Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 16



Con rùa già này sống đã mấy trăm năm, sớm tu luyện thành yêu thú. Nó thèm khát máu thịt của Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn nhưng ngược lại, đối với hai người bọn họ mà nói, toàn thân nó cũng đều là báu vật.

Máu của nó là nơi tinh hoa tụ hội, chỉ cần phối thêm vài loại dược liệu ôn hòa, có thể luyện thành Khí Huyết Đan, giúp tu sĩ cường kiện thân thể, nâng cao thể chất.

Mai rùa lại là tài liệu luyện khí thượng hạng, đặc biệt thích hợp để rèn pháp khí phòng ngự, hiếm có vô cùng.

Thịt yêu thú vốn ẩn chứa linh khí hoặc trực tiếp ăn hoặc luyện thành đan dược, đều có công hiệu.

Chỉ là thân thể con rùa quá lớn, xử lý cũng vô cùng phiền toái.

Trần Khinh Dao lấy ra vài cái chum lớn, mỗi chum có thể chứa hai ba mươi cân máu, phải đổ đầy ba chum mới gom hết quy huyết.

Tiếp đó, nàng cùng Tiêu Tấn bắt tay xẻ thịt. Hai người phải dốc hết sức, từ nửa đêm làm mãi tới lúc trời hửng rốt cuộc cũng xử lý xong mấy trăm cân thịt yêu thú, tất cả đều thu vào túi trữ vật.

Cuối cùng, còn lại trước mặt bọn họ chính là cái mai rùa to chẳng khác gì một con thuyền nhỏ.

Trần Khinh Dao vẫy tay, thu luôn mai rùa vào túi, ngẩng đầu nhìn sắc trời đã sắp sáng, liền quay sang nói với Tiêu Tấn: “Nơi này hoang vu vắng vẻ, chi bằng chúng ta nghỉ lại một thời gian, vừa củng cố tu vi, ta cũng tiện tay luyện thêm mấy lò đan.”

Trận chiến vừa rồi, cả hai đều thu được lĩnh ngộ, cần kịp thời tiêu hóa.

Hai người rời bờ sông, tìm một chỗ yên tĩnh. Trần Khinh Dao khoanh chân, điều tức khôi phục linh lực.

Nàng hiện đã ngưng tụ được mười sáu luồng linh khí xoáy, ở vào giai đoạn viên mãn của Luyện Khí tầng bốn. Lúc này nàng hít vào thở ra đại lượng linh khí, đan điền lại ngưng tụ thêm luồng xoáy thứ mười bảy, thuận thế tiến thẳng vào Luyện Khí tầng năm.

Vận hành công pháp, dẫn linh khí vận chuyển qua vài chu thiên, chờ luồng xoáy mới ổn định, nàng mới mở mắt.

Thấy Tiêu Tấn còn đang nhập định, nàng không quấy rầy mà đi sang một bên bắt đầu luyện đan.

Trước tiên, nàng luyện Hồi Xuân Đan, dự trữ thêm vài viên để phòng bất trắc. Nếu gặp phải yêu thú hung hiểm như lão rùa ban nãy, cũng không sợ bị thương quá nặng.

Linh dược lấy từ núi Phù Phong còn dư hai cây chủ dược, cộng thêm phụ dược, đủ luyện hai lò.

Hồi Xuân Đan chính là loại đan dược đầu tiên nàng học lại cũng là thứ nàng luyện tập nhiều nhất trong truyền thừa. Lần này khai lò, quả nhiên thuận buồm xuôi gió, luyện chế vô cùng trôi chảy.

Lò thứ nhất ra được ba viên, trong đó có một viên thượng phẩm, hai viên trung phẩm.

Viên thượng phẩm tròn đầy, sắc xanh ngọc, nửa trong suốt, lấp lánh như bảo thạch, tinh mỹ tuyệt luân. So với trung phẩm, dược lực ẩn chứa bên trong mạnh mẽ hơn hẳn, cơ hồ muốn tràn ra ngoài.

Trần Khinh Dao nâng niu ngắm nghía một lúc, mới cẩn thận thu vào hộp gỗ. Nhìn hộp thì thô ráp, còn viên đan bên trong lại tròn trịa xinh đẹp, nàng không khỏi lẩm bẩm:

“Giống như phẩm cách đều bị kéo thấp xuống.”

Rồi nàng tiếp tục luyện lò thứ hai. Tuy lần này không ra thượng phẩm nhưng cũng được bốn viên trung phẩm, tính ra là có tiến bộ.

Sau đó nàng chuyển sang luyện Tụ Linh Đan, hai lò tổng cộng tám viên, đều đạt trung phẩm.

Luyện xong, nàng ngồi tĩnh tọa khôi phục linh lực, rồi lại nhập vào truyền thừa, luyện tập cách chế tạo Khí Huyết Đan.

Đến khi ý thức thoát ra, trời đã lại tối.

Ở cách đó không xa, Tiêu Tấn đang nhóm lửa, đưa lưng về phía nàng, dường như đang chế biến gì đó. Một mùi thơm lạ lùng lan tỏa trong không khí, khiến bụng nàng lập tức sôi lên.

Trần Khinh Dao đứng dậy bước tới, còn chưa kịp hỏi, Tiêu Tấn đã quay đầu lại, mỉm cười: “A Dao chờ thêm chút nữa, cơm chiều sắp xong rồi.”

Trước mặt hắn là một cái nồi đất đang sôi ùng ục, canh trắng ngà, nổi lềnh bềnh vài bông nấm, bên cạnh còn nướng mấy cái bánh màn thầu. Hương thơm nức mũi, khiến người ta nuốt nước bọt không thôi.

Trần Khinh Dao ngồi xổm xuống, hít một hơi thật sâu mùi thơm tỏa ra từ nồi canh, khen ngợi:

“Ngươi càng ngày càng giỏi nấu ăn.”

“Cũng nhờ nguyên liệu tốt thôi.” – Tiêu Tấn khiêm tốn cười.

Hai người liếc nhau, trong mắt đều ánh lên sự chờ mong, dán chặt ánh nhìn vào nồi canh đang sôi sùng sục.

Đợi món ăn chín, cả hai không kìm nổi mà nhanh tay múc canh, thổi cho nguội rồi uống một ngụm. Từng dòng linh khí ấm áp theo cổ họng chảy xuống, lan tỏa khắp cơ thể, cuối cùng hội tụ lại nơi đan điền.

“Ngon tuyệt.” – Trần Khinh Dao giơ ngón tay cái.

Nghĩ đến trong túi trữ vật còn mấy trăm cân thịt yêu thú, nàng càng cảm thấy chuyến này đúng là lợi lớn.

Ăn tối xong, nàng lại bắt tay vào luyện chế khí huyết đan.

Một lọ đầy máu rùa, dưới ngọn lửa tinh luyện, tạp chất không ngừng bị loại bỏ, dịch máu dần ngưng đặc, sắc đỏ càng thêm tươi thắm. Trần Khinh Dao vừa duy trì hỏa hầu, vừa thêm các loại phụ dược, cuối cùng luyện thành ba viên đan dược đỏ rực.

Không nghỉ ngơi, nàng tiếp tục luyện lò thứ hai, rồi lò thứ ba. Khi toàn bộ máu rùa đã dùng hết, nàng mới dừng lại.

Thu dọn dược lò và dụng cụ, nàng lấy hết số đan dược vừa luyện ra, bày trước mặt.

Ba chiếc hộp gỗ mộc mạc, một hộp chứa bảy viên Hồi Xuân Đan xanh biếc, một hộp đựng tám viên Tụ Linh Đan trắng ngà và hộp cuối cùng có mười viên Khí Huyết Đan đỏ trong suốt.

Đan dược càng nhìn càng đẹp, càng nhìn càng đáng quý, lại càng làm nổi bật sự thô kệch của hộp gỗ.

Trần Khinh Dao thầm nghĩ, đã đến lúc phải mua vài bình sứ nhỏ. Dù không thể xa xỉ như các đan sư dùng bình ngọc thì ít nhất cũng không thể để đan dược quý giá nằm trong mấy cái hộp gỗ thô lậu này nhìn chẳng có chút thể diện nào.

Hôm sau, hai người men theo dòng sông mà đi. Đi suốt ba canh giờ, trước mắt xuất hiện một thị trấn nhỏ ven sông, có bến tàu không lớn nhưng cũng sầm uất hơn Lục Lý trấn dưới núi Phượng Ngọa.

Trần Khinh Dao đi trước vào tiệm tạp hóa, hỏi mua bình sứ cỡ bàn tay. Ông chủ lắc đầu, nói chỉ có loại to hơn, không có loại nàng muốn.

Nàng lại thử vào hiệu thuốc nhưng nơi đó chỉ có hộp sứ nhỏ để đựng thuốc mỡ, vẫn không hợp.

Dạo một vòng khắp phố lớn ngõ nhỏ mà chưa có kết quả, cuối cùng ánh mắt nàng dừng lại ở một cửa hàng son phấn.

Trên đường, hai thiếu niên tuấn tú dắt một chiếc xe lừa, theo sau còn có một con khỉ nhỏ lông vàng óng, khiến các cô nương và phụ nhân qua lại đều hiếu kỳ nhìn ngó, có người còn che miệng cười trêu.

Tiêu Tấn vốn da mặt mỏng, càng nhìn càng khó chịu, khẽ ho khan rồi nói:

“A Dao, hay là chúng ta…”

Chưa kịp dứt lời, đã thấy Trần Khinh Dao ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước thẳng vào cửa hàng.

“……”

Tiêu Tấn đứng ngẩn ra một lúc như phải hạ quyết tâm lắm mới hít sâu một hơi, rồi mới theo nàng đi vào.

Trần Khinh Dao đã đứng trước quầy, hỏi thẳng:“Ở đây có bình sứ nhỏ cỡ bàn tay không?”

Tiểu nhị sửng sốt, cười gượng: “Khách quan, chỗ chúng tôi là tiệm son phấn mà…”

Một phụ nhân đang chọn phấn son nghe vậy thì cười trêu:

“Tiểu tử, đây là cửa hàng dành cho nữ nhân, làm gì có bình lọ chi. Ngươi chắc định mua son phấn tặng cô nương nào đó, ngượng ngùng không dám nói phải không?”

Một phụ nhân khác cũng phụ họa: “Ngại thì nói với thím đây, thím chọn giúp cho.”

Trần Khinh Dao chợt nhớ lại cảm giác khi còn ở Lê Hoa Câu, bị đám bà cô vây quanh chọc ghẹo.

Tiêu Tấn thì hồn vía lên mây, sợ hãi đứng tít ngoài cửa, chẳng dám lại gần.

Cũng may công lực của mấy phụ nhân này không bằng đám đại nương ở Lê Hoa Câu, Trần Khinh Dao vẫn dễ dàng ứng phó, liền cười nói:

“Ta chỉ muốn mua vài bình sứ nhỏ thôi. Nếu hai vị tỷ tỷ có thể giúp ta tìm được, tiểu đệ xin tặng mỗi người một hộp phấn mặt, được chứ?”

Hai phụ nhân nghe một tiểu thiếu niên gọi mình là tỷ tỷ, còn hứa tặng phấn, đều bật cười vui vẻ.

Vừa rồi có người còn nói tiệm này không có bình sứ, giờ lại quay sang bảo tiểu nhị:

“Đem mấy lọ dầu bôi tóc ra cho tiểu ca coi.”

“Vâng ạ!” Tiểu nhị lập tức lấy ra một lọ dầu hoa quế, đựng trong bình sứ trắng nhỏ, bụng tròn cổ thon, chỉ vừa cỡ bàn tay. Trên bình còn vẽ hình thiếu nữ chải đầu, bên cạnh có mấy chữ “Hoa Quế Du”.

Nếu không có hình vẽ và chữ thì quả thật hoàn toàn hợp yêu cầu. Nhưng nghĩ đến tìm mãi mới thấy được thứ này, Trần Khinh Dao cũng không kén chọn, liền nói:

“Ta lấy ba bình. Hai hộp phấn mặt mà hai vị tỷ tỷ vừa chọn, tính cả vào.”

Hai phụ nhân vội xua tay:“Ôi trời, tiểu tử, đừng thật sự mua cho chúng ta, chỉ đùa ngươi thôi mà.”

Trần Khinh Dao ý bảo tiểu nhị gói đồ, đưa đến trước mặt họ rồi mỉm cười: “Đã hứa rồi thì không thể thất hứa. Bao nhiêu tiền?”

“Dạ, một lọ Hoa Quế Du là 80 văn, một hộp phấn mặt 50 văn, ba lọ cộng với hai hộp phấn là 340 văn.” – Tiểu nhị nhanh nhảu đáp.

Trần Khinh Dao lấy ra một nén bạc nhỏ nặng chừng năm tiền, chờ tiểu nhị thối lại tiền đồng, rồi chắp tay: “Tiểu đệ còn có việc, xin cáo từ.”

Nhìn bóng nàng rời đi, một phụ nhân thở dài cảm thán:

“Tiểu tử này vừa tuấn tú, vừa nói năng ngọt ngào, lại hào phóng, không biết cô nương nhà nào có phúc lấy được.”

Người kia lại nói: “Ta thấy đồng bạn đi cùng hắn cũng khôi ngô đấy chứ.”

“Đúng là cũng được nhưng trông sắc mặt trắng bệch, thân thể yếu quá. Nếu chọn con rể, ta vẫn chọn tiểu tử lúc nãy.”

“Ừ, ta cũng nghĩ thế.”

Hai người vừa bàn vừa cười, lại được không công mỗi người một hộp phấn, càng vui vẻ ra mặt.

Trần Khinh Dao không biết rằng, trong mắt các bà cô nơi này, nàng mới là “con rể” lý tưởng, còn Tiêu Tấn thì bị gạt ra ngoài.

Giờ nàng cầm ba bình dầu hoa quế trong tay, ngẫm nghĩ nếu đổ bỏ thì phí phạm quá, nhưng chẳng lẽ phải dùng hết?

Sờ lên mái tóc mình, nàng cảm thấy vẫn đen mượt, chẳng cần bôi dầu. Thế là nàng quay sang nhìn Tiêu Tấn.

Tiêu Tấn lập tức rùng mình, vội vàng lùi ba bước, nụ cười trên mặt cứng ngắc:

“A Dao, ta không cần đâu!”

Trần Khinh Dao đành phải tiếc nuối mà quay sang nhìn con khỉ nhỏ.

“Chít chít chít!” Con khỉ toàn thân lông dựng đứng, vọt cái biến mất tăm.

Nàng còn đang định thở dài thì bất chợt ánh mắt dừng lại trên con lừa kéo xe, trong mắt lập tức sáng lên.

Con lừa: “???”

“Khôi Khôi?”

“Đúng rồi, chính là ngươi!” Trần Khinh Dao vui vẻ reo lên.

Ba bình dầu hoa quế, nếu để Tiêu Tấn hay con khỉ dùng thì cũng chẳng bao nhiêu, nhưng con lừa thì khác toàn thân đều là lông, cái đầu lại to thế kia, chắc chắn có thể dùng thoải mái!

Thế là một lát sau, trên đường xuất hiện một con lừa tỏa ra hương hoa quế thơm nức, y như vừa được ngâm qua dầu bóng, lắc lư kéo xe đi thong thả.

Trong xe, Trần Khinh Dao đã rửa sạch bình sứ, còn khắc thêm phù văn phong ấn dược lực, rồi bỏ đan dược vào.

Giờ phút này nàng lấy ra một lọ “Hoa Quế Du”, rót ra mùi hương thoang thoảng nhưng bên trong là Khí Huyết Đan, đưa cho Tiêu Tấn một viên, bản thân cũng nuốt một viên.

Dược lực lan tỏa, nuôi dưỡng ngũ tạng lục phủ, cường hóa tứ chi kinh mạch. Trần Khinh Dao rõ ràng cảm nhận cơ thể mình mạnh mẽ hơn, tràn đầy sức lực.

Nàng siết chặt nắm đấm, cười nói: “Ta cảm giác chỉ cần một quyền thôi, có khi đánh chết được cả Khôi Khôi.”

Khôi Khôi chính là con lừa kéo xe.

Ngoài lề !!

Con lừa: “Ta nghe thấy hết cả đấy ! Ngươi có biết tôn trọng không hả???”

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...