Thông tin truyện
Những Điều Còn Nuối Tiếc
Thể loại: Nghệ sĩ (Nhà văn x nhạc sĩ), tuổi trẻ cho đến trưởng thành, hiện đại, về nhân sinh, nữ x nữ,...
CP: Ngô Cẩn Ngôn x Tần Lam
Giới thiệu
Tuổi mười tám xuân sắc, trẻ trung, tươi đẹp, cứ ngỡ rằng cả đời này vẫn có thể luôn vô tư, tràn đầy sức sống như thế.
Nhưng nào ngờ, cuối cùng lại từ trên cao té vào vũng bùn.
Nói về cảm tình, đây là một thứ không ai có thể khống chế được.
Tình cảm phát sinh, tình cảm trao đi, mong chờ được nhận lại, nhưng có mấy ai là lưỡng tình tương duyệt, lại có bao nhiêu người tương tư, đơn phương yêu thầm, cả đời cầu mà không được?
Cho nên mới có kẻ vui người buồn, kẻ xem tình yêu là hạnh phúc còn kẻ lại xem chuyện đó là thứ rác rưởi nên bỏ đi.
Suy cho cùng, trái tim của mình do chính mình định đoạt, để người khác nắm giữ thì họ cũng chỉ đoạt chứ chẳng bao giờ định được cho mình.
Nhưng Ngô Cẩn Ngôn thì khác...
Trao tặng hơn nửa cuộc đời cho người khác chỉ vì một tiếng yêu thì liệu có đáng không?
Đến cuối cùng, trước lúc lâm nguy, Ngô Cẩn Ngôn vẫn cố gắng nở một nụ cười: "Đáng!"
Để rồi bản hoà tấu tình yêu được vang lên sau một thập kỉ. Giữa thế giới đang cuồng loạn vì nhịp sống xoay vòng, trái tim của một nhạc sĩ vẫn vang lên tầng tầng giai điệu sâu lắng, chúng giao nhau trong một phổ nhạc ngả vàng, kết nối với nhau khi cùng chung một tần số, đi với nhau như một hoà thanh chuẩn chỉnh.
Nhưng điều nực cười nhất lại là trên đời này làm gì có vòng hoà thanh nào lại 'chuẩn-chỉnh'.
—
Trong những dòng nhật ký, cuối đời Tần Lam đã nói thế này.
"Đứa trẻ năm ấy vốn dĩ là một hồi ức mà ta chẳng thể nào quên được.
Quên sao những tháng ngày rong ruổi khắp ngõ ngách của con phố cổ, những căn nhà với mái ngói dần phai màu nắng.
Quên sao những năm tháng ta từng say đắm trước ánh nhìn thâm tình đối phương trao cho mình giữa đêm mưa lạnh giá chẳng áo chăn.
Quên sao được những đêm đan tay nhau thở dài, nhắm mắt không dám nghĩ đến tương lai còn dăng dẳng phía trước.
Quên sao được cái mái tóc khô xơ vì vất vả lo cho nhau miếng cơm, manh áo. Những chiếc bánh nóng hổi vừa ra lò, hai đứa nhìn nhau nuốt khan một cái rồi lặng lẽ rời khỏi.
Và quên sao được cái ánh đèn bạc màu khói thuốc, chiếc sơ mi nhem nhuốc giọt mồ hôi..."
"Ta từng có một tuổi trẻ nông nổi
Môi kề môi mặc kệ những đêm tối
Ta lặng yên trong những đêm gió thổi
Mất nhau rồi, chiếc gối chẳng thể khô..."
- Káo -
—
Káo: Đây là một tác phẩm có khuynh hướng hơi nghệ thuật. Nói thế thôi chứ cái chữ "nghệ" trong văn phong của mình vẫn còn khá xa vời, cứ coi như là một chân trời mình đang cố gắng đuổi tới đi...
Một bức hoạ của tuổi trẻ, của thời đại được đúc kết từ cảm quan của mình.
Chúng ta đang sống trong thời đại xoay vòng của thử thách. Cho nên, mở mắt ra thứ chạy dọc trong suy nghĩ vốn dĩ là tiền bạc chứ không phải là tình yêu. Hai nhân vật cũng như thế. Từ tuổi trẻ ngông cuồng đắm mình trong nghệ thuật sáng tác cho đến trưởng thành sau vấp ngã vì những mộng mơ hão huyền của hai người nghệ sĩ.
Viết văn án mình cũng chưa định hình được mọi thứ sẽ chuyển biến như thế nào nhưng không chuẩn bị cũng không có nghĩa là hời hợt. Mình muốn dùng cảm nhận chân thực trải qua quá trình nghiền ngẫm lâu nhất đến viết nên bộ truyện này. Tất thẩy đều bắt nguồn từ cảm hứng cho nên tốc độ sẽ không được nhanh như một cốt truyện đề ra sẵn...
Đây không phải là Việt văn, không phải là Trung văn, hay Âu văn. Đây là Káo văn!!! Hi=)))
—
CP: Ngô Cẩn Ngôn x Tần Lam
Giới thiệu
Tuổi mười tám xuân sắc, trẻ trung, tươi đẹp, cứ ngỡ rằng cả đời này vẫn có thể luôn vô tư, tràn đầy sức sống như thế.
Nhưng nào ngờ, cuối cùng lại từ trên cao té vào vũng bùn.
Nói về cảm tình, đây là một thứ không ai có thể khống chế được.
Tình cảm phát sinh, tình cảm trao đi, mong chờ được nhận lại, nhưng có mấy ai là lưỡng tình tương duyệt, lại có bao nhiêu người tương tư, đơn phương yêu thầm, cả đời cầu mà không được?
Cho nên mới có kẻ vui người buồn, kẻ xem tình yêu là hạnh phúc còn kẻ lại xem chuyện đó là thứ rác rưởi nên bỏ đi.
Suy cho cùng, trái tim của mình do chính mình định đoạt, để người khác nắm giữ thì họ cũng chỉ đoạt chứ chẳng bao giờ định được cho mình.
Nhưng Ngô Cẩn Ngôn thì khác...
Trao tặng hơn nửa cuộc đời cho người khác chỉ vì một tiếng yêu thì liệu có đáng không?
Đến cuối cùng, trước lúc lâm nguy, Ngô Cẩn Ngôn vẫn cố gắng nở một nụ cười: "Đáng!"
Để rồi bản hoà tấu tình yêu được vang lên sau một thập kỉ. Giữa thế giới đang cuồng loạn vì nhịp sống xoay vòng, trái tim của một nhạc sĩ vẫn vang lên tầng tầng giai điệu sâu lắng, chúng giao nhau trong một phổ nhạc ngả vàng, kết nối với nhau khi cùng chung một tần số, đi với nhau như một hoà thanh chuẩn chỉnh.
Nhưng điều nực cười nhất lại là trên đời này làm gì có vòng hoà thanh nào lại 'chuẩn-chỉnh'.
—
Trong những dòng nhật ký, cuối đời Tần Lam đã nói thế này.
"Đứa trẻ năm ấy vốn dĩ là một hồi ức mà ta chẳng thể nào quên được.
Quên sao những tháng ngày rong ruổi khắp ngõ ngách của con phố cổ, những căn nhà với mái ngói dần phai màu nắng.
Quên sao những năm tháng ta từng say đắm trước ánh nhìn thâm tình đối phương trao cho mình giữa đêm mưa lạnh giá chẳng áo chăn.
Quên sao được những đêm đan tay nhau thở dài, nhắm mắt không dám nghĩ đến tương lai còn dăng dẳng phía trước.
Quên sao được cái mái tóc khô xơ vì vất vả lo cho nhau miếng cơm, manh áo. Những chiếc bánh nóng hổi vừa ra lò, hai đứa nhìn nhau nuốt khan một cái rồi lặng lẽ rời khỏi.
Và quên sao được cái ánh đèn bạc màu khói thuốc, chiếc sơ mi nhem nhuốc giọt mồ hôi..."
"Ta từng có một tuổi trẻ nông nổi
Môi kề môi mặc kệ những đêm tối
Ta lặng yên trong những đêm gió thổi
Mất nhau rồi, chiếc gối chẳng thể khô..."
- Káo -
—
Káo: Đây là một tác phẩm có khuynh hướng hơi nghệ thuật. Nói thế thôi chứ cái chữ "nghệ" trong văn phong của mình vẫn còn khá xa vời, cứ coi như là một chân trời mình đang cố gắng đuổi tới đi...
Một bức hoạ của tuổi trẻ, của thời đại được đúc kết từ cảm quan của mình.
Chúng ta đang sống trong thời đại xoay vòng của thử thách. Cho nên, mở mắt ra thứ chạy dọc trong suy nghĩ vốn dĩ là tiền bạc chứ không phải là tình yêu. Hai nhân vật cũng như thế. Từ tuổi trẻ ngông cuồng đắm mình trong nghệ thuật sáng tác cho đến trưởng thành sau vấp ngã vì những mộng mơ hão huyền của hai người nghệ sĩ.
Viết văn án mình cũng chưa định hình được mọi thứ sẽ chuyển biến như thế nào nhưng không chuẩn bị cũng không có nghĩa là hời hợt. Mình muốn dùng cảm nhận chân thực trải qua quá trình nghiền ngẫm lâu nhất đến viết nên bộ truyện này. Tất thẩy đều bắt nguồn từ cảm hứng cho nên tốc độ sẽ không được nhanh như một cốt truyện đề ra sẵn...
Đây không phải là Việt văn, không phải là Trung văn, hay Âu văn. Đây là Káo văn!!! Hi=)))
—
Xem thêm
Thu gọn
Các chương mới nhất
Danh sách chương
Thể loại truyện
- Ngôn Tình
- Trọng Sinh
- Cổ Đại
- Tiên Hiệp
- Ngược
- Khác
- Dị Giới
- Huyền Huyễn
- Xuyên Không
- Sủng
- Cung Đấu
- Gia Đấu
- Điền Văn
- Đô Thị
- Truyện Teen
- Hài Hước
- Kiếm Hiệp
- Đông Phương
- Trinh Thám
- Quan Trường
- Linh Dị
- Đam Mỹ
- Quân Sự
- Khoa Huyễn
- Mạt Thế
- Xuyên Nhanh
- Hệ Thống
- Truyện Nữ Cường
- Truyện Việt Nam
- Truyện Bách Hợp
- Truyện Dị Năng
- Truyện Võng Du
- Truyện Nữ Phụ
- Truyện Phương Tây
- Truyện Thám Hiểm
- Truyện Đoản Văn
- Truyện Sắc
- Truyện Lịch Sử
- Truyện GG Dịch
- Light Novel
- Mỹ Thực
- Tổng Tài
- review-sach