Tư Lệnh Sủng Độc Vợ Yêu
Chương 19: Cô Ấy Vẫn Là Vợ Của Tôi
Buổi tiệc ăn uống lại diễn ra tiếp tục Chu Văn Đường và những quan khách cấp cao nói chuyện vui vẻ nói về những chính trị Trung Quốc sau khi hoàn bình trở lạiChung Linh liền bắt đầu cảm thấy nhức đầu nên cô cáo từ vào bên trong cô liền đi vào một căn phòng trống định nghỉ ngơi một chút,vừa định mở cửa thì có người từ đằng sau ôm chặt lấy cô đẩy cô vào căn phòng đó.Cô giựt mình hết hồn quay lại nhìn người đó....cô liền thấy người trước mặt là người đàn ông luôn đeo bám mỗi giấc mơ của cô hơn 5 năm quaTịch Duy An–" Anh đang định làm gì"Cô lo lắng nhìn ảnh hỏi.Duy An từ đầu buổi tiệc luôn để ý đến nhất cử nhất động của cô thấy cô vào đây anh liền đi theo sau.Anh từ từ bước tới gần cô nói.–" Làm gì...em nói anh làm gì.....5 năm qua em đã đi đâu...em có biết anh tìm em như một tên điên không"Anh đi tới nắm thật chặt hai vai cô ánh mắt hung hăng nhìn cô—" Em dám lấy người khác sau lưng tôi sao?”–" Anh buông tôi ra ...tôi và anh đã ly hôn rồi và chuyện tôi lấy ai thì liên quan gì đến anh"Cô vung tay thật mạnh né tránh đôi tay anh đang để trên vai mình.Duy An nghe vậy lập tức cười lớn anh đột nhiên kéo chiếc eo nhỏ nhắn của cô về phía anh.–" Tôi đã nói cô sống là người của tôi khi chết thì vẫn là người của tôi...câu nói khi tôi cưới cô, cô quên rồi sao" Khi nghe anh ta giới thiệu cô là vợ anh ta,cô có biết anh rất muốn giết người không nhưng người anh muốn giết chính là cô.Chung Linh tức giận liền mắng anh–" Anh bị điên rồi"–" Phải tôi điên rồi...tôi điên vì nhớ em...nhớ rất nhiều" Anh vừa nói xong đã cúi xuống chiếm đôi môi đang hé mở của cô, anh cậy môi cô thừa dịp cơ hội cho lưỡi mình tiến vào quắn lấy cô.Chung Linh vùng vẫy đánh vào người anh,nhưng sức lực cô quá yếu cộng thêm anh là một quân nhân sau có thể làm lại anh.Nụ hôn này anh chờ suốt 5 năm qua rồi,hương vị cô vẫn như xưa vị ngọt trên môi khiến anh mê đắm.Đôi tay anh càng lúc càng làm càng,tay anh ở phía sau bóp thật mạnh vào mông cô.Chung Linh giựt mình lấy hết sức mạnh xô anh ra,cô thở hổn hển lấy tay ôm ngực nhìn anh–" Anh vẫn không thay đổi chút nào vẫn luôn cưỡng ép tôi....đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo anh... nếu anh còn làm như vậy thì đừng trách tôi" Nói xong cô liền đi ra ngoài thật nhanh không để anh có cơ hội thêm lần nào nữa.Duy An ánh mắt đau khổ nhìn cô đi khỏi đây,giọng nói đè nén trong lòng của anh nói ra–" Chung Linh em hận anh đến như vậy sao"Chung Linh đi ra ngoài liền gặp mẹ con Kỳ Ngư đang đi tới,cô không thèm chào hỏi mà đi ngang hai người họ một cách tự nhiên.Phạm Yên Thu tức giận vì thái độ bà liền quay lại lớn tiếng mắng chửi–" Chung Linh mày không xem bác gái mày ra gì sao.... Gặp người lớn mà không chào hỏi"Chung Linh quay lại cười tươi nhìn hai người.–" Tôi chào bác gái vậy được chưa"Lúc này Duy An cũng từ trong phòng đó đi ra nhìn mọi người.Kỳ Ngư thấy anh liền chợt nhớ ra Chung Linh cũng từ phòng đó đi ra,máu ghen cô ta liền nổi lên.Cô ta liếc nhìn hai người lớn tiếng nói.–" Hai người làm cái gì trong đó... " Cô đi tới nắm lấy tay Chung Linh bóp mạnh nói tiếp " Cô dám quyến rũ chồng tôi"–" Cô buông tay tôi ra.... Đau quá"Chung Linh liền nhíu mày kêu lênDuy An ánh mắt tức giận đi tới nắm lấy tay Kỳ Ngư đang nắm tay Chung Linh quăng ra.–" Cô bỏ tay cô ấy ra"Anh liền quay lại nắm lấy tay Chung Linh nhìn tới nhìn lui ân cần hỏi"Em có sao không!”Anh nhìn vết đỏ trên tay cô trong lòng anh liền đau đớn.Phạm Yên Thu đi tới chỉ vào mặt anh chửi.–" Tịch Duy An cậu quá đáng lắm rồi.... Con tôi mới là vợ cậu chứ không phải là cô ta" Bà vừa nói vừa lấy tay chỉ vào Chung Linh.Đúng lúc này Chu Văn Đường đang kiếm phu nhân của mình anh vừa thấy cô thì từ xa chạy lại .–" Phu nhân... "Chung Linh vừa nghe tiếng anh cô liền rút tay đang bị Duy An nắm về,cô sợ anh sẽ nhìn thấy.Duy An hai tay đang lơ lửng không trung nhìn cô với ánh mắt buồn.Chu Văn Đường chạy tới liền ôm cô vào lòng trước mặt mọi người.–" Em đi đâu làm anh kiếm từ nãy giờ"Chung Linh ấp úng trả lời :–" Em thấy không khỏe.... em định vào đây nghỉ một chút" Cô nhìn anh nở nụ cười nóiVăn Đường liền tay sờ trán cô ngay.–" Em lại mệt nữa sao.... Chúng ta về nhà thôi" Anh liền dơ tay nhìn đồng hồ rồi ngước lên nhìn cô nói tiếp "Cũng đến giờ em phải uống thuốc rồi"–" Thuốc.... Chung Linh em bị bệnh sao" Duy An lo lắng liền sốt ruột hỏi.Văn Đường không cho cô trả lời anh trực tiếp kéo cô về phía sau .Anh quay lại nhìn Duy An đáp :–" Sức khỏe phu nhân tôi hơi yếu.... Nên lúc nào tôi cũng phải ở bên cạnh chăm sóc cô ấy"Nói xong anh quay lại nắm tay Chung Linh nói " Mình về thôi phu nhân"Hai người cất bước đi,Văn Đường còn cố tình chọc tức Duy An ôm lấy eo côDuy An hai tay siếc chặt lại anh nhất định sẽ cướp cô về từ tay anh ta, anh không thể nào thấy cô cùng người đàn ông khác ân ân ái ái như thế đượcDuy An vừa về tới nhà vội vã chạy lên lầu vào phòng làm việc của mình,anh muốn điều tra một chút về thân thế Chu Văn Đường.Kỳ Ngư liền pha một tách trà mang vào cho anh.Nhưng vừa vào đã thấy anh đang nhắm mắt dựa vào ghế.Cô từ từ tiến tới choàng tay qua cổ anh rồi ngồi nhẹ lên đùi anh.Duy An giựt mình mở mắt ra nhìn thấy bản mặt cô ta anh liền xô cô ta té xuống dưới đất.Giọng nói hung hăng anh vang lên–" Ai cho cô vào đây,cô mau đi ra ngoài nhanh lên" Càng ngày anh càng chán ghét cô ta.Kỳ Ngư uất ức đứng dậy nhìn anh tức nước vỡ bờ lớn tiếng nói–" Tịch Duy An anh quá đáng lắm,tôi là vợ anh nhưng chỉ là bề ngoài thôi sao.....Tôi lấy anh 5 năm anh chưa hề yêu thương tôi,thậm chí xem tôi như là một con hầu trong nhà không hơn không kém"–" Cô muốn nói gì nói ra hết luôn đi" Anh khoanh tay lạnh lùng nóiKỳ Ngư vuốt nước mắt đi tới mở tủ lấy ra một hộp đồ mà anh luôn trân quý.Cô đưa tới trước mặt liền mở ra đồ tất cả bên trong xuống.–" Cô đang làm cái gì vậy"Anh tức giận đứng lên lượm lại những đồ vật rơi xuốngKỳ Ngư khoái chí cười lớn—" Anh yêu quý những thứ này vì nó là của Dịch Chung Linh phải không?Cô ta thật mưu mô đã đi khỏi nhưng vẫn làm cho anh nhớ nhung" Cô đã muốn quăng chiếc hộp này từ lâu.Trong đó là là những đồ vật của Chung Linh còn những món đồ chơi của hai người đã cùng nhau chơiDuy An vừa nghe cô ta nói xấu người yêu của anh,thì anh đã không còn kiềm chế đánh vào cô ta một bạc tai–" Tôi đã nói cô không được nói xấu cô ấy.....còn những đồ này tôi cấm cô đụng vào"Anh vừa nói vừa cầm chiếc hộp trong tay nhìn cô.Kỳ Ngư điên tiếc những bức xúc trong lòng đều tuông ra–" Tịch Duy An anh hỏi xem anh có xứng làm chồng tôi không,từ ngày tôi về làm vợ anh chưa hề một lần nào anh làm đúng nghĩa một người chồng anh vẫn chưa hề chạm vào tôi,......Thậm chí trong nhà trong phòng anh,anh luôn để hình ảnh dấu tích cô ta anh có xem tôi là vợ không"Duy An thở dài nói lời chắc nịch ra,anh nghiêm nghị nhìn cô–" Không phải cô muốn sống cuộc sống của cô ấy sao,tôi cho cô tội nguyện cô còn muốn gì nữa" Anh đưa lời khẳng định đối với cô ta"Vợ tôi chỉ có một là Dịch Chung Linh mà thôi và cô ấy vẫn là vợ tôi mãi mãi"–" Nhưng cô ta đã có chồng rồi...,anh không thể nào"Đây là điều mà cô muốn anh hãy chấp nhận.Duy An tức giận đập tay lên bàn,anh đứng dậy ôm hộp đồ ra ngoài vừa đi vừa nói:–" Tôi sẽ bắt cô ấy quay về bên tôi....còn phần cô"Anh ra tới cửa quay người lại nhìn "Chuẩn bị cuốn gói đi là vừa" Nói rồi anh cất bước đi ra.Kỳ Ngư hai tay xiếc lại,cô sẽ không cho anh được tội nguyện như anh mong muốn.***********Chung Linh đang thẫn thờ đứng ngoài ban công nhớ lại từng câu nói của Duy An.Anh thật sự tìm kiếm cô sao,nhưng những tin tức cô biết về anh lại không phải như vậy,tin tức mà Văn Đường đưa cho cô xem về anh,chỉ biết anh và Kỳ Ngư rất là yêu thương nhau.Nhưng hôm này nhìn thái độ hai người như vậy,mọi thông tin cô biết hình như là giả .Anh và Kỳ Ngư thật sự có vấn đề.Văn Đường thấy cô suy nghĩ liền đi tới nắm nhẹ tay cô.Chung Linh liền giật mình nhìn anh.Cô liền rút tay mình về.–" Anh tắm xong rồi sao"–" Từ lúc anh đi tắm đến khi bước ra em vẫn còn suy nghĩ nữa sao?"Văn Đường vuốt nhẹ tóc cô hỏi."Em lại suy nghĩ về anh ta nữa phải không?”Chung Linh liền tránh né tay anh cô lui về đằng sau.