Từ Đầu Đã Là Bi Kịch
Chương 15:
Kỷ Trạch Diên sau khi nghe xong đã nói thẳng rằng: “Chúng tôi cố ý chọn ngày không tốt đến để đăng ký.”Nhân viên đó lộ vẻ kỳ lạ, nhìn tôi cũng không nói thêm gì nữa, rồi trực tiếp làm thủ tục cho chúng tôi.Khi tôi cầm quyển sổ đỏ cùng Kỷ Trạch Diên bước vào phòng dân sự, anh ta bỗng nhiên quay đầu lại và nói với một giọng điệu lạnh nhạt: “Tần Tử Thích cô đã tìm đủ mọi cách để gả cho tôi, tôi tất nhiên sẽ không làm cô thất vọng.”Anh ta nhấn mạnh vào hai chữ thất vọng.Rõ ràng là một ngày nóng nực nhưng toàn thân tôi nổi hết cả da gà.Tôi đang muốn giải thích thì tài xế của Kỷ Trạch Diên từ phía xa bước đến, trong tay cầm một ly nước và một hộp thuốc.Lái xe đưa nước và hộp thuốc cho tôi.Tôi cầm lấy hộp thuốc xem tên thuốc có một chút nghi ngờ, lúc tôi nhìn thấy tên được in bên dưới tim tôi thắt lại.Bên dưới viết là thuốc tránh thai khẩn cấp trong vòng hai mươi tư giờ.Tôi không nói gì ngoan ngoãn uống ngay.Kỷ Trạch Diên nhìn thấy tôi uống thuốc lạnh lùng nói: “Sau này tôi sẽ trông cô uống thuốc, cho nên cô đùng có hy vọng có thể mang thai nghiệt chủng sau đó đè đầu cưỡi cổ tôi.”Sau khi người đàn ông nói xong thì ném chiếc chìa khóa cho tôi lên xe và đi mất.Tôi đứng ở vị trí cũ nhìn chiếc xe biến mất khỏi tầm mắt,trong lòng rất khổ tâm.Nghĩ đến hôn lễ quan trọng nhất của một đời người, tôi dùng tên của chị tôi để tham gia lễ cưới, bây giờ tôi đã đăng ký kết hôn với Kỷ Trạch Diên thì lại bị người đàn ông đó coi như kẻ thù vậy.Tôi ngồi xổm ở góc vườn hoa trước cửa, cắn môi thẫn thờ một lúc.Mới đứng dậy tiếp tục đi và tiếp tục làm việc.Cuộc sống vẫn phải tiếp tục.——Buổi tối tôi không về lại phòng tân hôn đó, mà tôi về nhà Khương San.Đúng lúc Khương San có ở nhà.Cô thấy biểu cảm buồn rầu của bèn tôi kéo tôi ra và hỏi.Sau khi cô ấy gặng hỏi hết lần này đến lần khác, cuối cùng tôi nói sự thật với cô ấy.“Bà ấy muốn tốt cho em.” Tôi trả lời một cách khẳng định.Cô ấy nghe xong một tay chống cằm, rồi bồi một câu: “ Bà nội rốt cuộc muốn tốt cho em hay là chỉ muốn hại em.”Tôi tin tằng tất cả mọi người đều quay lưng với tôi thì bà nhất định sẽ đối xử tốt với tôi.Bà nội thấy Kỷ Trạch Diên là người tốt, nên muốn gả tôi gả cho anh ta.Khương San gật đầu khoác vai tôi và nói rằng: “Thôi được rồi nói gì đi nữa, hôm nay cũng là lễ đính hôn của em, đi chị dắt em đi ăn đồ ăn ngon.Mặc dù tôi không nỡ tiêu tiền, nhưng tôi không thể từ chối chị ấy.Cuối cùng chúng tôi đến một nhà hàng lẩu hạng trung.Vì thời tiết nóng nực nên những người ăn lẩu cũng ít, chúng tôi bước vào chỉ có vài người ngồi trong nhà hàng.Chúng tôi vừa ăn lẩu vừa uống bia.Sau khi uống ba ly thì tâm trạng của tôi gần như tốt hơn nhiều, chúng tôi chạy đi hát Karaoke.Chẳng mấy chốc đã đến hơn mười hai giờ.Thời tiết lúc này không nóng, chúng tôi đi bộ về nhà.Ai ngờ lúc chúng tôi vừa ra khỏi quán karaoke chưa được mấy trăm mét, bỗng nhìn thấy một chiếc xe ô tô màu đen dừng ở cạnh đường không xa.Tôi vừa nhìn đã biết ngay đó là xe của Kỷ Trạch Diên.Xe của anh ta lại đậu ở đây, vậy chắc người của anh ta cũng ở gần đây.Tôi ngó trước ngó sau thì bỗng chốc nhìn thấy Kỷ Trạch Diên đang bế một người con gái ra khỏi quán bar.Không cần nhìn tôi biết đó chính là Tần Tử Cầm.Cô ấy mặt đỏ phừng chắc cũng uống không ít rượu.Khi tôi nhìn thấy hai người thì tôi cũng liền tỉnh rượu, chân như đeo gòng không tài nào bước nổi nữa.Đúng là nực cười, sau khi đăng ký kết hôn xong, lần đầu tiên nhìn thấy chồng mình, vòng tay anh ta lại là một người con gái khác.Lúc tôi định bỏ qua không định làm gì thì chị Khương San đã chạy lên phía trước đẩy Kỷ Trạch Diên và mắng lớn: “Kỷ Trạch Diên anh có xấu hổ không? Anh không để ý đến vợ mình lại đi ôm người con gái khác.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương