Tự Bạch
Chương 7
Lê Hành lạnh lùng nhìn Lương Tiềm Xuyên đang đến gần, đợi người đến trước mặt mình, không biết nơi nào trong lòng hắn bùng lên một ngọn lửa vô danh, không để đối phương kịp nói lời nào, hắn liền đấm thẳng vào mặt gã. Lương Tiềm Xuyên đột nhiên không kịp chuẩn bị bị đau, trọng tâm không vững, lui lại vài bước liền ngã trở lại mặt đất. Bệnh viện vào đêm giao thừa lạnh lẽo, náo động lớn như vậy cũng không gây được sự chú ý nào.
Lương Tiềm Xuyên che mặt, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, vừa giãy dụa vừa nói một cách gay gắt:
"Cậu làm sao vậy! Đột nhiên lại đánh tôi?!"
Lê Hành nghiến răng nghiến lợi, không trải lời mà hỏi ngược lại: "Con mẹ nó, cậu đến đây làm cái quái gì?"
"Cậu nói rõ có được hay không? Không phải buổi tối cậu nhắn tin cho tôi tới đây sao? Tôi vừa nhìn địa chỉ là bệnh viện còn sợ hết hồn, nghĩ cậu xảy ra chuyện gì rồi."
Lê Hành sững người, sau đó xem lại điện thoại di động của mình, quả nhiên thấy có một tin nhắn gửi cho Lương Tiềm Xuyên, chỉ có địa chỉ bệnh viện và dòng chữ "Việc gấp mau đến", có lẽ là do trong lúc ngồi trên xe hắn ngơ ngơ ngác ngác mới gửi tin như vậy.
Thấy Lê Hành đã bình tĩnh hơn, Lương Tiềm Xuyên hỏi lại:
"A Hành, ai ở trong đó? Người thân của cậu ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
"Là Giản Thư, uống thuốc ngủ tự sát, đang được cấp cứu."
Lê Hành nghe thấy giọng nói của mình rất bình tĩnh, giống như vị bác sĩ vừa gọi báo tin cho hắn.
Lương Tiềm Xuyên khi nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người, cứng ngắc nửa ngày cũng không tìm ra được lời nào.
Sau khi im lặng không biết bao lâu, Lương Tiềm Xuyên mới lắp bắp nói: "Làm sao, sao lại như vậy? Cậu ấy không có khuynh hướng này..."
Lê Hành nhìn vẻ mặt hồ đồ và vô tội của Lương Tiềm Xuyên thì càng phẫn nộ, xông lên túm lấy cổ áo đè gã lên tường: "Đều là do cậu tra tấn cậu ấy, chính cậu còn không biết sao? Một người tra tấn cậu ấy còn chưa đã nghiền, cậu còn muốn kéo cả gia đình tra tấn cậu ấy! Cậu có biết cậu ấy vì cậu mà đã phẫu thuật cấy túi thụ thai, đến lúc bị cậu vứt bỏ thì bí mật phá thai không? Cậu có biết cậu ấy đang uống thuốc chống trầm cảm không? Cậu có biết cậu ấy đối với cậu có bao nhiêu tuyệt vọng không? Con mẹ nó, cái gì cậu cũng không biết thì dựa vào đâu mà chiếm lấy cậu ấy nhiều năm như vậy? Không dám chịu trách nhiệm thì tại sao khi đó lại trêu vào!"
Lương Tiềm Xuyên bị tiếng gào thét này làm cho váng đầu, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sức mạnh trước ngực dần dần được buông lỏng.
Lê Hành trầm giọng nói:
"Cậu đi đi, hôm nay là tôi cân nhắc không chu đáo nên mới gọi cậu tới đây. Sau này đừng để Giản Thư gặp lại cậu nữa."
"Cậu, cậu nói mang thai là có ý gì?"
Lê Hành không kiên nhẫn liếc nhìn Lương Tiềm Xuyên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng mở miệng giải thích:
"Lần đầu tiên cậu nói với cậu ấy trong nhà buộc cậu kết hôn thì cậu ấy đã nảy ra ý định này, lừa gạt cậu phẫu thuật cấy túi mang thai, sau khi hai người chia tay thì cậu ấy liền bỏ đứa nhỏ, tôi cũng là trùng hợp mới biết được."
"Chuyện, chuyện này, tôi không biết..."
"Cậu ấy muốn để cho cậu dễ dàng rời đi, đương nhiên phải giấu giếm. Hôm nay tôi nói cho cậu biết là vì muốn cậu vĩnh viễn nhớ kỹ mình đã nợ cậu ấy những gì. Sau này tôi sẽ chăm sóc Giản Thư, có tôi bên cạnh cậu ấy một ngày thì cậu tuyệt đối đừng nghĩ làm tổn thương cậu ấy lần nào nữa."
Sau khi Lê Hành nói câu này thì hoàn toàn coi Lương Tiềm Xuyên như không khí, gã không đi hắn cũng không đuổi nữa. Hắn nắm chặt điện thoại di động, ngón tay chọc vào màn hình một cách thô bạo, không giấu được cảm xúc của mình mà nhìn vào phòng phẫu thuật.
Lại hơn một giờ trôi qua, Giản Thư mới được đẩy ra ngoài. Lê Hành vội chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, mặc dù đã đeo mặt nạ dưỡng khí nhưng vẫn phải thở dốc, trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn không thể giải thích được, không dám nhìn lại lần thứ hai.
Bác sĩ đi ra nhìn thấy Lê Hành, sắc mặt càng khó coi hơn, sau khi khinh thường dặn dò các điều cần chú ý sau phẫu thuật thì ông liền chính nghĩa dạy bảo:
"...Người thân sao có thể vô trách nhiệm như vậy! Còn dám để người bị trầm cảm nặng ở nhà một mình, có biết người mắc chứng trầm cảm có khuynh hướng tự sát hay không... Chậc, bọn trẻ bây giờ thật sự không coi tính mạng của mình ra gì cả...Còn trẻ như vậy mà đã phải cắt một phần dạ dày, sau này phải chịu khổ..."
Lê Hành im lặng lắng nghe, không phản bác lại, như thể bản thân đương nhiên phải chịu những lời trách móc này.
Nếu người khác không thể chăm sóc tốt cho anh, vậy thì để hắn.
Lương Tiềm Xuyên đi theo phía sau vài bước, do dự, cuối cùng không một tiếng động bỏ đi giữa chừng.
Lương Tiềm Xuyên che mặt, cố gắng đứng dậy khỏi mặt đất, vừa giãy dụa vừa nói một cách gay gắt:
"Cậu làm sao vậy! Đột nhiên lại đánh tôi?!"
Lê Hành nghiến răng nghiến lợi, không trải lời mà hỏi ngược lại: "Con mẹ nó, cậu đến đây làm cái quái gì?"
"Cậu nói rõ có được hay không? Không phải buổi tối cậu nhắn tin cho tôi tới đây sao? Tôi vừa nhìn địa chỉ là bệnh viện còn sợ hết hồn, nghĩ cậu xảy ra chuyện gì rồi."
Lê Hành sững người, sau đó xem lại điện thoại di động của mình, quả nhiên thấy có một tin nhắn gửi cho Lương Tiềm Xuyên, chỉ có địa chỉ bệnh viện và dòng chữ "Việc gấp mau đến", có lẽ là do trong lúc ngồi trên xe hắn ngơ ngơ ngác ngác mới gửi tin như vậy.
Thấy Lê Hành đã bình tĩnh hơn, Lương Tiềm Xuyên hỏi lại:
"A Hành, ai ở trong đó? Người thân của cậu ư? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì..."
"Là Giản Thư, uống thuốc ngủ tự sát, đang được cấp cứu."
Lê Hành nghe thấy giọng nói của mình rất bình tĩnh, giống như vị bác sĩ vừa gọi báo tin cho hắn.
Lương Tiềm Xuyên khi nghe thấy lời này thì ngây ngẩn cả người, cứng ngắc nửa ngày cũng không tìm ra được lời nào.
Sau khi im lặng không biết bao lâu, Lương Tiềm Xuyên mới lắp bắp nói: "Làm sao, sao lại như vậy? Cậu ấy không có khuynh hướng này..."