–" Không phải.....thôi vậy em về phòng trước" Cô liền bước đi thật nhanh ra khỏi phòngVăn Đường đằng sau chạy tới ôm chặt eo của cô giọng nói run rẩy của anh vang lên.–" Đến khi nào em mới chấp nhận tình cảm của anh....đã 5 năm rồi em không nhận ra tình cảm của anh dành cho em sau"5 năm qua anh luôn theo cô như một cái bóng,lúc nào cũng muốn ở bên cô dù cô không chấp nhận tình yêu của anh.Chung Linh xoay người lại nhìn anh ấy nấy.–" Em xin lỗi....nhưng chúng ta chỉ là kết hôn giả thôi....em không xứng với anh đâu"Trước khi về đây anh và cô đã thỏa thuận kết hôn giả để gạt Duy An mà thôi.Văn Đường nhìn cô mệt mỏi hỏi.–" Vậy bây giờ chúng ta kết hôn thật được không em.........hay...... Em còn yêu anh ta nhiều lắm phải không"Chung Linh không trả lời mà cô xoay người cất bước về phòng mìnhPhải cô rất còn yêu Duy An,yêu nhiều là đằng khác,lúc cô gặp lại anh cô rất muốn chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy anh,5 năm qua không ngày nào cô không nhớ đến anh,anh luôn xuất hiện mỗi giấc mơ của côNhưng bên cạnh anh bây giờ đã có một người khác thay cô chăm sóc anh.Văn Đường đau lòng khi cô không chịu chấp nhận tình cảm anh,anh càng ganh tị với Tịch Duy An được cô dành chọn hết tình yêu.Anh nhất định sẽ không để cô biết việc Duy An những năm qua tìm kiếm cô như thế nào và anh sẽ không bao giờ cho cô quay về với anh ta.Công Ty Bách Hóa Hoa TinhTrong phòng lớn nhất dành cho tổng giám đốc Chung Linh đang ghi chép sổ sách thì bên ngoài liền có tiếng gõ cửa.–" Chị có người cần kiếm" Cô thư ký lễ phép nói.–" Là ai.....em cho người đó vào đi"Chung Linh không nhìn cô thư ký mà nói.Duy An không nghĩ mình có thể vào đây gặp được cô,anh từ từ đi lại ngồi đối diện với cô nhưng cô vẫn chưa ngước lên nhìn anh.Giọng nói lạnh lùng cô vang lên:–" Anh cần gì"–" Anh cần em"Giọng nói anh phát ra khiến cô phải ngưng công việc trên tay mà ngước lên nhìn anh.Chung Linh bất ngờ nhìn anh hỏi.–" Anh đến đây làm gì" Trong lòng hơi sợ khi nhìn thấy anh.Duy An vẫn nhìn cô chầm chầm,anh đứng dậy đi về phía cô xoay chiếc ghế cô lại hung hăng nhìn thẳng vào mắt cô.Ngữ khí không to không nhỏ nhưng đủ cô để nghe.–" Anh tới đây để xem phu nhân anh làm việc ra sao"–" Ai là phu nhân của anh, anh đang có sự nhầm lẫn gì rồi ....." Cô đứng lên né tránh anh "Anh đừng gọi tôi như vậy sẽ khiến nhiều người hiểu lầm"Duy An nhìn cô thở dài buồn bã,anh hít thở thật sâu rồi nói.–" Một ngày nào đó,em sẽ biết hết tất cả... Nếu lúc đó em còn muốn rời xa anh....anh cũng không ép em nữa"Chung Linh nhìn anh không hiểu anh đang nói cái gì,cô định lên tiếng hỏi thì anh đã nói trước–" Trở lại chuyện chính anh đến là muốn bàn công việc với em"Anh nhìn cô rồi quay lại ngồi xuống chiếcghế đối diện lúc nãy nói tiếp.Chung Linh trong lòng đang nghĩ anh chắc muốn giở trò gì nữa,cô nghi hoặc nhẹ nhàng bước tới ngồi xuống.–" Anh muốn bàn công việc gì" Cô lên tiếng trước.Duy An nhìn tay cô và cổ cô đang đeo món trang sức mà hôm trước anh đã tặng cho Chu Văn Đường.–" Em đeo chúng rất đẹp,rất hợp với em" Cô đeo những món trang sức anh làm ra anh rất là hạnh phúc.Chung Linh liền sờ cổ rồi nhìn xuống chiếc lắc mình đang đeo thì ra đây là món trang sức của anh tặng. Bữa trước cô được Văn Đường tặng nhưng cô không biết đây là quà của ai không ngờ là của anh.Cô ngước lên nhìn anh nói:–" Cảm ơn anh đã tặng món quà quý giá này cho vợ chồng chúng tôi"Hai tay ở dưới gầm bàn của anh xiếc chặt khi cô nói : "vợ chồng chúng tôi"Duy An đưa cô một sấp hồ sơ lên tiếng đề nghị với cô.–" Tôi muốn em hãy điều chế ra một loại hương thơm lên món trang sức sắp ra mắt của tôi.....tôi muốn em và tôi cùng nhau hợp tác"Anh vừa nói vừa gõ lên bàn.Chung Linh nhếch môi cười,cô liền dựa người vào ghế nói:–" Tại sao tôi phải hợp tác với anh....Tịch tiên sinh đang quên mình đã không còn là một Tư Lệnh luôn cưỡng ép người khác rồi sao"Anh vẫn như xưa luôn ức hiếp ra lệnh cô làm theo ý mình.Duy An cũng cười theo cô.–" Vì tôi cũng đang vị trí Bộ trưởng chủ tịch Hiệp Hội nếu tính ra cũng không thua chồng cô là mấy ....và đây là hợp tác làm ăn không lẽ cô vì chuyện tư mà xen lẫn chuyện công sao"Anh liền nắm lấy bàn tay cô đang để lên bàn kéo về phía anh.Anh nghiên đầu nhìn cô nói thêm:–" Không lẽ em còn tình cảm với anh ....sợ anh sẽ ăn thịt em sao" Ánh mắt tà mị của anh liền nhìn cô.Chung Linh giựt tay lên lớn giọng nói.–" Ai còn tình cảm với anh....anh đừng có mà tự mãn"–" Vậy hai chúng ta hợp tác....được không" Anh chỉ hi vọng cô sẽ đồng ý vì chỉ có như vậy anh mới thường xuyên gặp cô.Chung Linh thở dài mệt mỏi đồng ý:–" Thôi được....nhưng chúng ta vì công việc không xen lẫn chuyện tư ...tôi không muốn chồng tôi hoặc vợ anh hiểu lầm"Duy An đành ngập ngùi chấp nhận điều kiện của cô miễn sao anh gặp được cô là được rồi.Việc hợp tác hai người rất tốt ngày ngày đều gặp nhau,người xưa từng nói " Tình cũ không rủ cũng đến" thật đúng với Duy An và Chung Linh.Anh càng được tiếp xúc gần cô,lúc nào cô xuất hiện ở đâu thì đâu đó cũng có hình bóng anh quay quanh.Chu Văn Đường vẫn luôn chờ đợi cô đồng ý yêu anh nhưng càng ngày anh cảm giác anh dần như sắp đánh mất cô....Anh liền đánh nhanh rút gọn mở một buổi tiệc tại nhà mang tên " Kỉ niệm ngày cưới của anh và cô"thật long trọng mời tất cả mọi người cùng đến và tất nhiên sẽ có Duy An
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương