Thông tin truyện

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Tôi Không Phải Thiên Thần!

Hôm nay là ngày đầu tiên cô phải tồn tại một mình trên cõi đời! Mười hai năm trước, người đàn ông đáng lẽ được cô gọi là cha đã bỏ rơi mẹ con cô và đi theo người phụ nữ khác trong lúc mẹ cô ốm nặng. Nực cười làm sao khi có lần cô hỏi ông ta có yêu mẹ không, ông ta đã cười và nói rằng: “Cha đương nhiên yêu mẹ, và cũng rất yêu con!” Tình yêu của ông ta dành cho mẹ con cô là thế đấy! Yêu nhiều quá…đến nỗi mẹ con cô không nhận nổi nữa, phải chuyển sang người khác. Không lâu sau khi ông ta đi, mẹ cô cũng qua đời. Mà mẹ cô lại là con một, không anh em thân thích, cô lại không dám tìm ông bà ngoại vì hồi đó, khi mẹ lấy ông ta đã không có sự đồng ý của họ. Có lẽ cô đã trở thành ăn xin đầu đường xó chợ và có khi còn chết đói nếu không gặp được cha nuôi. Ông là người giang hồ-thủ lĩnh của một băng đảng xã hội đen, có thể không hằn là người tốt nhưng đối với cô lại vô cùng thương yêu. Vợ con của ông đã bị người ta giết để trả thù ông, vì thế nên khi thấy cô bơ vơ thất thiểu ngồi bên vỉa hè, ông đã nhận cô làm con nuôi và đưa vè chăm sóc. Mười hai năm bên ông, cô được sống như một cô công chúa; có đầy đủ mọi thứ, được đến trường, được học đàn, học hát, học múa, học vẽ…Trên hết, mọi người ai cũng yêu quý cô. Ngoài cha nuôi ra còn có các anh em kết nghĩa của ông-được cô gọi là chú và những người trong hội của ông…họ coi cô như người trong nhà. Cha nuôi không cho cô học võ vì không muốn cô tham gia đánh lộn nhưng mấy chú vẫn lén lút dạy cô “một chút” gọi là để phòng thân. Cô cũng rất biết điều, ngoài những trường hợp bắt buộc thì hầu như cô không sử dụng đến nó, vì thế nên rất ít người biết chuyện và vẫn thường xem cô là cô bé yếu đuối. Nhưng cho đến ngày hôm nay, cô không thể tiếp tục núp dưới cài bóng ấy nữa! Một băng đảng khác đối nghịch với cha nuôi đã thuê người sát hại ông và ông đã không qua khỏi sau khi trúng hai viên đạn vào tim. Mối thù giết cha này cô nhất định sẽ báo! Kẻ hại cha cũng là kẻ thù của cô! Trong thời gian tìm kiếm tung tích kẻ đó, cô đã có một quyết định khác: trả lại cho người đàn ông sinh ra cô những gì ông ta đã làm với mẹ con cô. Và vì thế mà giờ đây cô đang có mặt trước cổng nhà ông ta với bộ cánh quê mùa và lí do đến xin việc. Muốn đạt được mục đích, trước hết cô cần biết thông tin của ông ta hiên nay, chỉ có thế này cô mới có thể đường đường chính chính ở trong nhà ông ta mà điều tra. “Đính đong…đính đong…” một hồi chuông vang lên, sau vài phút chờ đợi cũng có người ra mở cửa. Cô làm thành bộ dáng rụt rè, hồi hộp theo sau người vừa mở cửa. Chỉ là một người giúp việc thôi mà chị ta có thể nhìn người khác bằng con mắt khinh thường như thế, không biết chủ nhân sẽ thế nào đây? Khoé môi cô nhếch lên nụ cười mỉa mai trong khi cúi đầu theo chị ta vào nhà. Ngôi nhà…à không, là biệt thự mới đúng! Biệt thự này rất lớn, ngoài sân bày rất nhiều cây cảnh, hòn non bộ; trong nhà lại trang trí toàn đồ quý giá, đắt tiền. Những năm qua ông ta đã kiếm không biết bao nhiêu tiền thế mà một lần tìm kiếm con gái cũng không có. Người sinh ra cô “thật là có trách nhiệm”! -Bà chủ! Cô Lê Na đã đến!_Chị ta cúi đầu thông báo với người phụ nữ ngồi trên sofa rồi lui xuống. Người này khoác trên mình bộ đầm hàng hiệu trị giá cũng lên tới vài triệu nhưng không những không làm mình đẹp lên mà còn làm xấu cả thứ mình mặc; trên mặt phủ một lớp phấn dày, tô son môi đỏ chót, mái tóc xoăn tít…Cô không biết dùng từ gì để miêu tả bà ta nữa. Ông ta bỏ rơi mẹ con cô để đi theo người như thế này sao? Ngoài tiền ra thì bà ta còn có gì nữa chứ! -Con chào bà!_Sau một hồi đánh giá, cô lễ phép lên tiếng. -Cô ngồi đi!_Bà ta chỉ vào ghế đối diện rồi làm động tác thanh nhã đưa chén trà lên miệng nhấm nháp, sau khi cô ngồi xuống mới tiếp tục_Cô muốn xin làm gia sư trong gia đình tôi? -Dạ vâng!_Cô đáp lại bằng thái độ vô cùng lễ phép. -Nếu cô có thể làm cho thằng con tôi chăm chỉ học hành thì cô có thể ở lại. Chuyện tiền lương không thành vấn đề (Cô cần mấy đồng tiền bẩn thỉu của gia đình bà ta sao?!) cô cũng không cần phải có bắng cấp gì cả vì nó rất thông minh, chỉ có điều không chịu học thôi! (Một thằng con phá gia tri tử. Xem ra ông ta thật có phúc!) -Con sẽ cố gắng ạ! -Được rồi. Cô có một tuần thử việc. Bây giờ cô mang hành lý lên phòng rồi ngày mai bắt đầu công việc._Bà ta phân phó mọi chuyện rồi gọi người giúp việc lúc nãy chỉ phòng cho cô. Để tiện cho việc dạy học, phòng của cô được sắp xếp đối diện với phòng của “thiếu gia” ngôi biệt thự này. Phòng cũng được coi là tốt; có giường, có tủ, có bàn, ghế, vật dụng hàng ngày, còn có cả nhà vệ sinh riêng nữa. Sau khi rửa qua chân tay mặt mũi, cô bắt đầu lôi đồ dùng của mình ra bỏ vào tủ. Đang gấp mấy cái áo thì một giọng nói kiêu ngạo từ cửa phòng vọng vào làm cô giậy mình: -Gia sư mới đây sao? Còn không được bằng người lần trước!_Tên đó đứng tựa lưng vào thành cửa lắc đầu ngao ngán. Rất nhanh sau đó, cô phục hồi lạu tinh thần và đưa mắt liếc qua một cái rồi tiếp tục việc đang làm dở. Em trai khác mẹ của cô cũng không tồi, có thể coi là một handsome. Nhưng rất tiếc lại là con của ông ta và người đàn bà đó, nghe qua cũng biết là tính tình chẳng ra gì. -Này! Tôi đang nói chuyện với cô đấy!_Không thấy cô đáp lại, cậu ta tức tối gắt lên. Nhưng cũng vô dụng thôi! Cô sợ sao? Cô vẫn coi cậu ta như không khí, không nhìn thấy, không nghe thấy gì hết, lẳng lặng sắp đồ._Cô được lắm! Dám coi tôi không ra gì. Chờ xem tôi xử lí cô thế nào!_Cậu ta buông lời đe doạ rồi bực tức trở về phòng. “Tôi sẽ chờ xem thằng nhóc như cậu sẽ làm gì tôi!” cô khẽ nhếch khoé miệng thích thú. Ông ta nuôi con cũng “khéo” nhỉ, độ nhẫn nhịn chỉ có thế thôi sao? Còn không bằng nổi người thấp cổ bé họng nhất trong băng đảng của cha nuôi cô. Tuy họ là dân xã hội đen nhưng luôn được cha nuôi dạy dỗ đàng hoàng, ngoài làm bảo kê cho các khu chợ, quán bar, vũ trường, nhà hàng…trong địa bàn của hội thì họ chẳng làm gì cả, đánh lộn cũng chỉ là bất đắc dĩ mới xảy ra. Buổi tối, cô ngồi ăn cơm cùng những người giúp việc và nghe được khá nhiều thông tin. Thì ra “em trai cô” cũng chỉ kém cô có một tuổi. Vậy là trước khi bỏ rơi mẹ con cô ông ta đã có người đàn bà khác từ rất lâu rồi. Thế mà cô còn tưởng rằng ít ra trước lúc bỏ rơi cô ông ta đã yêu thương cô cơ đấy. Trong khi cô không cha, không mẹ, không tình thương thì “em trai” lại có tất cả. Ông trời có phải quá bất công rồi không? Cướp đi mọi thứ của cô trao cho cậu ta, và có lẽ cậu ta cũng chẳng coi những thứ ấy ra gì cả. Gia đình giàu có khiến cậu ta trở nên coi thường người khác, thích phá phách, gây chuyện, bỏ bê học hành; số người đã từng làm gia sư cho cậu ta rất nhiều, chỉ trong năm nay thôi cũng đã hai mấy người rồi! Những người trước đây đều không trụ nổi quá ba ngày, và tương lai của cô cũng được những người giúp việc dự đoán như thế. Cô là ai chứ? Chờ rồi sẽ biết! Sau khi giúp mấy chị giúp việc rửa bát đĩa, cô trở lại phòng của mình, nằm dài trên giường mãi không có gì làm, cô lục tìm điện thoại trong balô rồi nhấn nút gọi cho một người. Chuông kêu vài tiếng liền có người bắt máy. -Baby nhớ anh à?_Giọng nói trầm ấm của người kia vang lên. -Ukm…có chút chút! -Chỉ chút chút thôi sao? Uổng công anh nhớ em sắp phái điên lên rồi._Anh nũng nịu qua điện thoại. -Thôi được rồi!...Anh bao nhiêu tuổi rồi còn như thế? Để người khác biết có phải mất mặt dân xã hội đen như anh không?_Cô vội vàng ngăn cản. -Anh chỉ như thế với mình em thôi mà! -Em cúp máy!_Lời vừa thốt ra khỏi miệng, người bên kia đã nhang chóng kêu lên. -Đừng…đừng! Anh đùa chút thôi mà, em thật chẳng có khiếu hài hước gì cả!_Anh thở dài một hơi rồi trở lại chất giọng ban đầu hỏi han_Chuyện của em thế nào rồi? Ở đó có ai bắt nạt em không? Có ngược đãi, hành hạ em không? -Mọi việc rất tốt. Không ai có gan bắt nạt em cả. Mà dù họ có bắt nạt em thì anh nghĩ em sẽ tha cho họ sao?! -Anh biết em giỏi rồi! Ai mà dám động vào em chứ? Đến anh thỉnh thoảng muốn ôm em một cái mà cũng bị bầm dập thân thể nữa là người khác. Vết thương em gây ra lần trước vẫn chưa khỏi đây này, em có muốn xem không? -Nếu anh muốn chúng nghiêm trọng hơn thì cứ để cho em xem đi! -Em thật đúng là không phải người!_Anh ngửa đầu than vãn. -Em không phải người? Vậy anh nói xem em là gì?_Cô chậm dãi mở miệng, ngữ khí rất bình thản, cứ như chuyện đang nói không liên quan đến cô vậy. Nhưng với người quen biết cô đã nhiều năm như anh thì đây đúng là một điềm báo không tốt. Mỗi lần cô bình thản như thế thì sau đó lại là một trận lôi đình. Anh vẫn muốn sống yên ổn mà! Vì thế giọng anh từ đầu dây bên kia đã biến đổi rất nhanh, tươi cười đầy nịnh nọt: -Tất nhiên em là thiên thần rồi! -Hình như từ đó không hợp với em cho lắm!_Cô nhếch môi cười châm trọc (hiển nhiên là người bên kia đầu dây không nhìn thấy rổi) sau đó chuyển chủ đề_Mọi người trong hội khoẻ cả chứ? -Rất khoẻ! Tất cả ai cũng nghe theo lời chú Kỳ (người được cha nuôi cô giao lại chức thủ lĩnh, giờ đây là người dẫn dắt bang hội) và gia sức truy tìm tung tích kẻ đã ám sát cha em. Em yên tâm đi, kẻ đó dù có chạy đến chân trời góc bể mọi người cũng lùng về cho bằng được._Anh đột nhiên trở nên rất quyết tâm, còn mang theo chút sát khí nữa. Nghe rất đáng sợ! -Cảm ơn mọi người!_Giọng cô thoáng buồn, rất nhanh sau đó liền trở lại vẻ lạnh nhạt vốn có._Thôi muộn rồi, em ngủ đây! Bye anh! -Ngủ ngoan nha baby! Anh yêu em!_Nhưng mà tiếc là câu sau chưa lọt vào tai thì cô đã cúp máy mất rồi. (Tội nghiệp anh quá!) Cô cầm điện thoại trên tay, nghĩ ngợi một chút rồi nói thầm: “Nhất định phải tìm ra kẻ ám sát cha! Tôi không phải thiên thần, vì thế sẽ không có chuyện bỏ qua đâu.”
Xem thêm
Thu gọn

Danh sách chương

W88

SAO WIN

NEW88

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...