Tự Bạch
Chương 80
Sau khi về nhà, Lê Hành chuyển chiếc bàn mà Giản Thư thường dùng vào phòng làm việc, đặt đối diện với bàn của hắn, để hắn có thể giám sát người nghiện công việc này bất cứ lúc nào, tất nhiên việc này còn rất tiện lợi cho cả hai mỗi ngày trong lúc công tác có thể tiến hành mắt qua mày lại, xem như chút tình thú nho nhỏ.
Sau lần bệnh này, Giản Thư nghe lời hơn rất nhiều. Nếu cảm thấy chuyện nào miễn cưỡng, hắn không muốn anh làm thì anh sẽ ngoan ngoãn để nó sang một bên. Tinh thần Giản Thư vẫn còn hơi uể oải, buổi sáng mới thức dậy, vẫn có thể làm việc bình thường một quãng thời gian, đến buổi chiều thì bắt đầu chóng mặt buồn ngủ, ngồi không yên, eo bắt đầu nặng nề ép tới khiến hai chân ngứa ngáy; đứa bé hơi động đậy cũng khiến anh thở dốc khó khăn, quanh người phát lạnh, ngay cả khi ở trong phòng có mở máy điều hòa, anh cũng phải mặc một chiếc áo len dày mới cảm thấy thoải mái.
Cứ như vậy, Lê Hành không cần phải lo lắng anh làm việc không biết phân biệt nặng nhẹ, chính bản thân Giản Thư rất cẩn thận, nếu thực sự đến lúc không còn đủ sức nữa anh sẽ lên giường nằm nghỉ.
Mấy ngày nay thời tiết xấu, bên ngoài không mưa, nắng không có, mỗi ngày chỉ lạnh buốt và u ám. Lê Hành sợ anh ra ngoài sẽ cảm lạnh, Giản Thư nhìn thời tiết cũng không có hứng thú đi ra ngoài, chớp mắt đã ở nhà bốn, năm ngày.
Buổi trưa, Lê Hành đi chuẩn bị cơm trưa, Giản Thư còn có việc phải làm, vẫn duy trì trạng thái không để ý đến chuyện khác, ngay cả người đối diện tắt máy tính ra khỏi thư phòng lúc nào cũng không hay. Đến khi Lê Hành làm cơm xong quay lại, Giản Thư đã xếp đống tài liệu sang một bên, ngả lưng vào lưng ghế, vừa xoa eo vừa xem điện thoại.
Nghe thấy Lê Hành bước vào, Giản Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt oan ức hỏi:
"Anh đi đâu vậy? Cũng không nói lời nào..."
"Chuẩn bị cho bữa trưa, nhà khoa học vĩ đại của anh sắp quên ăn quên ngủ luôn rồi này." Lê Hành đứng bên ghế hôn lên khuôn mặt đang ngẩng lên của bạn trai, thay Giản Thư cẩn thận xoa bóp lưng cho anh.
"Làm gì có." Giản Thư khẽ thở dài, nhưng giọng nói lại tràn đầy ấm áp, "Bây giờ em chỉ cần ăn trễ một chút là bảo bảo lại nháo, giống như em đang mang thai một vị tiểu tổ tông ấy."
"Đúng lúc, nó giúp anh giám sát em nghỉ ngơi thật tốt." Lê Hành âm thầm đau lòng, nhưng giọng nói lại không cho Giản Thư hay biết.
"Ừm... Nếu em bị trường học đuổi việc thì trách hai người." Giản Thư vuốt ve bụng mình, giao lưu với đứa trẻ đang không ngừng động đậy trong bụng mình.
"Làm sao có khả năng em bị đuổi việc? Em có chuyên môn vững vàng như vậy, sinh viên lại thích em - ngày hôm qua Phó Ninh còn giúp Đại Bạch hỏi anh em sinh xong có kịp khai giảng không kìa?"
"Đại Bạch?" Giản Thư phản ứng lại, sau đó mới hiểu Lê Hành đang nói đến thực tập sinh Bạch Sướng mà anh gặp lần trước, "Cậu ấy là sinh viên năm tư rồi mã vẫn quan tâm đến việc này?"
"Anh không biết, có lẽ trước khi tốt nghiệp muốn cảm thụ phong thái của giáo sư Giản nhà chúng ta trên bục giảng lần nữa ấy mà – Ôi chao anh cũng không nhịn được mà hoài nghi, Đại Bạch không phải là thích em đó chứ?"
"Đồ điên..." Giản Thư dở khóc dở cười vỗ tay Lê Hành.
"Có quá nhiều người thích em, anh biết." Lê Hành cúi xuống ôm Giản Thư từ phía sau, nghiêm túc nói, "Cho nên anh thường lo lắng một ngày nào đó em sẽ rời đi."
Đi bên cạnh người khác, ít nhất cũng có thể đứng nhìn từ xa, nhưng nếu rời khỏi thế giới này thì đi tới đâu mới có thể tìm được cơ hội gặp lại? Lê Hành tự hỏi ở trong lòng. ngôn tình hài
"Sẽ không, em chỉ thích anh thôi." Giản Thư có chút ngại ngùng, nói xong mặt mày cũng nóng hết cả lên.
Lê Hành bật cười, ôm Giản Thư cọ cọ, muốn đưa anh đi ăn. Giản Thư ngồi yên, ấn vào bụng và nói:
"Không được, lúc nãy động đậy nhiều quá, giờ em không đứng dậy được..."
Lê Hành sững sờ một lúc, sau đó hắn nhìn lại Giản Thư, mới nhận ra sắc mặt anh tái mét. Thiệt thòi cho anh còn có thể dùng ngữ khí như lúc tán gẫu nói với hắn "em không đứng dậy được".
"Có phải rất khó chịu không? Không thì lên giường nằm một lúc, chờ lát nữa lại ăn?"
Giản Thư lắc đầu, dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
"Em đói..."
"Vậy anh mang thức ăn đến, hôm nay chúng ta ăn ở đây."
Nghe thấy Giản Thư khẽ ừ một tiếng, Lê Hành vội vã bước ra khỏi phòng làm việc, khi quay lại thì mang theo một tấm chăn. Giản Thư mở mắt nhìn, mỉm cười:
"Chúng ta đi picnic hả?"
"Anh sợ em lạnh, đắp kín mới không sợ."
Lê Hành vừa nói vừa quấn chặt từ thắt lưng của Giản Thư đi xuống bằng tấm chăn. Giản Thư không nói gì, nhưng trong lòng ấm áp đến mềm nhũn, anh chống tay hơi di chuyển thân thể, ngồi thẳng dậy, nhận lấy bát đũa từ tay Lê Hành.
"Ngày mốt là lễ kỷ niệm thành lập trường. Chúng ta đi chứ?" Giản Thư hỏi.
"Anh sẽ ghé một lát, thân thể em không chịu được."
"Em muốn đi với anh..."
"Trường học có đại hội, có lễ mừng, buổi tối còn có liên hoan họp lớp. Anh sợ em mệt mỏi."
"Liên hoan họp lớp em không đi được, lễ mừng không phải vào buổi chiều sao? Chuẩn bị xong lại đi ăn bữa cơm, sẽ không sao đâu."
Thấy Lê Hành do dự không nói, Giản Thư nói thêm:
"Em chỉ muốn... công khai cho mọi người biết chuyện của chúng ta. Lễ kỷ niệm của trường sắp đến rồi, mọi người đều liên lạc với nhau, chỉ có em là như bốc hơi mất, cho nên hình như có người đi hỏi Lương Tiềm Xuyên... "
"Cậu ta nói em biết?"
"Đúng vậy, hỏi em trả lời họ như thế nào."
Lửa giận đã nguội từ lâu của Lê Hành dường như lại có xu hướng bốc lên, không hiểu sao hắn lại muốn đánh Lương Tiềm Xuyên một trận. Hắn tức giận một hồi, trên mu bàn tay đột nhiên có cảm giác mát mẻ, lúc này mới nhận ra Giản Thư đã nắm tay hắn từ lúc nào.
"Không có chuyện gì khác, em chỉ nghĩ... Chuyện của em, chỉ muốn liên quan đến anh. Bọn họ lại hỏi người ngoài, em không thích..."
Bây giờ Lê Hành mới hiểu ý của Giản Thư.
Chỉ khi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người ta mới nôn nóng muốn phô bày sự hạnh phúc này cho người khác xem, Giản Thư từ trước đến nay là một người không thích công khai, vậy mà bây giờ lại kích động muối lôi kéo bạn trai của mình để thể hiện tình cảm, là dáng dấp mà Lê Hành chưa bao giờ nhìn thấy.
Vừa đáng yêu vừa hân hoan, khiến người ta không thể nào từ chối.
"Vậy anh cũng không dự buổi liên hoan, buổi chiều đưa em về trường học, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lê Hành sảng khoái đáp ứng.
"Được đó, vậy anh ăn mặc đẹp một chút." Giản Thư cười nói.
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ không làm cho em khó xử."
Sau lần bệnh này, Giản Thư nghe lời hơn rất nhiều. Nếu cảm thấy chuyện nào miễn cưỡng, hắn không muốn anh làm thì anh sẽ ngoan ngoãn để nó sang một bên. Tinh thần Giản Thư vẫn còn hơi uể oải, buổi sáng mới thức dậy, vẫn có thể làm việc bình thường một quãng thời gian, đến buổi chiều thì bắt đầu chóng mặt buồn ngủ, ngồi không yên, eo bắt đầu nặng nề ép tới khiến hai chân ngứa ngáy; đứa bé hơi động đậy cũng khiến anh thở dốc khó khăn, quanh người phát lạnh, ngay cả khi ở trong phòng có mở máy điều hòa, anh cũng phải mặc một chiếc áo len dày mới cảm thấy thoải mái.
Cứ như vậy, Lê Hành không cần phải lo lắng anh làm việc không biết phân biệt nặng nhẹ, chính bản thân Giản Thư rất cẩn thận, nếu thực sự đến lúc không còn đủ sức nữa anh sẽ lên giường nằm nghỉ.
Mấy ngày nay thời tiết xấu, bên ngoài không mưa, nắng không có, mỗi ngày chỉ lạnh buốt và u ám. Lê Hành sợ anh ra ngoài sẽ cảm lạnh, Giản Thư nhìn thời tiết cũng không có hứng thú đi ra ngoài, chớp mắt đã ở nhà bốn, năm ngày.
Buổi trưa, Lê Hành đi chuẩn bị cơm trưa, Giản Thư còn có việc phải làm, vẫn duy trì trạng thái không để ý đến chuyện khác, ngay cả người đối diện tắt máy tính ra khỏi thư phòng lúc nào cũng không hay. Đến khi Lê Hành làm cơm xong quay lại, Giản Thư đã xếp đống tài liệu sang một bên, ngả lưng vào lưng ghế, vừa xoa eo vừa xem điện thoại.
Nghe thấy Lê Hành bước vào, Giản Thư ngẩng đầu lên, ánh mắt oan ức hỏi:
"Anh đi đâu vậy? Cũng không nói lời nào..."
"Chuẩn bị cho bữa trưa, nhà khoa học vĩ đại của anh sắp quên ăn quên ngủ luôn rồi này." Lê Hành đứng bên ghế hôn lên khuôn mặt đang ngẩng lên của bạn trai, thay Giản Thư cẩn thận xoa bóp lưng cho anh.
"Làm gì có." Giản Thư khẽ thở dài, nhưng giọng nói lại tràn đầy ấm áp, "Bây giờ em chỉ cần ăn trễ một chút là bảo bảo lại nháo, giống như em đang mang thai một vị tiểu tổ tông ấy."
"Đúng lúc, nó giúp anh giám sát em nghỉ ngơi thật tốt." Lê Hành âm thầm đau lòng, nhưng giọng nói lại không cho Giản Thư hay biết.
"Ừm... Nếu em bị trường học đuổi việc thì trách hai người." Giản Thư vuốt ve bụng mình, giao lưu với đứa trẻ đang không ngừng động đậy trong bụng mình.
"Làm sao có khả năng em bị đuổi việc? Em có chuyên môn vững vàng như vậy, sinh viên lại thích em - ngày hôm qua Phó Ninh còn giúp Đại Bạch hỏi anh em sinh xong có kịp khai giảng không kìa?"
"Đại Bạch?" Giản Thư phản ứng lại, sau đó mới hiểu Lê Hành đang nói đến thực tập sinh Bạch Sướng mà anh gặp lần trước, "Cậu ấy là sinh viên năm tư rồi mã vẫn quan tâm đến việc này?"
"Anh không biết, có lẽ trước khi tốt nghiệp muốn cảm thụ phong thái của giáo sư Giản nhà chúng ta trên bục giảng lần nữa ấy mà – Ôi chao anh cũng không nhịn được mà hoài nghi, Đại Bạch không phải là thích em đó chứ?"
"Đồ điên..." Giản Thư dở khóc dở cười vỗ tay Lê Hành.
"Có quá nhiều người thích em, anh biết." Lê Hành cúi xuống ôm Giản Thư từ phía sau, nghiêm túc nói, "Cho nên anh thường lo lắng một ngày nào đó em sẽ rời đi."
Đi bên cạnh người khác, ít nhất cũng có thể đứng nhìn từ xa, nhưng nếu rời khỏi thế giới này thì đi tới đâu mới có thể tìm được cơ hội gặp lại? Lê Hành tự hỏi ở trong lòng. ngôn tình hài
"Sẽ không, em chỉ thích anh thôi." Giản Thư có chút ngại ngùng, nói xong mặt mày cũng nóng hết cả lên.
Lê Hành bật cười, ôm Giản Thư cọ cọ, muốn đưa anh đi ăn. Giản Thư ngồi yên, ấn vào bụng và nói:
"Không được, lúc nãy động đậy nhiều quá, giờ em không đứng dậy được..."
Lê Hành sững sờ một lúc, sau đó hắn nhìn lại Giản Thư, mới nhận ra sắc mặt anh tái mét. Thiệt thòi cho anh còn có thể dùng ngữ khí như lúc tán gẫu nói với hắn "em không đứng dậy được".
"Có phải rất khó chịu không? Không thì lên giường nằm một lúc, chờ lát nữa lại ăn?"
Giản Thư lắc đầu, dựa lưng vào ghế và nhắm mắt lại.
"Em đói..."
"Vậy anh mang thức ăn đến, hôm nay chúng ta ăn ở đây."
Nghe thấy Giản Thư khẽ ừ một tiếng, Lê Hành vội vã bước ra khỏi phòng làm việc, khi quay lại thì mang theo một tấm chăn. Giản Thư mở mắt nhìn, mỉm cười:
"Chúng ta đi picnic hả?"
"Anh sợ em lạnh, đắp kín mới không sợ."
Lê Hành vừa nói vừa quấn chặt từ thắt lưng của Giản Thư đi xuống bằng tấm chăn. Giản Thư không nói gì, nhưng trong lòng ấm áp đến mềm nhũn, anh chống tay hơi di chuyển thân thể, ngồi thẳng dậy, nhận lấy bát đũa từ tay Lê Hành.
"Ngày mốt là lễ kỷ niệm thành lập trường. Chúng ta đi chứ?" Giản Thư hỏi.
"Anh sẽ ghé một lát, thân thể em không chịu được."
"Em muốn đi với anh..."
"Trường học có đại hội, có lễ mừng, buổi tối còn có liên hoan họp lớp. Anh sợ em mệt mỏi."
"Liên hoan họp lớp em không đi được, lễ mừng không phải vào buổi chiều sao? Chuẩn bị xong lại đi ăn bữa cơm, sẽ không sao đâu."
Thấy Lê Hành do dự không nói, Giản Thư nói thêm:
"Em chỉ muốn... công khai cho mọi người biết chuyện của chúng ta. Lễ kỷ niệm của trường sắp đến rồi, mọi người đều liên lạc với nhau, chỉ có em là như bốc hơi mất, cho nên hình như có người đi hỏi Lương Tiềm Xuyên... "
"Cậu ta nói em biết?"
"Đúng vậy, hỏi em trả lời họ như thế nào."
Lửa giận đã nguội từ lâu của Lê Hành dường như lại có xu hướng bốc lên, không hiểu sao hắn lại muốn đánh Lương Tiềm Xuyên một trận. Hắn tức giận một hồi, trên mu bàn tay đột nhiên có cảm giác mát mẻ, lúc này mới nhận ra Giản Thư đã nắm tay hắn từ lúc nào.
"Không có chuyện gì khác, em chỉ nghĩ... Chuyện của em, chỉ muốn liên quan đến anh. Bọn họ lại hỏi người ngoài, em không thích..."
Bây giờ Lê Hành mới hiểu ý của Giản Thư.
Chỉ khi cảm thấy vô cùng hạnh phúc, người ta mới nôn nóng muốn phô bày sự hạnh phúc này cho người khác xem, Giản Thư từ trước đến nay là một người không thích công khai, vậy mà bây giờ lại kích động muối lôi kéo bạn trai của mình để thể hiện tình cảm, là dáng dấp mà Lê Hành chưa bao giờ nhìn thấy.
Vừa đáng yêu vừa hân hoan, khiến người ta không thể nào từ chối.
"Vậy anh cũng không dự buổi liên hoan, buổi chiều đưa em về trường học, buổi tối chúng ta cùng nhau ăn cơm." Lê Hành sảng khoái đáp ứng.
"Được đó, vậy anh ăn mặc đẹp một chút." Giản Thư cười nói.
"Em yên tâm, anh nhất định sẽ không làm cho em khó xử."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương