Tăng cấp? Tốt hơn nhiều so với những gì June mong đợi, cũng có lợi nếu hoạt động cũng nhóm về sau.
June tự hỏi liệu Fu có can thiệp đặt tên cho nhóm hay không. Sau đó, các chữ cái bắt đầu dịch chuyển cho đến khi chỉ còn nhìn thấy ba chữ cái. June nhướn mày, trông có vẻ ngạc nhiên thích thú.
EVE.
Minho. "Sau nhiều lần cân nhắc, các nhà sản xuất đã quyết định rằng nhóm nhạc thần tượng gồm 8 thành viên này sẽ được đặt tên là LEVEL-UP, với chữ viết tắt là EVE."
- Thực ra thì khá hay. Cũng dễ nghe nữa.
- EVE! Tui chính là fandom đời đầu đây!
- Quả là dễ nghe hơn hẳn so với BOYMYSTIC.
Nico rên rỉ khó chịu sau khi tên nhóm được công bố. "Thiên vị, thật bất công."
"LEVEL-UP được chọn vì nó tượng trưng cho hành trình phát triển và tiến bộ không giới hạn của nhóm trong thế giới âm nhạc và giải trí. Nhóm buộc phải thử thách bản thân để đạt đến trình độ kỹ năng cao hơn và không có giới hạn nào mà có thể cản bước tiến của nhóm."
June như đang đắm mình trong vùng trời kỳ lạ. Đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay Minho đã mô tả hoàn hảo theo Fu đây?
[Tôi chỉ có mỗi người là chủ nhân mà thôi.]
Minho. "Từ viết tắt EVE mang theo mối liên hệ với mục tiêu phát triển không giới hạn của họ. EVE là sự khởi đầu... Khởi đầu của một điều gì đó mới mẻ và chưa được khám phá."
"Nó tượng trưng cho những cơ hội vô tận đang chờ đón LEVEL-UP. Giống như ngày đầu tiên của sự sáng tạo, EVE tượng trưng cho một khởi đầu mới, một cơ hội để định nghĩa lại bản thân bằng âm nhạc và tài năng."
Minho reo lớn. "Và bây giờ, xin hãy cùng chào đón nhóm nhạc thần tượng mới - EVE. Mặc dù chương trình đã kết thúc, nhưng đây chỉ là sự khởi đầu cho họ."
Âm nhạc trở nên êm dịu hơn. Các máy quay tập trung vào 8 nam thần tượng mới rực rỡ, địa điểm bùng nổ trong tiếng reo hò.
Và cứ như thế, chương trình đã kết thúc.
Quay phim tắt máy, và khán giả bắt đầu phấn khích mường tượng về tương lai.
Gia đình của các thực tập sinh không được chọn chạy lên sân khấu, an ủi những đứa con đau khổ của họ. Jangmoon lao đến C-Jay và ôm cậu, thì thầm an ủi. "Cậu đã làm việc chăm chỉ rồi."
C-Jay lắc đầu. "Chúng ta đã cùng nhau làm việc chăm chỉ."
Trong khi đó, các thành viên của EVE vẫn ngồi yên trên ghế, mọi thứ xung quanh thật kỳ lạ.
Sehun nhìn cảnh tượng trước mắt với đôi mắt ngấn lệ. Tuy nhiên, khi trung tâm tóc hồng của nhóm nhanh chóng di chuyển xuống sân khấu kim tự tháp, tất cả họ đều nhanh chóng chấn chỉnh lại.
June không muốn ngồi trên cái ghế đó nữa vì nó quá cao. Vì vậy, anh quay lại mỉm cười nhẹ nhàng với các thành viên mới của mình.
"Đi thôi?"
7 thực tập sinh còn lại mỉm cười đáp lại và gật đầu. Họ đứng dậy và rời khỏi chỗ ngồi, giờ đang được gia đình và bạn bè chào đón. June cảm thấy có ai đó ôm eo mình, anh liếc xuống và thấy Minjun đang mỉm cười rạng rỡ với anh.
June cũng vui lây, cười khúc khích với thằng bé. "Nhóc trông còn vui hơn cả anh nữa đấy."
Minjun kháy lại. "Và anh trông lại chẳng vui vẻ mấy khi ra mắt với tư cách là Center."
June bĩu môi. Đó là vì anh vẫn chưa muốn trở thành Center của nhóm thôi!
"Cháu đã làm được rồi, cháu yêu." Bà xuất hiện ngay đằng sau.
June quay lại và mỉm cười với Bà, dang rộng vòng tay để bà cũng có thể ôm cậu. Bà với đôi mắt đẫm lệ cũng đón lấy vòng tay, ôm thật chặt lấy chàng trai trẻ đẹp trai. Đôi vai anh run rẩy, tiếng cười trầm đầy yêu thương trong khi Bà vẫn đang nức nở trong ngực June.
June. "Bà ơi, tại sao bà lại khóc thế?"
Bà khịt mũi, lau nước mắt bằng chiếc khăn mùi xoa. Bà lại lặng đi một giây và mỉm cười tự hào với June. "Bà thực sự rất hạnh phúc. Không thể tin được đứa trẻ gầy gò thường ăn ở nhà chúng ta lại trở thành idol nổi tiếng rồi."
'Cháu cũng có tin được đâu.'
"Từ giờ chúng ta sẽ ít gặp nhau hơn rồi." Bà mỉm cười buồn bã, Minjun cũng chùng vai xuống.
"Cháu có rời đi đâu mà bà buồn thế. Cháu sẽ ở bên hai người suốt đời." June nói bằng giọng kiên quyết.
"Thật tệ." Minjun cố gắng che giấu sự thất vọng của mình. "Anh thực sự nên bận rộn đi, chúng ta chỉ có thể gặp nhau vào những dịp đặc biệt thôi đấy."
"Ổ, nhóc chắc chắn sẽ thích lắm, phải không?" June mỉa mai.
"Chắc chắn rồi ạ!" Minjun mỉm cười đầy tự hào. "Em sẽ quên luôn thằng anh chết dẫm kia ngay thôi."
Trong khi đó, ở góc sân khấu, Lâm Chí vẫn đang ngây ngốc. Không ai đến đón hắn trong đêm chung kết, và điều đó cũng ổn.
Dù sao thì hắn cũng không cần gia đình thực sự của mình. Tuy nhiên, khi liếc sang bên mà Lão Hổ đáng lẽ phải ngồi, hắn cau mày thất vọng.
Lâm Chí cảm thấy cô đơn... và thất bại.
Hắn vẫn chưa biết rằng kế hoạch hoàn hảo của họ đã tan tành mây khói. Người đàn ông đó người đã đưa phong bì cho Minho vào phút cuối - chắc chắn là người chịu trách nhiệm cho thất bại của hắn.
Lâm Chí tự hỏi người đàn ông đó là ai và liệu có ai đó liên quan đến tất cả những chuyện này không. Khi tiếp tục nhìn về phía xa, ánh mắt lại bắt gặp thấy đốm sáng màu hồng.
Lâm Chí tập trung vào June - người đang nhìn chằm chằm lại với một nụ cười tự mãn. Hắn nghiến răng ken két.
'Vậy ra là mày sao?'
June bước đến chỗ Lâm Chí, và lúc đó, cảm giác không gian như chỉ có hai người, tiếng ồn nền chuyển sang thành nhiễu. Lâm Chí vẫn trừng mắt với vẻ căm hận sâu sắc, nhưng June chẳng hề nao núng.
"Thì ra là mày." Lâm Chí lạnh lùng nói khi June ngồi xuống trước mặt anh.
"Mày đang nói gì vậy?" June ngây thơ hỏi.
"Mày chắc chắn có liên quan đến chuyện này. Tao đã đánh giá thấp mày rồi, nhưng nghe này: Tao sẽ không để mày thoát tội đâu."
"Thế thì phải làm sao đây ta? Tao không muốn làm hỏng chuyện lớn tiếp theo đâu, mày biết không?" June khoe khoang, ném thẳng những lời trước đây vào bản mặt cau có đối diện.
Mặt đối phương đỏ gay lửa giận, nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh. "Khi đã đạt được những tầm cao mới, sự sụp đổ sẽ đau đớn hơn nhiều." Lâm Chí thì thào bí ẩn, nhìn vào những người vẫn tiếp tục cổ vũ cho June.
"Thật vậy sao?" June nhìn thẳng vào mắt hắn. Lâm Chí lại đờ người ra khi giọng điệu của June thay đổi.
'Vừa rồi hắn ta giống như một người hoàn toàn khác vậy.'
June cười khẩy, tiến lại gần Lâm Chí một bước, ghé sát tai anh ta thì thầm...
"Kẻ. Giết. Người."