Thiên Mệnh Khả Biến
Chương 636: Không phải bất kì ai trong số họ
Biên giới phía Tây Bắc của Đại Nam giáp với tất cả 12 tiểu quốc. Để đi tới 12 tiểu quốc này có 12 tuyến quốc lộ, đều rẽ nhánh từ 1 cảng biển, gọi là cảng Tây Khẩu.
Có quy mô còn to hơn cả cảng biển Hải Thành ở phía Đông, Tây Khẩu là cảng nước sâu chiến lược của Đại Nam. Từ đây các tuyến đường biển thông thương với Cận Tây và Bắc Hà vô cùng nhộn nhịp.
Vùng biển phía Tây này cũng là nơi thường xuyên xảy ra tranh chấp lãnh hải giữa 3 Đế quốc lớn, không bên nào chịu nhường nhịn bên nào. Cũng kì lạ thay, giữa bối cảnh tranh chấp ấy, nạn cướp biển lại càng hoành hành táo tợn.
Đoàn của Văn dừng lại ở cảng Tây Khẩu 1 ngày.
- Đây, cầm lấy.
Vân phát cho mỗi người trong đoàn 1 thiết bị nhỏ cỡ hạt bi.
- Cái gì vậy?
- Thiết bị liên lạc. Qua vụ việc vừa rồi tôi thấy khá là phiền toái mỗi lần chúng ta để lạc nhau. – Vân quay ra nhìn Thanh Phong – Nhớ là lúc nào cũng phải giữ thứ này bên mình, rõ chưa?
Phong gật đầu lia lịa.
- Nên cất vào đâu nhỉ? – Văn hỏi.
- Cậu đeo cái gì trên tay đó? – Vân đưa mắt ám chỉ cái vòng mà Văn đeo trên bắp tay, cô đã để ý tới nó từ lúc rời khỏi Sa Li Khan.
- 1 đứa nhóc cho tôi. Cái này có thể sử dụng làm lá chắn lúc cần thiết.
Vân cúi đầu nhìn thứ thiết bị ấy.
- Tháo ra cho tôi mượn 1 hôm đi. Tôi sẽ tích hợp thiết bị liên lạc lên đó cho cậu luôn.
- Nhóc Văn còn cầm của ta cây thước Lỗ Ban đó – Nguyễn Bạch cất tiếng.
Lần này bọn họ dừng lại không lâu, nên quyết định thuê 1 căn phòng nhỏ ven cảng. Vân được phép ngủ trên giường, còn 3 gã đàn ông phải trải chiếu nằm dưới đất.
- Đây thưa bác – Văn thật thà lấy cây thước ra – Đợt vừa rồi cháu cũng có dùng nó làm vũ khí mà chưa xin phép bác.
- Haizz – Nguyễn Bạch thở dài – Cái Vân có nghịch thứ đó mấy năm trời mà chả biết cách dùng. Nếu mi thấy thuận tay như vậy, ta cho mượn đó. Đừng làm mất là được. Cây thước đó cũng không dễ kiếm đâu.
- Vậy cho cháu cám ơn.
- Xời, khỏi cần khách sáo. Ta đi ra ngoài có chút chuyện. Mấy đứa có thể thăm thú quanh cảng, nhưng đừng có đi mất tiêu như hồi ở Sa Li Khan đấy. Lần này chúng ta không có nhiều thời gian trễ đâu.
Nói rồi, Nguyễn Bạch khoác áo bước ra khỏi cửa, để lại 3 đứa trong phòng.
- Cha cậu có vẻ luôn rất bận rộn – Văn nói.
- Hứ? Dám cá 90% lão ta lại đi đánh bạc thôi. Hoặc là đi uống rượu. Hoặc là cả 2. Còn chúng ta thì sao? Đi dạo mua sắm chút chứ?
- Anh không muốn đi – Thanh Phong lên tiếng.
- Tùy anh – Vân trả lời. Tên này có vẻ khi đã không thích thì chả ai ép được – Còn cậu thì sao?
- Ra ngoài 1 chút cũng được. Tôi cũng muốn xem Tây Khẩu có gì khác biệt so với Hải Thành.
Dọc theo bãi biển Tây Khẩu, vô số khách sạn, resort, nhà hàng mở cửa. Ánh đèn điện rực sáng cả 1 dải đất. Người làm dịch vụ không ngừng chào đón mời mọc.
Đi xa khỏi đó 1 chút, tới 1 triền đê yên tĩnh hơn, cũng là nơi các cặp đôi tình tứ tâm sự.
Vân bước từng bước trên bậc thềm đá, tay giơ cao chiếc điện thoại lên xem định vị. Cô muốn xem ở nơi đây liệu có kho tàng nào đó chưa được khai quật hay không.
Văn lặng lẽ đi bên dưới vỉa hè.
- Vẫn đang nghĩ về chuyện của Lão Ngũ à? – Vân để ý thấy tên này chẳng nói chẳng rằng, đành cúi xuống hỏi.
Văn dừng bước, tựa khủy tay lên thềm đá mà nhìn ra biển.
- Cũng chẳng biết nên nghĩ gì về chuyện đó. Chỉ là trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc mà chưa có lời giải.
Vân cũng dừng bước, chống tay ngồi xuống thềm đá, quay đầu nhìn về phía biển. Gió thổi mái tóc quăn của cô bay phần phật.
- Những Môn đồ của Phạm Viết Phương ấy, hết từ Bạch Thế Thắng, tới Lão Ngũ, rồi cả Lão Tứ mà cậu kể, vì sao cứ liên tục xuất hiện trước mặt chúng ta vậy nhỉ? Cậu có nghĩ tất cả chỉ là tình cờ không?
- Tôi không biết nữa. Thú thực tôi không muốn phải đối đầu với bất kì ai. Bạch Thế Thắng, Lão Ngũ, Liễu Thanh Chân, và cả kẻ tên Hà Tuyết Di kia nữa. Cũng như tất cả những người tôi đã từng gặp, tôi không hề nghĩ rằng bất cứ ai trong số họ là người xấu. Họ có lý do của mình, và họ chỉ đơn giản là theo đuổi mục đích của mình. Nhưng rồi sự xung đột luôn luôn xảy ra, và luôn luôn dẫn tới 1 kết cục chẳng đáng vui vẻ gì cho bất cứ ai.
- Dù cậu có nhắm mắt làm ngơ coi như không biết gì, thì xung đột vẫn diễn ra trên thế giới này, trong mọi hình thức. Nó đã là quy luật không thể tránh khỏi của nhân loại. Man’Noerr có kể với tôi, loài người này ra đời từ 1 sai số không thể dự đoán. Và sai số ấy chính là điểm không hoàn hảo khiến thế giới này chìm trong sự mất cân bằng vĩnh viễn.
- Nói như vậy, hóa ra thế giới này tự cân bằng lại chính nó bằng những cuộc xung đột ư? Nếu mọi người thực sự đồng lòng với nhau để giải quyết các vấn đề, tôi nghĩ rằng xung đột sẽ không còn cần thiết nữa.
- Điều ấy khó mà xảy ra, hay có lẽ là sẽ không bao giờ xảy ra. – Vân nói – Chẳng phải những Môn đồ của Phạm Viết Phương đang cố cho cậu thấy điều đó sao? Mỗi người chúng ta đều không hoàn hảo. Chúng ta có quá nhiều khiếm khuyết, và chính những khiếm khuyết ấy ngăn cản chúng ta tìm kiếm sự bình yên.
- Tôi vẫn không hiểu. – Văn nói.
- Hiểu điều gì cơ?
- Thế giới mà Phạm Viết Phương mong muốn, có phải là 1 thế giới không còn những khiếm khuyết ấy? Ông ta muốn đạt tới nó bằng cách nào chứ? Sau tất cả những chuyện này, thông điệp mà ông ta muốn gửi tới cho tất cả chúng ta là gì? Nó không thể chỉ đơn giản là “loài người này vô vọng rồi, chúng ta sẽ mãi không tìm ra lối thoát” như vậy chứ?
- Cậu thực sự nghĩ rằng Phạm Viết Phương dàn xếp tất cả những chuyện này chỉ để truyền đi 1 thông điệp cao hơn như vậy ư? Cơ sở nào khiến cậu nghĩ thế?
- Chẳng thực sự có cơ sở nào cả. Tôi chỉ cảm thấy rằng, nếu tôi là Phạm Viết Phương, tôi sẽ không chỉ đơn giản muốn mọi chuyện xảy ra như vậy chỉ vì chúng như vậy. Ông ta không thể chỉ tầm thường như vậy được.
- Cậu biết không, Vương Thành Văn? – Vẫn ngồi trên thềm đá vừa đung đưa đôi bàn chân, Vân vừa nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói – Rất nhiều người tranh nhau thứ danh hiệu Học trò của Thầy Phương, ai ai cũng muốn chứng minh rằng bọn họ sẽ kế thừa được di sản mà ông ta để lại. Nhưng tôi luôn lo sợ rằng, kẻ giống với Phạm Viết Phương nhất lại không phải là bất kì ai trong số họ.
Văn nhìn thẳng vào mắt cô nàng không nói gì. Sau đó, hắn quay mặt đi, phì cười.
- Điều đó khiến cậu lo sợ sao? Yên tâm đi, tôi đã từng hứa với 1 người, tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ mãi là tôi mà thôi.
Lời hứa với 1 người ư? Vân thầm nghĩ. Cô nhún người nhảy xuống đất.
- Nếu 1 ngày nào đó cậu đánh mất chính mình, tôi sẽ đấm cho cậu tỉnh ra.
- Vậy cũng tốt. Cám ơn cậu. Đó cũng là 1 lời hứa nhỉ?
- Nếu cậu muốn vậy. Ừ, đó là lời hứa giữa 2 chúng ta.
Có quy mô còn to hơn cả cảng biển Hải Thành ở phía Đông, Tây Khẩu là cảng nước sâu chiến lược của Đại Nam. Từ đây các tuyến đường biển thông thương với Cận Tây và Bắc Hà vô cùng nhộn nhịp.
Vùng biển phía Tây này cũng là nơi thường xuyên xảy ra tranh chấp lãnh hải giữa 3 Đế quốc lớn, không bên nào chịu nhường nhịn bên nào. Cũng kì lạ thay, giữa bối cảnh tranh chấp ấy, nạn cướp biển lại càng hoành hành táo tợn.
Đoàn của Văn dừng lại ở cảng Tây Khẩu 1 ngày.
- Đây, cầm lấy.
Vân phát cho mỗi người trong đoàn 1 thiết bị nhỏ cỡ hạt bi.
- Cái gì vậy?
- Thiết bị liên lạc. Qua vụ việc vừa rồi tôi thấy khá là phiền toái mỗi lần chúng ta để lạc nhau. – Vân quay ra nhìn Thanh Phong – Nhớ là lúc nào cũng phải giữ thứ này bên mình, rõ chưa?
Phong gật đầu lia lịa.
- Nên cất vào đâu nhỉ? – Văn hỏi.
- Cậu đeo cái gì trên tay đó? – Vân đưa mắt ám chỉ cái vòng mà Văn đeo trên bắp tay, cô đã để ý tới nó từ lúc rời khỏi Sa Li Khan.
- 1 đứa nhóc cho tôi. Cái này có thể sử dụng làm lá chắn lúc cần thiết.
Vân cúi đầu nhìn thứ thiết bị ấy.
- Tháo ra cho tôi mượn 1 hôm đi. Tôi sẽ tích hợp thiết bị liên lạc lên đó cho cậu luôn.
- Nhóc Văn còn cầm của ta cây thước Lỗ Ban đó – Nguyễn Bạch cất tiếng.
Lần này bọn họ dừng lại không lâu, nên quyết định thuê 1 căn phòng nhỏ ven cảng. Vân được phép ngủ trên giường, còn 3 gã đàn ông phải trải chiếu nằm dưới đất.
- Đây thưa bác – Văn thật thà lấy cây thước ra – Đợt vừa rồi cháu cũng có dùng nó làm vũ khí mà chưa xin phép bác.
- Haizz – Nguyễn Bạch thở dài – Cái Vân có nghịch thứ đó mấy năm trời mà chả biết cách dùng. Nếu mi thấy thuận tay như vậy, ta cho mượn đó. Đừng làm mất là được. Cây thước đó cũng không dễ kiếm đâu.
- Vậy cho cháu cám ơn.
- Xời, khỏi cần khách sáo. Ta đi ra ngoài có chút chuyện. Mấy đứa có thể thăm thú quanh cảng, nhưng đừng có đi mất tiêu như hồi ở Sa Li Khan đấy. Lần này chúng ta không có nhiều thời gian trễ đâu.
Nói rồi, Nguyễn Bạch khoác áo bước ra khỏi cửa, để lại 3 đứa trong phòng.
- Cha cậu có vẻ luôn rất bận rộn – Văn nói.
- Hứ? Dám cá 90% lão ta lại đi đánh bạc thôi. Hoặc là đi uống rượu. Hoặc là cả 2. Còn chúng ta thì sao? Đi dạo mua sắm chút chứ?
- Anh không muốn đi – Thanh Phong lên tiếng.
- Tùy anh – Vân trả lời. Tên này có vẻ khi đã không thích thì chả ai ép được – Còn cậu thì sao?
- Ra ngoài 1 chút cũng được. Tôi cũng muốn xem Tây Khẩu có gì khác biệt so với Hải Thành.
Dọc theo bãi biển Tây Khẩu, vô số khách sạn, resort, nhà hàng mở cửa. Ánh đèn điện rực sáng cả 1 dải đất. Người làm dịch vụ không ngừng chào đón mời mọc.
Đi xa khỏi đó 1 chút, tới 1 triền đê yên tĩnh hơn, cũng là nơi các cặp đôi tình tứ tâm sự.
Vân bước từng bước trên bậc thềm đá, tay giơ cao chiếc điện thoại lên xem định vị. Cô muốn xem ở nơi đây liệu có kho tàng nào đó chưa được khai quật hay không.
Văn lặng lẽ đi bên dưới vỉa hè.
- Vẫn đang nghĩ về chuyện của Lão Ngũ à? – Vân để ý thấy tên này chẳng nói chẳng rằng, đành cúi xuống hỏi.
Văn dừng bước, tựa khủy tay lên thềm đá mà nhìn ra biển.
- Cũng chẳng biết nên nghĩ gì về chuyện đó. Chỉ là trong đầu tôi có rất nhiều thắc mắc mà chưa có lời giải.
Vân cũng dừng bước, chống tay ngồi xuống thềm đá, quay đầu nhìn về phía biển. Gió thổi mái tóc quăn của cô bay phần phật.
- Những Môn đồ của Phạm Viết Phương ấy, hết từ Bạch Thế Thắng, tới Lão Ngũ, rồi cả Lão Tứ mà cậu kể, vì sao cứ liên tục xuất hiện trước mặt chúng ta vậy nhỉ? Cậu có nghĩ tất cả chỉ là tình cờ không?
- Tôi không biết nữa. Thú thực tôi không muốn phải đối đầu với bất kì ai. Bạch Thế Thắng, Lão Ngũ, Liễu Thanh Chân, và cả kẻ tên Hà Tuyết Di kia nữa. Cũng như tất cả những người tôi đã từng gặp, tôi không hề nghĩ rằng bất cứ ai trong số họ là người xấu. Họ có lý do của mình, và họ chỉ đơn giản là theo đuổi mục đích của mình. Nhưng rồi sự xung đột luôn luôn xảy ra, và luôn luôn dẫn tới 1 kết cục chẳng đáng vui vẻ gì cho bất cứ ai.
- Dù cậu có nhắm mắt làm ngơ coi như không biết gì, thì xung đột vẫn diễn ra trên thế giới này, trong mọi hình thức. Nó đã là quy luật không thể tránh khỏi của nhân loại. Man’Noerr có kể với tôi, loài người này ra đời từ 1 sai số không thể dự đoán. Và sai số ấy chính là điểm không hoàn hảo khiến thế giới này chìm trong sự mất cân bằng vĩnh viễn.
- Nói như vậy, hóa ra thế giới này tự cân bằng lại chính nó bằng những cuộc xung đột ư? Nếu mọi người thực sự đồng lòng với nhau để giải quyết các vấn đề, tôi nghĩ rằng xung đột sẽ không còn cần thiết nữa.
- Điều ấy khó mà xảy ra, hay có lẽ là sẽ không bao giờ xảy ra. – Vân nói – Chẳng phải những Môn đồ của Phạm Viết Phương đang cố cho cậu thấy điều đó sao? Mỗi người chúng ta đều không hoàn hảo. Chúng ta có quá nhiều khiếm khuyết, và chính những khiếm khuyết ấy ngăn cản chúng ta tìm kiếm sự bình yên.
- Tôi vẫn không hiểu. – Văn nói.
- Hiểu điều gì cơ?
- Thế giới mà Phạm Viết Phương mong muốn, có phải là 1 thế giới không còn những khiếm khuyết ấy? Ông ta muốn đạt tới nó bằng cách nào chứ? Sau tất cả những chuyện này, thông điệp mà ông ta muốn gửi tới cho tất cả chúng ta là gì? Nó không thể chỉ đơn giản là “loài người này vô vọng rồi, chúng ta sẽ mãi không tìm ra lối thoát” như vậy chứ?
- Cậu thực sự nghĩ rằng Phạm Viết Phương dàn xếp tất cả những chuyện này chỉ để truyền đi 1 thông điệp cao hơn như vậy ư? Cơ sở nào khiến cậu nghĩ thế?
- Chẳng thực sự có cơ sở nào cả. Tôi chỉ cảm thấy rằng, nếu tôi là Phạm Viết Phương, tôi sẽ không chỉ đơn giản muốn mọi chuyện xảy ra như vậy chỉ vì chúng như vậy. Ông ta không thể chỉ tầm thường như vậy được.
- Cậu biết không, Vương Thành Văn? – Vẫn ngồi trên thềm đá vừa đung đưa đôi bàn chân, Vân vừa nhìn thẳng vào mắt hắn mà nói – Rất nhiều người tranh nhau thứ danh hiệu Học trò của Thầy Phương, ai ai cũng muốn chứng minh rằng bọn họ sẽ kế thừa được di sản mà ông ta để lại. Nhưng tôi luôn lo sợ rằng, kẻ giống với Phạm Viết Phương nhất lại không phải là bất kì ai trong số họ.
Văn nhìn thẳng vào mắt cô nàng không nói gì. Sau đó, hắn quay mặt đi, phì cười.
- Điều đó khiến cậu lo sợ sao? Yên tâm đi, tôi đã từng hứa với 1 người, tôi sẽ không bao giờ thay đổi. Tôi sẽ mãi là tôi mà thôi.
Lời hứa với 1 người ư? Vân thầm nghĩ. Cô nhún người nhảy xuống đất.
- Nếu 1 ngày nào đó cậu đánh mất chính mình, tôi sẽ đấm cho cậu tỉnh ra.
- Vậy cũng tốt. Cám ơn cậu. Đó cũng là 1 lời hứa nhỉ?
- Nếu cậu muốn vậy. Ừ, đó là lời hứa giữa 2 chúng ta.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương