Tù Đồ Sở Hướng
Chương 29: Bế Tắc
Văn Lãng Tây thấy đối phương gật đầu, vội vàng hôn lên hai má Phó Quan, nhỏ giọng bên tai anh:"Xin lỗi! thứ bên trong, em rửa sạch giúp anh" Nói xong liền xuống giường, khép lại hai chân đang giang rộng của Phó Quan, một tay luồn xuống đầu gối, một tay ôm eo, dễ dàng ôm ngang Phó Quan lên tiến vào nhà tắm. Vừa vào cửa Văn Lãng Tây cẩn cẩn dực dực thả Phó Quan xuống, muốn để đối phương trước tiên đứng xuống. Nhưng hai chân Phó Quan vừa được thả ra không có sự chống đỡ của Văn Lãng Tây, cả người cũng như không còn xương cốt nghiêng người đổ xuống, ngay lúc đầu sắp đập lên bồn rửa mặt được Văn Lãng Tây cấp tốc kéo lại ôm lấy. Văn Lãng Tây ôm chặt Phó Quan cả người mềm rũ, đáy lòng càng thêm khó chịu, nỗi lòng áy náy mãnh liệt dâng trào, hắn khẳng định làm không tốt, mới đem người dày vò thành như vậy. "Đau không..." Văn Lãng Tây ôm Phó Quan khàn giọng hỏi. Phó Quan rũ đầu vô lực khoát trên lưng Văn Lãng Tây, không lên tiếng. Văn Lãng Tây cũng đoán được Phó Quan sẽ không trả lời, cũng không tiếp tục truy hỏi, nghiêng người cúi xuống, mở nắp bồn cầu, muốn đem thứ bên trong Phó Quan dẫn ra. Dù sao cũng là lần đầu tiên làm chuyện này, Văn Lãng Tây cũng không hiểu rõ, tay đặt trên mặt Phó Quan một hồi lâu, cũng không thấy thứ đó chảy ra tí nào, trên mặt không khỏi có chút lo lắng, lên tiếng hỏi:"Làm sao a...." Phó Quan nửa ngồi nửa quỳ, Văn Lãng Tây dùng một tay ôm eo anh, một tay ở mặt sau thăm dò qua lại, chính tại cái tư thế xấu hổ này, Phó Quan từ đầu đến cuối vẫn luôn cau mày. Kỳ thực, bản thân Phó Quan cũng không hiểu rõ, đồng thời bởi vì tư thế quá mức xấu hổ, đành vỗ nhẹ sau lưng Văn Lãng Tây, dùng thanh âm suy yếu nhẹ nói:"Không cần, đi tắm...." Nghe thây âm thanh không còn chút khí lực của Phó Quan, Văn Lãng Tây đáy lòng càng thêm tự trách:"Không lấy ra sẽ sinh bệnh, anh đợi một lát, em lấy điện thoại tra một chút". Phó Quan nghe Văn Lãng Tây nói vậy, lập tức không kiên nhẫn, chỉ chỉ bồn tắm. Văn Lãng Tây vì sự tình vừa rồi cũng không dám trái ý Phó Quan, đành coi như thôi, nâng Phó Quan dậy, an an ổn ổn thả người vào bồn tắm. Sau khi thả người xuống mới nhận ra chưa xả nước, Văn Lãng Tây nhất thời muốn tát mình một cái, cảm thấy vô cùng có lỗi với Phó Quan, chuyện gì cũng làm không xong, có lẽ là nóng lòng muốn lấy công chuộc tội, vội vội vàng vàng mở nước. Nhưng trong nháy mắt dòng nước xối thẳng lên người Phó Quan, Phó Quan lập tức run rẩy, cuộn lại thân thể chính mình co rúc vào một góc. Văn Lãng Tây đứng nhìn một trận mới đột nhiên phản ứng lại, này là nước lạnh a... Ý thức được điểm này, hắn muốn nhanh chóng dùng tay mình chặn nước lại, một lát sau nước đã dần nóng lên. Văn Lãng Tây quỳ bên cạnh bồn tắm, nhìn Phó Quan nhắm mắt cuộn mình rúc vào một chỗ, thêm màu sắc ánh đèn làm dấu vết trên thân thể Phó Quan càng thêm rõ ràng. Chỉ thấy trên cổ cùng lồng ngực Phó Quan rải đầy dấu hôn, xuống chút nữa là vòng eo nhỏ gầy còn có nhàn nhạt xanh tím, hai bắp đùi đỏ chói, dấu ngón tay trên hai mắt cá chân nhìn đến ghê người. Nếu như Phó Quan đem mớ tóc rối sau gáy vén lên, còn có thể nhìn thấy một hàng dấu răng mang theo tơ máu. Nhìn thấy vết thương chằng chịt trên người Phó Quan, Văn Lãng Tây không tự chủ được sinh ra cảm giác tội lỗi sâu sắc nơi đáy lòng. Hắn không khỏi bắt đầu tự hỏi lại sự tình mình vừa làm kia có đúng hay không, nhưng ngay lập tức đã bị khát vọng chấp niệm có được Phó Quan quấy phá, nên Văn Lãng Tây mặc dù đau lòng nhưng vẫn không hối hận. Chỉ là nếu như cho hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ dịu dàng, mềm mỏng hơn chút, đồng thời sẽ nhớ mang bao. Văn Lãng Tây trước tiên giúp Phó Quan rửa sạch, sấy khô tóc tai, đồng thời giúp đối phương mặc áo ngủ, ga trải giường phòng ngủ chính đã bị nhiễm bẫn, nên vội đem người lên phòng khách trên lầu hai. Chờ sắp xếp xong cho Phó Quan, hắn cấp tốc vọt vào phòng tắm, tháo ga giường ở phòng ngủ chính ra nhét vào máy giặt, sau đó tiến vào phòng khách, lên giường. Lúc này Phó Quan đang nằm trên giường, đắp một tấm chăn mỏng, đưa lưng về phía Văn Lãng Tây. Văn Lãng Tây nhìn chăm chú sau lưng Phó Quan không chớp mắt, không bao lâu, viền mắt không tự chủ đỏ lên. Dạo này Phó Quan thường nằm trong lồng ngực hắn ngủ, nhưng hiện tại, người này lại cách hắn rất xa, tựa như đặc biệt phản cảm bộ dáng của hắn. Văn Lãng Tây đưa tay ra sờ lên đuôi tóc Phó Quan, lại nhìn đến vết thương sau gáy đối phương còn chưa có khép lại, cắn răng nhìn, cuối cùng vẫn không nhịn được nhỏ giọng:"Cùng em ngủ chung có được hay không?" Trong phòng không một tiếng đáp lại. Văn Lãng Tây vành mắt ửng đỏ, thanh âm trầm thấp thì thào:"Trên người đau không...." Vẫn không đáp lại. Văn Lãng Tây chóp mũi không khỏi chua xót, tối hôm qua hai người vẫn còn cùng ngủ chung trong một ổ chăn, đêm nay liền biến thành như vầy, chênh lệch quá mức khác biệt này khiến Văn Lãng Tây cảm nhận được sự đè nén trước nay chưa từng có. Tuy không được đáp lại nhưng Văn Lãng Tây vẫn nhỏ giọng nỉ non:"Xin lỗi! Em...em nhịn không được, đều là lỗi của em, trách em....ma quỷ mê hoặc tâm hồn, ngày mai có thể tiếp tục để ý đến em hay không? Coi như ngày mai không để ý, vậy sau này có thể hay không...." Nói một hồi âm điệu Văn Lãng Tây xen theo một tia nghẹn ngào, nức nở:"Đừng bỏ mặc em mãi có được hay không, em....em sẽ thấy rất khó chịu, cũng chỉ có anh..." Nói tới đây Văn Lãng Tây không thốt ra được bất kỳ lời nào nữa, cổ họng như có một tảng đá chặn ngang, không lên không xuống, khiến khí tức hắn trở nên hỗn loạn, không có một tiếng động, lặng lẽ rơi nước mắt. Này cũng với những gì hắn tưởng tượng hoàn toàn không giống nhau, hiện tại không cảm giác được chút sung sướng nào, càng không có cảm giác an toàn, đáy lòng không có nửa phần vui sướng khi có được Phó Quan, trái lại còn khủng hoảng cùng e ngại gấp bội khó có thể lơ là... Sợ Phó Quan sẽ như vậy rời bỏ hắn. Hắn cưỡng bức Phó Quan làm ra chuyện như vậy, nếu như Phó Quan rời đi, có phải đó là tội lỗi hắn phải phải tự gánh chịu không.... Phó Quan nhắm mắt nằm trên giường, nghe thấy khí tức người kia ngột ngạt, đè nén đến tận cùng, không khỏi cuộn tròn ngón tay nắm chặt góc chăn. Toàn thân anh đều đau nhức, đặc biệt là sau gáy, đau đến hốt hoảng, thậm chí đến bây giờ còn thấy run rẩy, khó có thể thanh tĩnh lại, tiếp đó là vòng eo bị người kia gập lại quá lâu, hiện tại cực kỳ đau đớn. Còn đầu của anh, trống rỗng, không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, chỉ có cảm giác váng đầu hoa mắt. Cũng bởi vì không ăn bữa tối, dạ dày anh cũng trở nên cồn cào buồn nôn, toàn thân vô lực nhưng cũng không muốn ăn cơm, cho dù rất mệt rất đau cũng không ngủ được, cảm giác này thật sự là quá tồi tệ. Phó Quan chưa bao giờ nghĩ lần đầu tiên của mình lại trải qua như vậy, đau như vậy, khó chịu như vậy, này có lẽ cả đời anh cũng không thể nào xóa được bóng ma này.....Sau này có lẽ rất khó để tiếp tục hưởng thụ thú vui tình ái. Cho dù như vậy thì khi cảm nhận được người phía sau đang nghẹn ngào khóc không ra tiếng, bản năng anh vẫn muốn xoay người lại an ủi. Phó Quan không biết làm vậy có bị khinh thường hay không, nhưng anh chính là không thể khống chế kích động, không có cách nào trơ mắt nhìn Văn Lãng Tây khổ sở mà thờ ơ không động lòng. Này có lẽ là thích đi! Nhưng có lẽ cũng không phải là thích, là yêu thì phù hợp hơn. Phó Quan không thể tin mới có thời gian hơn hai tháng anh đã dễ dàng yêu trúng một người, mà tất cả cảm thụ cùng kích động hiện tại đều rõ rõ ràng ràng mà biểu hiện đây đều là sự thật. Bắt đầu từ cảm thông, kết thúc là ái tình! Nếu như hỏi từ sự cảm thông chuyển thành tình yêu như thế nào bản thân Phó Quan cũng không trả lời được, một ánh mắt, một cái ôm, một nụ hôn cũng có thể thành lí do để anh yêu người kia. Phó Quan từ trong đau đớn và mệt mỏi nhìn rõ tâm tư mình. Khi nghe thấy khí tức người phía sau càng ngày càng không ổn, Phó Quan nhắm mắt thở dài trong lòng, đem cánh tay trong ổ chăn duỗi ra, mò tới cổ tay Văn Lãng Tây, nhẹ nhàng nắm lấy.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương