Thông tin truyện

Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Mong Ước Ngông Cuồng Duy Nhất

Tên Hán Việt: Duy nhất xa vọng (唯一奢望)
Thể loại: Ngọt ngào, Học đường, Con cưng của trời, hào môn, 1v1, HE
Edit: Vanna | Beta: Vanna
Bìa: Tước Tử – 死亡公
Tình trạng bản gốc: Hoàn 91 chương
CP: Nhị tổ ngang ngạnh, bất trị] × [Cô gái hướng nội, dịu dàng và tốt bụng
Đề cử: Châu về hợp phố

Văn án

Từ vườn trường đến đô thị, văn thanh xuân, chữa khỏi, ngọt ngào
Tóm tắt một câu: Dù là người xấu tính, hư hỏng cỡ nào, chỉ cần có em, anh chấp nhận bị thuần phục.
Ý chính: Nguyện cho năm 18 ấy, chúng ta vĩnh viễn không chia xa

1.
Tang Lê sinh ra và lớn lên ở một thị trấn xa xôi, hẻo lánh. Năm mười bảy tuổi, mẹ cô qua đời, cô một mình bơ vơ không nơi nương tựa, và rồi cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây là lần đầu tiên cô gặp Quảng Dã.

Một chàng thiếu niên nổi loạn và ngỗ ngược, không ai có thể quản nổi, trong trường có rất nhiều nữ sinh thầm thương trộm nhớ cậu nhưng không ai dám lại gần.

Mẹ cậu bảo cậu nên quan tâm, chăm sóc Tang Lê, cậu hừ nhẹ một tiếng: “Con mà phải đi làm vệ sĩ cho cậu ta sao?”

Khi hai người vô tình chạm mặt nhau, cậu lạnh lùng cảnh cáo cô: “Hai chúng ta nước sông không phạm nước giếng.”

Sau đó, trong trường rộ lên tin đồn hai người đang sống cùng nhau, nhưng bạn học lại chẳng mấy quan tâm, họ cho rằng dù Tang Lê có chủ động đến đâu thì với tính cách khó ưa của Quảng Dã thì còn lâu cô mới đến gần được.

Tuy nhiên sau một thời gian ngắn, vào một ngày nọ——

Có vài bạn học cùng lớp đến nhà họ Quảng chơi, bọn họ bắt gặp phòng ngủ, vị thiếu gia từ trước đến nay luôn hống hách và kiêu ngạo đang vây Tang Lê vào trong lồng ngực, giật lấy bức thư tình của người khác gửi cho cô, khuôn mặt cậu lộ rõ vẻ u ám: “Bây giờ tôi đang đuổi theo cậu, những người khác có thể cút đi được không?”

Cô gái nhỏ không muốn nói chuyện với cậu: “Mình đang học bài, cậu đừng quấy rầy mình.”

Bạn học: Tôi vừa nhìn thấy cái quái gì vậy??!!!!!

2.
Năm ấy, học sinh của trường trung học phổ thông Giang Vọng đều biết Tang Lê là ngoại lệ duy nhất của Quảng Dã.

Anh che chở và cưng chiều cô, chỉ cần anh ở bên, không ai có thể chạm vào cô.

Nhưng sau khi tốt nghiệp, Tang Lê kiên quyết chọn đi du học, mọi người vì điều này mà đều bị chấn động.

Vài năm sau, Tang Lê quay về Trung Quốc và trở thành vũ công chính của đoàn múa, Quảng Dã lúc này là người có tiếng trong giới kinh doanh, hàng nghìn người muốn trèo lên người anh.

Tại buổi họp lớp, Quảng Dã nhìn thấy cô thì tỏ vẻ thờ ơ, khi bị người khác hỏi, anh chỉ nói rằng mình đã quên.

Tang Lê đến tìm anh, ngay cả khi nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô, anh chỉ cười lạnh một tiếng: “Cô nghĩ tôi vẫn sẽ quan tâm đến cô như trước sao?”

Nhiều người cho rằng Quảng Dã đúng là không còn quan tâm nữa, nhưng sau này, mỗi khi cô gặp rắc rối, anh vẫn là người đứng ra bảo vệ và giải quyết mọi chuyện cho cô.

Đêm đó trời lạnh thấu sương, tuyết phủ trắng xóa đường đi. Anh bế người con gái đang say khướt lên xe, hai mắt anh đỏ ửng, cuối cùng lựa chọn đầu hàng: “Tang Lê, con mẹ nó, kiếp này là anh nợ em.”

Anh thừa nhận bản thân đã thua.

Nhưng cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, anh vẫn không muốn buông cô ra.

GIỚI THIỆU( mới)

[1] Tang Lê vừa ngoan ngoãn lại hiền lành như một chú nai, vào năm cuối cấp 3 năm ấy, mẹ cô qua đời để cô một mình không nơi nương tựa, sau đó cô được nhà họ Quảng giàu có cho ăn học, tại đây chính là nơi cô gặp Quảng Dã lần đầu tiên.

Chàng thiếu niên càng đến tuổi trưởng thành càng nổi loạn, nổi tiếng là hư hỏng, nhiều nữ sinh trong trường dù yêu thích cậu cũng không có một ai dám đến gần cậu.

Mẹ cậu bảo cậu hãy quan tâm đến Tang Lê nhiều hơn, chàng thiếu niên ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trầm tính kia, cười chế nhạo: “Con không rảnh mà quan tâm tâm đến cậu ta.”

Cậu nói với cô nước giếng không phạm nước sông, Tang Lê cũng không quan tâm mà chỉ muốn tập trung vào việc học.

Không ngờ một thời gian sau, cô gặp rắc rối ở trước cổng trường, suýt chút nữa thì bị đánh, đại thiếu gia vốn từ trước tới nay luôn lạnh lùng, kiêu ngạo, nay lại đứng trước mặt cô, nhìn về phía đối phương bằng đôi mắt đen nghiêm nghị: “Nếu hôm nay mấy cậu không muốn chết thì cút khỏi đây.”

Dần dần, cậu bảo vệ và yêu thương cô. Chỉ cần cậu ở bên, sẽ không có ai dám chạm vào cô.

Tang Lê đã nhìn thấy đủ loại thiếu niên phản nghịch, sau này cũng nhìn thấy trong đêm mưa đó, khi cậu chăm chú nhìn cô: “Tang Lê, anh thích em, anh vô cùng nghiêm túc.”

Anh chỉ hư hỏng trước mặt cô, cũng chỉ bị cô thuần phục.

Vào ngày lễ tốt nghiệp, trước mặt mọi người, Quảng Dã tặng Tang Lê một đôi giày khiêu vũ: “Tặng cho bạn gái của anh.”

Cậu ngạo nghễ công khai mối quan hệ của hai người, khiến cả trường náo loạn. Dưới bóng cây hòe vắng người, cô kiễng chân hôn lên tai trái của cậu, Quảng Dã giữ chặt cô, môi cong lên rõ ràng: “Anh có được em rồi, đừng có nghĩ đến chuyện quỵt nợ.”

[2] Hồi đó ở trường trung học phổ thông Giang Vọng, mọi người đều biết mối quan hệ bền chặt giữa hai người, đâu ai có thể ngờ rằng không lâu sau đó Tang Lê kiên quyết lựa chọn đi du học, Quảng Dã thế mà lại không giữ được người, mọi người đều vì điều này mà chấn động.

Vài năm sau, người đàn ông ở trong giới kinh doanh hô mưa gọi gió, Tang Lê trở về nước với tư cách là đội trưởng đoàn múa, hai người cùng nhau tỏa sáng theo cách riêng của bản thân, nhưng không còn liên quan đến nhau nữa.

Khi gặp lại nhau, anh tỏ vẻ thờ ơ với cô, không còn dáng vẻ cưng chiều như trước, nhiều người cho rằng Tang Lê đã là chuyện của quá khứ.

Tối hôm đó trong buổi họp lớp, Tang Lê say rượu ngồi ở bên ngoài, Quảng Dã đi tới, cô ngẩng đầu nhìn anh, hốc mắt ửng đỏ, lẩm bẩm: “Quảng Dã…”

Chỉ với một tiếng gọi nhẹ nhàng, mọi người đã thấy người đàn ông giận dữ liếm hàm răng sau, vài giây sau, anh bế cô lên, ôm cô vào lòng: “Tang Lê, kiếp này là anh thật sự nợ em.”

Vào đêm đông lạnh thấu xương ấy, mưa to như trút.

Trong căn hộ mờ sáng, cô hôn anh, đôi mắt đen láy của anh sáng rực, như muốn hòa tan vào xương cốt của mình, giọng nói trầm khàn của anh vang bên tai cô:

“Nói cho anh nghe, em có yêu anh không?”

“Nói cho anh nghe, em chưa bao giờ quên anh, lời em từng hứa với anh năm đó đều là sự thật.”

Cuối cùng, vẫn là anh lựa chọn đầu hàng.

Cho cho dù chuyện đó có xảy ra lần nữa, cho dù có thất bại thảm hại, anh vẫn không muốn thả cô đi.



“Trước đây thế giới của anh không có nước, không có cỏ, cũng không có lấy bất cứ thứ gì sinh sôi nảy nở.

Mãi cho đến khi em xuất hiện, băng tuyết tan chảy, vạn vật hồi sinh, mọi thứ đều ngập tràn màu sắc.”

[Vở kịch nhỏ]

Vào một ngày sau khi xảy ra sự việc hôm đó, Tang Lê, người luôn sống ẩn dật, đăng một Weibo: [Mong ước ngông cuồng duy nhất của tôi, cuối cùng tôi cũng có thể sở hữu một cách công khai @Quảng Dã.]

Toàn bộ cư dân mạng sôi trào, khi cô đặt điện thoại xuống, cô bị người đàn ông dùng một tay bế bổng lên, áp vào cửa sổ sát đất, nụ hôn nóng bỏng rơi xuống, anh khàn giọng nói: “Sở hữu được rồi, về sau không được buông ra nữa.”

Tips đọc truyện:

1v1 song c, trường cấp ba không yêu sớm, truyện vừa chua vừa ngọt (ngọt chiếm đa số), vườn trường là chính, truyện hơi hình tượng, ban đầu nhiều tình tiết, tuyến tình cảm dài dòng, thuộc loại ngọt ngào dần dần sâu đậm, nếu bạn không thích tiết tấu chậm thì đừng đọc.
Nam nữ chính không hoàn hảo, đều có khuyết điểm, giai đoạn đầu tính tình của nam chính rất nóng nảy, nữ chính không nên động vào.
“Từ thuở còn nhỏ…trưởng thành” phỏng theo thơ của Hải Tử.
Từ khóa: Nhân vật chính: Quảng Dã, Tang Lê┃Nhân vật phụ: Quyển tiếp theo của《 Hoa hồng lộn xộn 》 xin đánh dấu ~ ┃ Cái khác:

Một câu giới thiệu: Anh chỉ cúi đầu với riêng mình em.

Lập ý: Ước muốn vào tuổi mười tám mãi mãi không phai nhòa.
Xem thêm
Thu gọn

Tác giả: Mộ Nghĩa

Thể loại:

Trạng thái: Đang ra

Danh sách chương

W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...