Tu Chân Giới Yêu Cầu Nhân Tài Như Tôi

Chương 46



“Ai da, kia nữ oa đang làm gì vậy?” Trên đài cao có người phát hiện ra hành động của Trần Khinh Dao.

Vốn dĩ bọn họ đều đã nhìn ra, trong lò đan của nàng sắp thành hình chính là hai viên thượng phẩm đan. Tuy rằng đó chỉ là loại đơn giản nhất là Hồi Xuân Đan nhưng có thể luyện đến bước này đã là vô cùng khó, có vài đan sư, thậm chí đến khi đạt Hoàng giai mới có thể luyện ra được nhân giai thượng phẩm đan.

Nhưng ngay sau đó, nàng lại đem một đoàn dịch thể trong đó đánh nát. Thâm bích sắc linh dịch tan vỡ khiến người ta đồng loạt tiếc hận.

Phía Hạ Quân Trác thì đã sắp xuất đan, ánh mắt mọi người liền chuyển về phía Trần Khinh Dao. Họ thấy nàng không ngừng khống chế hỏa hầu, khi mạnh khi yếu, tinh chuẩn mài luyện từng chút tạp chất trong đan dược. Đoàn linh dịch kia ngày càng thuần khiết, như một dòng suối ngọc bích trong veo khiến lòng người sáng tỏ, rồi dần dần ngưng tụ lại, đan dược bắt đầu hình thành.

Cuối cùng, trong đáy lò luyện đan hiện ra một viên đan dược, thân thể viên mãn không chút tì vết, mặt ngoài trơn láng, vân văn lưu động như hô hấp, ẩn hiện phun nạp.

“Cái… Đây là cực phẩm đan?!” Một gia chủ thế gia không nhịn được kinh hô.

Trên đài cao, những nhân vật lớn khác tuy không thất thố như ông ta nhưng ánh mắt cũng đồng loạt kinh động.

Trong giới đan đạo có một câu nói Thượng phẩm đan, chỉ cần thời gian, ai cũng có thể luyện thành. Dù không có thiên phú, trải qua trường kỳ khổ luyện, cuối cùng vẫn có thể luyện ra thượng phẩm. Nhưng cực phẩm đan thì khác vì điều này vốn chỉ dựa vào thiên phú.

Người không có thiên phú, cho dù đạt đến Huyền giai đan sư, cũng không thể luyện ra nổi một viên cực phẩm đan nhân giai.

Hiện nay, luyện đan sư được công nhận số một tu chân giới chính là Đan phong phong chủ của Thiên Nguyên Tông. Năm đó ông ta ở Trúc Cơ trung kỳ đã thành Hoàng giai đan sư, Kim Đan hậu kỳ tiến vào hàng ngũ Huyền giai, có người dự đoán, một khi ông đột phá đến Hóa Thần, tất sẽ trở thành trong truyền thuyết Địa giai đan sư.

Chính Thiếu Dương chân nhân năm đó từng luyện ra cực phẩm đan khi còn ở nhân giai nhưng khi ấy tu vi ông đã là Trúc Cơ sơ kỳ.

Thế mà hôm nay, một đồ đệ Luyện Khí tầng tám của Hàn Sơn chân quân, lại luyện ra cực phẩm đan!

“Cực phẩm? Cực phẩm đan là gì vậy?” Dưới đài có vài đệ tử mới nhập môn chưa hiểu hỏi.

Có người thần sắc nghiêm túc giải thích: “Đó là loại đan dược vượt trên cả thượng phẩm! Viên mãn không chút tì vết, không có tạp chất, mặt ngoài hiện vân văn, tựa như sinh linh hô hấp. Trước giờ ta chỉ nghe kể lại, không ngờ đời này lại tận mắt được thấy!”

Lập tức, tiếng xôn xao bàn luận nổi lên:

“Trần sư thúc vậy mà luyện ra cực phẩm đan?”

“Ta đã nói sư thúc có thể làm được! Phi Vân Tông thì mãi là lão nhị thôi!”

Ngụy Trí Lan cũng chấn động, mở miệng: “Trần sư muội thiên phú quả thật vượt xa bọn ta.”

Âm thanh bàn tán truyền vào tai Hạ Quân Trác khiến động tác tay hắn thoáng khựng lại. Lò đan lập tức bị ảnh hưởng, vốn có hy vọng thành đan dược phẩm chất càng cao, rốt cuộc chỉ miễn cưỡng đạt đến thượng phẩm.

Đây vốn đã là thành tích không tệ nhưng so với cực phẩm thì lập tức ảm đạm thất sắc.

Hắn nắm chặt bình đan, ánh mắt nhìn về phía Trần Khinh Dao, trong lòng trống rỗng mờ mịt.

Lúc này, Trần Khinh Dao cũng vừa hoàn thành bước cuối cùng. Viên đan sắc ngọc bích trong suốt lơ lửng giữa không trung, vân văn bao bọc lấy đan hương, hoàn mỹ không tì vết.

Những tiếng bàn luận khi nãy nay đều lặng đi, chỉ còn ánh mắt ngưng tụ cả vào viên Hồi Xuân Đan bé nhỏ kia.

“Ha ha ha ha!” Trong khoảng lặng, Hàn Sơn chân quân bỗng cười lớn đắc ý: “Đồ nhi của ta quả nhiên giống ta, tương lai nhất định thiên hạ đệ nhất!”

Mọi người đồng loạt hoàn hồn, nhìn thấy bộ dạng vênh váo ấy của ông ta, chỉ cảm thấy ngứa răng.

Một vị trưởng lão ngoại tông lên tiếng: “Người này đan đạo thiên phú kinh người, sao không để nàng bái Thiếu Dương chân nhân làm sư?”

Ý tại lời nói rằng bái Hàn Sơn chân quân thì uổng phí.

Chưởng môn và các phong chủ nghe vậy chỉ cười không nói nhưng nụ cười kia mang theo mùi vị chua chát, chỉ họ mới hiểu.

Thiếu Dương chân nhân càng thêm đau lòng, hạt giống tốt như vậy, nếu khi trước tam sư đệ nhắc đến, ông lập tức tiên hạ thủ vi cường thì giờ đây đã không phải nhìn người khác đồ đệ mà đỏ mắt.

Hàn Sơn chân quân phe phẩy quạt, vẻ đắc ý bộc lộ rõ ràng: “Bái ta làm thầy thì có gì không tốt? Các ngươi đây là đang ghen ghét!”

Tỷ thí đến đây, kết quả đã rõ. Hạ Quân Trác tuy có thiên phú nhưng trước Trần Khinh Dao vẫn kém một bậc.

Cảnh tượng này khiến không ít nhân vật lớn trên khán đài xúc động, nhớ lại năm xưa bọn họ từng là những thiên kiêu được ngưỡng mộ nhưng rồi lại gặp Hàn Sơn chân quân xuất thế, ép cho cả một thế hệ phải cúi đầu. Hôm nay cảnh tượng tái hiện, khiến người ta thổn thức không thôi.

Nhưng vẫn còn kẻ chưa từ bỏ hy vọng. Một Nguyên Anh chân nhân của Thanh Phong Tông cười nói: “Ta nghe nói ngoài vị nữ oa kia, Hàn Sơn chân quân còn thu một đệ tử ký danh? Sao không gọi ra để chúng ta cùng xem?”

“Ơ?” Hàn Sơn chân quân sững người. Hắn nghĩ bụng đệ tử ký danh cái gì chứ, ta đã có một đồ nhi tốt thế này rồi!

Sau đó mới nhớ ra, hôm ấy vì nể mặt Trần Khinh Dao, hắn miễn cưỡng thu thêm một đứa. Thu xong liền quăng đó, chẳng buồn nhớ tới.

Nói gì thì nói, ngay cả thân truyền đệ tử như Trần Khinh Dao, hắn cũng chẳng mấy khi gặp. Đối với Hàn Sơn chân quân, thu đồ đệ nghĩa là thu về danh nghĩa, để người khác dạy dỗ hộ!

Đúng lúc này, Trần Khinh Dao mỉm cười nói: “Hồi bẩm tiền bối, Tiêu sư đệ mấy hôm trước xuống núi rèn luyện, mới vừa rồi truyền tin cho ta, hiện đã trở về, xin gọi hắn tiến đến.”

Nàng nhìn thấu, khi thấy nàng là khúc gỗ khó cắn, các tiền bối liền đổi mục tiêu sang Tiêu Tấn.

Chỉ là… bảo chính đồ đệ đi tìm Tiêu Tấn luận bàn, chẳng phải là vòng vo hại mình sao?

Chẳng bao lâu, Tiêu Tấn đã tới. Một thân lam bạch sắc nội môn phục, dung mạo tuấn mỹ, dáng vẻ cao ngọc như cây trúc. Hắn cung kính nói: “Đệ tử Tiêu Tấn, tham kiến sư tôn, chưởng môn, chư vị tiền bối.”

Mọi người mỉm cười gật đầu thấy hắn tuy chỉ có tu vi Luyện Khí tầng tám nhưng phong độ thực không tầm thường.

Nguyên Anh chân nhân của Thanh Phong Tông liếc nhìn, rồi nói: “Hàn Sơn chân quân, ta thấy đồ nhi ngươi sắc mặt tái nhợt, thân hình gầy yếu, e rằng thân thể có khuyết thiếu chăng?”

Vừa nghe vậy, Hàn Sơn chân quân liền không vui: “Ai nói có tật? Hắn dù gầy như gà con, cũng có thể đánh ngã đồ đệ của ngươi!”

Đệ tử của mình, chính mình chê thì được nhưng để kẻ khác nói thì là chuyện khác, phải cãi cho bằng được!

Đối phương không giận, trái lại mỉm cười: “Nếu vậy, tại hạ có một đồ đệ Luyện Khí tầng chín, tu vi hơn một chút, không bằng để nàng xuống đài, cùng cao đồ của ngươi luận bàn một phen?”

“Luận bàn thì luận bàn! Đồ đệ, lên!” Hàn Sơn chân quân phấn khích hô, thoạt nhìn hận không thể tự mình ra tay.

Một nữ tu trẻ phía sau ông ta lập tức tung người nhảy xuống, dừng lại trên lôi đài.

Tiêu Tấn chắp tay, nho nhã cười: “Xin sư tỷ chỉ giáo.”

Nữ tu ấy thần sắc băng lãnh, ít khi cười nói, một kiếm xuất ra, hàn khí bức người, quanh thân phảng phất băng sương thấu xương, lạnh lẽo khiến người run rẩy.

“Ơ? Nữ đệ tử Thanh Phong Tông kia là Băng linh căn?” Dưới đài có người cảm nhận được hàn khí, kinh ngạc hỏi.

“Nhất định đúng rồi, nếu không có thiên tài chi tư, làm sao sẽ gọi nàng lên sân khấu? Có điều mà……” Người nói chuyện kéo dài âm cuối, cùng những người bên cạnh liếc nhau, phát hiện sắc mặt mọi người đều giống nhau cổ quái.

Không phải người của Thanh Phong Tông có gì không đúng mà vấn đề lại nằm ngay trên người phía mình.

Trên đài, vị đệ tử ký danh của Hàn Sơn chân quân này, bọn họ tạm gọi một tiếng Tiêu sư thúc, vị Tiêu sư thúc này làm người điệu thấp, hành sự ôn hòa thong dong, mặc dù được Hàn Sơn chân quân coi trọng, một bước lên trời nhưng bởi có Trần sư thúc thân truyền đứng ở phía trước, nên vẫn không quá nổi bật, ngay cả lễ thu đồ đệ cũng không có phần hắn.

Nhưng không ai quên được, tại ngoại môn đại hội, vị Tiêu sư thúc này lúc nào cũng mỉm cười, nhưng khi đánh nhau thì điên cuồng đến mức nào!

Lần trước đại hội, tổng cộng có bốn người Luyện Khí đại viên mãn tham gia, hắn sống sờ sờ kéo xuống hai kẻ, còn hai kẻ kia thì không đụng độ với hắn, bằng không thắng bại cũng khó mà nói.

Đặc biệt là trận cuối cùng, vị kiếm tu Luyện Khí mười tầng kia, luận về thực lực, không kém gì đại viên mãn, thế mà bị hắn đánh thành đầu heo!

Khi đánh người thì khóe miệng mỉm cười, đánh xong thì đầy mặt áy náy, đối với người khác tàn nhẫn, đối với chính mình càng tàn nhẫn hơn…… Nói chung, sau đại bỉ, vị Tiêu sư thúc này vẫn như trước thong dong tươi cười, nhưng mọi người khi nhìn thấy chỉ cảm thấy rùng mình!

Có người nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, nhịn không được rùng mình một cái, lại nhìn lên nữ kiếm tu trên đài, lắc đầu nói:

“Thanh Phong Tông lần này thật chọn sai đối tượng rồi. Băng linh căn đích thực hiếm có, lại là kiếm tu, theo lý thuyết đồng giai vô địch. Nhưng vận xui, đụng phải Tiêu sư thúc. Ta thấy, bọn họ không bằng học theo Phi Vân Tông, dày mặt một chút, trực tiếp đưa một Trúc Cơ sơ kỳ lên, biết đâu còn có cơ hội thắng.”

“Người Thanh Phong Tông chẳng phải luôn tự nhận mình thanh cao sao? Nếu bọn họ có da mặt như Phi Vân Tông, đã chẳng phải vạn năm lão tam lạc rồi.”

Trong lúc nói, trên lôi đài đã giao thủ mấy chiêu. Kiếm tu kia chiêu thức nghiêm cẩn, thân pháp xuất sắc nhưng ngay từ đầu đã bị Tiêu Tấn áp chế.

Mặc cho nàng băng sương lạnh thấu xương, kiếm khí cắt người, đối thủ lại như không hề hay biết, băng nhận xẻ rách da, hàn khí làm đông máu, hắn cũng chẳng hề phòng thủ, chỉ không ngừng tiến công, tiến công, tựa như một mãnh thú khát máu!

Tuy tạm thời chưa phân thắng bại nhưng trên khán đài, các tu sĩ đại năng cao thâm đã nhìn ra kết quả.

Có người âm thầm thở dài một Hàn Sơn chân quân đã đủ, nay hắn lại thu thêm hai đệ tử cùng thế hệ mà áp đảo quần hùng, e rằng mấy trăm năm tới, địa vị đệ nhất tông môn của Thiên Nguyên Tông càng thêm không thể lay chuyển.

Cũng có người trong lòng cảm khái nữ kiếm tu của Thanh Phong Tông và Hàn Sơn chân quân đều là Băng linh căn nhưng xét sự tàn nhẫn khi ra tay, vẫn là nam tử kia giống sư phụ hơn, thậm chí có phần vượt qua. Quả nhiên, thầy thế nào thì trò thế ấy.

Mười lăm phút sau, kiếm tu của Thanh Phong Tông không ngoài dự liệu, bại.

Tiêu Tấn như cũ chắp tay, cười nói: “Sư tỷ đa tạ.”

Hắn vừa động, băng lăng máu đông trên người lập tức rơi rào rào xuống, khiến người xem phải nhăn mặt đau răng.

Hàn Sơn chân quân vui mừng vỗ tay: “Hảo!”

Tuy chỉ miễn cưỡng nhận nhưng đồ đệ tiện nghi này cũng không đến nỗi, không làm hắn mất mặt.

Những người khác kiến thức xong bản lĩnh hai đồ đệ của hắn, bất kể phục hay không phục, cũng chẳng tiện mở miệng xin luận bàn thêm. Dù sao cũng không thể dày mặt kéo hai người bọn họ ra xa luân chiến.

Đều là nhân vật có uy tín danh dự, chút thể diện ấy vẫn phải giữ.

Huống hồ, có thể trưởng thành mới gọi là thiên kiêu, còn tương lai hai người này thế nào vẫn chưa biết, cứ để đó rồi xem.

Trở về chỗ ở Hàn Sơn phong, Trần Khinh Dao hỏi Tiêu Tấn: “Sao ngươi vừa khéo lại trở về lúc này?”

Thời gian qua nàng vẫn luôn tu luyện, luyện đan; Tiêu Tấn và mấy người khác cũng bận rộn, đã có một thời gian chưa gặp.

Tiêu Tấn cười nói: “Ngày mai là đại điển bái sư của A Dao, ta tất nhiên phải về để xem lễ.”

Đệ tử ký danh theo quy củ thì không tính là đồ đệ chính truyền, không được chính thức thừa nhận, bởi vậy, ngày mai chỉ có Trần Khinh Dao một mình hành bái sư lễ.

Trần Khinh Dao gật đầu, hỏi thăm hắn tình hình gần đây, lại nói: “Nếu không có gì bất ngờ, sau bái sư đại điển, ta định ra ngoài rèn luyện.”

Giữa mày Tiêu Tấn khẽ động, nói: “Không biết A Dao định đi đâu?”

“Tạm thời chưa có mục tiêu cụ thể nhưng hẳn sẽ đi về phương bắc. Ở đó Bắc Nguyên Phủ tiếp giáp lãnh địa yêu thú, ta muốn đến xem thử.”

Trước đó nghe Ngụy Trí Lan kể về thú triều phương bắc, nàng đã nảy sinh hứng thú, muốn đi mở rộng tầm mắt. Hơn nữa nơi đó là chỗ rèn luyện cực tốt.

“Vậy đến lúc đó ta sẽ đồng hành cùng A Dao.” Tiêu Tấn nói tự nhiên.

“Hảo, mọi người cùng đi.” Trần Khinh Dao cũng không phản đối, từ trước đến nay đều là cả nhóm cùng xuất hành, một mình đi ra ngoài, nàng còn chưa quen.

Không lâu sau, Tần Hữu Phong và Tô Ánh Tuyết cũng trở về, mấy người đã lâu không tụ, liền quây quần cùng nhau ăn một bữa thịt nướng.

Trong lúc ấy, Trần Khinh Dao nhắc đến chuyện rèn luyện, Tần Hữu Phong lập tức nói: “Tính cả ta nữa.”

Tô Ánh Tuyết càng vội vàng: “Tỷ tỷ, ta đã Luyện Khí tầng sáu.”

Trước đó Trần Khinh Dao từng nói, đợi nàng đạt Luyện Khí tầng sáu thì sẽ mang theo ra ngoài.

Trần Khinh Dao cười: “Biết rồi, sẽ không bỏ ngươi đâu. Chúng ta đông người thế này, e phải luyện thêm pháp khí để đi lại mới được.”

Con lừa thì đừng mong, tên kia tuy giờ càng chạy càng nhanh nhưng tu chân giới địa bàn rộng lớn, một lần ra ngoài tính bằng vạn dặm, một con lừa chạy thế nào cho kịp, nó còn có thể bay được chắc?

Trước từng nói nuôi chỉ linh cầm nhưng cũng không thích hợp để cả nhóm dùng, nàng vẫn cân nhắc thử luyện một con thuyền bay.

Mấy người trò chuyện, ai nấy kể về việc mình gặp gần đây, Tần Hữu Phong bỗng nói: “Quên gọi cái tiểu quỷ hay khóc kia tới, biết chúng ta ăn thịt nướng, hắn lại đến nháo cho coi.”

Ba người Trần Khinh Dao nghe xong liếc nhau, lập tức đứng dậy, ngáp một cái, rồi nói: “Thịt nướng gì chứ? Trễ thế này ai còn ăn, nên ngủ thôi.”

Còn chuyện Triệu Thư Bảo sẽ nháo? Vậy thì đừng cho hắn biết là được.

Ngày hôm sau là ngày lành, sáng sớm bình minh chiếu rọi, mây đỏ rực trời.

Ngoài sơn môn Thiên Nguyên Tông, đại đệ tử chưởng môn, sư huynh đại phong chính thân ra đón khách. Khách quý thì hoặc cưỡi mây mà đến, hoặc đạp phi kiếm, thậm chí có người ngự cả tiên cung mà hạ xuống, như tiên tử hạ phàm.

Dù là đệ tử trong tông hay người trong Thiên Nguyên Thành, đều mở rộng tầm mắt.

“Đây mới gọi là cao nhân phong phạm, bao giờ ta mới có khí phái như vậy?”

“Chỉ có tiểu sư tổ cảnh giới như thế, thu đồ đệ mới có thể mời được nhiều nhân vật lớn đến vậy. Thật sự khó có dịp thấy.”

“Đáng tiếc chúng ta không thể vào chủ phong xem lễ, cả đời tiếc nuối!”

Trên chủ phong đại điện càng náo nhiệt, tòa đại điện hôm nay được mở rộng gấp mấy lần, hai hàng ghế lớn kéo dài gần ra ngoài điện.

Các đệ tử bận rộn dẫn khách, tuy liên tục không ngừng, nhưng vẫn ngay ngắn không loạn.

Khách hôm nay ít nhất đều là Kim Đan trở lên, thậm chí có đến hai ba vị Hóa Thần cảnh.

Tu chân vô niên nguyệt, đặc biệt tu vi càng cao, bế quan một lần cũng là mấy năm mấy chục năm, nay gặp lại bằng hữu, không tránh khỏi muốn hàn huyên.

“Hàn Sơn kia cũng học đòi thu đồ đệ, hắn có thể dạy gì chứ, ngoài lưu manh vô lại tác phong?” Người nói là một Hóa Thần chân quân, chỉ có cùng cấp mới dám nói thẳng như vậy.

“Chân quân không biết, cao đồ của Hàn Sơn chân quân không tầm thường đâu.” Người từng chứng kiến hai trận luận bàn hôm qua, liền kể lại cặn kẽ.

Vị Hóa Thần chân quân kia nghe xong hừ lạnh: “Hắn chẳng qua là vận c** chó, nhặt được hai hạt giống tốt mà thôi.”

Ai lại không muốn có đồ đệ thiên phú chứ? Thật tức, thế mà lại bị tên đó nhặt được!

“Đông ——”

Tiếng chuông cổ xưa vang lên, đại điện lập tức im lặng, khách khứa ngay ngắn ngồi xuống, biết chính lễ sắp bắt đầu.

Trong điện thoáng hiện ra ba thân ảnh là Hàn Sơn chân quân, chưởng môn Thiên Nguyên Tông, cùng Trần Khinh Dao.

Chưởng môn bước lên, đoan chính nho nhã, mỉm cười nói: “Hôm nay, Thiên Nguyên Tông Hàn Sơn chân quân thu đồ đệ. Đa tạ chư vị không ngại xa xôi vạn dặm, tự mình đến. Giờ đã đến, tại hạ không nhiều lời, thỉnh khách quý xem lễ!”

Một vị tu sĩ giữ lễ nghi tiến lên, cất cao giọng: “Bái tổ sư ——!”

Trước mặt mọi người, chậm rãi hiện ra hai bức họa, phân biệt là khai sơn tổ sư Thiên Nguyên Tông, cùng sư tôn của Hàn Sơn chân quân.

Trên tranh người dường như phủ một tầng hào quang, nhìn thế nào cũng không rõ mặt. Ai dám tự tiện thả thần thức tra xét, lập tức sẽ bị chấn động thương tổn, nhẹ thì ngất, nặng thì hỏng thức hải.

Các chân nhân, chân quân đều biết điểm này, đã cảnh báo đệ tử trước nên chẳng ai dám mạo phạm.

Trần Khinh Dao trong y phục nội môn đệ tử, thần sắc cung kính, bước lên trước hai bức họa, hành ba quỳ chín lạy.

Nàng mơ hồ cảm giác, khi hành lễ, nhân ảnh trên tranh tựa hồ xa xa nhìn nàng, ánh mắt xuyên thấu hết thảy, uy nghiêm lại lộ ra mấy phần hiền hòa.

Nhưng khi nàng lặng lẽ ngẩng đầu nhìn thì chẳng thấy gì.

Xong lễ bái tổ sư và sư tổ, lại đến bái sư tôn.

Hàn Sơn chân quân ngồi ghế trên, Trần Khinh Dao cúi lạy hành lễ.

“Hảo hảo hảo, đồ nhi mau đứng dậy!” Hàn Sơn chân quân cười tươi rạng rỡ.

“Đa tạ sư tôn.” Trần Khinh Dao đáp.

Khi nàng dâng lên lễ bái sư, ti nghi bắt đầu xướng:

“Ngũ hành linh cốc chín sắc ——”

“Ngũ hành linh quả chín phương ——”

“Ngũ hành linh thổ chín đàn ——”

……

Đây là chút quy thức bái sư thường thấy, đồ đệ phải chuẩn bị đủ tám mươi mốt loại linh cốc, linh thổ các loại, để tỏ thành tâm.

Khách nhân thấp giọng bàn tán. Hàn Sơn chân quân mời họ tới, cũng không phải chỉ ngồi nhìn, ti nghi đọc xong, các tân khách sẽ phải dâng lễ.

Lúc này ai nấy đều dò xét xem người khác chuẩn bị gì, tránh lễ mình quá mỏng thì mất mặt, quá nặng lại làm lu mờ người tu vi cao hơn, cũng không hay.

“Ngũ phẩm linh trà chín —— ư?” Ti nghi đang xướng bỗng khựng lại.

Bất ngờ này khiến mọi người ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy ti nghi tròn mắt, lại cúi xuống xem kỹ lần nữa, xác định không nhầm, mới khó nén kinh ngạc nói:

“Ngũ phẩm linh trà, chín lượng chín tiền chín phần!”

Đại điện thoáng chốc yên tĩnh, rồi ngay sau đó ầm ầm nghị luận nổi lên.

Ngũ phẩm linh trà, không phải ngũ hành linh trà, chỉ sai một chữ nhưng khác biệt một trời một vực!

Những thứ được báo trước đó đều là ngũ hành chi vật, phẩm giai không cao, phần nhiều chỉ nhất nhị phẩm, chỉ vì gom đủ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ năm loại thuộc tính nên mới được gọi là ngũ hành.

Còn ngũ phẩm linh trà thì khác, linh trà cấp bậc càng cao, ẩn chứa linh khí càng nhiều, tự nhiên càng hiếm. Loại cấp bậc linh trà này, rất nhiều Kim Đan, thậm chí Nguyên Anh chân nhân cũng chưa từng có cơ hội uống qua!

Đồ đệ của Hàn Sơn chân quân, vậy mà lại có thể dâng đủ gần mười lượng. Một tiểu tu sĩ Luyện Khí, sao lại có được bảo vật thế này?

Không ít người đưa ánh mắt nhìn về phía Hàn Sơn chân quân. Không lẽ chính ông lấy đồ tốt ra, để đồ đệ giữ thể diện?

Nghĩ lại tác phong xưa nay của ông ta, việc này thật có khả năng!

Hàn Sơn chân quân trong lòng cũng cực kỳ kinh ngạc nhưng lại không muốn tỏ ra như kẻ chưa từng thấy việc đời, đành cố gắng giữ vẻ mặt bình thản.

Kết quả là dáng vẻ phe phẩy quạt, vui mừng đắc ý của ông, càng khiến nhiều người tin chắc vào suy đoán của mình.

Ngay sau đó, thanh âm ti nghi lại vang lên:

“Trường sinh quả —— chín quả!”

“Trường sinh quả?”

“Hơn nữa lại tận chín quả!”

Đối với đám khách khứa ít nhất đều là Kim Đan cảnh, trường sinh quả đương nhiên không hữu dụng mấy. Loại quả này chủ yếu luyện chế thành Duyên Thọ Đan hạ phẩm, chỉ có ích cho tu sĩ Luyện Khí, Trúc Cơ.

Bởi vậy, bọn họ chỉ kinh ngạc ở chỗ loại quả khó cầu thế này, vậy mà có thể gom đủ tận chín quả đây tuyệt đối không phải việc thường nhân làm được.

Sự hoài nghi Hàn Sơn chân quân lại càng nhiều thêm.

Tên này để bày mặt mũi, đúng là chịu chơi thật!

Mà từ đó, quy cách của lễ bái sư cũng bị nâng cao. Họ nếu muốn dâng lễ tiếp theo, cũng buộc phải nâng cấp bậc lên, nếu không thì sẽ bị so ra mà trở thành keo kiệt.

Chẳng lẽ… đây mới là mục đích thực sự của Hàn Sơn chân quân?

Không ít người âm thầm cảm thấy mình đã nhìn thấu dụng tâm hiểm độc của ông.

Ti nghi lại cất giọng, lần này giọng mang theo rõ ràng kinh hãi:

“Thiên Nguyên quả - chín quả!”

“Oanh ——”

Toàn bộ đại điện, bao gồm cả người của Thiên Nguyên Tông, đều chấn động!

Khác với trường sinh quả, Thiên Nguyên quả có thể luyện chế thành Tẩy Tủy Đan hoàng giai! Kim Đan, Nguyên Anh tu sĩ đều có thể dùng!

Một viên Tẩy Tủy Đan, có thể thoát thai hoán cốt, nghịch thiên cải mệnh!

Dù chính bản thân họ không cần nhưng nhà ai chẳng có hậu bối? Thiên tài thì hiếm có nhưng chỉ cần có Tẩy Tủy Đan, muốn bao nhiêu thiên tài thì sẽ có bấy nhiêu! Gia tộc hưng thịnh, tông môn trường tồn, đều có thể dựa vào loại đan này!

Mà nay, chín quả Thiên Nguyên đang được bày ngay trước mặt mọi người, rõ ràng mười mươi!

Tất cả ánh mắt đồng loạt dồn về phía Hàn Sơn chân quân, ánh nhìn nóng rực đến mức gần như thiêu đốt. Không ai tin rằng một tu sĩ Luyện Khí tám tầng có thể có được bảo vật như thế. Điều này tất nhiên là do Hàn Sơn chân quân tìm đâu đó về, rồi đưa cho đồ đệ để lên mặt.

Nhiều như vậy Thiên Nguyên quả, có thể luyện ra bao nhiêu Tẩy Tủy Đan chứ? Nếu để một mình Thiên Nguyên Tông độc chiếm thì trong tu chân giới, các tông môn khác còn đường sống nào nữa?

Trần Khinh Dao đứng một bên, âm thầm thu mình xuống thấp nhất có thể. Nàng nhanh chóng nhận ra, tác động của Thiên Nguyên quả đối với tu chân giới còn lớn hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Có vẻ như thứ này, về sau tuyệt đối không thể dễ dàng lấy ra cho người ngoài thấy.

Bất quá, lần này… sư phụ chắc vẫn có thể gánh được đi?

Bị bao nhiêu ánh mắt nóng rực chiếu thẳng vào, quạt trong tay Hàn Sơn chân quân khẽ run lên, nhưng không cách nào phe phẩy nổi nữa.

Ông đau đầu đưa tay xoa trán, nhìn về phía đồ đệ ngoan ngoãn đứng kia, rốt cuộc cũng hiểu được cảm giác của đại sư huynh mỗi lần phải dọn đống rối rắm mà ông gây ra.

Đệ tử chính thức mới bái sư ngày đầu tiên, thậm chí lễ bái còn chưa xong, đã ném cho ông một cái nan đề to như thế này. Làm sư phụ thật khó quá đi mà…

Tác giả có lời muốn nói:

Hàn Sơn chân quân: Làm sư phụ khó thật đấy!

Đại sư huynh: Đáng đời!

Chưởng môn: Đáng đời!

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...