình cảm thấy thiết kế một bộ váy cưới là có ý nghĩa đáng nhớ nhất. Sau này cậu kết hôn thì sẽ mặc váy cưới do mình thiết kế, không chỉ làm khách mời trầm trồ, mà nó còn đại diện cho lời chúc phúc của mình dành cho cậu."
Cô gái mũm mĩm Miêu Manh Manh nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng thật ra nội tâm rất sâu sắc. Tô Nam Tinh cảm thấy người nào học thiết kế đều có nội tâm rất sâu sắc. Mặc dù không biết khi nào trả xong nợ mới có thể kết hôn, thế nhưng ý tưởng này của Miêu Manh Manh rất hay.
Tô Nam Tinh gật đầu, khen cô ấy: "Được! Lúc kết hôn, mình sẽ mặc váy cưới do cậu thiết kế, có một không hai trên thế giới này."
Đôi mắt của Miêu Manh Manh sáng lấp lánh, cảm động nói: "Mình nghĩ vào ngày cậu kết hôn, có thể mình sẽ khóc ngất tại hiện trường."
Tô Nam Tinh xoa đầu cô ấy, nói với cô ấy: "Khờ quá."
Ăn sáng xong, Miêu Manh Manh liền kích động đi nghiên cứu chất liệu vải cho váy cưới. Tô Nam Tinh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, vừa mới bỏ quần áo dơ vào trong máy giặt thì nhận được cuộc điện thoại từ Đinh Diễm.
Sau khi bắt máy, Đinh Diễm hỏi trước: "Đang ở đâu?"
Tô Nam Tinh đáp: "Ở nhà."
Đinh Diễm hỏi: "Có chuyện muốn nói với cô, lát nữa ra ngoài ăn trưa có được không?"
"Được."
Đinh Diễm tiếp tục hỏi: "Cô vẫn còn ở trong căn nhà gần công ty sao?"
Câu hỏi đó đã khiến Tô Nam Tinh sửng sốt. Nhớ lại năm đó lúc còn làm trong bộ phận marketing, khi đó cô thường tăng ca đến tận khuya, chỉ cần Đinh Diễm còn ở lại trong công ty thì đều lái xe đưa cô về nhà. Không ngờ đã hơn hai năm mà Đinh Diễm còn nhớ rõ.
"Vâng, vẫn còn ở đó."
Đinh Diễm nói: "Khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến."
"Được."
Tô Nam Tinh cúp máy, mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, thoa chút kem chống nắng, để mặt mộc đi xuống dưới lầu chờ Đinh Diễm.
HẾT CHƯƠNG 23
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Nói đúng hơn thì không phải chỉ có một mình Tô Nam Tinh thất hứa, mà cả hai người bọn họ đều thất hứa.
Sau khi uống say, Tô Nam Tinh thấy hơi nhức đầu, định đặt đồng hồ báo thức để thức dậy, nhìn thoáng qua điện thoại thì phát hiện Chu Dịch gửi cho cô một tin nhắn WeChat, 【Chạy bộ sáng mai đổi sang buổi tối có được không?】
Nhìn vào thời gian gửi tin nhắn thì thấy được gửi đến vào lúc một giờ khuya hôm qua.
Cô nhớ rõ lúc cô bước xuống xe rồi đi vào nhà là vẫn chưa đến 11 giờ.
Cho nên anh ta chở Hoàng Hân Nhiên về nhà đến hơn một giờ khuya sao?
Thôi bỏ đi, đó là chuyện của sếp, làm cấp dưới không cần phải đoán mò, sếp nói cái gì thì là cái đó.
Sáng sớm bảy giờ, cô nhắn lại cho Chu Dịch một chữ 【Được】, sau đó tiếp tục ngủ.
Đến lúc tỉnh dậy thì đã hơn tám giờ. Đối với Tô Nam Tinh mà nói, hiếm khi cô được ngủ một giấc thật dài như vậy.
Nhưng đối với Miêu Manh Manh, cuối tuần mà dậy vào lúc tám giờ hơn là còn rất sớm. Khi Miêu Manh Manh thức dậy, Tô Nam Tinh đã chuẩn bị xong bữa ăn sáng đơn giản cho cô ấy: trứng luộc, cải thìa luộc và cháo gạo lứt. Mặc dù Miêu Manh Manh cảm thấy ăn gạo lứt không ngon bằng ăn cơm, nhưng mà vừa thức dậy đã có sẵn đồ ăn sáng thì sao có thể kén chọn được chứ?
Cuộc sống hạnh phúc chính là ngủ đến khi tự tỉnh dậy, thức dậy thì có bữa ăn sáng thơm ngon được chuẩn bị sẵn.
Vì vậy mới sáng sớm Miêu Manh Manh đã rất phấn khởi, vui vẻ trao đổi với Tô Nam Tinh: "Còn 12kg nữa là mình sẽ giảm xuống còn 50kg! Chúng ta đã có thể đi chụp ảnh đôi bạn thân xinh đẹp rồi! Đó là một khoảnh khắc rất đáng nhớ, vì vậy mình cảm thấy mình nên thiết kế riêng hai bộ quần áo cho chúng ta, cậu nghĩ sao?"
Tô Nam Tinh luôn ủng hộ vô điều kiện những ý tưởng phong phú của Miêu Manh Manh, "Được đó, nghe cũng khá hay."
Miêu Manh Manh càng hăng hái hơn, nói: "Tối hôm qua mình đã suy nghĩ cả buổi, mình cảm thấy thiết kế một bộ váy cưới là có ý nghĩa đáng nhớ nhất. Sau này cậu kết hôn thì sẽ mặc váy cưới do mình thiết kế, không chỉ làm khách mời trầm trồ, mà nó còn đại diện cho lời chúc phúc của mình dành cho cậu."
Cô gái mũm mĩm Miêu Manh Manh nhìn có vẻ cẩu thả, nhưng thật ra nội tâm rất sâu sắc. Tô Nam Tinh cảm thấy người nào học thiết kế đều có nội tâm rất sâu sắc. Mặc dù không biết khi nào trả xong nợ mới có thể kết hôn, thế nhưng ý tưởng này của Miêu Manh Manh rất hay.
Tô Nam Tinh gật đầu, khen cô ấy: "Được! Lúc kết hôn, mình sẽ mặc váy cưới do cậu thiết kế, có một không hai trên thế giới này."
Đôi mắt của Miêu Manh Manh sáng lấp lánh, cảm động nói: "Mình nghĩ vào ngày cậu kết hôn, có thể mình sẽ khóc ngất tại hiện trường."
Tô Nam Tinh xoa đầu cô ấy, nói với cô ấy: "Khờ quá."
Ăn sáng xong, Miêu Manh Manh liền kích động đi nghiên cứu chất liệu vải cho váy cưới. Tô Nam Tinh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa, giặt quần áo, vừa mới bỏ quần áo dơ vào trong máy giặt thì nhận được cuộc điện thoại từ Đinh Diễm.
Sau khi bắt máy, Đinh Diễm hỏi trước: "Đang ở đâu?"
Tô Nam Tinh đáp: "Ở nhà."
Đinh Diễm hỏi: "Có chuyện muốn nói với cô, lát nữa ra ngoài ăn trưa có được không?"
"Được."
Đinh Diễm tiếp tục hỏi: "Cô vẫn còn ở trong căn nhà gần công ty sao?"
Câu hỏi đó đã khiến Tô Nam Tinh sửng sốt. Nhớ lại năm đó lúc còn làm trong bộ phận marketing, khi đó cô thường tăng ca đến tận khuya, chỉ cần Đinh Diễm còn ở lại trong công ty thì đều lái xe đưa cô về nhà. Không ngờ đã hơn hai năm mà Đinh Diễm còn nhớ rõ.
"Vâng, vẫn còn ở đó."
Đinh Diễm nói: "Khoảng 20 phút nữa tôi sẽ đến."
"Được."
Tô Nam Tinh cúp máy, mặc một chiếc áo thun màu trắng và quần jean, buộc tóc đuôi ngựa, thoa chút kem chống nắng, để mặt mộc đi xuống dưới lầu chờ Đinh Diễm.
HẾT CHƯƠNG 23
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương