Tú Cầu Bất Đường Hoàng
Chương 12: Nội Tình
"Tang gia vì sao không bệnh lại giả bộ bệnh?" Một lời làm thức tỉnh mấy người ở đây.
"Cái gì? Cha không bệnh?" Nữ tử xinh đẹp kia vừa nghe, thân thể run rẩy. Bước nhanh đến mép giường Tang gia, tay hạ xuống giảnh lấy tay Tang gia từ ta, nắm thật chặc. Hai mắt sưng đỏ đầy nước mắt, đã phá vỡ gò má, vẻ mặt đỏ bừng, nói ra giọng nói run rẩy.
"Khụ khụ khụ khụ." Tang gia vẫn trước sau như một ho khan, chỉ có điều lần này ánh mắt của hắn lại trở nên sáng sủa hơn.
"Tiểu Dục, ngươi đừng nói nữa. Ta biết ngươi là vì tốt cho chúng ta, nhưng thật sự...." Thân thể cha nuôi cũng run rẩy, tuy là hắn thà tin tưởng y thuật của bản thân không tồi, Tang gia thật sự không bệnh. Thế nhưng tình cảnh lúc này, thật sự là không khỏi làm người khác suy nghĩ cuối cùng.
Tang gia không nói gì, chỉ rút tay ra một cái, ấn ấn vai nữ tử bên cạnh một chút.
Nữ tử càng thêm run rẩy, nắm thật chặt tay Tang gia, khan khan giọng: "Cha....Ngươi..."
Tang gia ánh mắt tỏ ý hiểu, nữ tử lập tức không nói gì nữa, nhưng lại gia tăng tiếng khóc.
Cha nuôi sững sờ nhìn tình cảnh này, nhưng ta lại thấy phía sau chuyện này có chút nội tình. Ta cũng không tiện lên tiếng, lùi đến phía sau cha nuôi.
Nữ tử khóc không lâu lắm, thì thôi lên tiếng. Tang gia dùng tay ra hiệu, nữ tử lập tức lĩnh hội, bi thương đi ra ngoài.
Không bao lâu, ta nghe được bên ngoài tất cả là tiếng khóc.
Có chút kinh ngạc, bất quá ta biết đây chỉ là dàn cảnh thôi, không biết là để cho ai xem.
Tang gia hướng cha nuôi thủ thế, cha nuôi hiển nhiên là mới vừa hoàn hồn, được ra hiệu liền bi thương khóc lớn để lọt ra ngoài.
Cha nuôi lôi kéo ống tay áo của ta, ta biết ý của hắn, cũng bi thương khóc lớn lên.
Tang gia làm bộ dạng yếu ớt, để chúng ta khóc càng lúc càng sâu. Một lát sau, nữ tử dẫn mấy cái nữ tử cùng mấy tên gia định lại đây, nói là nể tình các nàng chăm sóc Tang gia mấy chục năm dài, để cho các nàng gặp Tang gia một lần cuối, mấy tên gia đinh cùng mấy nữ tử khóc lớn một hồi, đấm ngực khóc lớn.
Ta làm bộ lau nước mắt, lén lút khinh thường đám người kia một chút, phát hiện có một nữ tử khóc rất là kích động thất sách.
Đáy lòng nở nụ cười, xem ra, xem ra nàng đúng là một người vô tội thôi.
"Cái gì? Cha không bệnh?" Nữ tử xinh đẹp kia vừa nghe, thân thể run rẩy. Bước nhanh đến mép giường Tang gia, tay hạ xuống giảnh lấy tay Tang gia từ ta, nắm thật chặc. Hai mắt sưng đỏ đầy nước mắt, đã phá vỡ gò má, vẻ mặt đỏ bừng, nói ra giọng nói run rẩy.
"Khụ khụ khụ khụ." Tang gia vẫn trước sau như một ho khan, chỉ có điều lần này ánh mắt của hắn lại trở nên sáng sủa hơn.
"Tiểu Dục, ngươi đừng nói nữa. Ta biết ngươi là vì tốt cho chúng ta, nhưng thật sự...." Thân thể cha nuôi cũng run rẩy, tuy là hắn thà tin tưởng y thuật của bản thân không tồi, Tang gia thật sự không bệnh. Thế nhưng tình cảnh lúc này, thật sự là không khỏi làm người khác suy nghĩ cuối cùng.
Tang gia không nói gì, chỉ rút tay ra một cái, ấn ấn vai nữ tử bên cạnh một chút.
Nữ tử càng thêm run rẩy, nắm thật chặt tay Tang gia, khan khan giọng: "Cha....Ngươi..."
Tang gia ánh mắt tỏ ý hiểu, nữ tử lập tức không nói gì nữa, nhưng lại gia tăng tiếng khóc.
Cha nuôi sững sờ nhìn tình cảnh này, nhưng ta lại thấy phía sau chuyện này có chút nội tình. Ta cũng không tiện lên tiếng, lùi đến phía sau cha nuôi.
Nữ tử khóc không lâu lắm, thì thôi lên tiếng. Tang gia dùng tay ra hiệu, nữ tử lập tức lĩnh hội, bi thương đi ra ngoài.
Không bao lâu, ta nghe được bên ngoài tất cả là tiếng khóc.
Có chút kinh ngạc, bất quá ta biết đây chỉ là dàn cảnh thôi, không biết là để cho ai xem.
Tang gia hướng cha nuôi thủ thế, cha nuôi hiển nhiên là mới vừa hoàn hồn, được ra hiệu liền bi thương khóc lớn để lọt ra ngoài.
Cha nuôi lôi kéo ống tay áo của ta, ta biết ý của hắn, cũng bi thương khóc lớn lên.
Tang gia làm bộ dạng yếu ớt, để chúng ta khóc càng lúc càng sâu. Một lát sau, nữ tử dẫn mấy cái nữ tử cùng mấy tên gia định lại đây, nói là nể tình các nàng chăm sóc Tang gia mấy chục năm dài, để cho các nàng gặp Tang gia một lần cuối, mấy tên gia đinh cùng mấy nữ tử khóc lớn một hồi, đấm ngực khóc lớn.
Ta làm bộ lau nước mắt, lén lút khinh thường đám người kia một chút, phát hiện có một nữ tử khóc rất là kích động thất sách.
Đáy lòng nở nụ cười, xem ra, xem ra nàng đúng là một người vô tội thôi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương