Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 27



Con cua kia quả thật vô cùng lớn, giơ hai cái càng khổng lồ, từ mép lan can bò lên boong tàu, nửa người dựng thẳng, vung càng múa vuốt, dáng vẻ kiêu ngạo chẳng khác nào xứng đáng với danh xưng “hoành hành bá đạo”.

Trần Khinh Dao liếc nhìn phần bụng nó thấy là yếm nhọn thì hơi thất vọng: “Là cua đực, không có gạch cua.”

Tiêu Tấn vốn đang căng người chuẩn bị chiến đấu, nghe vậy thì không nhịn được bật cười.

Tần Hữu Phong càng khoái trá: “Cua đực cũng có vị riêng, để ta bắt lấy cho tiểu hữu nếm thử!”

Dứt lời, thân ảnh ông chợt lóe, nhảy vút lên trời, thoáng chốc đã đứng ngay trước con cua. Thân thể xoay chuyển linh hoạt trên không, né được càng cua chém tới, tay khẽ xoay trường kiếm, một nhát thẳng tắp đâm xuống. Kiếm khí rít gió, mũi kiếm chính xác cắm giữa hai mắt con cua, thân kiếm ngập hẳn vào trong.

Đại cua giãy giụa mấy cái rồi nhanh chóng lịm xuống, mới vừa còn hùng hổ, thoắt cái đã mặc người chém giết.

“Tiền bối thật lợi hại!” – Trần Khinh Dao phấn khích vỗ tay.

Tô Ánh Tuyết thấy nàng vỗ tay thì cũng ríu rít làm theo.

Tần Hữu Phong khoanh tay đứng, gió biển lồng lộng thổi tung mái tóc và vạt áo, thoạt nhìn cứ như cao nhân tiêu sái muốn cưỡi gió mà đi. Ông mỉm cười điềm đạm: “Không dám, quá khen rồi.”

Thực ra, lần đầu ra tay trước mặt Juniors* để giữ khí thế trưởng bối, ông đã dùng đến tám phần công lực. Cũng may con cua “hợp tác”, chỉ một kiếm là xong, bằng không còn phải bồi thêm chiêu nữa thì lại kém phần oai phong.

Con cua to đến mức một nồi không thể chưng hết, cả nhóm hợp sức mới chia nó thành tám mảnh, riêng một càng thôi đã cao ngang người Trần Khinh Dao.

Trưa hôm ấy, bữa cơm của họ chính là thịt cua. Ai nấy đều ăn no, chỉ có Tô Ánh Tuyết yếu hơn, hấp thụ không nổi nhiều linh lực trong thịt nên chỉ dám ăn ít.

Những ngày sau, hải trình nhìn chung thuận lợi. Hai ngày tiếp theo, họ lại gặp một trận bão tố, so với lần trước thì còn dữ dội hơn, may mắn vẫn bình an vượt qua.

Trần Khinh Dao nhận ra, càng đi xa, sinh vật trên biển càng khác lạ. Mới đầu chỉ toàn cá bình thường, kể cả con cua khổng lồ kia thì hình dáng vẫn là cua. Nhưng dần dần xuất hiện những loài kỳ quái, Phàm Nhân Giới tuyệt không có.

Vì từng học qua sách nhập môn như Toàn Thư Linh Thực, Toàn Thư Linh Thú nhưng ghi chép về hải thú lại quá ít nên phần lớn nàng chẳng nhận ra được chủng loại nào.

Trong phòng điều khiển, Tiêu Tấn cũng nói: “A Dao, vừa rồi ta thấy trên trời có một con chim lạ, lượn hồi lâu mới bay đi.”

Trần Khinh Dao gật đầu: “Có lẽ đây là dấu hiệu chúng ta đã tiến gần đến Tu Chân Giới.”

Nàng mơ hồ dự đoán, càng tiến sâu, bão tố sẽ càng dữ, hải thú sẽ càng mạnh. Chính những trở ngại này mới khiến từ xưa đến nay, không một phàm nhân nào vượt qua được Vô Tận Hải Vực.

Đúng lúc ấy, ngoài boong vang lên tiếng khỉ con kêu chít chít the thé.

Mọi người chạy ra thì thấy trên trời một bóng đen lớn đang lao xuống. Là một con chim khổng lồ, sải cánh dài ba bốn mét, lạ lùng ở chỗ nó có hai cái đầu! Nó đang chực bổ xuống, nhằm vào con khỉ nhỏ.

“Chính là con chim quái đó.” Tiêu Tấn hạ mũi thương chờ sẵn. Đến khi nó lao xuống sát, gió quét mạnh cả mặt, hắn mới bật người nghênh đón.

Đôi cánh quái điểu vỗ như bão, vuốt sắc bén va vào thương phát tóe tia lửa, một người một chim giằng co kịch liệt, bất phân thắng bại.

Trần Khinh Dao và Tần Hữu Phong chỉ đứng nhìn, vì họ biết Tiêu Tấn đủ sức ứng phó.

Quả nhiên, mười lăm phút sau, chim quái yếu thế, định bay thoát, nhưng liền bị hắn chớp cơ hội đâm thương xuyên cổ, ghim xuống boong tàu.

Khỉ con hả hê, chạy lại dẫm lên đầu chim kêu chí chóe, như muốn mắng: “Đáng đời dám ăn ta!”

Rồi lại lon ton về bên Trần Khinh Dao tìm an ủi, chẳng buồn ngó Tiêu Tấn lấy một cái.

“Được rồi, ngoan.” Trần Khinh Dao xoa đầu nó, nhìn xác chim: “Hình dáng cổ quái thật, móng vuốt sắc bén, có thể giữ lại để rèn khí.”

Còn phần thịt, tất nhiên thành lương thực dự trữ.

Đúng như nàng dự đoán, càng đi xa, bão tố càng dữ. Có lần thuyền bị hất lên rồi quật mạnh xuống, lắc lư dữ dội đến mức ai cũng phải trói chặt người vào vách để khỏi ngã.

Sau trận đó, Trần Khinh Dao kiểm tra thì phát hiện một khoang chứa nước ngọt bị nứt, may mà trong đó vốn không còn nhiều nước nên thiệt hại không lớn.

Nàng đứng trên boong nhìn mặt biển xa xăm, lòng nặng trĩu. Ngày cập bờ vẫn còn xa, trong khi thuyền đã bắt đầu hư hại. Liệu nó có thật sự đưa họ đến được Tu Chân Giới không?

Từng sống sót qua tận thế, nàng đã không còn tuyệt vọng vì bản thân nữa. Điều duy nhất khiến nàng lo sợ là đồng bạn bên cạnh, liệu có ai bị thương… thậm chí mất mạng?

“A Dao, sao thế?” – Tiêu Tấn đến cạnh, ân cần hỏi.

Nàng khẽ thở dài: “Ta đang nghĩ, có phải ta đã sai lầm. Các ngươi tin tưởng ta nhưng con thuyền gọi là bảo thuyền này… liệu có thật sự đưa được chúng ta đến Tu Chân Giới, thậm chí giữ nổi an toàn không?”

Tiêu Tấn nghe xong liền mỉm cười: “Chuyện này mà cũng khiến A Dao lo sao? Dù có không tới được, dù có bỏ mạng giữa bão tố, thì đã sao? Không có A Dao, ta vốn đã chết từ lâu.”

“Đúng vậy!” Tần Hữu Phong từ khoang bước ra, khoan thai nói:“Từ ngày ta bước chân vào giang hồ, đã coi nhẹ sống chết. Nếu sợ chết, ta đã chẳng lên thuyền.”

Tô Ánh Tuyết cũng khẽ nói: “Đi theo tỷ tỷ những ngày này, là khoảng thời gian vui vẻ nhất đời ta. Dù bây giờ có chết, cũng không hối tiếc.”

Nghe từng người chân thành bộc bạch, Trần Khinh Dao dở khóc dở cười. Cả đám này sao cứ như đồ đệ liều mạng, ai cũng không sợ chết, trái lại làm nàng trông nhút nhát nhất.

Rõ ràng nàng mới là người từng thực sự chết qua một lần!

“Được, vậy thì đi!” Nàng vỗ mạnh lan can, dứt khoát gạt bỏ tạp niệm.

“Đã như thế, mọi người hãy chuẩn bị. Ta có linh cảm, thử thách lớn hơn nữa sắp đến rồi.”

Mấy ngày sau, vào một đêm yên tĩnh, sắc mặt Tô Ánh Tuyết bỗng chốc trở nên tái nhợt.

Thấy vậy, Trần Khinh Dao vội hỏi: “Phía trước lại có gì đang chờ chúng ta sao?”

Tô Ánh Tuyết gật đầu: “Vẫn là gió lốc… nhưng lần này rất lớn.”

Trần Khinh Dao không hề tỏ ra hoảng loạn vì trong lòng nàng đã có chuẩn bị.

Trước đây, những lần Tô Ánh Tuyết dự đoán hải thú, họ có thể điều chỉnh hướng thuyền để né tránh, nhưng hễ là gió lốc, thì chưa từng một lần nào trốn thoát được.

Nếu tránh không được, vậy thì chỉ còn cách đối diện mà thôi.

Xuất phát từ an toàn, mọi người đều tập trung lại ở khoang thuyền chính.

Lần này cơn lốc dữ dội đến mức chưa từng có. Ngay đợt sóng đầu tiên, con thuyền suýt bị lật ngửa, bị hất văng lên giữa không trung rồi lại bị nện mạnh xuống, chấn động đến mức ngũ tạng lục phủ trong cơ thể như lệch khỏi vị trí. Sóng sau nối tiếp sóng trước, không hề cho ai kịp thở một hơi.

Giữa lúc đó, Tần Hữu Phong bỗng cau mày, trầm giọng cảnh báo: “Cẩn thận… có thứ gì đó đang bò lên đây.”

Trong tiếng gió rít gào như muôn vàn dã thú tru thét, có một bóng đen khổng lồ lặng lẽ bò lên boong tàu. Nó dường như biết rõ trong khoang có người, nên chậm rãi áp sát, để lại phía sau vệt nhớp nháp chất nhầy.

Trong khoang, mọi người nín thở, ánh mắt gắt gao dán vào cánh cửa.

Hai bên đều đã nhận ra sự tồn tại của đối phương nhưng trong thoáng chốc, cả người và quái vật đều án binh bất động.

Đúng lúc ấy, một cơn sóng lớn dập tới khiến Tô Ánh Tuyết ngã nhào, đầu đập mạnh vào vách khoang, phát ra tiếng rên khẽ.

Ầm!

Cửa khoang bất ngờ bị phá tung, một xúc tu khổng lồ dữ tợn lập tức quét tới, nhắm thẳng vào nàng!

“Đừng hòng!” Tiêu Tấn quát lớn, trường thương lóe lên tia sét tím, đâm thẳng ra.

Xúc tu đau đớn, rụt vội lại.

“Đừng mong chạy thoát!” Trần Khinh Dao động tác còn nhanh hơn, phóng chủy thủ sắc bén. Ánh thép lóe lên, một đoạn xúc tu bị chém rời, rơi xuống sàn vẫn còn ngo ngoe.

Hải thú gầm lên tiếng thét rợn người. Thừa lúc cửa bị phá toang, mọi người trông thấy rõ hình dạng nó.

Một cơ thể khổng lồ đen sì, chiếm nửa boong tàu. Trên cái đầu nhỏ bé chỉ có một con mắt và cái miệng rộng đầy răng nhọn. Phía dưới là vô số xúc tu, mặt ngoài nhớp nháp nhầy nhụa, phủ đầy mắt con và răng sắc.

Đến mức Trần Khinh Dao nổi hết da gà, thầm nghĩ Đứng cạnh thứ này, cho dù Khắc Lỗ Tô có bị gọi là đẹp trai, cũng chẳng cứu nổi!”

Không để nó kịp ra đòn tiếp theo, nàng quăng dây thừng ra cùng Tiêu Tấn đồng loạt xông lên.

“Ngươi xấu đến mức chỉ dám thừa dịp ban đêm đánh lén sao?” Vừa châm chọc, nàng vừa bấm pháp quyết, phóng ra một chùm lửa rực đỏ.

Hải thú tất nhiên không hiểu lời nhưng nỗi đau thì lại rõ ràng. Nó thét lên, mấy chục xúc tu quật xuống như lưới trời, từng chiếc dày bằng cả vòng eo người, mặt trên phủ đầy răng nhỏ. Chỉ cần vướng phải, nửa người cũng có thể bị xé toạc.

Trần Khinh Dao và Tiêu Tấn vận dụng hết sức né tránh, thỉnh thoảng phản công bằng hỏa phù hoặc lôi quang. Nhưng dưới mưa gió và sóng dữ, linh lực trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao. Chỉ cần sơ sẩy, họ sẽ bị quấn nát xương.

Đúng lúc ấy, một cơn sóng khổng lồ đập tới, nhấn chìm cả con thuyền trong màn nước bạc. Thuyền nghiêng hẳn sang một bên.

Hải thú lại càng hung bạo hơn, dường như thời tiết khắc nghiệt chẳng ảnh hưởng gì đến nó, trái lại càng khiến công kích thêm mãnh liệt.

Bị dồn đến góc, Trần Khinh Dao định phóng cả chồng phong phù trong tay ra để liều mạng.

Ngay khoảnh khắc đó

Một luồng kiếm quang sáng chói xé rách màn mưa.

Tần Hữu Phong xuất hiện giữa không trung, trường kiếm đâm thẳng vào con mắt duy nhất của hải thú!

Không kịp phản ứng, con quái khổng lồ rú lên thảm thiết. Chuôi kiếm xoay mạnh, đại não nó lập tức bị nghiền nát. Cơ thể to lớn đột ngột cứng lại, rồi đổ rầm xuống boong.

Chỉ trong vài nhịp thở, trận chiến kết thúc.

Ngay sau đó, ngọn sóng lớn cũng đập thẳng xuống, xối ướt cả người.

Trần Khinh Dao mệt lả, ngã ngửa ra boong, th* d*c từng hơi.

Nàng thầm nghĩ: Nếu không có Tần tiền bối, chỉ mình ta và Tiêu Tấn thì e phải trả giá bằng cả mấy cân thịt trên người mới đổi được mạng sống.”

Cũng chính nhờ sự phối hợp giữa một người thu hút hỏa lực, một người tung đòn chí mạng, mới có thể kết thúc trọn vẹn đến thế.

Dẫu vậy, nếu lại thêm một con nữa… chắc chắn họ không còn sức mà chống nổi.

Trời bỗng chuyển biến. Cơn lốc hung bạo phút trước còn gào thét, giờ bất ngờ tan biến. Biển lặng sóng, bầu trời thoáng đãng, sao đêm sáng lấp lánh.

Trần Khinh Dao nằm nhìn, trong lòng chỉ thấy vô lý: “Cái thời tiết của Vô Tận Hải Vực này còn thất thường hơn cả tính khí trẻ con.”

Tiêu Tấn bước đến, lo lắng hỏi: “A Dao, ngươi thấy thế nào?”

Nàng nhìn cánh tay áo hắn rách một đường, máu đỏ rỉ ra, khẽ nhíu mày: “Ngươi bị thương sao?”

Hắn cười lắc đầu: “Chỉ là vết xước nhỏ, không sao.”

Trần Khinh Dao tận mắt kiểm tra, thấy máu đỏ tươi không có dấu hiệu độc, mới yên tâm.

Sau khi chắc chắn mọi người đều bình an, nàng đi về phía xác hải thú.

Cơ thể khổng lồ đen kịt, xúc tu rải rác đầy boong, nhìn thôi cũng thấy buồn nôn. Thịt thì nhiều thật, nhưng nhớp nháp và đầy răng, nàng thật sự không nuốt nổi.

Thế nhưng bỏ đi thì tiếc nên đành dọn trống túi trữ vật còn lại, thu quái vật vào, để sau này tính tiếp. Sau trận chiến, thân thuyền lại thêm vài chỗ hư hại, nhưng lần này nàng không còn quá lo. Chỉ cần thuyền chưa chìm, thì họ vẫn sẽ đi tiếp.

Sáng hôm sau, khi vừa mở mắt, Trần Khinh Dao lập tức cảm giác được điều gì đó khác lạ.

Tiêu Tấn cũng có cùng cảm nhận.

“Là… linh khí trở nên dày đặc hơn.” – Nàng thì thầm.

Phàm Nhân Giới linh khí vốn loãng, từ lúc vào Vô Tận hải vực đến nay cũng không tăng. Nhưng giờ đây, rõ ràng bầu không khí trở nên đậm đặc linh lực hơn trước.

Giống như bọn họ vừa vượt qua một ranh giới vô hình, tiến vào một vùng đất khác biệt.

Hai người liếc nhau, trong mắt đều lóe lên cùng một đáp án.

Tu Chân Giới!

Bọn họ đã chính thức bước vào phạm vi Tu Chân Giới.

Từ đó về sau, càng đi về phía trước, linh khí trong trời đất càng thêm dồi dào, nồng độ cũng dần dần tăng lên. Kỳ lạ ở chỗ, từ hôm đó trở đi, bọn họ không còn gặp phải gió lốc nữa. Hải thú thì lại nhiều hơn trước nhưng có Tô Ánh Tuyết chỉ dẫn, cơ hồ đều có thể hóa hiểm thành an.

Đôi khi gặp phải loại có thể đối phó được, bọn họ cũng chủ động nghênh chiến, coi như rèn luyện thực chiến.

Đi thêm mấy ngày, cuối cùng bọn họ đã nhìn thấy đường nét của lục địa hiện ra trước mắt.

Từ lúc xuất phát đến nay, đã vượt hơn một tháng, trải qua không ít lần nguy hiểm, cuối cùng cũng sắp đặt chân lên bờ. Trên mặt bốn người đều hiện rõ sự vui sướng, khó có thể che giấu.

Bọn họ men theo ven biển đi thêm một đoạn, tìm được nơi có thể neo đậu, lập tức thu hồi bảo thuyền.

Trên bến tàu người đến kẻ đi tấp nập. Trần Khinh Dao đã quan sát từ trên thuyền: y phục, trang sức của những người nơi đây cũng không khác bọn họ bao nhiêu, ngôn ngữ thì vẫn thông hiểu, chỉ là có chút khác biệt về giọng điệu.

Trong lòng nàng hơi lo lắng chẳng lẽ bọn họ vượt biển lâu như vậy, rốt cuộc vẫn chưa thoát khỏi Phàm Nhân Giới sao?

Nhưng rất nhanh, âm thanh ồn ào quanh bến tàu đã phá tan nghi ngờ của nàng.

“Vị khách nhân nào cần thuê người dẫn đường không? Giá rẻ lắm!”

“Thu mua hải thú đây! Giá cao thu mua!”

“Phù chú chuẩn bị ra biển, lưới lớn phù, thủy tiễn phù… đủ loại đây!”

Giữa một đống tiếng rao bán, Trần Khinh Dao nhạy bén bắt được ba chữ “giá cao thu mua”, liền hỏi:“Hải thú thì các ngươi thu mua với giá bao nhiêu?”

Lập tức, những người khác đang bu quanh nghe vậy thì tản đi, chỉ còn một tiểu thương nhanh nhẹn ở lại. “Nhất giai hải thú thì mấy trăm đến mấy ngàn kim, nhị giai thì giá từ vạn kim trở lên. Nếu khách nhân muốn đổi linh châu, thì một trăm kim bằng một viên linh châu.”

Trần Khinh Dao âm thầm tính toán một viên linh châu tương đương trăm kim. Nhưng không rõ “một kim” ở đây tương đương bao nhiêu tiền vàng. Nàng không hỏi ngay, tránh lộ ra bọn họ là kẻ mới từ Phàm Nhân Giới tới, dễ bị lừa.

Chỉ cần vàng bạc có giá trị, nàng đã yên tâm. Nghĩ đến mấy hòm vàng trong túi trữ vật, nàng liền thấy vững bụng hơn nhiều.

Nàng để Tiêu Tấn lấy ra mấy đầu hải thú mà trước đó bọn họ săn được để tiểu thương định giá.

Người kia nhìn qua từng con rồi cười ha hả: “Khách nhân quả là đại thu hoạch! Đây là bông tuyết hải sư, nhất giai hải thú, giống đực thành niên, giá 350 kim. Đây là hắc lân giác xà, nhất giai hải thú… Tổng cộng lại là 1550 kim, khách nhân thấy sao?”

Trần Khinh Dao gật đầu, không mặc cả.

Tiểu thương mở túi trữ vật, lấy ra một cái hộp gấm, bên trong là vàng sáng lấp lánh, nhẹ nhàng như không, đưa đến cho nàng:“Mời khách nhân kiểm tra.”

Trần Khinh Dao nhận lấy, cân nhẩm trọng lượng, phát hiện cũng tương đương 1500 lượng vàng, như vậy một kim quả nhiên chính là một lượng vàng.

Nàng cũng chú ý thấy bên hông tiểu thương kia có túi trữ vật, trong lòng thầm cảm khái quả không hổ là Tu Chân Giới, ngay cả một tiểu thương nơi bến tàu cũng là tu sĩ. Chỉ có điều, tu vi hắn hẳn không cao, quanh thân không có mấy dao động linh lực.

Bỗng nàng nhớ đến con hải thú khổng lồ còn trong túi trữ vật, liền lấy ra ném xuống đất, hỏi:

“Cái này, ngươi có thu không?”

Ngay lập tức, con hải thú khổng lồ xuất hiện khiến cả bến tàu xôn xao.

“Ủa, chẳng phải là U Minh Thú sao?”

“Bọn họ thế mà dám vào gió lốc giới ư? Nhìn thân hình con này, chắc chắn gió lốc kinh khủng lắm!”

“U Minh Thú?” Trần Khinh Dao lặp lại.

Thấy nàng nghi hoặc, tiểu thương lập tức giải thích rằng trong Vô Tận Hải Vực có một khu vực đặc biệt gọi là gió lốc giới. Nơi đó linh khí loãng, khí hậu dị thường, gió lốc thường xuyên nổi lên. Trong những trận gió lốc lớn, tồn tại một loài hải thú kỳ dị , hành tung quỷ mị, giỏi đánh lén, được gọi là U Minh Thú.

U Minh Thú hình thù cực xấu nhưng thịt lại vô cùng tươi ngon. Vì cực khó săn bắt, thêm điều kiện gió lốc khắc nghiệt, hầu như không ai dám chủ động tiến vào. Cho nên, tuy chỉ là nhất giai hải thú nhưng giá trị còn cao hơn cả nhị giai, là thứ quý hiếm khó cầu.

Trần Khinh Dao nghe mà líu lưỡi con vật khiến nàng nổi cả da gà, có người lại dám ăn ư? Kẻ đầu tiên ăn nó, chắc chắn là kẻ dũng sĩ tuyệt thế.

Tiểu thương cười nịnh: “Nếu khách nhân muốn bán, ta ra giá một trăm linh châu, được chứ?”

Trần Khinh Dao gật đầu. Trước đó nàng còn định vứt nó xuống biển, giờ đổi được một trăm linh châu thì thật ngoài ý muốn.

Sau khi giao dịch xong, nàng lại hỏi: “Chúng ta từ gió lốc giới đi ra, không rõ thuyền đã trôi đến đâu. Xin cho biết thành trì lớn nhất ở gần đây là thành nào và đi đường nào thì đến được?”

Tiểu thương tâm trạng đang vui, liền nhiệt tình chỉ dẫn: “Thành lớn nhất gần đây tên là Hoàng Võ Thành, cách đây chừng ba trăm dặm. Các vị cứ men theo bờ biển đi về hướng bắc là tới.”

“Đa tạ.” Trần Khinh Dao chắp tay, rồi cùng mọi người rời bến.

Hóa ra bến tàu nằm cạnh một trấn nhỏ. Bọn họ vào trong trấn thấy người qua lại tấp nập, tiếng rao bán vang khắp nơi cũng không khác Phàm Nhân Giới là bao. Đại bộ phận vẫn là phàm nhân, chỉ thỉnh thoảng mới thấy một hai tu sĩ.

Đến giờ cơm, bọn họ tìm một quán ăn. Lúc gọi món mới phát hiện, nếu là thức ăn bình thường thì rất rẻ, tính bằng bạc. Nhưng nếu gọi món từ thịt yêu thú hay hải thú thì giá mỗi dĩa đều từ mười kim trở lên.

Trần Khinh Dao thầm cảm khái trong Tu Chân Giới này chữ “quý” quả nhiên là chân lý.

Nàng lại hỏi thăm tiểu nhị về thành trì lớn nhất quanh đây thì nhận được câu trả lời giống hệt lời tiểu thương, mới yên tâm cùng mọi người tiếp tục lên đường.

Trước mắt, mục tiêu của bọn họ đã rất rõ ràng phải tìm được thành lớn nhất gần đây, rồi từng bước dò hỏi, cho đến khi tìm được đại thành và môn phái nổi danh nhất Tu Chân Giới và thử xem có thể bái nhập làm đệ tử hay không.

Trong mắt Trần Khinh Dao, tu luyện và học hành vốn có điểm tương tự. Một người khổ tu như ở nhà tự học, tất nhiên không thể bằng có thầy giỏi chỉ dạy. Mà những môn phái nhỏ ở vùng hẻo lánh, cũng khó sánh bằng đại môn phái nơi trung tâm.

Đã vậy, sao không trực tiếp tìm đến nơi có điều kiện tốt nhất?

Nàng nhìn đồng đội bên cạnh, đều là những người xuất sắc, chắc chắn có thể thi đỗ “trường học” tốt nhất trong Tu Chân Giới!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...