Tất nhiên là sẽ được chọn làm tác phẩm chốt sổ!
"Làm phiền chú Tần rồi.
" Lý Dương cảm ơn.
"Làm phiền gì chứ? Con ốc Long Cung Ông Nhung này của Tiểu Dương ngược lại còn có thể làm tăng danh tiếng cho nhà đấu giá của bọn chú.
” Tần Sơn Xuyên cười nói.
Chiều có người đến, ký với Lý Dương đủ loại hợp đồng thỏa thuận đấu giá.
Sau đó, tin tức về con ốc Long Cung Ông Nhung cũng được nhà đấu giá này nhanh chóng truyền đi!
"Con ốc Long Cung Ông Nhung có đường kính hai mươi ba cm!"
"Con ốc Long Cung Ông Nhung lớn nhất Hoa quốc sắp được đấu giá!”
Từng tin tức liên tục được truyền đi, các bảo tàng vỏ ốc lớn nhỏ tỏ ra rất thích thú, ngoài ra còn có một số người giàu có.
Những người quan tâm liên tục đổ về thành phố Huyền, xem ra con ốc Long Cung Ông Nhung này có thể bán được giá cao.
!
"Tiểu Dương, hai ngày này cháu cứ chờ một chút.
”
Tần Sơn Xuyên cười nói, nói xong ông lại nhìn về phía con gái mình: "Tiểu Nguyệt, Tiểu Dương chưa đến thành phố Huyền mấy lần, con dẫn Tiểu Dương đi dạo một chút.
"
Nghe vậy, mặc dù Tần Nguyệt có hơi không muốn nhưng vẫn gật đầu, nói: "Vâng.
”
“Được rồi, cha đi làm việc đây, giới trẻ các con có nhiều chuyện để nói, cha không xen vào nữa.
” Tần Sơn Xuyên cười có thâm ý, sau đó cùng vợ mình là Hoàng Anh rời đi.
Vừa đi, Hoàng Anh nhìn chồng mình, không nhịn được nói: "Sơn Xuyên, anh thực sự muốn tác hợp Tiểu Nguyệt và Lý Dương sao?"
Bà đối với Lý Dương cũng có chút thiện cảm, nhưng chưa đến mức muốn tác thành với con gái mình.
Tần Sơn Xuyên cười nói: "Tiểu Dương tuy còn trẻ nhưng tính tình khiêm tốn, vừa thông minh vừa hào phóng, gặp chuyện cũng bình tĩnh, giống như con ốc Long Cung Ông Nhung này, nếu là người bình thường có được, chắc chắn sẽ rất căng thẳng và kích động.
Nhưng em nhìn Tiểu Dương đi, nhìn thằng bé giống như chẳng thèm để tâm, chỉ riêng tính cách như vậy đã vượt qua không ít người rồi.
”
Hoàng Anh gật đầu, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Lý Dương thể hiện từ đầu đến cuối dường như đều rất bình tĩnh.
Đây nhưng là bảo vật trị giá ít nhất cũng phải tới 6 triệu! Ngay cả bà cũng không thể bình tĩnh được.
Tần Sơn Xuyên cảm thán: "Tâm tính như vậy, cộng với sự hiểu biết của anh về Tiểu Dương, tương lai Tiểu Dương chắc chắn sẽ có thành tựu rất lớn.
Anh thực sự hi vọng Tiểu Nguyệt của chúng ta có thể ở bên cạnh Tiểu Dương, như thế thì anh sẽ yên tâm hơn rất nhiều.
”
Lời nói của ông không hề che giấu sự coi trọng đối với Lý Dương.
Ông làm việc ở nhà đấu giá, mỗi ngày không biết tiếp xúc với bao nhiêu người, tự cho rằng mình nhìn người rất chuẩn.
Hoàng Anh gật đầu, nói: "Tính cách của Tiểu Nguyệt anh hiểu mà, anh càng sắp xếp, con bé càng phản kháng.
”
Tần Sơn Xuyên bất lực nói: "Anh biết, mọi chuyện tùy duyên thôi, chuyện này anh không ép buộc.
Nếu Tiểu Nguyệt có thể ở bên Tiểu Dương thì là tốt nhất, còn nếu không ở bên nhau thì anh cũng không nói gì.
”
!
Trong lúc vợ chồng Tần Sơn Xuyên trò chuyện, Tần Nguyệt cũng đưa Lý Dương ra khỏi tiểu khu.
Lúc này trong lòng Tần Nguyệt rất bực bội, thực ra cô không có ác cảm gì với Lý Dương cả, cũng không ghét hắn, làm bạn cũng khá ổn.
Nhưng Tần Sơn Xuyên có ý tác hợp cho hai người, thế là cô liền có chút phản kháng.
“Haizz, cha mình đúng thật là! ”
Trong lòng Tần Nguyệt không nhịn được nghĩ, bây giờ là thời đại nào rồi, với điều kiện gia đình cô, cô muốn tìm chàng trai như thế nào mà chẳng được?
Làm gì có chuyện mai mối từ nhỏ chứ? Đây là định đi ngược thời đại à?
"Hai ngày tới phải làm sao đây.
"
Nghĩ đến hai ngày tới, cô phải cùng Lý Dương đi chơi khắp nơi, trong lòng cô âm thầm thở dài.
Tần Nguyệt đang nghĩ ngợi, không có ý định nói chuyện, Lý Dương cũng không tìm chủ đề gì.
Trong lòng hắn cũng đang âm thầm nghĩ ngợi.
“Bây giờ mình chỉ cần chờ hai ngày nữa là được!”
Con ốc Long Cung Ông Nhung ở Thanh Đảo ước tính sáu triệu, con này của hắn lớn hơn một chút, giá chắc là cũng cao hơn một chút nhỉ?
Trong lòng nghĩ ngợi, rất nhanh họ đã đến cổng tiểu khu.
Lúc này Tần Nguyệt đã nghĩ xong lộ trình đi chơi, cô mở lời: "Lý Dương, anh mới đến thành phố Huyền, tôi đưa anh đi! "
Mặc dù trong lòng rất bực bội, nhưng Tần Nguyệt được dạy dỗ tử tế, thế nên cũng sẽ không nói ra những lời khó chịu.
Nhưng cô vừa mở lời, Lý Dương đã trực tiếp nói: "Xin lỗi, Tần Nguyệt, tôi còn có chút việc phải làm! "
Từ Đô Thị Đến Mạnh Nhất Vũ Trụ
Chương 35: 35: Đấu Giá 2
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương