Sự Trùng Hợp Màu Mật Đào
Chương 6: "Bọn họ đã ngủ chung với nhau, hiểu rõ tường tận cơ thể của nhau"
Edit: Diệp Vũ Lam
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh không hề nghĩ tới chuyện bắt gặp Chu Dịch trong công viên.
Nhìn dáng người của người đàn ông đó từ đằng xa, bờ vai dày rộng và sống lưng thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ kiên cường đó chỉ có trên người của Chu Dịch.
Trong vài giây khi Chu Dịch đi về phía cô, Tô Nam Tinh liền suy nghĩ lát nữa sẽ đối mặt với anh ta như thế nào, dù gì trước đó bọn họ cũng đã nói rõ sẽ quên đi chuyện hai người từng ngủ chung với nhau.
Trong suy nghĩ của Tô Nam Tinh, bọn họ đã ngầm hiểu rằng mối quan hệ của cả hai vẫn đơn thuần là cấp trên – cấp dưới như trước đây. Trong giờ làm việc sẽ là đồng nghiệp nghiêm túc làm việc, hết giờ làm việc thì không quan tâm đến việc anh ta đi bar hay là đi tập gym, đó đều là sở thích riêng của mỗi người.
Vậy mà không hiểu tại sao bọn họ lại cùng xuất hiện ở nơi không người.
Cho nên khi nhìn thấy Chu Dịch đi tới, cô là người phản ứng đầu tiên.
Nhưng thật ra Chu Dịch lại rất bình tĩnh, nhìn thấy Tô Nam Tinh thì lên tiếng trước: "Đi dạo à?"
Tô Nam Tinh mới lịch sự chào lại: "Chào giám đốc."
Chu Dịch đang quét mã vạch để mua chai nước suối, sau đó mở nắp ra uống một ngụm. Tô Nam Tinh thấy yết hầu của anh ta chuyển động lên xuống. Mới chạy bộ xong nên Chu Dịch đổ mồi hôi đầm đìa, từ trên trán xuống đến mặt, vùng cổ cũng có đầy mồ hôi, cổ áo thun cũng bị mồ hôi thấm ướt. Trên người anh ta tỏa ra một hơi nóng hừng hực, lan truyền trong không khí rồi truyền qua Tô Nam Tinh đang đứng bên cạnh.
Không biết tại sao mà Tô Nam Tinh lại muốn đứng xa một chút.
Chu Dịch nói: "Tối nay tôi chạy xa hơn bình thường, chạy được 10km, không ngờ lại gặp được cô."
Tô Nam Tinh thầm nghĩ, thì ra anh ta cũng thích chạy bộ, hơn nữa còn có thể chạy được 10km. Hiện tại cô cũng chỉ có thể chạy được 5km, không thể chạy nổi 10km.
Nhưng cô lại không nói gì nhiều, bởi vì cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta ngoại trừ công việc. Cô vừa định nói với Chu Dịch là chúng tôi không làm phiền anh nữa, anh tiếp tục chạy bộ đi.
Chu Dịch đã lên tiếng: "Đã trễ quá rồi, hai cô gái các cô ở bên ngoài không an toàn lắm. Đi, tôi đưa hai người trở về."
Tô Nam Tinh muốn nói không cần, nhưng mà Chu Dịch đã nhấc chân đi về phía nhà cô.
Lúc chạy bộ, Chu Dịch cũng mặc quần thể thao bó sát, đôi chân dài đáng ghen tị, dường như chiều cao 1m86 chỉ tính mỗi đôi chân. Nhìn tấm lưng khỏe rộng dưới ánh đèn đường, Tô Nam Tinh bỗng nghĩ đến đêm hôm đó, không biết những vết cào màu đỏ trên lưng anh ta đã biến mất hay chưa?
Miêu Manh Manh "đứng hình" trước sự việc bất ngờ này, cô ấy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Nam Tinh. Mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt chính là: Chuyện gì đây? Tại sao sếp của cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn muốn đưa chúng ta về nhà nữa?
Tô Nam Tinh nhún vai, chỉ có thể đi theo Chu Dịch.
Miêu Manh Manh là một cô nàng rất biết quan sát tình hình, lúc này cô cũng không nói nhiều nữa, còn cố ý đi chậm lại ở phía sau, nhường không gian lại cho bọn họ.
Tô Nam Tinh thực sự không biết nói gì với Chu Dịch, may mà Chu Dịch cũng không muốn nói gì với cô. Bọn họ lặng lẽ bước đi, Tô Nam Tinh đi cách xa Chu Dịch một khoảng nhưng vẫn nghe thấy tiếng nước suối vang lên trong chai theo từng bước chân của Chu Dịch.
Lúc về đến nhà cô, Chu Dịch mới nói: "Trong công viên, người thì ít mà cây thì nhiều, cô đừng nên đi dạo vào ban đêm. Bình thường đi một mình thì phải chú ý an toàn."
Tô Nam Tinh "ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói cám ơn.
Chu Dịch cũng không đáp lại, tiếp tục đi về phía cô. Đi được vài bước thì Chu Dịch mới lên tiếng: "Cô thích chạy bộ sao?"
Thông thường chỉ có những người yêu thích vận động mới mặc loại quần thể thao bó sát này. Hầu hết những người chỉ đi dạo đều mặc loại quần thể thao ống rộng.
Tô Nam Tinh "ừ" một tiếng, rốt cuộc cũng nói được một câu dài nhất với Chu Dịch kể từ lúc vô tình gặp nhau: "Tôi cũng thường xuyên chạy bộ, nhưng mà tôi không thể chạy được 10km, hiện tại chỉ có thể chạy được 5km."
Chu Dịch nói: "Hôm nào cô có thể thử thách đấu với giới hạn của mình xem. Lúc vượt qua điểm mốc thì sẽ rất vui sướng, đồng thời sẽ có cảm giác thành công." Nhắc tới vận động, Chu Dịch có vẻ bớt nghiêm túc hơn.
"Được, hôm nào tôi sẽ thử."
Rất nhanh đã đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, cô muốn nói lời tạm biệt với Chu Dịch, muốn cám ơn anh ta vì đã đưa bọn họ về nhà. Không đợi cô nói ra, Chu Dịch chợt kêu tên của cô: "Tô Nam Tinh."
Tô Nam Tinh đáp lại theo bản năng: "Hửm?"
Chu Dịch nói một câu không đầu không đuôi: "Cô rất ưu tú, rất xứng đôi với bất kỳ người nào." Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, anh nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi khỏi đây, Tô Nam Tinh mới có phản ứng. Chu Dịch đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Miêu Manh Manh, đã biết lý do cô bị bạn trai cũ vứt bỏ.
Cho nên câu nói không đầu không đuôi của anh ta là đang an ủi cô sao?
Nghĩ đến đây, mọi cảm giác xấu hổ và căng thẳng lúc nãy của Tô Nam Tinh khi đi chung với Chu Dịch đều biến mất. Mặc dù bị nghe lén nhưng cô cũng không tức giận. Cô còn nghĩ tác phong này của Chu Dịch khá giống với dáng vẻ thông thạo thường ngày trong công việc.
Cô muốn bật cười.
Cô đã được anh ta an ủi một chút.
Dọc đường đi, có lẽ anh ta suy nghĩ làm thế nào để khiến cô thấy thoải mái sao?
Cô bỗng thấy rằng mặc dù ai cũng uống say rồi bị kích động trong đêm đó, thế nhưng Tô Nam Tinh không thấy hối hận.
Dĩ nhiên Miêu Manh Manh cũng nghe thấy những gì Chu Dịch nói với Tô Nam Tinh. Cô ấy tò mò, lại gần hỏi cô: "Rốt cuộc hai người có gian tình gì?"
Tô Nam Tinh nói: "Không có gì cả."
Không phải là không có, mà là cái gì cũng có.
Tuần trước, bọn họ đã ngủ chung với nhau, hiểu rõ tường tận cơ thể của nhau.
Thế nhưng Tô Nam Tinh đã quyết định chôn vùi chuyện này vào quá khứ, cho nên cô sẽ không nói cho Miêu Manh Manh biết.
Miêu Manh Manh thấy cô không muốn nói ra thì cũng không hỏi nhiều. Ưu điểm của Manh Manh là dùng mắt quan sát và có những hành động chừa đường lui cho người khác. Tô Nam Tinh vẫn luôn học tập điểm đó của cô ấy.
Cách tốt nhất để trở thành bạn thân, bạn tốt chính là giúp đỡ, học hỏi lẫn nhau. Vậy thì giữa vợ chồng cũng phải có sự tôn trọng và tiếp nhận ý kiến của nhau.
Trước đây khi cả hai người đều có bạn trai, Miêu Manh Manh vẫn còn luyến tiếc, cô vẫn chưa quen với việc cả hai người sẽ phải lập gia đình. Cô còn muốn ăn cơm chung với Tô Nam Tinh, cùng nhau tập thể dục, cùng nhau xem phim kinh dị, còn muốn cùng nhau trang điểm để đi dạo phố, lúc trang điểm thì chùi son môi của nhau, xỉa xói lẫn nhau.
Hiện tại các cô đều là người độc thân nên sẽ có rất nhiều thời gian cho nhau.
Lúc lên lầu, Miêu Manh Manh chợt nói: "Cô Tô, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn." Sau khi nói xong thì cười ha hả: "Thật giống như đoạn mở đầu giữa nam chính và nữ chính trong các bộ phim truyền hình vậy."
Sau khi cười ầm lên, cô ấy còn nói: "Cũng may mà mình còn có cậu, mình cũng không đến nỗi mất đi mọi thứ."
Miêu Manh Manh chính là một cô gái nhạy cảm, đau buồn nhanh đến rồi cũng sẽ nhanh đi, cô ấy dùng nụ cười để đối mặt với tất cả.
Tô Nam Tinh hiểu được sau khi Trần Phi chia tay với Miêu Manh Manh, có lẽ bất cứ cô gái nào cũng sẽ thấy buồn bã. Có rất nhiều người có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà có bao nhiêu người có được tâm hồn vui vẻ?
Sáng hôm sau, người hứa hẹn sẽ chạy bộ vào sáng sớm với Tô Nam Tinh để giảm cân đã "tiêu hóa" lời thề chung với xiên thịt cừu nướng.
Lúc Tô Nam Tinh gọi Miêu Manh Manh thức dậy, cô ấy hầm hừ giống như một chú cún nhỏ. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cuối cùng Tô Nam Tinh cũng bỏ qua cho cô ấy, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi chạy được 5km rồi đi về nhà, Tô Nam Tinh phát hiện Miêu Manh Manh lại có một lời thề mới.
Miêu Manh Manh hỏi về chế độ giảm cân Copenhagen*, Tô Nam Tinh chỉ ra rằng: "Bản chất của chế độ này là ăn nhiều protein để giảm cân, rất có hại cho cơ thể."
*Chế độ giảm cân Copenhagen (Đan Mạch): là chế độ giảm cân nạp nhiều protein từ trứng và chất xơ từ rau củ, đồng thời hạn chế ăn tinh bột và các loại chất béo, đường, thực hiện trong 13 ngày. Nếu kiên trì, bạn sẽ giảm được 4-5 kg và một lượng mỡ dư thừa đáng kể chỉ sau 2 tuần.
Miêu Manh Manh đáp lại: "Kệ nó, dù sao không cần phải chạy bộ mà có thể gầy đi trong khoảng thời gian ngắn, mình phải thử xem sao!"
Miêu Manh Manh hùng hục chạy đến siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn cho chế độ giảm cân Copenhagen. Mới sáng sớm mà cô ấy đã loay hoay pha cà phê đen uống, sau đó thì chạy vào nhà vệ sinh cả buổi sáng.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì thực hiện.
Tô Nam Tinh cảm thấy cuộc sống đôi khi hơi hỗn loạn, nhưng mà vẫn có chút hương vị.
Cô nhìn Miêu Manh Manh mũm mĩm, thầm nghĩ thật tốt khi chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.
Hôm sau là thứ hai.
Tô Nam Tinh vẫn mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình, cô gái làm việc nghiêm túc, chăm chỉ tăng ca lại xuất hiện.
Chu Dịch vẫn luôn có nhiều cuộc họp vào thứ hai, đợi đến khi anh có thời gian ngồi xuống nghe báo cáo của bộ phận thì đã là chiều thứ hai.
Tô Nam Tinh muốn báo cáo với anh ta về một dự án mới mà cô đã thảo luận tại sở cảnh sát quận Nam Hoàn. Ban đầu, cô muốn báo cáo với anh vào thứ sáu tuần trước, chứng tỏ mình đi ra ngoài trong hai ngày đó không phải là làm biếng, mà là chăm chỉ phát triển khách hàng. Không ngờ hôm đó Chu Dịch đã nói ra suy tính nhỏ nhặt trong lòng cô nên cô đã không nói ra dự án mà cô muốn báo cáo.
Thế nhưng cô phải báo cáo lại dự án này, nếu làm thành công thì tiền thưởng cuối năm có thể sẽ nhiều hơn một chút.
Lúc Tô Nam Tinh gõ cửa và đi vào phòng làm việc của Chu Dịch, anh ta đang đặt vài mẫu bảng kê vừa mới gửi đi trong cuộc họp lúc sáng lên bàn, sau đó mới ngồi xuống, uống một ngụm nước.
Tô Nam Tinh tranh thủ nói ngắn gọn những chuyện mà cô muốn báo cáo: "Tuần trước, tôi và người bên khoa kỹ thuật của sở cảnh sát quận Nam Hoàn có nói chuyện với nhau, bọn họ dự định lắp đặt đầu dò Wifi vào tất cả các xe cảnh sát trong quận, tôi đã đồng ý ngay lập tức."
Chu Dịch trả lời đơn giản: "Cô đến hỏi bộ phận phát triển và nghiên cứu sản phẩm xem thiết bị đầu dò này có thực hiện được không, sau đó thử ước tính chi phí, nếu có lợi nhuận thì hẵng bàn tiếp."
Tô Nam Tinh gật đầu, Chu Dịch lại đưa cho cô hai bảng kê trong tay, "Cô điền số liệu vào bảng kê rồi giao cho tổng giám đốc văn phòng là Tiểu Hà. Phải giao trước khi tan sở, đừng quên đó."
Tô Nam Tinh dạ một tiếng, thấy Chu Dịch bắt đầu vùi đầu vào công việc, cô cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đây mới trạng thái làm việc thường ngày trước đây của bọn họ, là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường.
Trạng thái này mới khiến cho Tô Nam Tinh cảm thấy yên tâm.
Trước đó, Chu Dịch đã nói mình là một người công tư phân minh, anh ta cũng đã làm như vậy.
Đến giờ tan sở, chị Tiền quản lý việc truyền nhận văn bản nhận được một thông báo: "Để chào đón ngày Quốc Tế Lao Động, công đoàn của công ty tỉnh quyết định tổ chức một ngày hội thể thao. Hạng mục dành cho nhân viên nữ là các cuộc thi vui nhộn, hạng mục dành cho nhân viên nam là chạy nước rút và chạy marathon. Hy vọng mọi người sẽ hăng hái tham gia, các công ty thành phố trực thuộc tỉnh cũng sẽ tham gia. Hy vọng mọi người sẽ thể hiện tinh thần tinh đấu, phát triển tình cảm."
Chị Tiền đọc xong thì bổ sung thêm một câu: "Công ty tỉnh của chúng ta cũng phải tham gia ngày hội thể thao này."
Chu Dịch cũng nhận được thông báo này, cầm văn bản thông báo đi ra ngoài và nói với mọi người trong bộ phận: "Ngoại trừ những người ngã bệnh hoặc có trường hợp đặc biệt, tất cả mọi người trong bộ phận tích hợp hệ thống đều phải tham gia, phải dốc sức tham gia."
Sau khi Chu Dịch quay về phòng làm việc của mình, mọi người trong bộ phận đều than thở: Đâu có ai muốn tham gia cái ngày hội thể thao này đâu?
Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút về doanh nghiệp nhà nước mà nam chính đang làm việc: Quy mô của công ty Hoa Tín tương tự như các doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, chẳng hạn như công ty viễn thông China Mobile, công ty dầu khí...
Trong công ty tỉnh, chức vụ cao nhất là tổng giám đốc, sau đó là phó tổng giám đốc, bên dưới là giám đốc. Trên thực tế, trong các doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, một người hơn ba mươi tuổi mà có thể nắm giữ chức vụ giám đốc phải là người vô cùng xuất sắc, có đủ thế lực ở đằng sau. Người có cũng phải có đủ năng lực mới có thể lên chức đó được. Bạn thân của tôi cũng làm việc trong công ty như vậy, tôi nói với cô ấy là nam chính 29 tuổi đã là người lãnh đạo đảm nhiệm chức vụ giám đốc trong công ty tỉnh, cô ấy nói tôi khoa trương quá rồi...
Kết quả là phác họa ra hình tượng hơi khác với hình tượng tổng giám đốc thông thường, chức vụ của nam chính hơi thấp một chút...
Nhưng cậu ta sẽ được thăng chức trong tương lai đó!
HẾT CHƯƠNG 6
➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖ ➖
Tô Nam Tinh không hề nghĩ tới chuyện bắt gặp Chu Dịch trong công viên.
Nhìn dáng người của người đàn ông đó từ đằng xa, bờ vai dày rộng và sống lưng thẳng tắp, khí chất mạnh mẽ kiên cường đó chỉ có trên người của Chu Dịch.
Trong vài giây khi Chu Dịch đi về phía cô, Tô Nam Tinh liền suy nghĩ lát nữa sẽ đối mặt với anh ta như thế nào, dù gì trước đó bọn họ cũng đã nói rõ sẽ quên đi chuyện hai người từng ngủ chung với nhau.
Trong suy nghĩ của Tô Nam Tinh, bọn họ đã ngầm hiểu rằng mối quan hệ của cả hai vẫn đơn thuần là cấp trên – cấp dưới như trước đây. Trong giờ làm việc sẽ là đồng nghiệp nghiêm túc làm việc, hết giờ làm việc thì không quan tâm đến việc anh ta đi bar hay là đi tập gym, đó đều là sở thích riêng của mỗi người.
Vậy mà không hiểu tại sao bọn họ lại cùng xuất hiện ở nơi không người.
Cho nên khi nhìn thấy Chu Dịch đi tới, cô là người phản ứng đầu tiên.
Nhưng thật ra Chu Dịch lại rất bình tĩnh, nhìn thấy Tô Nam Tinh thì lên tiếng trước: "Đi dạo à?"
Tô Nam Tinh mới lịch sự chào lại: "Chào giám đốc."
Chu Dịch đang quét mã vạch để mua chai nước suối, sau đó mở nắp ra uống một ngụm. Tô Nam Tinh thấy yết hầu của anh ta chuyển động lên xuống. Mới chạy bộ xong nên Chu Dịch đổ mồi hôi đầm đìa, từ trên trán xuống đến mặt, vùng cổ cũng có đầy mồ hôi, cổ áo thun cũng bị mồ hôi thấm ướt. Trên người anh ta tỏa ra một hơi nóng hừng hực, lan truyền trong không khí rồi truyền qua Tô Nam Tinh đang đứng bên cạnh.
Không biết tại sao mà Tô Nam Tinh lại muốn đứng xa một chút.
Chu Dịch nói: "Tối nay tôi chạy xa hơn bình thường, chạy được 10km, không ngờ lại gặp được cô."
Tô Nam Tinh thầm nghĩ, thì ra anh ta cũng thích chạy bộ, hơn nữa còn có thể chạy được 10km. Hiện tại cô cũng chỉ có thể chạy được 5km, không thể chạy nổi 10km.
Nhưng cô lại không nói gì nhiều, bởi vì cô không muốn tiếp xúc nhiều với anh ta ngoại trừ công việc. Cô vừa định nói với Chu Dịch là chúng tôi không làm phiền anh nữa, anh tiếp tục chạy bộ đi.
Chu Dịch đã lên tiếng: "Đã trễ quá rồi, hai cô gái các cô ở bên ngoài không an toàn lắm. Đi, tôi đưa hai người trở về."
Tô Nam Tinh muốn nói không cần, nhưng mà Chu Dịch đã nhấc chân đi về phía nhà cô.
Lúc chạy bộ, Chu Dịch cũng mặc quần thể thao bó sát, đôi chân dài đáng ghen tị, dường như chiều cao 1m86 chỉ tính mỗi đôi chân. Nhìn tấm lưng khỏe rộng dưới ánh đèn đường, Tô Nam Tinh bỗng nghĩ đến đêm hôm đó, không biết những vết cào màu đỏ trên lưng anh ta đã biến mất hay chưa?
Miêu Manh Manh "đứng hình" trước sự việc bất ngờ này, cô ấy mở to mắt, nhìn chằm chằm vào Tô Nam Tinh. Mặc dù không lên tiếng, nhưng vẻ mặt chính là: Chuyện gì đây? Tại sao sếp của cậu lại đột nhiên xuất hiện ở đây? Còn muốn đưa chúng ta về nhà nữa?
Tô Nam Tinh nhún vai, chỉ có thể đi theo Chu Dịch.
Miêu Manh Manh là một cô nàng rất biết quan sát tình hình, lúc này cô cũng không nói nhiều nữa, còn cố ý đi chậm lại ở phía sau, nhường không gian lại cho bọn họ.
Tô Nam Tinh thực sự không biết nói gì với Chu Dịch, may mà Chu Dịch cũng không muốn nói gì với cô. Bọn họ lặng lẽ bước đi, Tô Nam Tinh đi cách xa Chu Dịch một khoảng nhưng vẫn nghe thấy tiếng nước suối vang lên trong chai theo từng bước chân của Chu Dịch.
Lúc về đến nhà cô, Chu Dịch mới nói: "Trong công viên, người thì ít mà cây thì nhiều, cô đừng nên đi dạo vào ban đêm. Bình thường đi một mình thì phải chú ý an toàn."
Tô Nam Tinh "ừ" một tiếng, nhỏ giọng nói cám ơn.
Chu Dịch cũng không đáp lại, tiếp tục đi về phía cô. Đi được vài bước thì Chu Dịch mới lên tiếng: "Cô thích chạy bộ sao?"
Thông thường chỉ có những người yêu thích vận động mới mặc loại quần thể thao bó sát này. Hầu hết những người chỉ đi dạo đều mặc loại quần thể thao ống rộng.
Tô Nam Tinh "ừ" một tiếng, rốt cuộc cũng nói được một câu dài nhất với Chu Dịch kể từ lúc vô tình gặp nhau: "Tôi cũng thường xuyên chạy bộ, nhưng mà tôi không thể chạy được 10km, hiện tại chỉ có thể chạy được 5km."
Chu Dịch nói: "Hôm nào cô có thể thử thách đấu với giới hạn của mình xem. Lúc vượt qua điểm mốc thì sẽ rất vui sướng, đồng thời sẽ có cảm giác thành công." Nhắc tới vận động, Chu Dịch có vẻ bớt nghiêm túc hơn.
"Được, hôm nào tôi sẽ thử."
Rất nhanh đã đến dưới nhà của Tô Nam Tinh, cô muốn nói lời tạm biệt với Chu Dịch, muốn cám ơn anh ta vì đã đưa bọn họ về nhà. Không đợi cô nói ra, Chu Dịch chợt kêu tên của cô: "Tô Nam Tinh."
Tô Nam Tinh đáp lại theo bản năng: "Hửm?"
Chu Dịch nói một câu không đầu không đuôi: "Cô rất ưu tú, rất xứng đôi với bất kỳ người nào." Không đợi Tô Nam Tinh trả lời, anh nói xong liền xoay người rời đi.
Sau khi anh ta đi khỏi đây, Tô Nam Tinh mới có phản ứng. Chu Dịch đã nghe thấy cuộc nói chuyện giữa cô và Miêu Manh Manh, đã biết lý do cô bị bạn trai cũ vứt bỏ.
Cho nên câu nói không đầu không đuôi của anh ta là đang an ủi cô sao?
Nghĩ đến đây, mọi cảm giác xấu hổ và căng thẳng lúc nãy của Tô Nam Tinh khi đi chung với Chu Dịch đều biến mất. Mặc dù bị nghe lén nhưng cô cũng không tức giận. Cô còn nghĩ tác phong này của Chu Dịch khá giống với dáng vẻ thông thạo thường ngày trong công việc.
Cô muốn bật cười.
Cô đã được anh ta an ủi một chút.
Dọc đường đi, có lẽ anh ta suy nghĩ làm thế nào để khiến cô thấy thoải mái sao?
Cô bỗng thấy rằng mặc dù ai cũng uống say rồi bị kích động trong đêm đó, thế nhưng Tô Nam Tinh không thấy hối hận.
Dĩ nhiên Miêu Manh Manh cũng nghe thấy những gì Chu Dịch nói với Tô Nam Tinh. Cô ấy tò mò, lại gần hỏi cô: "Rốt cuộc hai người có gian tình gì?"
Tô Nam Tinh nói: "Không có gì cả."
Không phải là không có, mà là cái gì cũng có.
Tuần trước, bọn họ đã ngủ chung với nhau, hiểu rõ tường tận cơ thể của nhau.
Thế nhưng Tô Nam Tinh đã quyết định chôn vùi chuyện này vào quá khứ, cho nên cô sẽ không nói cho Miêu Manh Manh biết.
Miêu Manh Manh thấy cô không muốn nói ra thì cũng không hỏi nhiều. Ưu điểm của Manh Manh là dùng mắt quan sát và có những hành động chừa đường lui cho người khác. Tô Nam Tinh vẫn luôn học tập điểm đó của cô ấy.
Cách tốt nhất để trở thành bạn thân, bạn tốt chính là giúp đỡ, học hỏi lẫn nhau. Vậy thì giữa vợ chồng cũng phải có sự tôn trọng và tiếp nhận ý kiến của nhau.
Trước đây khi cả hai người đều có bạn trai, Miêu Manh Manh vẫn còn luyến tiếc, cô vẫn chưa quen với việc cả hai người sẽ phải lập gia đình. Cô còn muốn ăn cơm chung với Tô Nam Tinh, cùng nhau tập thể dục, cùng nhau xem phim kinh dị, còn muốn cùng nhau trang điểm để đi dạo phố, lúc trang điểm thì chùi son môi của nhau, xỉa xói lẫn nhau.
Hiện tại các cô đều là người độc thân nên sẽ có rất nhiều thời gian cho nhau.
Lúc lên lầu, Miêu Manh Manh chợt nói: "Cô Tô, sau này xin chỉ bảo nhiều hơn." Sau khi nói xong thì cười ha hả: "Thật giống như đoạn mở đầu giữa nam chính và nữ chính trong các bộ phim truyền hình vậy."
Sau khi cười ầm lên, cô ấy còn nói: "Cũng may mà mình còn có cậu, mình cũng không đến nỗi mất đi mọi thứ."
Miêu Manh Manh chính là một cô gái nhạy cảm, đau buồn nhanh đến rồi cũng sẽ nhanh đi, cô ấy dùng nụ cười để đối mặt với tất cả.
Tô Nam Tinh hiểu được sau khi Trần Phi chia tay với Miêu Manh Manh, có lẽ bất cứ cô gái nào cũng sẽ thấy buồn bã. Có rất nhiều người có khuôn mặt xinh đẹp, nhưng mà có bao nhiêu người có được tâm hồn vui vẻ?
Sáng hôm sau, người hứa hẹn sẽ chạy bộ vào sáng sớm với Tô Nam Tinh để giảm cân đã "tiêu hóa" lời thề chung với xiên thịt cừu nướng.
Lúc Tô Nam Tinh gọi Miêu Manh Manh thức dậy, cô ấy hầm hừ giống như một chú cún nhỏ. Nhìn thấy dáng vẻ đáng thương đó, cuối cùng Tô Nam Tinh cũng bỏ qua cho cô ấy, để cô ấy ngủ một giấc thật ngon.
Sau khi chạy được 5km rồi đi về nhà, Tô Nam Tinh phát hiện Miêu Manh Manh lại có một lời thề mới.
Miêu Manh Manh hỏi về chế độ giảm cân Copenhagen*, Tô Nam Tinh chỉ ra rằng: "Bản chất của chế độ này là ăn nhiều protein để giảm cân, rất có hại cho cơ thể."
*Chế độ giảm cân Copenhagen (Đan Mạch): là chế độ giảm cân nạp nhiều protein từ trứng và chất xơ từ rau củ, đồng thời hạn chế ăn tinh bột và các loại chất béo, đường, thực hiện trong 13 ngày. Nếu kiên trì, bạn sẽ giảm được 4-5 kg và một lượng mỡ dư thừa đáng kể chỉ sau 2 tuần.
Miêu Manh Manh đáp lại: "Kệ nó, dù sao không cần phải chạy bộ mà có thể gầy đi trong khoảng thời gian ngắn, mình phải thử xem sao!"
Miêu Manh Manh hùng hục chạy đến siêu thị mua một đống nguyên liệu nấu ăn cho chế độ giảm cân Copenhagen. Mới sáng sớm mà cô ấy đã loay hoay pha cà phê đen uống, sau đó thì chạy vào nhà vệ sinh cả buổi sáng.
Nhưng cô ấy vẫn kiên trì thực hiện.
Tô Nam Tinh cảm thấy cuộc sống đôi khi hơi hỗn loạn, nhưng mà vẫn có chút hương vị.
Cô nhìn Miêu Manh Manh mũm mĩm, thầm nghĩ thật tốt khi chúng ta vẫn ở bên cạnh nhau.
Hôm sau là thứ hai.
Tô Nam Tinh vẫn mặc bộ đồ công sở rộng thùng thình, cô gái làm việc nghiêm túc, chăm chỉ tăng ca lại xuất hiện.
Chu Dịch vẫn luôn có nhiều cuộc họp vào thứ hai, đợi đến khi anh có thời gian ngồi xuống nghe báo cáo của bộ phận thì đã là chiều thứ hai.
Tô Nam Tinh muốn báo cáo với anh ta về một dự án mới mà cô đã thảo luận tại sở cảnh sát quận Nam Hoàn. Ban đầu, cô muốn báo cáo với anh vào thứ sáu tuần trước, chứng tỏ mình đi ra ngoài trong hai ngày đó không phải là làm biếng, mà là chăm chỉ phát triển khách hàng. Không ngờ hôm đó Chu Dịch đã nói ra suy tính nhỏ nhặt trong lòng cô nên cô đã không nói ra dự án mà cô muốn báo cáo.
Thế nhưng cô phải báo cáo lại dự án này, nếu làm thành công thì tiền thưởng cuối năm có thể sẽ nhiều hơn một chút.
Lúc Tô Nam Tinh gõ cửa và đi vào phòng làm việc của Chu Dịch, anh ta đang đặt vài mẫu bảng kê vừa mới gửi đi trong cuộc họp lúc sáng lên bàn, sau đó mới ngồi xuống, uống một ngụm nước.
Tô Nam Tinh tranh thủ nói ngắn gọn những chuyện mà cô muốn báo cáo: "Tuần trước, tôi và người bên khoa kỹ thuật của sở cảnh sát quận Nam Hoàn có nói chuyện với nhau, bọn họ dự định lắp đặt đầu dò Wifi vào tất cả các xe cảnh sát trong quận, tôi đã đồng ý ngay lập tức."
Chu Dịch trả lời đơn giản: "Cô đến hỏi bộ phận phát triển và nghiên cứu sản phẩm xem thiết bị đầu dò này có thực hiện được không, sau đó thử ước tính chi phí, nếu có lợi nhuận thì hẵng bàn tiếp."
Tô Nam Tinh gật đầu, Chu Dịch lại đưa cho cô hai bảng kê trong tay, "Cô điền số liệu vào bảng kê rồi giao cho tổng giám đốc văn phòng là Tiểu Hà. Phải giao trước khi tan sở, đừng quên đó."
Tô Nam Tinh dạ một tiếng, thấy Chu Dịch bắt đầu vùi đầu vào công việc, cô cũng nhẹ nhàng đi ra ngoài.
Đây mới trạng thái làm việc thường ngày trước đây của bọn họ, là mối quan hệ cấp trên – cấp dưới bình thường.
Trạng thái này mới khiến cho Tô Nam Tinh cảm thấy yên tâm.
Trước đó, Chu Dịch đã nói mình là một người công tư phân minh, anh ta cũng đã làm như vậy.
Đến giờ tan sở, chị Tiền quản lý việc truyền nhận văn bản nhận được một thông báo: "Để chào đón ngày Quốc Tế Lao Động, công đoàn của công ty tỉnh quyết định tổ chức một ngày hội thể thao. Hạng mục dành cho nhân viên nữ là các cuộc thi vui nhộn, hạng mục dành cho nhân viên nam là chạy nước rút và chạy marathon. Hy vọng mọi người sẽ hăng hái tham gia, các công ty thành phố trực thuộc tỉnh cũng sẽ tham gia. Hy vọng mọi người sẽ thể hiện tinh thần tinh đấu, phát triển tình cảm."
Chị Tiền đọc xong thì bổ sung thêm một câu: "Công ty tỉnh của chúng ta cũng phải tham gia ngày hội thể thao này."
Chu Dịch cũng nhận được thông báo này, cầm văn bản thông báo đi ra ngoài và nói với mọi người trong bộ phận: "Ngoại trừ những người ngã bệnh hoặc có trường hợp đặc biệt, tất cả mọi người trong bộ phận tích hợp hệ thống đều phải tham gia, phải dốc sức tham gia."
Sau khi Chu Dịch quay về phòng làm việc của mình, mọi người trong bộ phận đều than thở: Đâu có ai muốn tham gia cái ngày hội thể thao này đâu?
Tác giả có lời muốn nói: Nói một chút về doanh nghiệp nhà nước mà nam chính đang làm việc: Quy mô của công ty Hoa Tín tương tự như các doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, chẳng hạn như công ty viễn thông China Mobile, công ty dầu khí...
Trong công ty tỉnh, chức vụ cao nhất là tổng giám đốc, sau đó là phó tổng giám đốc, bên dưới là giám đốc. Trên thực tế, trong các doanh nghiệp nhà nước có quy mô lớn, một người hơn ba mươi tuổi mà có thể nắm giữ chức vụ giám đốc phải là người vô cùng xuất sắc, có đủ thế lực ở đằng sau. Người có cũng phải có đủ năng lực mới có thể lên chức đó được. Bạn thân của tôi cũng làm việc trong công ty như vậy, tôi nói với cô ấy là nam chính 29 tuổi đã là người lãnh đạo đảm nhiệm chức vụ giám đốc trong công ty tỉnh, cô ấy nói tôi khoa trương quá rồi...
Kết quả là phác họa ra hình tượng hơi khác với hình tượng tổng giám đốc thông thường, chức vụ của nam chính hơi thấp một chút...
Nhưng cậu ta sẽ được thăng chức trong tương lai đó!
HẾT CHƯƠNG 6
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương