Tự Do

Chương 11: Cảm tính



Edit: Salad

Không đáng yêu bằng em.

Lỗ tai Trần Tích đỏ đến lợi hại hơn, cô đẩy Tôn Tông Nam ra, nhỏ giọng nhắc nhở anh: "Chỗ này có người!" Có một đứa bé đang đứng ở bên cạnh xem hồ ly. Khi đóng cửa phòng lại Tôn Tông Nam muốn làm thế nào Trần Tích cũng không từ chối, nhưng ở bên ngoài cô hay có cảm giác thẹn thùng.

Tôn Tông Nam cũng không biết cảm giác thẹn là gì, anh chỉ cảm thấy Trần Tích thẹn thùng như vậy cực kì mê người, anh cường ngạnh mà nắm cằm Trần Tích hôn một cái, không tiếng động, nhưng......

Trần Tích quay đầu lại, đối diện với ánh mắt tò mò của bé hồ ly, cô kéo Tôn Tông Nam đi.

Cô ngượng với cả hồ ly!

Bọn họ đi dọc theo đường nhà ăn, thăm quan hổ, công viên nước. Tôn Tông Nam không có hứng thú quá lớn với động vật, đều là chờ Trần Tích xem đủ rồi mới đi.

Mà Trần Tích, lúc trước không có cảm giác, sau khi tiến vào vườn bách thú trong mắt đều là động vật, dọc theo đường đi, cô nhìn thấy mũ động vật liền muốn mua, nghe được tiếng rao hàng kem hình động vật cũng muốn mua. Hôm nay Tôn Tông Nam cũng cực kỳ dễ nói chuyện, Trần Tích mua anh liền trả tiền.

Trần Tích liếm kem chocolate hình đầu gấu nhỏ, lại liếm kem vị bạc hà hình bụng gấu nhỏ đến thỏa mãn!

"Anh ăn thử đi." Cô muốn cho Tôn Tông Nam ăn thử, kết quả là Tôn Tông Nam trực tiếp cắn hai cái tai gấu.

"A!" Trần Tích nhìn đầu gấu bị mất tai, tan nát cõi lòng T^T.

"Mau đến nhà ăn thôi." Tôn Tông Nam muốn bảo Trần Tích đi xem hươu cao cổ, anh không cảm thấy hành động của mình đã làm tổn thương lòng một thiếu nữ, khi anh nhìn Trần Tích liếm cái kem liên tục liền bực bội, bảo anh cũng liếm cả con gấu như kia là không thể.

Bọn họ đã đến nhà ăn, Trần Tích còn chưa có kịp nhìn kỹ tòa kiến trúc trong suốt hai tầng này, người buổi sáng đưa vé cho bọn họ không biết từ đâu đi ra, nói một câu với Tôn Tông Nam: "Tôn uỷ viên mọi thứ đã sắp xếp xong rồi." Dẫn bọn họ đi vào.

Cái đầu nhỏ của Trần Tích ngắm nghía khắp nơi, Tôn Tông Nam dẫn cô đi chơi vườn bách thú là bởi vì có người mời sao?

Bọn họ lên lầu hai, ngồi ở chỗ sát cửa sổ, Trần Tích tò mò mà đánh giá khắp nơi, nơi này tất cả đều thật "Nguyên thủy", cái bàn được làm từ hai nửa thân cây, đèn trên đỉnh đầu cũng là bóng đèn nhỏ treo vòng ở trên xà nhà, hơn nữa nóc nhà trong suốt làm cho toàn bộ nhà ăn có vẻ sáng ngời sạch sẽ.

Cửa sổ nhà ăn cực kì lớn, đầu hươu cao cổ ở bên ngoài cửa sổ, cách bọn họ rất gần rất gần, Trần Tích ngạc nhiên nhìn hươu cao cổ mắt to cùng với hàng mi dài.

"Uỷ viên, phu nhân, hai người có thể lấy lá cây cho hươu cao cổ ăn." Người phục vụ bưng lên hai ly nước chanh cùng với hai đống lá cây mới

Trần Tích lập tức cầm lấy một nhánh cây, nóng lòng muốn thử, nhưng trong lòng cô vẫn hơi sợ những động vật lớn, cô cũng không dám vươn tay ra.

Người hướng dẫn đứng một bên, không biết nói gì mà hươu cao cổ thò đầu vào trong cửa sổ, cắn lá cây, Trần Tích kêu lên một tiếng sợ hãi.

"Phu nhân, chúng nó không tấn công người đâu, cô không phải sợ."

Ngoài cửa sổ có hai con hươu cao cổ, một con đang ăn lá trong tay Trần Tích, một con khác...... Không đến ăn. Tôn Tông Nam cúi đầu xem thực đơn, không động đến lá cây của anh, điều này làm cho một con hươu cao cổ khác cũng vươn đến chỗ Trần Tích, hai tay Trần Tích không thể cho chúng nó ăn hết.

"Ăn từ từ thôi, a!" Ngoài dự đoán mọi người, một con hươu cao cổ liếm mặt Trần Tích, Trần Tích sợ tới mức ném nhánh cây trong tay đi, Tôn Tông Nam phản ứng rất nhanh, anh giơ tay ra che mặt Trần Tích, lưỡi hươu cao cổ liếm vào mu bàn tay anh.

"Ha hả, xem ra hươu cao cổ rất thích phu nhân." Người hướng dẫn đi qua đuổi hai con hươu cao cổ đi.

Tôn Tông Nam không vui nhìn về phía người phục vụ lấy khăn ướt, lau mặt cho Trần Tích, Trần Tích phục hồi tinh thần lại, cũng cảm thấy không có gì, cười đến vui vẻ, "Em không sao."

Cô nhận khăn ướt từ tay Tôn Tông Nam, Tôn Tông Nam tiếp tục xem thực đơn khiến người ta không đoán ra là cái gì, bên trên viết: phần ăn sư tử, phần ăn cá heo, phần ăn voi...... Nếu bên cạnh không có ghi chú nguyên liệu nấu ăn, Tôn Tông Nam cũng không biết nó là cái gì.

Anh rất lý trí gọi cơm căn cứ vào nguyên liệu nấu ăn, mà Trần Tích là loại không lý trí, thích động vật gì liền gọi phần ăn đấy, cô chọn phần ăn hồ ly, cuối cùng thức ăn ra là cá chiên, tôm còn có củ cải khắc thành hình hồ ly, có một ít lá cải trang trí. Mùi vị giống nhau, nhưng thỏa mãn niềm yêu thích động vật của cô.

"Thì ra hồ ly ăn mấy thứ này?" Trần Tích được phổ cập khoa học nhờ hai phần đồ ăn, phần ăn sư tử của Tôn Tông Nam đều là thịt.

Khi bọn họ ăn cơm người hướng dẫn lui xuống, chờ cơm nước xong ông ta lại lặng yên không một tiếng động xuất hiện, mời Tôn Tông Nam và Trần Tích đến bên cạnh căn nhà gỗ nhỏ.

Trước kia Trần Tích chưa cùng Tôn Tông Nam nói chuyện chính sự bao giờ, đột nhiên giờ phải đối mặt, cô ngồi nghiêm chỉnh, tay đặt ở trên đầu gối, vẻ mặt nghiêm túc.

Đối phương mặc tây trang, không che được cái bụng tròn xoe, nhìn phát đã biết không phải nhân viên vườn bách thú, ông ta thuần thục pha trà, châm trà, nói sản phẩm gì với Tôn Tông Nam, Trần Tích nghe không hiểu.

Thì ra khi Tôn Tông Nam nói chuyện chính sự với người khác là như thế này, ít nói ít cười, tư duy nhanh nhẹn, Trần Tích đồng tình với lời giới thiệu của đối phương, nhưng Tôn Tông Nam thỉnh thoảng lại đưa ra nghi ngờ nhằm vào sản phẩm, bức cho đối phương mồ hôi đầy đầu, cười nói sẽ cải tiến, sẽ cải tiến.

Mắt thấy nói đến không sai biệt lắm, Trần Tích đều có thể khẳng định sản phẩm không được chọn, đối phương đột nhiên bảo cấp dưới đưa quà lên.

"Đây chỉ là một món quà nhỏ tặng phu nhân."

Trong lồng sắt hình chữ nhật không lớn lắm có một con hồ ly màu đỏ đậm nằm, Trần Tích nhìn một cái liền nhận ra là bé hồ ly buổi sáng nhìn vào mắt cô!

Từ từ, sao đối phương biết cô thích cái gì? Chẳng lẽ......ông ta đã phái người theo bọn họ từ lúc sáng sớm?!

Lồng sắt bị mở ra, cấp dưới dùng đồ ăn dụ dỗ bé hồ ly đi ra, nó ăn xong đồ ăn, vừa lúc đi đến bên người Trần Tích, Trần Tích nhịn không được khom lưng sờ sờ nó.

Lông thật mềm.

Tôn Tông Nam thu động tác của Trần Tích vào trong mắt, mở miệng từ chối: "Lòng tốt của ông tôi nhận, nhưng chúng tôi không thể nhận món quà này, trong nhà không tiện nuôi, cũng không có kinh nghiệm nuôi thú cưng, nuôi ở vườn bách thú vẫn tốt hơn, tất cả mọi người đều có thể thăm quan."

Đối phương cười nói: "Tôi thấy phu nhân rất thích nha, đây là hồ ly để nuôi, không phải là loài quý hiếm, rất dễ nuôi cho ăn tí thịt là được, mỗi năm chúng tôi lai giống để bán, doanh số cũng rất tốt."

Trần Tích đã ôm hồ ly vào trong lòng ngực, cô nghe thấy "Lai giống" và "Bán", trong đầu bỗng dưng hiện ra một xưởng động vật, có đầy lồng sắt ở ven tường, trong lồng sắt là các loại động vật, động dục liền giao phối, sau đó sinh con chưa được mấy ngày đã bị chia cắt với con.

Sao họ có thể làm như vậy được?

Tuy động vật không tiến hóa bằng con người, nhưng bọn chúng cũng không phải là công cụ sinh sản.

Trần Tích ma xui quỷ khiến nghĩ đến lời Liên Quý nói với cô không lâu trước đây: "Cậu thật sự bằng lòng biến thành một công cụ sinh sản không?"

Không, không!

Cô lắc đầu, chuyện này không giống nhau! Tôn Tông Nam sẽ không bán con!

Cô cúi đầu nhìn bé hồ ly trong lòng ngực, đồng cảm tràn lan.

Thật đáng thương, không biết ba mẹ mình là ai.

Đừng sợ, chị đưa em về nhà, chị nuôi em.

Lỗ tai Trần Tích tự động dựng lên, cô chuyên chú nhìn hồ ly giống như muốn đến thiên hoang địa lão.

"Tích Tích, Tích Tích, thả hồ ly lại lồng sắt đi, chúng ta phải về rồi."

Trần Tích đột nhiên ngẩng đầu, nhìn về phía Tôn Tông Nam, anh vẫn không đồng ý sao?

Trần Tích dùng ánh mắt cầu xin Tôn Tông Nam, chỗ này không tiện nói chuyện riêng tư, cô tin Tôn Tông Nam có thể hiểu ý của cô.

"Thả — lại— đi." Tôn Tông Nam thả chậm từng chữ, nhấn mạnh từng chữ, tỏ vẻ anh bất mãn với hành động ôm chặt hồ ly của Trần Tích.

Đối phương cũng đã nhìn ra cái gì rồi, trên mặt Trần Tích rõ ràng viết mấy chữ: Tôi rất thích, tôi lưu luyến. Ông ta mở miệng khuyên giải: "Phu nhân thích thì mang đi đi, nó có duyên với cô."

"Tích Tích." Tôn Tông Nam không mở mồm, anh cũng không muốn cô nuôi một con vật lông lá như vậy ở trong nhà.

Cảm giác mất mát nhanh chóng ập lên trong lòng, Trần Tích biết tiếp tục cầu xin cũng vô dụng, Tôn Tông Nam sẽ không đồng ý. Cô ngồi xổm xuống thả hồ ly đi, hồ ly vào trong lồng sắt liền xoay người, muốn ra nhưng cửa bị người bên cạnh đóng lại, hồ ly lại bắt đầu ngẩng đầu, đôi mắt đen bóng nhìn Trần Tích ở bên ngoài, tràn ngập khó hiểu.

Trần Tích lập tức không kìm chế được cảm xúc, hốc mắt có nước mắt đảo quanh, cô hít sâu một hơi, ngăn nước mắt rơi xuống, cô không thể khóc ở chỗ này.

Cô đứng lên, không dám quay lại nhìn hồ ly, Tôn Tông Nam ôm cô đi ra khỏi nhà gỗ nhỏ.

"Không cần tặng, chúng tôi còn muốn đi thăm quan mấy chỗ nữa."

Tôn Tông Nam bảo đối phương dừng bước, hai người đi xa hơn mười mét, anh lạnh lùng hỏi Trần Tích: "Em khóc cái gì?"

Trần Tích chỉ đỏ hốc mắt, cô không khóc, nhưng bị Tôn Tông Nam nói như vậy, trong nháy mắt nước mắt cô chảy ra, nghẹn không nín được.

Cơn giận trong lòng Tôn Tông Nam lại lớn hơn nữa, không phải anh không muốn nuôi hồ ly nhưng hành vi vừa rồi của ông ta rõ ràng là đút lót. Mời anh đến thăm quan, không nói chuyện chuyện phê duyệt anh chấp nhận, nhưng nói xong chuyện lại tặng quà cho anh là có ý rồi, một khi anh nhận quà của ông ta mà không cho ông ta đi cửa sau, chắc chắn ông ta sẽ quay đầu đi báo cáo anh nhận hối lộ.

Tôn Tông Nam không nói lời nào, khí quanh thân giảm xuống thấp, Trần Tích là Omega, đương nhiên sẽ cảm nhận được, cô càng đau lòng.

Bây giờ Tôn Tông Nam khác buổi sáng quá nhiều, khuôn mặt lạnh, sẽ không ôn nhu mà dỗ Trần Tích, bước chân vừa lớn vừa nhanh, đẩy Trần Tích đi lên phía trước.

Du khách bên đường đều đang nhìn bọn họ, du khách không biết đã xảy ra chuyện gì mà con gái khóc thành như vậy, người đàn ông cao lớn bên cạnh cũng không để ý, trong lòng yên lặng sinh ra khinh bỉ.

Tiếp tục đi dạo vườn bách thú là không thể, Tôn Tông Nam mang Trần Tích ngồi lên xe, đi ra khỏi vườn bách thú, chuyến thăm vườn bách thú kết thúc như vậy.

Hai người trở lại bãi đỗ xe, Tôn Tông Nam lôi Trần Tích lên xe, đóng sầm cửa xe, anh ngồi vào ghế điều khiển, cửa xe đóng lại, anh nói một câu trách móc "Trần Tích" lúc ở bên ngoài.

Anh nhìn Trần Tích khóc đến bực bội, lúc này không phải là lúc giở tính trẻ con.

Trần Tích bị mắng run lên một chút, cô hít mũi thật mạnh, duỗi tay mở cửa xe, "Em muốn xuống xe." Cô bình tĩnh trong chốc lát.

Tôn Tông Nam trực tiếp khóa cửa xe lại, trong tiếng nức nở, anh chất vấn Trần Tích: "Anh hay con hồ ly kia quan trọng hơn?"

Anh muốn dùng vị trí của mình ở trong lòng Trần Tích để áp chế khát vọng trong nội tâm Trần Tích.

Trần Tích không trả lời, trong lòng cô đương nhiên Tôn Tông Nam là quan trọng nhất, nhưng cô không hiểu, nếu người vừa rồi là thương nhân buôn bán động vật, vậy Tôn Tông Nam đang làm cái gì? Làm việc cho chính nghĩa là giả à? Vì sao anh mặc kệ chuyện của Kỷ Nghi, mặc kệ chuyện bán hồ ly? Vì sao anh lạnh lùng như vậy......

"Em muốn xuống xe" Trần Tích lặp lại những lời này, còn dùng ngón tay cố mở khóa xe. Cô đau lòng đã quên đi sợ hãi, quên khi Tôn Tông Nam tức giận sẽ có hậu quả gì, chuyện cô sợ nhất có xảy ra tại đây hay không, cô không nhớ rõ, cô chỉ nghĩ tạm thời muốn thoát khỏi chỗ này.

Tôn Tông Nam cởi bỏ cúc tây trang, đột nhiên nắm lấy tay Trần Tích, hung hăng hôn cô.

"Ô!"

Đầu lưỡi tiến quân thần tốc, Trần Tích phản ứng lại, vô lực mà đấm ngực Tôn Tông Nam, bị một tay Tôn Tông Nam nắm lấy, anh bao vây cô chặt chẽ, giống như dã thú, Trần Tích không nghĩ ngợi gì, hung hăng cắn đầu lưỡi Tôn Tông Nam.

"Đau —— Tích Tích, đừng vô cớ gây rối nữa!" Tôn Tông Nam kéo ra khoảng cách giữa hai người, đau đớn ở đầu lưỡi lan tràn ra.

Hai mắt Trần Tích đẫm lệ mông lung nhìn Tôn Tông Nam, "Em muốn xuống xe."

"Xuống xe?" Tôn Tông Nam cũng lười uy hiếp Trần Tích, anh không nói hai lời, tiến đến ghế Trần Tích ngồi, lúc Trần Tích còn chưa phản ứng lại, vói tay vào dưới váy cô, lưu loát kéo quần lót cô xuống

Xuống xe, như vậy làm sao cô dám đi xuống?

"Ô ô......" Một tay Trần Tích che váy lại, một tay che mặt khóc, cô không biết vì sao sẽ biến thành như vậy, buổi sáng rõ ràng Tôn Tông Nam tốt như vậy.

Tôn Tông Nam mặc kệ Trần Tích khóc, ném quần lót ra ghế sau, dẫm chân ga.

==========
Chương trước
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...