Trần Khinh Dao gom hết số vàng vào, túi trữ vật lập tức chật đi thấy rõ. Nàng thử lựa chọn, tính bỏ bớt vài món không cần thiết cho đỡ chật.
Nhưng nhìn bên này, lại thấy còn dùng được, nhìn sang bên kia, cũng cảm thấy cần. Cuối cùng, chẳng những không bớt được món nào, ngược lại còn phát hiện nhiều vật phẩm trong kho dự trữ không đủ, lần sau lên đường phải đi bổ sung thêm.
Nàng đành gác ý định, nghĩ thầm: “Vậy thì sau này phải luyện một cái túi trữ vật lớn hơn, hoặc cao cấp hơn thì làm thẳng nhẫn trữ vật cho rồi.”
Trong tay nàng vẫn còn viên thiên tinh thạch lấy từ núi Phù Phong, kích cỡ không nhỏ nhưng thứ đó vốn để luyện chế bảo thuyền, không thể động đến. Việc này chỉ có thể đợi lên đến Tu Chân giới mới tính.
Ở biên thành nghỉ lại nửa tháng, đấu giá hội cũng đã kết thúc, đến lúc phải rời đi. Tần Hữu Phong có việc khác,nên đi trước. Chu Cẩm Khôn cũng từ biệt trước một ngày.
Hai người dọn dẹp xong, lại lên đường, đánh xe lừa ra khỏi biên thành, tiến vào đất Sở quốc, tiếp tục đi về hướng đông.
Đi được nửa ngày, khi qua một thung lũng bỗng ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Trần Khinh Dao cau mày, vén màn xe nhìn ra ngoài. Mùi máu đậm đặc thế này, tuyệt đối không phải một hai người chết mà thành, giống như nơi này vừa trải qua một trận tàn sát.
Quả nhiên, cách đó không xa, mấy cỗ xe ngựa bị phá nát nằm lăn lóc, mười mấy thi thể ngổn ngang trên đất. Nam có, nữ có, già có, trẻ có, tất cả đều bị người ta cắt mạch máu, máu chảy cạn kiệt mà chết.
Hai người lập tức xuống xe lừa, đi tới kiểm tra.
“A Dao, những người này không biết võ công.” Tiêu Tấn nhận định.
Trần Khinh Dao gật đầu. Nhìn trang phục, họ hẳn chỉ là dân thường có chút của cải.
Nàng nhíu mày: “Người nào mà lại điên cuồng đến vậy, ra tay với cả dân lành không chút phòng bị?”
Vết máu còn mới, hung thủ rời đi chưa lâu. Hai người quyết định đi tiếp lên phía trước dò xét.
Xe lừa tạm để lại chỗ cũ, cả hai tăng tốc đuổi theo.
Đi được bảy tám dặm, lại gặp thêm mấy thi thể. Cách giết y hệt, xác còn nóng, trong đó có cả một đứa bé.
Trần Khinh Dao thấy vậy, lửa giận bốc lên, cắn môi, tăng tốc lao đi.
Chẳng mấy chốc, một bóng người hiện trong tầm mắt. Kẻ đó mặc hắc y, vai vác khoan kiếm, trên thân kiếm vẫn còn dính máu, vừa đi vừa huýt sáo điệu bộ lấc cấc.
Nghe tiếng động phía sau, hắn quay đầu lại, nhìn thấy hai người, liền nở nụ cười dữ tợn: “Thì ra là hai con sâu nhỏ!”
Giọng nói có phần quen tai, Trần Khinh Dao suy nghĩ một chút rồi nói: “Giống cái tên dị tộc ở buổi đấu giá hôm nọ.”
“Đúng là hắn.” Tiêu Tấn gật đầu.
Cả hai lập tức cảnh giác. Hôm đấu giá, trước bao nhiêu cao thủ mà hắn còn dám hung hăng như vậy, chứng tỏ cũng có chỗ dựa. Nghe đồn, kẻ này thành danh đã lâu, đứng trong hàng ngũ cao thủ nhất lưu, thực lực rất mạnh.
Nhưng cho dù kẻ địch có mạnh, Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn cũng không có ý lùi bước. Nàng hỏi: “Là ngươi giết những người kia? Vì sao?”
Hắc y nhân cười âm trầm: “Lão tử muốn giết thì giết, cần lý do sao? Vừa hay, giết xong bọn chúng vẫn chưa đã tay, hai đứa tới đúng lúc, ta lấy mạng các ngươi luôn!”
Dứt lời, hắn vung tay, khoan kiếm hóa thành một luồng hắc hồng ánh sáng lao thẳng về phía hai người.
Tiêu Tấn tiến lên nghênh địch, thương trong tay chặn đúng mũi kiếm. Một tiếng “choang” vang lên, thế công bị hóa giải nhưng kiếm khí vẫn mạnh mẽ, rạch lên da hắn đau rát như dao cắt.
Hắn vận lực cổ tay, mượn thế phản kích, khoan kiếm bị bật ngược lại, đâm thẳng về phía hắc y nhân.
Thấy chiêu đầu đã bị cản, hắc y nhân hơi bất ngờ, lập tức nhận ra trong tay Tiêu Tấn chắc chắn có bảo khí. Trong mắt hắn lóe lên tham lam: “Chỉ cần giết được thằng nhóc này, thanh thần binh kia sẽ là của ta!”
Hắn bật cười quái dị, cả người nhảy lên cao, từ trên chém xuống một kiếm như rắn độc mổ mồi, sát khí lạnh thấu xương.
Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn đồng thời ra tay. Thương đỡ mũi kiếm, còn chủy thủ thì rời tay bắn đi nhanh như chớp.
Hắc y nhân cố né nhưng vẫn bị lưỡi chủy thủ cắt rách da, máu tuôn ra làm ướt y phục.
Hắn vừa hận vừa giận. Ngoài thần binh trong tay đối thủ, rõ ràng hai kẻ trẻ tuổi này cũng có thật tài, không hề dễ đối phó. Nghĩ đến mình khổ luyện hơn nửa đời người mới có được thực lực hôm nay, còn chúng chỉ mới tuổi đôi mươi đã sánh ngang mình, hắn càng thêm điên tiết, ghen ghét đến phát cuồng.
Trong cơn tức giận, kiếm chiêu dần loạn.
Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn liền nắm lấy thời cơ. Thương trong tay Tiêu Tấn tỏa tím lôi quang, còn chủy thủ của Trần Khinh Dao cuộn theo phong hỏa, hóa thành hai vệt sáng chém thẳng về phía hắc y nhân.
Hắn vội xoay người tránh né nhưng “phập phập” hai tiếng, chủy thủ cắt toạc yết hầu, thương đâm xuyên ngực, cả người bị đánh bay, ghim chặt lên thân cây.
Trong cổ họng chỉ còn vài tiếng khò khè, sau mấy hơi thở thì tắt thở.
Tiêu Tấn lo lắng nhìn nàng:
“A Dao, thế nào rồi?”
Trần Khinh Dao lắc đầu, hít sâu một hơi để ổn định lại hơi thở.
Người vừa rồi, là đối thủ mạnh nhất mà nàng và Tiêu Tấn từng gặp. Võ công của hắn đã đạt đến hàng nhất lưu đỉnh cao, nếu một chọi một, có lẽ bọn họ khó lòng thắng nổi. Nhưng hai người liên thủ thì vẫn còn nắm chắc đôi phần. Điều này có nghĩa là thực lực của hai người hiện tại đã vượt trên mặt bằng chung cao thủ nhất lưu, thậm chí có thể miễn cưỡng giao đấu với những kẻ đứng đầu giang hồ.
Trong võ lâm, tốc độ trưởng thành như vậy quả thật kinh người, xưa nay hiếm có. Nhưng nếu so với Tu Chân giới thì bọn họ vẫn chỉ mới ở bước khởi đầu, tu vi còn chưa qua Luyện Khí tầng sáu.
Hai người đem thi thể hắc y nhân giao cho nha môn gần nhất để lại một mảnh giấy giải thích rõ nguyên do vụ án, đồng thời nhờ quan phủ thu nhặt xác những người vô tội, đưa về quê an táng.
Trời lúc này đã về chiều, bọn họ trở lại xe lừa, tìm một khu rừng núi cách xa đường lớn để nghỉ qua đêm. Sáng hôm sau, lại tiếp tục lên đường.
Đi ngang đoạn đường hôm qua, mặt đường đã được người ta dọn dẹp sạch sẽ, rắc thêm lớp đất vàng, che khuất hết vết máu.
Bốn, năm ngày tiếp theo, hành trình đều thuận lợi. Trong thời gian đó, Trần Khinh Dao tu luyện, khí xoáy trong đan điền rốt cuộc đạt tới ba mươi hai cái, chỉ cần thêm một bước nữa là có thể tiến vào Luyện Khí tầng sáu.
Vì vậy, hai người dừng lại trong một hang núi, để nàng bế quan một ngày. Đến khi nàng thuận lợi đột phá, bọn họ mới tiếp tục lên đường.
Sở quốc đất hẹp dài, bọn họ chỉ đi thêm vài ngày nữa đã tiến sâu vào trung bộ.
Giữa trưa hôm ấy, ngang qua một con sông nhỏ, Trần Khinh Dao cho xe lừa dừng lại nghỉ. Chung quanh là đồng ruộng xanh vàng xen lẫn, hạt thóc mới trổ bông. Không phải mùa bận rộn, nên đồng trống vắng, chỉ có bên bờ sông ngồi một thiếu nữ.
Nàng lặng lẽ nhìn mặt nước, bóng dáng tịch liêu như tượng đá. Nghe tiếng động, nàng khẽ liếc nhìn hai người một cái rồi thu ánh mắt về, không nói lời nào.
Dung mạo nàng không quá diễm lệ nhưng làn da trắng ngần, sạch sẽ, khí chất hồn nhiên, khác hẳn một nông nữ bình thường. Nàng chỉ ngồi yên nhưng toàn thân lại phảng phất một tia quyết tuyệt.
Trần Khinh Dao thoáng ngạc nhiên, định hỏi Tiêu Tấn có thấy gì khác lạ không, thì thấy hắn đã xách thùng gỗ xuống sông múc nước, chẳng hề để tâm đến thiếu nữ kia, lo cho lừa uống rồi nhóm lửa nấu ăn.
Nhìn dáng vẻ tuấn mỹ của hắn khi chăm chỉ làm việc vặt, Trần Khinh Dao bỗng cảm thấy, dường như hắn còn “không ổn” hơn cả thiếu nữ bên bờ sông kia. Rõ ràng lúc mới quen, hắn vẫn là một công tử phong nhã, mà giờ lại làm việc vặt thành thạo chẳng khác gì nông phu. Nàng chợt nghĩ, chẳng lẽ có phần do nàng ảnh hưởng?
Hai người nghỉ ngơi nửa canh giờ, khi sắp rời đi, Trần Khinh Dao khẽ nhắc thiếu nữ: “Cô nương, bên sông nguy hiểm, sớm quay về đi.”
Thiếu nữ thoáng kinh ngạc, không ngờ nàng lại bắt chuyện. Trần Khinh Dao cười dịu dàng:“Gặp lại sau.”
Xe lừa chuẩn bị đi, bỗng nghe phía sau vang lên tiếng gọi. “Các ngươi…” Thiếu nữ mím môi, muốn nói lại thôi, rồi nghiêm túc thốt: “Các ngươi nên đổi đường khác, phía trước có nguy hiểm.”
Trần Khinh Dao ngạc nhiên. Nhìn về phía trước, chỉ thấy dãy núi nối tiếp, giữa núi có cửa quan, trông chẳng có gì bất thường. Huống chi nơi đây gần kinh thành Sở quốc, sao có sơn tặc nào dám chặn đường?
Nàng xuống xe đến gần hỏi: “Cô nương, có thể nói rõ hơn không?”
Thiếu nữ lùi sang một bên, cúi thấp đầu, giọng khẽ khàng: “Chỉ là… có nguy hiểm. Ta thấy được. Các ngươi nhất định sẽ gặp phải.”
Trần Khinh Dao rùng mình. Nghe ý tứ, chẳng lẽ nàng ta có năng lực dự đoán tương lai?
Nàng vốn định hỏi tiếp nhưng thấy thiếu nữ lẩn tránh, đành thôi, chỉ mỉm cười cảm tạ: “Đa tạ cô nương nhắc nhở, chúng ta cáo từ.”
Thiếu nữ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.
Trên xe, Tiêu Tấn hỏi: “A Dao, ngươi tin nàng không?”
“Bất luận thật hay giả, người ta có lòng tốt nhắc nhở, tin một lần cũng không sao.”
Xe đi xa một đoạn, Trần Khinh Dao vô thức quay lại bỗng kinh hãi thấy thiếu nữ cởi giày, đang bước xuống sông!
“Chờ đã!” Nàng vội vàng lao về, kịp kéo nàng lên khỏi dòng nước lạnh.
“Dù có chuyện gì cũng không đến mức tìm cái chết!”
Thiếu nữ ướt đẫm nước mắt nhưng ánh mắt lại bình tĩnh, chỉ nhẹ giọng nói: “Xin hãy coi như không nhìn thấy ta…”
“Ngươi sống sờ sờ đây, ta nào có thể làm ngơ!” Trần Khinh Dao tức giận. Nhưng nhìn nàng tuyệt vọng, biết rõ chẳng phải hời hợt, mà là thật sự không muốn sống.
Nàng dịu giọng: “Có ai bắt nạt ngươi? Nói ra, ta sẽ giúp ngươi dạy dỗ hắn. Nếu trong nhà có khó khăn cũng nói thử xem. Đừng nhìn ta nghèo nàn thế này, thật ra ta rất nhiều tiền đó.”
Thiếu nữ rơi nước mắt, mãi lâu mới mở miệng kể.
Tên nàng là Tô Ánh Tuyết. Mẹ ruột mất sớm khi sinh nàng, cha chẳng bao lâu đã rước mẹ kế về, sinh một con gái nhỏ hơn nàng mấy tháng. Từ bé, vì có năng lực thấy trước nguy hiểm, nàng bị coi là “sao chổi”, chịu đủ lạnh nhạt.
Nàng từng nghĩ, chỉ cần lớn lên, gả cho vị hôn phu đã định sẵn, cuộc đời sẽ đổi thay. Nhưng cuối cùng bị vu hãm là thông đồng với biểu ca, thanh danh hủy hoại, hôn ước bị từ bỏ. Cha nàng vì sĩ diện, đày nàng ra thôn trang.
Hôm nay, nghe tin vị hôn phu kia cầu hôn muội muội cùng cha khác mẹ, nàng mới hiểu ra tất cả chỉ là một âm mưu. Trong phút chốc, nàng tuyệt vọng thấy nhân thế vô vị, bèn sinh ý định tìm cái chết.
Nghe xong, Trần Khinh Dao nắm chặt tay, tức đến run người. Không trách nàng ta không chịu đựng nổi!
Nàng khẽ thở dài, rồi nói: “Ngươi vừa rồi đã cứu ta một lần, ta cũng có thể cứu ngươi một lần. Ngươi muốn ta giúp ngươi trả thù, hay muốn chính mình mạnh lên, sau này tự tay dạy dỗ lũ cặn bã kia?”
Tô Ánh Tuyết rưng rưng, ngỡ ngàng hỏi: “Ta… ta có thể sao?”
Ở trong phủ trước kia, nàng vốn đã bị mẹ kế quản thúc đến cả tiểu viện mình ở cũng không thể bước ra. Sau bị đưa đến nông trại, những người ở đó cũng trông chừng nàng chặt chẽ, hôm nay chẳng qua vì bà vú giữ cửa uống say nên nàng mới có thể lén chuồn ra.
Vừa rồi ngồi bên bờ sông, nàng nhớ lại cuộc đời ngắn ngủi của mình, dường như chẳng có chuyện gì đáng kể cũng chẳng có lấy một bản lĩnh nào ra hồn, chỉ là một “ngôi sao chổi” bị người ghét bỏ, vừa ngu dốt vừa vô năng. Nàng thật sự có thể phản kháng được sao?
Lúc này Tiêu Tấn đánh xe lừa chạy tới, Trần Khinh Dao vẫy tay bảo hắn lại gần, rồi nói: “Cái năng lực biết trước nguy hiểm của ngươi, vốn chẳng liên quan gì đến cái danh ‘sao chổi’ vớ vẩn kia. Trên người ngươi hẳn là có huyết mạch linh thú.”
Lông mày Tiêu Tấn hơi động. Hắn từng nghe A Dao nói qua, trong Tu chân giới không chỉ có nhân tu mà còn có yêu tu. Yêu tu lại chia thành linh thú và yêu thú. Trong đó, yêu thú tính tình hung ác, thường hay lấy người làm thức ăn; còn linh thú thì ôn hòa hơn nhiều, có con dựa vào nhân tu, làm tọa kỵ, chiến thú v.v.
Nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ tới, con người cũng có thể mang huyết mạch linh thú.
“Linh thú huyết mạch?” Tô Ánh Tuyết thì thào, khó hiểu hỏi: “Đó là gì vậy?”
Chuyện này kể ra thì dài, Trần Khinh Dao mất một hồi giải thích sơ lược về tình hình Phàm Nhân giới và Tu chân giới, rồi mới nói: “Ngươi hẳn là hậu duệ giữa linh thú Vân Mộng và loài người. Tuy huyết mạch đã loãng nhưng ta chắc chắn không sai.”
Vân Mộng thú toàn thân tuyết trắng, lông dài, bước chân như đi trên mây. Nó là loài linh thú cực kỳ mỹ lệ, lại còn có năng lực biết trước nguy hiểm nên rất được giới tu chân truy cầu. Đáng tiếc, loài này đúng như tên gọi như mây như mộng, cực kỳ khó gặp, bởi vậy càng thêm trân quý.
Điều đặc biệt là, Vân Mộng thú khi nhìn thấy một người nào đó, có thể “thấy” trước trong thời gian ngắn sau, người ấy sẽ gặp nguy hiểm gì.
Điểm này vừa khớp với lời cảnh báo của Tô Ánh Tuyết trước đó. Nhìn thêm làn da trắng mịn như ngọc, khác hẳn phàm nhân, Trần Khinh Dao càng chắc chắn phán đoán của mình.
Tô Ánh Tuyết thoáng ngơ ngác. Từ nhỏ đến lớn nàng đều bị người khinh ghét, coi thường. Vậy mà bỗng có người nói với nàng, năng lực ấy kỳ thực vô cùng trân quý… nàng khó lòng tin nổi đây là thật.
“Đúng rồi, ngươi nói trước đó chúng ta sẽ gặp nguy hiểm, cụ thể là gì?” – Trần Khinh Dao tò mò hỏi.
Lần này, Tô Ánh Tuyết không giấu giếm, đáp: “Khi các ngươi đi ngang giữa hai ngọn núi kia, sẽ có rất nhiều đá và bùn đất đổ xuống.”
Ngay khi ánh mắt nàng vừa nhìn thấy hai người, đã biết trước cảnh tượng ấy. Ban đầu nàng không định nói, sợ người ta không tin, lại còn mắng nàng là sao chổi. Hơn nữa, khi đó nàng vốn chẳng còn ý định sống, nên nào thèm để tâm đến người khác.
Nhưng trước lúc rời đi, bọn họ còn nhắc nàng chú ý an toàn, sớm về nhà. Vì thế nàng mới lưỡng lự.
Trần Khinh Dao nghe xong, nghĩ thầm giống như núi lở. Nếu thật sự gặp, chỉ e nàng và Tiêu Tấn khó mà thoát toàn.
Đang suy nghĩ, chợt nơi xa truyền đến tiếng vang như trời long đất nứt, mặt đất dưới chân rung chuyển.
Quả nhiên là sạt lở núi!
Người dân quanh đó hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, la hét hoảng sợ.
Thấy người khác, Tô Ánh Tuyết lập tức rụt người lại, định tránh đi. Nếu bị nhận ra, chắc chắn nàng sẽ bị bắt về nhốt lại.
Trần Khinh Dao liếc mắt rồi đột nhiên hỏi: “Ngươi có muốn đi theo chúng ta không? Chúng ta chuẩn bị đi Tu chân giới, phải vượt qua biển Vô Tận, chưa chắc có thể thành công, biết đâu còn bỏ mạng giữa biển rộng ”
“Ta nguyện ý.” Không đợi nàng nói hết, Tô Ánh Tuyết đã lập tức đáp.“Ta nguyện ý đi cùng các ngươi.”
Vốn dĩ nàng đã chẳng định sống nữa nhưng giờ đây, biết mình không phải vô giá trị, biết nhân sinh không hẳn sai lầm, thì cho dù cuối cùng vẫn mất mạng, nàng cũng cam tâm.
Trần Khinh Dao dừng một chút, bật cười: “Ngươi cũng không sợ chúng ta lừa ngươi đi bán sao?”
Ba người nhân lúc chưa ai phát hiện, nhanh chóng lên xe lừa rời đi.
Ra khỏi phạm vi nông trang, Trần Khinh Dao mới nhớ hỏi tên đối phương: “Ta là Trần Khinh Dao, hắn là Tiêu Tấn. Còn ngươi?”
“Ta tên Tô Ánh Tuyết.”
Cái tên này… nghe ra dáng nữ chính lắm. Trần Khinh Dao thầm nghĩ.
Bỗng nhiên nàng chợt tỉnh chẳng phải những gì Tô Ánh Tuyết trải qua chính là mấy đoạn nghịch cảnh mà nữ chính trong tiểu thuyết báo thù ngược tra thường gặp sao?
Chẳng lẽ họ đã đụng phải… nữ chính thật sự?!
Nàng quay ngoắt sang nhìn Tiêu Tấn, lại nhìn Tô Ánh Tuyết, rồi lại nhìn Tiêu Tấn… ra sức tìm dấu hiệu “định mệnh” giữa hai người.
Tiêu Tấn thấy thế bèn hỏi: “A Dao, sao vậy?”
Tô Ánh Tuyết thì có phần bất an, ngồi chung xe với hai người khác phái, nàng trở nên câu nệ, lén xoắn ngón tay.
Nhưng… chẳng phát hiện gì cả. Trần Khinh Dao nghĩ, chắc còn cần thêm thời gian “ươm mầm tình cảm”.
Nàng lắc đầu tỏ vẻ không sao rồi nói với Tô Ánh Tuyết: “À đúng rồi, ta vốn là nữ. Chỉ vì tiện lợi nên mới cải nam trang, ngươi đừng sợ.”
Tô Ánh Tuyết hơi ngạc nhiên, rồi vui mừng, khẽ nhích lại gần nàng, mừng rỡ nói:“Vâng, A Dao tỷ tỷ.”
Để an ủi nàng, suốt đường đi, Trần Khinh Dao luôn tìm chuyện trò chuyện cùng.
Thực ra, đưa Tô Ánh Tuyết theo cũng có tính toán riêng. Một phần để báo đáp nhưng phần quan trọng hơn chính là năng lực của nàng. Vô Tận hải vực nguy hiểm khôn lường, tuy có Tiêu Tấn làm “kim chỉ nam”, không sợ lạc đường nhưng hiểm cảnh vẫn nhiều. Có Tô Ánh Tuyết, xác suất tránh được nguy hiểm sẽ lớn hơn, cơ hội an toàn tới đích cũng cao hơn.
Trước có Tiêu Tấn, sau có con khỉ nhỏ, giờ lại thêm Tô Ánh Tuyết… Trần Khinh Dao cảm giác chuyến đi xa của mình bỗng nhiên trở nên xa hoa hơn hẳn.
Hai cô nương ríu rít trò chuyện, Tiêu Tấn thì ngồi một bên, môi mím thành một đường thẳng.
Có thêm một người đi cùng, rõ ràng A Dao đã bị phân tâm rồi…
Đêm đến, cả bọn nghỉ lại trong một ngôi miếu bỏ hoang ven đường. Xuống xe, Tô Ánh Tuyết đã gọi nàng là “A Dao tỷ tỷ”.
Trần Khinh Dao không hỏi tuổi, chỉ dựa vào dáng người mà sắp xếp vai vế: Tiêu Tấn cao hơn nên giới thiệu là biểu huynh, còn Tô Ánh Tuyết thấp hơn thì tự nhiên thành muội muội. Hai người kia cũng không ý kiến.
Dặn con khỉ nhỏ đừng chạy quá xa ban đêm, Trần Khinh Dao quay đầu lại, thấy bên đống lửa, Tiêu Tấn và Tô Ánh Tuyết đang nướng bánh bột. Hồn bát quái trong nàng lại nổi dậy.
Nhưng nhìn một hồi, hai người chẳng hề nói chuyện, ánh mắt còn chẳng giao nhau. Tô Ánh Tuyết thì có vẻ tò mò mới mẻ, còn Tiêu Tấn coi đối phương như không khí.
Trần Khinh Dao cào mặt, nghĩ nghĩ hình như phát triển thế này không ổn lắm, chẳng lẽ đây là kiểu “tình chậm nhiệt”?
Nàng đành bỏ qua, bước lại gần đống lửa. Vừa ngồi xuống, Tiêu Tấn đã đưa cái bánh nướng chín cho nàng, cười nói: “A Dao, cho ngươi.”
Cùng lúc đó, Tô Ánh Tuyết cũng nói: “A Dao tỷ tỷ, cái này cho ngươi ăn.”
Trần Khinh Dao nhìn hai cái bánh đồng thời đưa đến trước mặt, im lặng chớp mắt, rồi đều nhận lấy.
Chỉ là bánh thôi mà, ăn hết được!
Ăn được một lát, muốn uống nước, vừa nhích người thì hai cái chén lại đồng thời đưa ra trước mặt.
Trần Khinh Dao: “……”