Sau khi ăn sáng xong, Trần Khinh Dao đi một vòng quanh sân, rải thêm ít bột thuốc đuổi thú, rồi lại quay vào phòng.
Giờ nàng đã có bảy phần chắc chắn luyện thành Hồi Xuân Đan nhưng vẫn cảm thấy chưa đủ. Trên tay chỉ còn đúng một phần dược liệu, nếu không nắm chắc mười phần thì nàng tuyệt đối không dám tùy tiện ra tay. Hơn nữa, đây xem như lần đầu tiên chính thức luyện đan, nàng muốn cho bản thân một khởi đầu tốt đẹp.
Nàng lại nhập vào đại điện truyền thừa, tiếp tục khổ công luyện tập. Chỉ một sai lệch rất nhỏ từ dòng linh khí, độ lửa, đến từng nhịp hô hấp cũng có thể khiến kết quả khác nhau một trời một vực.
Thời gian trôi qua thêm một ngày một đêm, Trần Khinh Dao gần như mê mẩn, quên hết ngoại giới, toàn tâm toàn ý đắm chìm trong luyện đan.
Đến lò cuối cùng, trong lòng nàng bỗng có dự cảm lần này hẳn sẽ có thu hoạch đặc biệt.
Quả nhiên, khi mở nắp đỉnh lò, nàng thấy một viên đan dược tròn trịa hoàn mỹ, màu xanh thẫm, tỏa ra sinh cơ dồi dào. Bề mặt viên đan còn mơ hồ có mây khí lượn quanh đây chính là dấu hiệu của đan dược cực phẩm.
Trong tu chân giới, đan dược chia thành năm cấp: Thiên, Địa, Huyền, Hoàng, Nhân. Mỗi cấp lại phân bốn bậc: hạ, trung, thượng và cực phẩm. Trong đó, chỉ có cực phẩm là hoàn toàn viên mãn, không lẫn tạp chất hay độc khí.
Cực phẩm đan quý hiếm vô cùng, thượng phẩm đã khiến người ta tranh giành kịch liệt, trung phẩm thì được coi là hiếm có, còn hạ phẩm mới là loại phổ biến nhất.
Trần Khinh Dao nhìn viên cực phẩm trong lòng bàn tay, chậm rãi thở ra một hơi.
Giờ đây, nàng đã có chín phần nắm chắc nhưng mơ hồ cảm thấy bản thân đã chạm đến giới hạn. Muốn đạt mười phần toàn vẹn, e rằng cảnh giới hiện tại của nàng chưa đủ.
Thu dọn một phen, nàng đứng dậy bước ra ngoài, định nghỉ ngơi cho lại sức rồi sẽ bắt đầu luyện đan thật sự.
Trong sân, Tiêu Tấn đang ngồi trên ghế mây, ngửa mặt nhìn trời. Nghe tiếng động, hắn quay đầu mỉm cười: “A Dao, sớm.”
Nhìn sắc mặt hắn, tuy vẫn còn tái nhợt nhưng so với hôm qua đã khá hơn nhiều. Có lẽ cháo gà hôm qua quả nhiên có tác dụng.
Trần Khinh Dao hỏi: “Hôm qua cháo ngươi ăn hết rồi sao? Hôm nay ta lại nấu thêm ít.”
Nghe vậy, gương mặt bình thản của Tiêu Tấn thoáng hiện chút ngượng ngùng, xen lẫn tự giễu: “Làm phiền A Dao quá. Vốn ta định xuống bếp nấu chút nước, không ngờ ngay cả nhóm lửa cũng không làm nổi.”
Nói đến đây, Trần Khinh Dao vô tình liếc thấy trên trán hắn dính vệt đen, ban đầu tưởng là vết bẩn, giờ nghĩ lại chắc hẳn là “chiến tích” hắn vật lộn trong bếp.
Một công tử quen sống nhung lụa, thân mang trọng thương, vậy mà bị bếp núc làm cho mặt mũi lem luốc… Nàng vừa thấy buồn cười, vừa có chút đồng cảm.
Trên đường đi về phía nhà bếp, nàng thuận miệng an ủi: “Cây đánh lửa trong nhà đã dùng hết, lần trước ta quên mua. Đá lửa cũng không dễ đánh đâu, thất bại là bình thường thôi.”
Bữa sáng hôm đó nàng vẫn nấu cháo gà nhưng nghĩ Tiêu Tấn hẳn ăn cháo mãi cũng ngán, liền làm thêm vài chiếc bánh mạch để hắn dễ lót dạ.
Ăn xong, Trần Khinh Dao lại vào phòng dụng cụ nơi nàng cất giữ dược liệu và luyện chế đan dược. Trước tiên nàng ngồi xuống điều tức, khôi phục tinh thần và linh lực đến trạng thái đỉnh phong. Sau đó mới hít sâu một hơi, cẩn thận mở từng hộp gỗ đựng dược liệu.
Ở phàm nhân giới, linh dược vô cùng hiếm. Nàng gần như đã đi khắp núi Phượng Ngọa, mới chỉ tìm được vài cọng này.
Trần Khinh Dao lấy dược liệu chính để luyện Hồi Xuân Đan ra, bắt đầu đốt lửa. Nàng dùng linh lực làm nhiên liệu, ngọn lửa bùng lên rực rỡ, bên trong mơ hồ ẩn chứa một tia “chân ý thái dương chi hỏa” mà nàng từng lĩnh ngộ. Ngọn lửa này đủ để luyện kim loại, gạn bỏ cặn bẩn, giữ lại tinh hoa.
Ngay khi lửa vừa bốc lên, nàng liền cảm thấy khác biệt so với lúc luyện tập trong điện truyền thừa. Điều này đã nằm trong dự liệu, nàng cũng không hoảng loạn, chỉ cẩn thận điều chỉnh, thu nhỏ sai lệch đến mức thấp nhất.
Đồng thời, nàng bắt đầu xử lý linh dược trước tiên dùng linh lực để “vuốt chải” dược tính, chậm rãi luyện ra dịch thuốc, rồi dùng ngọn lửa mạnh thiêu sạch tạp chất. Trong quá trình ấy, nàng liên tục thêm các phụ dược khác nhau, mỗi loại đều phải cho đúng lúc, đúng trình tự. Cuối cùng, nàng luyện thành một khối dịch thuốc to cỡ nắm tay trẻ con.
Nhưng quá trình vẫn chưa kết thúc. Ngọn lửa tiếp tục thiêu đốt, dịch thuốc xoay tròn, vừa quay vừa loại bỏ thêm tro bụi toàn bộ đều là tạp chất. Dịch thuốc càng lúc càng cô đặc lại. Lúc này, ngọn lửa hơi dao động, nhiệt độ hạ xuống một chút, khiến dịch thuốc chịu ảnh hưởng, bất ngờ tách ra làm ba. Mỗi phần dần ngưng tụ thành một viên đan hoàn tròn trịa, tính chất ngày một rắn chắc.
Cuối cùng, trong đỉnh lò hiện ra ba viên đan dược: hai viên màu xanh đậm, một viên màu xanh nhạt, tất cả đều ẩn chứa sinh cơ dồi dào.
Đây chính là Hồi Xuân Đan đan dược cấp Nhân giai. Ở Tu Chân Giới, loại đan này khá phổ biến, có thể nhanh chóng chữa lành thương thế cho người tu luyện cấp thấp. Nhưng tại Phàm Nhân Giới, thể chất phàm nhân khác hẳn tu sĩ nên đan này lại thành thánh dược vì nó có thể chữa được mọi loại nội thương, ngoại thương, thậm chí còn có thể “cải tử hoàn sinh”. Bởi vậy, nó khiến vô số người điên cuồng truy lùng.
Lần đầu luyện đan, nàng đã luyện được hai viên trung phẩm, một viên hạ phẩm khiến Trần Khinh Dao tương đối hài lòng nhưng vẫn thấy bản thân còn cần nỗ lực nhiều hơn. Nàng không biết, thành tích này nếu truyền ra ngoài, đủ để khiến cả Tu Chân Giới phải kinh hãi.
Ôn lại quá trình vừa rồi, nàng nhận ra khả năng khống chế linh lực của mình vẫn chưa đủ chuẩn xác. Ở giai đoạn sau, rõ ràng nàng cảm thấy linh lực trong cơ thể vận hành chậm lại khiến ngọn lửa dao động không ổn định. Nếu duy trì được thêm một chút, tạp chất sẽ còn bị luyện ra nhiều hơn và phẩm chất đan dược chắc chắn cao hơn.
“Thôi thì như vậy cũng đã tốt, miễn cưỡng không coi là thất bại.”
Nàng ngắm nghía đan dược một lát, sau đó cất kỹ vào hộp có khắc phù văn, rồi ngồi xuống tĩnh tọa khôi phục linh lực.
Trong cơ thể, vòng xoáy linh khí thứ hai cũng đã mở rộng nhưng giống như vòng xoáy đầu tiên, nó bị nàng không ngừng áp chế. Nàng liên tục dồn ép, bắt nó co lại, để rồi linh lực càng ngày càng dày đặc. Đợi đến khi toàn bộ linh lực hồi phục, tu vi của nàng lại tiến thêm một bước.
Trần Khinh Dao mở mắt, ánh nhìn rơi lên chiếc kệ gỗ sát tường. Trên tầng cao nhất, trong một chiếc hộp gỗ, chính là thiên tinh thạch mà nàng lục được từ trên người gã áo xám. Đây là nguyên liệu chính để chế tác pháp khí trữ vật thứ mà nàng ao ước đã lâu.
Giờ trong cơ thể nàng đã có đủ linh lực để vẽ tám đạo phù văn trong một lần. Nàng dự định sẽ tiến vào điện truyền thừa của Khí đạo, giống như luyện đan, trước hết luyện tập thuần thục, sau đó mới chính thức chế tác. Nhưng trước khi làm điều đó, nàng muốn cho Tiêu Tấn uống Hồi Xuân Đan trước.
Nàng hiểu rõ sức mạnh của loại đan này. Nếu tin tức lan truyền ra ngoài, toàn bộ Phàm Nhân Giới chắc chắn chấn động.
Nhưng thực ra, nàng luyện Hồi Xuân Đan không hoàn toàn chỉ vì Tiêu Tấn. Quan trọng nhất là để nàng đặt bước chân đầu tiên lên con đường luyện đan sư, chuẩn bị cho ngày sau bước vào Tu Chân Giới cũng coi như có thêm một kỹ năng phòng thân.
Đúng vậy, nàng đã hạ quyết tâm rời khỏi núi Phượng Ngọa, đi tìm Tu Chân Giới trong truyền thuyết.
Dù trong tay có truyền thừa và công pháp,nhưng ở Phàm Nhân Giới, linh khí quá mỏng manh, tài nguyên lại khan hiếm. Chỉ cần nhìn việc nàng đã lục tung cả núi Phượng Ngọa mà chỉ tìm được vài gốc linh dược là đủ thấy rõ.
Việc chữa trị cho Tiêu Tấn, thực chất cũng chỉ là “tiện tay”. Nếu có người ngoài phát hiện nàng sở hữu Hồi Xuân Đan, tìm đến núi Phượng Ngọa thì lúc đó nàng cũng đã sớm rời đi.
Còn nếu chính Tiêu Tấn nổi lên ý đồ xấu, thì càng đơn giản. Như lời nàng từng nói gặp phải Bạch nhãn lang thì giết đi là xong. Ai nói nhân vật chính thì không thể bị giết?
Khi ấy, hoàng hôn đã buông xuống, mây đỏ nhuộm rực dãy núi Phượng Ngọa, mang theo một vẻ đẹp tĩnh lặng.
Trần Khinh Dao lấy một viên Hồi Xuân Đan trung phẩm, bước ra khỏi sân, đi tới phòng khách nơi Tiêu Tấn đang nghỉ.
Cửa phòng chưa đóng. Tiêu Tấn ngồi trước bàn, dáng như xuất thần, hai tay đặt trên gối, lưng thẳng tắp như tùng xanh giữa trời tuyết.
Theo lý mà nói, hắn bị thương nặng như vậy, toàn thân vết thương lúc nào cũng đau nhức, người thường e đã sớm r*n r* chịu không nổi hoặc cùng lắm cũng chỉ có thể nằm bẹp trên giường. Thế nhưng từ lúc tỉnh lại đến nay, Trần Khinh Dao chưa từng thấy hắn ngả lưng xuống, ngay cả khi ngồi cũng luôn giữ thân thể thẳng như cung kéo.
Nàng quả thực hoài nghi, người này có phải mang chút khuynh hướng tự ngược, cho nên mới không chịu để bản thân được thoải mái một chút.
“A Dao.” – Tiêu Tấn hoàn hồn, mỉm cười chào nàng.
Trần Khinh Dao gật đầu, đặt chiếc hộp gỗ nhỏ trong tay lên bàn, chỉ đơn giản nói:“Đây là thuốc.”
“Đa tạ A Dao đã hao tâm vì ta.”
Tiêu Tấn biết nàng am hiểu y dược, điểm ấy từ việc nàng trị thương cho hắn là đủ chứng minh. Dù không rõ hộp gỗ kia chứa thứ gì nhưng nàng đích thân mang đến, tất nhiên vô cùng trân quý.
Mở hộp ra, bên trong là một viên đan dược màu xanh đậm, to chừng long nhãn. Dưới ánh hoàng hôn ngoài cửa sổ, mặt ngoài viên đan mơ hồ lưu chuyển quang mang, linh động khác thường.
Mùi hương dược khí lan tỏa, chỉ cần hít một hơi, khí huyết trong người hắn đã cuộn trào, phảng phất muốn bùng nổ.
“Đây là…” – Tiêu Tấn sững người.
Hắn càng thêm thận trọng, hai tay nâng viên đan, trong đầu bất giác hiện lên bao lời đồn đãi giang hồ. Một lát lâu, hắn hít sâu một hơi, đột ngột ngẩng đầu nhìn Trần Khinh Dao, gương mặt đã mất hẳn vẻ ung dung thường thấy: “Đây… chẳng lẽ là—?”
Đại Hoàn Đan!
Thứ mà hắn ngày đêm mơ tưởng, thánh dược có thể chữa lành hết thảy thương thế, thế nhưng lại xuất hiện ngay trước mắt!
Trần Khinh Dao vẫn giữ vẻ thản nhiên, chỉ trong lòng thoáng dâng lên một chút đắc ý. Nàng tỉ mỉ luyện chế ra đan dược khiến vai chính cũng phải kinh hãi – chẳng phải chứng minh bản thân nàng cũng có chỗ lợi hại sao?
“Uống viên này xong, thương thế của ngươi hẳn là có thể khỏi hẳn.” Nàng nói nhàn nhạt, nhẹ tựa mây bay gió thoảng.
Nhưng sự thực còn vượt xa thế. Đại Hoàn Đan không chỉ chữa lành thương thế mà sau này nếu hắn tiếp tục khổ luyện, thực lực tất sẽ tiến thêm một bậc, vượt xa quá khứ.
Trong võ lâm, tuy ít ai từng tận mắt thấy công hiệu của nó nhưng danh tiếng thì vang dội. Người ta đồn rằng chỉ có vài vị tiền bối đã chạm đến cảnh giới Tông Sư mới từng dùng đến loại đan này.
Tiêu Tấn từng thề, dẫu phải bước vào vạn kiếp bất phục, cũng muốn có được một viên Đại Hoàn Đan. Nhưng chính hắn cũng biết đó chỉ là giấc mộng xa vời.
Vậy mà hiện tại, cơ duyên chí lớn ấy lại bày ra ngay trước mắt.
Điều lạ là, trên mặt hắn không hề lộ vẻ vui mừng, ngược lại dữ tợn, sắc mặt đỏ bừng, gân xanh nổi lên, phảng phất trong thân thể có gì đó đang xé rách, giãy giụa kịch liệt.
Thời gian như trôi đi rất lâu, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt.
Tiêu Tấn cắn chặt răng đến bật máu, cố gắng nhấc cánh tay nặng tựa ngàn cân, đặt hộp gỗ trả lại trước mặt Trần Khinh Dao. Cả người hắn lúc này rã rời, sắc mặt tái nhợt, chỉ gắng gượng nở một nụ cười: “A Dao, thứ này tuyệt đối không thể để người khác nhìn thấy, mau thu lại đi.”
Hắn cho rằng Trần Khinh Dao không biết giá trị thực sự của Đại Hoàn Đan nên mới dễ dàng lấy ra như vậy.
Tiêu Tấn không tự nhận là người tốt, cũng chẳng che giấu dã tâm. Nhưng hắn vẫn khinh thường chuyện lấy oán báo ân, càng không thể vì lòng tham mà chiếm đoạt trân bảo của ân nhân.
Chỉ là, sức hấp dẫn của Đại Hoàn Đan quá lớn. Tiêu Tấn cười khổ hắn có thể cưỡng lại một lần, đã dốc hết toàn lực. Nhưng nếu để hắn nhìn thấy thêm lần nữa… liệu còn có thể kiềm chế được chăng?