Lê Hành nhìn vẻ mặt hồ đồ và vô tội của Lương Tiềm Xuyên thì càng phẫn nộ, xông lên túm lấy cổ áo đè gã lên tường: "Đều là do cậu tra tấn cậu ấy, chính cậu còn không biết sao? Một người tra tấn cậu ấy còn chưa đã nghiền, cậu còn muốn kéo cả gia đình tra tấn cậu ấy! Cậu có biết cậu ấy vì cậu mà đã phẫu thuật cấy túi thụ thai, đến lúc bị cậu vứt bỏ thì bí mật phá thai không? Cậu có biết cậu ấy đang uống thuốc chống trầm cảm không? Cậu có biết cậu ấy đối với cậu có bao nhiêu tuyệt vọng không? Con mẹ nó, cái gì cậu cũng không biết thì dựa vào đâu mà chiếm lấy cậu ấy nhiều năm như vậy? Không dám chịu trách nhiệm thì tại sao khi đó lại trêu vào!"
Lương Tiềm Xuyên bị tiếng gào thét này làm cho váng đầu, còn chưa kịp phản ứng đã cảm thấy sức mạnh trước ngực dần dần được buông lỏng.
Lê Hành trầm giọng nói:
"Cậu đi đi, hôm nay là tôi cân nhắc không chu đáo nên mới gọi cậu tới đây. Sau này đừng để Giản Thư gặp lại cậu nữa."
"Cậu, cậu nói mang thai là có ý gì?"
Lê Hành không kiên nhẫn liếc nhìn Lương Tiềm Xuyên, cuối cùng vẫn miễn cưỡng mở miệng giải thích:
"Lần đầu tiên cậu nói với cậu ấy trong nhà buộc cậu kết hôn thì cậu ấy đã nảy ra ý định này, lừa gạt cậu phẫu thuật cấy túi mang thai, sau khi hai người chia tay thì cậu ấy liền bỏ đứa nhỏ, tôi cũng là trùng hợp mới biết được."
"Chuyện, chuyện này, tôi không biết..."
"Cậu ấy muốn để cho cậu dễ dàng rời đi, đương nhiên phải giấu giếm. Hôm nay tôi nói cho cậu biết là vì muốn cậu vĩnh viễn nhớ kỹ mình đã nợ cậu ấy những gì. Sau này tôi sẽ chăm sóc Giản Thư, có tôi bên cạnh cậu ấy một ngày thì cậu tuyệt đối đừng nghĩ làm tổn thương cậu ấy lần nào nữa."
Sau khi Lê Hành nói câu này thì hoàn toàn coi Lương Tiềm Xuyên như không khí, gã không đi hắn cũng không đuổi nữa. Hắn nắm chặt điện thoại di động, ngón tay chọc vào màn hình một cách thô bạo, không giấu được cảm xúc của mình mà nhìn vào phòng phẫu thuật.
Lại hơn một giờ trôi qua, Giản Thư mới được đẩy ra ngoài. Lê Hành vội chạy đến, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh, mặc dù đã đeo mặt nạ dưỡng khí nhưng vẫn phải thở dốc, trong lòng hắn liền cảm thấy đau đớn không thể giải thích được, không dám nhìn lại lần thứ hai.
Bác sĩ đi ra nhìn thấy Lê Hành, sắc mặt càng khó coi hơn, sau khi khinh thường dặn dò các điều cần chú ý sau phẫu thuật thì ông liền chính nghĩa dạy bảo:
"...Người thân sao có thể vô trách nhiệm như vậy! Còn dám để người bị trầm cảm nặng ở nhà một mình, có biết người mắc chứng trầm cảm có khuynh hướng tự sát hay không... Chậc, bọn trẻ bây giờ thật sự không coi tính mạng của mình ra gì cả...Còn trẻ như vậy mà đã phải cắt một phần dạ dày, sau này phải chịu khổ..."
Lê Hành im lặng lắng nghe, không phản bác lại, như thể bản thân đương nhiên phải chịu những lời trách móc này.
Nếu người khác không thể chăm sóc tốt cho anh, vậy thì để hắn.
Lương Tiềm Xuyên đi theo phía sau vài bước, do dự, cuối cùng không một tiếng động bỏ đi giữa chừng.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương