Thông tin truyện

Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Thập Niên 70: Phú Tam Đại

Thể loại: Ngôn tình, Điền văn, Làm giàu, Làm ruộng, HE, Tình cảm, Ngọt sủng, Thị giác nam chủ, Niên đại văn, Đô thị tình duyên…Văn án:Độc dinh duy nhất của nhà họ Thẩm, phú tam đại(*) Thẩm Gia Thụ được bà nội nuôi dưỡng từ nhỏ đến lớn. Điều mà từ nhỏ bà ấy đã dạy anh là cách gặm lão (**).(*) Thế hệ giàu có đời thứ ba.(**) Ý chỉ dựa dẫm, phụ thuộc vào người lớn tuổi.Mỗi ngày Thẩm Gia Thụ chỉ biết ăn ăn uống uống, có một hôm anh uống quá chén, sau khi tỉnh dậy thì trở thành người cùng tên cùng họ ở những năm 1970, đồng thời cũng được bà nội nuôi nấng.Chỉ là lần này anh không may mắn có được một người cha tốt có thể giúp mình dựa vào đến khi già đi.Không chỉ như vậy, nhà họ Thẩm này có tận bốn cậu con trai, đương nhiên không thiếu một người con trai là anh.Thẩm Gia Thụ vốn nổi tiếng người chê chó ghét, không làm được việc nặng, chịu khổ mấy ngày liền hạ quyết tâm phải tìm được một người cha vợ tốt để tiếp tục công cuộc gặm lão của mình.Câu nói để đời của Thẩm Gia Thụ: Đằng sau mỗi người đàn ông thành công là một người cha ruột/ cha vợ (tốt).Đường Niên Niên là con gái út trong nhà và cô phải xuống nông thôn.Để mọi người không dám bắt nạt mình, gặp ai cô cũng liền nói: “Cha tôi là một xưởng trưởng.”Sau đó cô trốn dưới chăn và lén lau nước mắt mỗi ngày.Đúng là cha cô là xưởng trưởng thật, nhưng đó là cha dượng.Ông ta vì con gái ruột của mình mà đưa cô xuống nông thôn để thay thế.Thẩm Gia Thụ muốn cha của Đường Niên Niên là cha vợ của mình.Đường Niên Niên lại cảm thấy rằng khi Thẩm Gia Thụ nhìn cô thì trong mắt anh có ánh sáng lấp lánh.Vì vậy, bọn họ đã quyết định kết hôn với nhau.Gỡ mìn: nam chính là phú tam đại, chỉ biết ăn chứ không thể chịu khổ, xuyên qua còn một lòng muốn ăn cơm mềm dựa dẫm vào vợ.Một câu tóm tắt: Hãy xem quá trình phấn đấu từ phú tam đại trở thành phú nhất đại như thế nào!Ý nghĩa: Gặm lão không có tương lai, sớm muộn gì cũng phải dựa vào chính mình.
Xem thêm
Thu gọn

Danh sách chương

W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...