Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 44: Đại phúc tinh Báo chí chiếu mệnh
Trong tiếng tung hô, Vương Vũ Hoành đạp một bước vào không trung, bay vút đi. Hắn nhắm thẳng về Vrahta.
Từ Hải Thành tới biên giới Vrahta, là 2000km. Từ biên giới đi tới Thủ đô Vrahta, là 1000km nữa.
Đạp Không Phi Hành, với tốc độ của hắn, là 800m/s, tức gần 3000km/h. Vậy là hơn 1 tiếng hắn mới tới được thủ đô của Vrahta.
Vương Vũ Hoành đạp thêm 2 bước về phía sau. Kĩ thuật Đạp Không Gia Tốc. Tốc độ của hắn lại tăng vọt gần như gấp rưỡi.
Toàn bộ đài truyền hình như đã được chuẩn bị kĩ càng từ trước, bắt đầu bật bản đồ vệ tinh lên, trình chiếu lộ trình của Nam Đế.
Đô thành Vrahta. Toàn bộ người dân kinh đô, đang hỗn loạn. Kẻ thì dắt gia đình chạy trốn, người thì trốn trong nhà, lại có nhiều người ra ngoài đường ngóng trông. Giao thông thì tắc nghẽn, các phương tiện quá tải. Tiếng bấm còi, tiếng la ó, tiếng than khóc, tiếng cãi nhau, tiếng đánh lộn, ngập trời. Cảnh sát vốn đã chạy trước, cũng chả có ai đứng ra dẹp loạn.
Đô thành cũng là nơi Hoàng tộc cư ngụ. Nếu Nam Đế muốn chinh phạt Hoàng tộc, không thể không tới đây.
Rất nhiều phóng viên thường trú cũng như hoạt động ngầm tại Đại Nam cũng đã giương sẵn máy quay lên trời. Bọn họ đã phục tại những địa điểm quan trọng từ nhiều ngày nay rồi. “Sẽ có tin sốt dẻo chờ bọn mày”, mấy tay biên tập đều hứa với bọn hắn như vậy.
Chỉ thị là chia nhau phục kích tại tất cả các tỉnh thành của Vrahta, nhưng những tay phóng viên kì cựu đều đã chiếm hết suất trong thủ đô này. Chỉ có đám le te mới vào nghề mới phải đi các nơi khác. Rốt cuộc thì tin sốt dẻo đã tới! Được trực tiếp quay lại cảnh Nam Đế đích thân chinh phạt Vrahta, đây có lẽ là thành tựu cả cuộc đời báo chí của bọn hắn.
Một loạt điện thoại reo lên. Là tin nhắn của đài truyền hình. Ngay lập tức, rất nhiều tiếng hô lên đầy uất ức.
“Cái gì? Bệ hạ không đi tới Đô thành sao?”
Phía theo dõi vệ tinh cũng đau đầu. Giá mà Bệ hạ cho bọn hắn biết rõ hơn 1 ít kế hoạch, thì bọn hắn sẽ dàn xếp 1 chương trình hoành tráng hơn rất nhiều. Nhưng hiển nhiên là không được, đây vốn là việc quân cơ tuyệt mật, phía đài truyền hình chỉ được biết 1 thông tin duy nhất thôi, phủ phóng viên khắp Vrahta.
- Hình như, Bệ hạ muốn tới Pháo đài Vira.
- Đúng rồi. Phía đó có ai? Gọi ngay cho tôi!
Hữu Thành là một tay phóng viên mới vào nghề. Thường ngày hắn chỉ lon ton làm những việc rót nước mời trầu cho cả phòng, các tin hot thì cũng không đến lượt hắn săn. Để có tiền đút miệng, hắn chỉ có thể tìm kiếm những thông tin lá cải trên mạng, ảnh lộ hàng của các sao, ảnh hot girl nào đó, viết mấy bài kiếm xu. Sự nghiệp báo chí của một tiểu nhân vật, ảm đạm mà nhàn rỗi.
Lần này đàn anh hắn rủ hắn đi tới Vrahta. Nhiệm vụ hình như không có gì nhiều, là chụp ảnh sao trên trời để cấp trên tổng hợp tư liệu. Hắn được dặn phải mang 6 bộ máy quay theo người. Hắn nói hắn không có, phóng viên quèn nha, tiền đâu mà sắm dữ thế. Ngay lập tức, hắn được cho mượn 5 bộ máy còn lại.
Bỗng nhiên có máy để xài, trả công lại hậu hĩnh, bao chi phí đi lại ăn ở, tội gì hắn không đi. Địa điểm của hắn nghe cũng rất nên thơ, pháo đài Vira.
Pháo đài Vira là một pháo đài rất nổi tiếng tại Vrahta, thậm chí người Đại Nam cũng biết tới nó. Một trong 3 pháo đài kiên cố nổi tiếng trong lịch sử, được xây từ 600 năm về trước. Nó mang một nét đẹp cổ kính của Cận Tây, dựa lưng vào núi. Giống như một lâu đài trong câu chuyện cổ tích. Bình thường, khách tham quan chỉ được quan sát bên ngoài, chứ không được bước vào trong.
Hữu Thành cũng vậy. lần làm việc này, hắn hạ trại cách pháo đài khoảng 1 cây số. Đêm đêm, hắn vừa húp mỳ gói, vừa ngắm cảnh pháo đài, vừa tận hưởng khí hậu mát mẻ vùng trung lục địa. Hắn nghĩ, đời phóng viên chỉ cần bình bình ổn ổn như vậy trôi qua, thật sự rất tuyệt.
Giờ là 3 giờ chiều. Điện thoại réo vang. Số máy lạ. Ai đó? Là phía đài truyền hình.
- Chuẩn bị toàn bộ ống kính hướng lên trời ngay!!! Về phía pháo đài Vira!!!
- Ủa... A!!! Sao thế?!
- Đậu má mày không coi tin tức à?! Mà thôi, nói nhanh này, Bệ hạ sắp đích thân tới Vira, có thể sẽ có 1 trận chiến ở đó, mày cố quay cho thật tốt nghe không, tụi tao sẽ truyền hình trực tiếp toàn bộ những gì mày quay được. Tao cho mày 3s để giới thiệu mày là ai...
- Em... em là Hữu Thành của báo...
- Đồ ngu!!! Sao tao lại không biết mày là ai!! Tao bảo là chốc lên hình mày có 3s để giới thiệu mày là ai, coi như đài của tao làm phúc cho mày. Cơ hội nổi tiếng đấy con ạ!! Có muốn đoạt giải Báo chí của năm không?!!!
Đầu dây bên kia là Giám đốc đài truyền hình Đại Nam. Đài truyền hình của quốc gia, thì giám đốc không thể nào không là thân hữu của Vương tộc. Một đại nhân vật như vậy thường không rảnh hơi đi nói chuyện với mấy tên lính mới. Nhưng lần này quá ngoại lệ rồi. Cũng tại gã chuẩn bị sơ sót. Bây giờ chỉ trông mong vào thằng lính mới này. Nếu không, Bệ hạ cũng sẽ không hài lòng với chương trình của gã.
- V...vâng!! Anh cứ tin ở em!
Hữu Thành lóng ngóng lắp đặt máy quay, nhớ lại những lần quay chụp thể thao. Nam Đế sắp bay tới, vậy thì phải để một ống kính tele chĩa lên trời. 1 cây số, các ống kính có thể zoom tới được. Gã cũng cẩn thận ra nổ thử chiếc xe máy. Còn ngon. Nếu có gì nguy hiểm quá mình còn có thể chạy được.
Trong vòng 15 phút, gã đã chuẩn bị xong xuôi. Thật lòng Hữu Thành chỉ mong muốn Bệ hạ không tới đây, hoặc là không có đánh nhau, hoặc là đánh nhau cho nhanh nhanh rồi về.
Ta chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn, đăng tin lộ hàng để sống qua ngày, nào ngờ đại sự kiện cứ tìm tới ta. Haizz.
Lẽ nào, ta là người có Đại phúc tinh Báo chí chiếu mệnh?!
Ta chả muốn đâu!
Cuộc đời, thật là bất công.
Bỗng hắn cảm thấy một luồng uy áp đè nén lên người, khiến hắn nghẹt thở. Trên bầu trời, một âm thanh như máy bay cất cánh, bay tới đây, rất gần.
Hữu Thành ngay lập tức chĩa máy quay lên phương hướng đó.
Bệ hạ đang tới!!
Vương Vũ Hoành bay tới pháo đài Vira, hắn giảm tốc, dừng lại, đôi ủng da giẫm một bước vững vàng trên bầu trời. Bộ hoàng bào tung bay trong gió. Hắn đứng tại đó, quan sát một vòng. Từ xa, hắn đã thấy một tay phóng viên chĩa ống kính lên phía hắn.
Hắn cất giọng, vang vọng khắp cả 1 vùng.
- Abdarr Kadi!!! Hoàng tộc Abdarr!! Bản vương đã tới, sao còn không đón tiếp!!!
Âm thang vang vọng qua ống kính, làm rúng động cả tâm thần của Hữu Thành. Tay giám đốc truyền hình sung sướng. Hình ảnh rất rõ nét, âm thanh rất sống động. Tay lính mới này, được!!
- Ê thằng kia!!! 3s giới thiệu của mày đó!
- V.. vâng, thưa quý vị. Tôi là Hữu... Hữu Thành của tờ báo Cộng đồng. Chúng ta.. chúng ta đang được chứng kiến... ừm...
- Một thời khắc lịch sử!!! - Tay giám đốc khẽ nhắc bài.
- Vâng! Một thời khắc lịch sử thưa các vị! Ngài Nam Đế đã đặt chân tới bầu trời trên pháo đài Vira. Đúng vậy! Là đứng trên bầu trời!! Một dáng đứng thật là oai phong lẫm liệt, cao cao tại thượng! Vì sao Ngài lại tới đây? Tại sao Ngài lại hô tên Hoàng tộc Vrahta? Liệu sẽ là một cuộc chiến sao? Vâng!
Hữu Thành càng nói càng hùng hồn.
- Vâng! Tôi cũng như các bạn, hoàn toàn không hề hay biết! Chúng ta cùng nín thở theo dõi nào!! Tôi là Hữu Thành, của tờ báo Cộng đồng, xin được đồng hành cùng quý vị!
- Moá! Thằng này thật sự không cập nhật tin tức hả?!!
Tay giám đốc kêu trời. Vương Vũ Hoành khiêu chiến với cả Vrahta, hẳn là toàn Đại Nam ai cũng biết. Vậy mà tay này thân làm phóng viên lại hoàn toàn mù tịt. Phóng viên trình độ cỡ này mà lại vớ được trận chiến này, thật sự là ông trời không có mắt!!
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại.
- Dạ, thưa anh! Phản hồi của khán giả gửi về. Phóng viên dẫn rất thú vị, rất kịch tính. Hiệu suất truyền hình đạt tới 99,5%. Lượt xem trên mạng đã đạt tới hơn 1 tỉ lượt!!
Tay giám đốc thở dài. Hắn lên tới vị trí này, cũng đã là do có Tiểu Phúc tinh Báo chí chiếu mạng. Cái thằng lính mới này, chẳng lẽ còn được Đại Phúc tinh chiếu mạng hay sao?
- Vương Vũ Hoành!!! Ngươi xâm phạm vào không phận Vrahta, ngang ngược bất kính! Toàn bộ quân đội Vrahta, nghe lệnh ta, tiêu diệt kẻ xâm lược!!
Lời động viên này, so thế nào cũng thấy thua kém bài phát biểu của Vương Vũ Hoành lúc nãy. Nhưng giờ là lúc chiến đấu, không ai dùng mồm để thắng cả. Toàn bộ pháo đài Vira chấn động. Từng tiếng kim loại vang lên.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy rõ.
- Một hai ba... Là 20 bệ phóng tên lửa Đất đối Không, thưa quý vị!! Và... 3 khấu đại pháo Laser! Hàng trăm ụ súng máy!! Không thể tin được!! Pháo đài Vira thường ngày chỉ là một điểm du lịch nổi tiếng, ai ngờ lại cất trữ một lượng khí tài khủng khiếp như vậy!!
- Nhưng.. Chưa hết!! Thưa quý vị, đó là... 70 con robot cỡ trung. Mỗi con đều cao hơn 6m. Bên trong chắc hẳn phải có ít nhất 4 người điều khiển. Được biết, để chế tạo một con robot cỡ trung cần tới ít nhất 6 tấn Linh thiết tinh luyện, cùng với rất nhiều các tài nguyên hiếm khác. Ôi!! Chu choa!! Thật không ngờ có ngày tôi được chứng kiến nó!
Lời cảm thán của Hữu Thành lọt vào máy quay, tỏ rõ sự không chuyên nghiệp trong cái hoàn cảnh căng thẳng thế này. Giám đốc cau mày. Nhưng những lượt bình luận lại vô cùng thích thú.
“Anh phóng viên bình luận vui ghê”
“Y như đang xem đá bóng ấy”
“Đang căng thẳng nghe ông này bình luận... phụt cả trà sữa:))”
…
Đời thật bất công a. Tay giám đốc than thở.
Đối mặt với một Chí Tôn Cường giả đương đại, quân lính bình thường không có ý nghĩa. Bởi vậy, Vrahta đã phô hết toàn bộ khí tài của mình. Phải biết rằng, số lượng khí tài bậc cao này không phải một nước chư hầu bé nhỏ có thể xuất ra được. Vrahta có một lượng Linh thiết khổng lồ, nhưng lại thiếu thốn công nghệ chế tạo cao cấp.
Và không một siêu cường nào dại dột giao công nghệ chế tạo cấp cao cho một nước đã dồi dào về tài nguyên. Như thế là mài vuốt cho hổ. Chế tạo công nghệ cao, thật tình cờ, Trần gia cũng sở hữu.
- Ôi!! Thật đáng sợ!!! Giữa một đống vũ khí hạng nặng như vậy, Bệ hạ của chúng ta... Bệ hạ... sẽ đối phó ra sao đây?? Ôi, cầu trời khấn phật... Cả tính mạng của tôi nữa...
Lượt bình luận lại bộc phát chóng mặt. Đa số đều là cười sặc trà sữa. Sau ngày hôm nay, cười sặc trà sữa đã thành meme nổi tiếng rồi.
- A!! Bệ hạ, ngài Nam Đế, đang lấy trong túi áo ra một cái gì đó. Có lẽ là một cái Chí bảo Thượng phẩm nào đó chăng? Chí bảo có thể đương cự lại hàng trăm ụ súng, 70 con robot, và 3 pháo laser chăng?
- A!! Rút ra rồi!! Tôi thấy rất rõ rồi! Bệ hạ!!! Rút ra... Một đôi đũa?!
Ngay lập tức, hơn 1 triệu lượt bình luận phọt trà sữa, bùng phát.
Từ Hải Thành tới biên giới Vrahta, là 2000km. Từ biên giới đi tới Thủ đô Vrahta, là 1000km nữa.
Đạp Không Phi Hành, với tốc độ của hắn, là 800m/s, tức gần 3000km/h. Vậy là hơn 1 tiếng hắn mới tới được thủ đô của Vrahta.
Vương Vũ Hoành đạp thêm 2 bước về phía sau. Kĩ thuật Đạp Không Gia Tốc. Tốc độ của hắn lại tăng vọt gần như gấp rưỡi.
Toàn bộ đài truyền hình như đã được chuẩn bị kĩ càng từ trước, bắt đầu bật bản đồ vệ tinh lên, trình chiếu lộ trình của Nam Đế.
Đô thành Vrahta. Toàn bộ người dân kinh đô, đang hỗn loạn. Kẻ thì dắt gia đình chạy trốn, người thì trốn trong nhà, lại có nhiều người ra ngoài đường ngóng trông. Giao thông thì tắc nghẽn, các phương tiện quá tải. Tiếng bấm còi, tiếng la ó, tiếng than khóc, tiếng cãi nhau, tiếng đánh lộn, ngập trời. Cảnh sát vốn đã chạy trước, cũng chả có ai đứng ra dẹp loạn.
Đô thành cũng là nơi Hoàng tộc cư ngụ. Nếu Nam Đế muốn chinh phạt Hoàng tộc, không thể không tới đây.
Rất nhiều phóng viên thường trú cũng như hoạt động ngầm tại Đại Nam cũng đã giương sẵn máy quay lên trời. Bọn họ đã phục tại những địa điểm quan trọng từ nhiều ngày nay rồi. “Sẽ có tin sốt dẻo chờ bọn mày”, mấy tay biên tập đều hứa với bọn hắn như vậy.
Chỉ thị là chia nhau phục kích tại tất cả các tỉnh thành của Vrahta, nhưng những tay phóng viên kì cựu đều đã chiếm hết suất trong thủ đô này. Chỉ có đám le te mới vào nghề mới phải đi các nơi khác. Rốt cuộc thì tin sốt dẻo đã tới! Được trực tiếp quay lại cảnh Nam Đế đích thân chinh phạt Vrahta, đây có lẽ là thành tựu cả cuộc đời báo chí của bọn hắn.
Một loạt điện thoại reo lên. Là tin nhắn của đài truyền hình. Ngay lập tức, rất nhiều tiếng hô lên đầy uất ức.
“Cái gì? Bệ hạ không đi tới Đô thành sao?”
Phía theo dõi vệ tinh cũng đau đầu. Giá mà Bệ hạ cho bọn hắn biết rõ hơn 1 ít kế hoạch, thì bọn hắn sẽ dàn xếp 1 chương trình hoành tráng hơn rất nhiều. Nhưng hiển nhiên là không được, đây vốn là việc quân cơ tuyệt mật, phía đài truyền hình chỉ được biết 1 thông tin duy nhất thôi, phủ phóng viên khắp Vrahta.
- Hình như, Bệ hạ muốn tới Pháo đài Vira.
- Đúng rồi. Phía đó có ai? Gọi ngay cho tôi!
Hữu Thành là một tay phóng viên mới vào nghề. Thường ngày hắn chỉ lon ton làm những việc rót nước mời trầu cho cả phòng, các tin hot thì cũng không đến lượt hắn săn. Để có tiền đút miệng, hắn chỉ có thể tìm kiếm những thông tin lá cải trên mạng, ảnh lộ hàng của các sao, ảnh hot girl nào đó, viết mấy bài kiếm xu. Sự nghiệp báo chí của một tiểu nhân vật, ảm đạm mà nhàn rỗi.
Lần này đàn anh hắn rủ hắn đi tới Vrahta. Nhiệm vụ hình như không có gì nhiều, là chụp ảnh sao trên trời để cấp trên tổng hợp tư liệu. Hắn được dặn phải mang 6 bộ máy quay theo người. Hắn nói hắn không có, phóng viên quèn nha, tiền đâu mà sắm dữ thế. Ngay lập tức, hắn được cho mượn 5 bộ máy còn lại.
Bỗng nhiên có máy để xài, trả công lại hậu hĩnh, bao chi phí đi lại ăn ở, tội gì hắn không đi. Địa điểm của hắn nghe cũng rất nên thơ, pháo đài Vira.
Pháo đài Vira là một pháo đài rất nổi tiếng tại Vrahta, thậm chí người Đại Nam cũng biết tới nó. Một trong 3 pháo đài kiên cố nổi tiếng trong lịch sử, được xây từ 600 năm về trước. Nó mang một nét đẹp cổ kính của Cận Tây, dựa lưng vào núi. Giống như một lâu đài trong câu chuyện cổ tích. Bình thường, khách tham quan chỉ được quan sát bên ngoài, chứ không được bước vào trong.
Hữu Thành cũng vậy. lần làm việc này, hắn hạ trại cách pháo đài khoảng 1 cây số. Đêm đêm, hắn vừa húp mỳ gói, vừa ngắm cảnh pháo đài, vừa tận hưởng khí hậu mát mẻ vùng trung lục địa. Hắn nghĩ, đời phóng viên chỉ cần bình bình ổn ổn như vậy trôi qua, thật sự rất tuyệt.
Giờ là 3 giờ chiều. Điện thoại réo vang. Số máy lạ. Ai đó? Là phía đài truyền hình.
- Chuẩn bị toàn bộ ống kính hướng lên trời ngay!!! Về phía pháo đài Vira!!!
- Ủa... A!!! Sao thế?!
- Đậu má mày không coi tin tức à?! Mà thôi, nói nhanh này, Bệ hạ sắp đích thân tới Vira, có thể sẽ có 1 trận chiến ở đó, mày cố quay cho thật tốt nghe không, tụi tao sẽ truyền hình trực tiếp toàn bộ những gì mày quay được. Tao cho mày 3s để giới thiệu mày là ai...
- Em... em là Hữu Thành của báo...
- Đồ ngu!!! Sao tao lại không biết mày là ai!! Tao bảo là chốc lên hình mày có 3s để giới thiệu mày là ai, coi như đài của tao làm phúc cho mày. Cơ hội nổi tiếng đấy con ạ!! Có muốn đoạt giải Báo chí của năm không?!!!
Đầu dây bên kia là Giám đốc đài truyền hình Đại Nam. Đài truyền hình của quốc gia, thì giám đốc không thể nào không là thân hữu của Vương tộc. Một đại nhân vật như vậy thường không rảnh hơi đi nói chuyện với mấy tên lính mới. Nhưng lần này quá ngoại lệ rồi. Cũng tại gã chuẩn bị sơ sót. Bây giờ chỉ trông mong vào thằng lính mới này. Nếu không, Bệ hạ cũng sẽ không hài lòng với chương trình của gã.
- V...vâng!! Anh cứ tin ở em!
Hữu Thành lóng ngóng lắp đặt máy quay, nhớ lại những lần quay chụp thể thao. Nam Đế sắp bay tới, vậy thì phải để một ống kính tele chĩa lên trời. 1 cây số, các ống kính có thể zoom tới được. Gã cũng cẩn thận ra nổ thử chiếc xe máy. Còn ngon. Nếu có gì nguy hiểm quá mình còn có thể chạy được.
Trong vòng 15 phút, gã đã chuẩn bị xong xuôi. Thật lòng Hữu Thành chỉ mong muốn Bệ hạ không tới đây, hoặc là không có đánh nhau, hoặc là đánh nhau cho nhanh nhanh rồi về.
Ta chỉ muốn sống một cuộc đời an nhàn, đăng tin lộ hàng để sống qua ngày, nào ngờ đại sự kiện cứ tìm tới ta. Haizz.
Lẽ nào, ta là người có Đại phúc tinh Báo chí chiếu mệnh?!
Ta chả muốn đâu!
Cuộc đời, thật là bất công.
Bỗng hắn cảm thấy một luồng uy áp đè nén lên người, khiến hắn nghẹt thở. Trên bầu trời, một âm thanh như máy bay cất cánh, bay tới đây, rất gần.
Hữu Thành ngay lập tức chĩa máy quay lên phương hướng đó.
Bệ hạ đang tới!!
Vương Vũ Hoành bay tới pháo đài Vira, hắn giảm tốc, dừng lại, đôi ủng da giẫm một bước vững vàng trên bầu trời. Bộ hoàng bào tung bay trong gió. Hắn đứng tại đó, quan sát một vòng. Từ xa, hắn đã thấy một tay phóng viên chĩa ống kính lên phía hắn.
Hắn cất giọng, vang vọng khắp cả 1 vùng.
- Abdarr Kadi!!! Hoàng tộc Abdarr!! Bản vương đã tới, sao còn không đón tiếp!!!
Âm thang vang vọng qua ống kính, làm rúng động cả tâm thần của Hữu Thành. Tay giám đốc truyền hình sung sướng. Hình ảnh rất rõ nét, âm thanh rất sống động. Tay lính mới này, được!!
- Ê thằng kia!!! 3s giới thiệu của mày đó!
- V.. vâng, thưa quý vị. Tôi là Hữu... Hữu Thành của tờ báo Cộng đồng. Chúng ta.. chúng ta đang được chứng kiến... ừm...
- Một thời khắc lịch sử!!! - Tay giám đốc khẽ nhắc bài.
- Vâng! Một thời khắc lịch sử thưa các vị! Ngài Nam Đế đã đặt chân tới bầu trời trên pháo đài Vira. Đúng vậy! Là đứng trên bầu trời!! Một dáng đứng thật là oai phong lẫm liệt, cao cao tại thượng! Vì sao Ngài lại tới đây? Tại sao Ngài lại hô tên Hoàng tộc Vrahta? Liệu sẽ là một cuộc chiến sao? Vâng!
Hữu Thành càng nói càng hùng hồn.
- Vâng! Tôi cũng như các bạn, hoàn toàn không hề hay biết! Chúng ta cùng nín thở theo dõi nào!! Tôi là Hữu Thành, của tờ báo Cộng đồng, xin được đồng hành cùng quý vị!
- Moá! Thằng này thật sự không cập nhật tin tức hả?!!
Tay giám đốc kêu trời. Vương Vũ Hoành khiêu chiến với cả Vrahta, hẳn là toàn Đại Nam ai cũng biết. Vậy mà tay này thân làm phóng viên lại hoàn toàn mù tịt. Phóng viên trình độ cỡ này mà lại vớ được trận chiến này, thật sự là ông trời không có mắt!!
Nhưng mà, nói đi thì cũng phải nói lại.
- Dạ, thưa anh! Phản hồi của khán giả gửi về. Phóng viên dẫn rất thú vị, rất kịch tính. Hiệu suất truyền hình đạt tới 99,5%. Lượt xem trên mạng đã đạt tới hơn 1 tỉ lượt!!
Tay giám đốc thở dài. Hắn lên tới vị trí này, cũng đã là do có Tiểu Phúc tinh Báo chí chiếu mạng. Cái thằng lính mới này, chẳng lẽ còn được Đại Phúc tinh chiếu mạng hay sao?
- Vương Vũ Hoành!!! Ngươi xâm phạm vào không phận Vrahta, ngang ngược bất kính! Toàn bộ quân đội Vrahta, nghe lệnh ta, tiêu diệt kẻ xâm lược!!
Lời động viên này, so thế nào cũng thấy thua kém bài phát biểu của Vương Vũ Hoành lúc nãy. Nhưng giờ là lúc chiến đấu, không ai dùng mồm để thắng cả. Toàn bộ pháo đài Vira chấn động. Từng tiếng kim loại vang lên.
Từ xa nhìn lại, có thể thấy rõ.
- Một hai ba... Là 20 bệ phóng tên lửa Đất đối Không, thưa quý vị!! Và... 3 khấu đại pháo Laser! Hàng trăm ụ súng máy!! Không thể tin được!! Pháo đài Vira thường ngày chỉ là một điểm du lịch nổi tiếng, ai ngờ lại cất trữ một lượng khí tài khủng khiếp như vậy!!
- Nhưng.. Chưa hết!! Thưa quý vị, đó là... 70 con robot cỡ trung. Mỗi con đều cao hơn 6m. Bên trong chắc hẳn phải có ít nhất 4 người điều khiển. Được biết, để chế tạo một con robot cỡ trung cần tới ít nhất 6 tấn Linh thiết tinh luyện, cùng với rất nhiều các tài nguyên hiếm khác. Ôi!! Chu choa!! Thật không ngờ có ngày tôi được chứng kiến nó!
Lời cảm thán của Hữu Thành lọt vào máy quay, tỏ rõ sự không chuyên nghiệp trong cái hoàn cảnh căng thẳng thế này. Giám đốc cau mày. Nhưng những lượt bình luận lại vô cùng thích thú.
“Anh phóng viên bình luận vui ghê”
“Y như đang xem đá bóng ấy”
“Đang căng thẳng nghe ông này bình luận... phụt cả trà sữa:))”
…
Đời thật bất công a. Tay giám đốc than thở.
Đối mặt với một Chí Tôn Cường giả đương đại, quân lính bình thường không có ý nghĩa. Bởi vậy, Vrahta đã phô hết toàn bộ khí tài của mình. Phải biết rằng, số lượng khí tài bậc cao này không phải một nước chư hầu bé nhỏ có thể xuất ra được. Vrahta có một lượng Linh thiết khổng lồ, nhưng lại thiếu thốn công nghệ chế tạo cao cấp.
Và không một siêu cường nào dại dột giao công nghệ chế tạo cấp cao cho một nước đã dồi dào về tài nguyên. Như thế là mài vuốt cho hổ. Chế tạo công nghệ cao, thật tình cờ, Trần gia cũng sở hữu.
- Ôi!! Thật đáng sợ!!! Giữa một đống vũ khí hạng nặng như vậy, Bệ hạ của chúng ta... Bệ hạ... sẽ đối phó ra sao đây?? Ôi, cầu trời khấn phật... Cả tính mạng của tôi nữa...
Lượt bình luận lại bộc phát chóng mặt. Đa số đều là cười sặc trà sữa. Sau ngày hôm nay, cười sặc trà sữa đã thành meme nổi tiếng rồi.
- A!! Bệ hạ, ngài Nam Đế, đang lấy trong túi áo ra một cái gì đó. Có lẽ là một cái Chí bảo Thượng phẩm nào đó chăng? Chí bảo có thể đương cự lại hàng trăm ụ súng, 70 con robot, và 3 pháo laser chăng?
- A!! Rút ra rồi!! Tôi thấy rất rõ rồi! Bệ hạ!!! Rút ra... Một đôi đũa?!
Ngay lập tức, hơn 1 triệu lượt bình luận phọt trà sữa, bùng phát.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương