Tư Lệnh Sủng Độc Vợ Yêu
Chương 30: Kỷ Vật
Những hình ảnh vụng vỡ tối qua liền hiện về trong đầu của cô,vậy đêm qua không phải cô nằm mơ mà là sự thật.Đêm qua cô đã mơ anh đang ức hiếp nằm đè lên cô rồi chiếm hữu cơ thể cô tới lần này đến lần khác.Khuôn mặt Chung Linh bắt đầu đỏ ửng lên,cô không dám ngước lên nhìn anh,cô chỉ đành rụt đầu quay sang chỗ khácAnh liền xoay cầm cô lại nhìn thẳng vào mắt cô dùng điệu bộ của cô ngày hôm qua nói lại với cô.–" Bé con.... Muốn chơi anh thì phải có chiêu thức cao hơn anh.Chứ lần nào em cũng chơi anh xong thì đều bị anh bắt bài và hậu quả là em không thể rời khỏi chiếc giường,em không sợ sao"Anh xoay người đặt cô nằm dưới thân mình,anh lại chiếm hữu cô một lần nữa.Anh không nhanh không chậm hôn chặt môi cô để cô không thể phản kháng chống cự được,phía dưới của anh cũng thần tốc tiến vào cơ thể của cô một cách cuồng nhiệt.–" Aaaaa....Duy An... Nhẹ một chút" Giọng nói yêu kiều của cô đang nằm dưới thân anh rên rỉ.–" Nhẹ hả.....Để em biết lần sau còn dám chơi anh không.... Tiểu yêu tinh của anh" Anh vừa nói vừa đẩy thắt lưng thiệt mạnh vào sâu người cô.–"Aaaaaaa" Tiếng hét chối tai cô lại vang lên,cô liền ôm chặt anh.Cả hai cùng quấn lấy nhau khắp cả căn phòng nơi nào cũng có dấu tích của hai người đã đi qua để lại**********Buổi trưa sau một hồi cơn kích tình qua đi Duy An liền chạy ra ngoài mua món ăn mà cô thích nhất mang về cho cô,còn cô chỉ còn cách nằm yên trong phòng đợi anh về . Bên ngoài cơn mưa cũng đã dần tạnh lại,Chung Linh ráng lếch cơ thể đau nhức khắp người vào phòng vệ sinh tắm rửa rồi thay đồ.Khi cô đi ra,liền nhìn thấy lọ thuốc cô thường uống đang nằm trên đầu giường thì cô lập tức đi tới cầm lọ thuốc lên nhìn chúng,cô suy nghĩ và một lát sau cô lại quay trở vào phòng vệ sinh đổ hết thuốc vào bồn cầu rồi xả nước xuống làm tất cả thuốc trôi đi nhanh chóng.Những suy nghĩ trong đầu cô bây giờ là phải ngưng thuốc từ bây giờ.Tiếng gõ cửa phòng liền vang lên khiến cô phải giật mình .Cô tưởng là anh thì vừa mở vừa nói.–" Anh quên chìa khoá sao,sau lại về nhanh...." Nhưng khi cô vừa gặp người đứng trước mặt thì lời nói cô liền ngắt quãngDuy An sách túi lớn túi nhỏ tâm trạng phấn khởi vui vẻ trở về,vừa bước vào phòng liền kêu tên cô.–" Chung Linh!Xem anh mua gì cho em nè!"Nhưng anh vừa vào nhìn xung quanh đã không thấy cô,anh liền đi vào phòng vệ sinh tìm kiếm "Chung Linh....em ở đâu" Cô vẫn không thấy trong đây.Tâm trạng anh lo lắng anh bỏ đồ ăn xuống liền lập tức chạy xuống khách sạn tìm cô.Anh hấp tấp chạy tới cô tiếp tân hôm trước thở gấp hỏi.–" Cho tôi hỏi....vợ tôi từ nãy giờ....có xuống đây không"Cô tiếp tân liền nhận ra anh ngay lập tức,vì ấn tượng của vợ chồng anh luôn xuất hiện cùng nhau khiến cô ta ấn tượng và hâm mộ.—" À hồi nãy tôi có thấy chị ấy đi ra cùng một người"—" Là ai?Nam hay nữ,cô ấy đi hướng nào"Trong lòng anh bây giờ chỉ sợ cô gặp người đàn ông khác mà giấu anh.Cô tiếp tân cũng không vòng vo mà trả lời anh tiếp tục.–" Là một cô gái người Anh,rất tây đi cùng chị ấy...."Anh nghe xong thì trong lòng liền nghĩ ngay tới Alice,chỉ có cô ta mới to gan tìm tới tận đây không lẽ cô ta tới đây tìm kiếm cô rồi lại ăn nói linh tinh kêu cô rời xa anh khiến cô hiểu lầm mà giận anh nữa mà thậm chí cô sẽ bỏ đi thật thì saoNhững suy nghĩ về cô xuất hiện mong lung vào trong đầu anh, anh không thể để chuyện này lại xảy ra lần nữaAnh nghe được sự chỉ dẫn của cô tiếp tân liền chạy nhanh tìm cô nhưng vẫn không biết Alice đã dẫn cô đi đâu.Anh bắt đầu lo lắng,lo sợ cô ta sẽ làm hại cô.Anh không thể mất cô lần nữa.–" Chung Linh em đang ở đâu....."Giọng nói anh run rẩy vang lênMột lát sau khi anh chạy khắp nơi tìm cô thì trong đầu anh liền hiện lên một chỗ rất có thể Alice cô ta đang dẫn cô đến đó.Một trong quán trà nhỏ nằm ở Thâm Thủy Bộ là khu ở chuột tại Hồng Kông có rất nhiều người nghèo sinh sống tại đây.Alice chính là bà chủ quán trà này vừa dẫn cô tới đây cô ta không chịu vào vấn đề chính mà cô ta lại tập trung pha một ly trà đậm vị cho cô.–" Chị uống thử trà tôi pha như thế nào" Cô ta liền đưa tách trà tới trước mặt Chung Linh.Chung Linh vẫn nhìn cô ta với ánh mắt đa nghi dè chừng.Alice cong moi cười nhìn thái độ của chị ta thật là giống anh khi mới vừa gặp cô cũng ánh mắt đa nghi đó nhìn cô,thật sự hai người này rất có tướng phu thê—" Chị yên tâm,tôi không làm hại chị đâu"Chung Linh ngửi được trên người cô ta có mùi hương rất đặc biệt,cô là nhà điều chế hương cũng chưa từng làm ra mùi hương này,cô ta thật khiến cho cô phải tò mò.Nhưng cô nhìn vào đôi mắt cô ta,cô cảm thấy cô ta chứa rất nhiều tâm sự.Chung Linh nhìn xung quanh quán trà,một lát sau cô mới từ từ lên tiếng.—"Cô dẫn tôi tới đây....là có ý gì"Alice cong môi cười tươi,một nụ cười rất hồn nhiên của những thiếu nữ mới lớn,cô ta nghiên đầu nhìn Chung Linh từ đầu xuống chân.Chung Linh cảm thấy ớn lạnh khi cô ta không nói gì mà vẫn nhìn cô chằm chằm,thậm chí nhìn từ trên xuống dưới khiến cô cảm thấy hơi khó chịu.–" Nếu cô không chịu nói,thì tôi sẽ đi ngay" Cô lập tức đứng dậy nói.–" Chị sợ tôi sao,chị ngồi xuống đi...tôi sẽ từ từ nói" Bây giờ Alice mới chịu mở miệng ngước lên nhìn cô nói.Chung Linh nghi hoặc ngồi xuống nhìn cô ta.Không gian nơi này rất ồn ào nhưng trong quán trà của Alice thì lại có một không gian rất yên tĩnh đến lạ thường.—" Chị tên là Dịch Chung Linh là tổng giám đốc và cũng đồng thời là nhà điều chế hương và còn là vợ của Tịch Duy An" Một lúc sau Alice mới chịu mấp môi nhìn cô nói một hơi.Chung Linh cũng không quá gì ngạc nhiên,nếu muốn điều tra cô thì không ai là không thể tra ra được.–" Thì sao...."Cô lạnh lùng nóiAlice cong môi nhìn cô nói tiếp.–" Chị rất.....xinh đẹp...anh Duy An không chọn nhầm người .....chỉ có chị mới khiến anh ấy yêu và quyết tâm đạt đến vị trí như ngày hôm nay"–" Ý cô là sao....tôi chưa hiểu lắm" Chung Linh nghiên đầu nhìn cô ta hỏi.Alice liền đứng dậy đi tới quầy liền lấy ra một hộp rất nhỏ rồi quay người hướng về cô đưa tới.–" Chị mở ra đi...."Chung Linh cũng không nghĩ nhiều cô liền cầm lấy mở ra,vừa mở ra thứ bên trong đập vào mắt cô,là sợi dây chuyền và lắc tay mà trước đây khi cô chia tay với anh cô đã quăng thẳng vào mặt anh.—" Tại sao cô có thứ này"Cô lập tức nhìn cô ta hỏi.Alice tiếp tục cong môi cười,cô ta không trả lời mà dựa lưng vào ghế vắt chéo chân nhìn cô .Duy An sau hơn một tiếng đồng hồ cũng bắt xe được tới Thâm Thủy Bộ,anh dùng tốc độ nhanh nhất đi tới quán trà của Alice.Đúng như anh dự đoán cô thật sự đang ở đây,anh vừa hấp tấp vừa bước vào liền thấy Chung Linh đang cầm trên tay vật gì đó,anh liền từ từ đi tới.Lúc này Alice đã tia thấy anh,cô lập tức giở trò gian xảo không lạnh lùng như nãy mà cô dùng giọng điệu trẻ con nhìn Chung Linh nói–" Đây là quà mà Duy An đã tặng cho tôi....hứa sẽ lấy tôi làm vợ.....chính chị đã xen vào giữa tôi và anh ấy ...chị hãy mau rời xa anh ấy và đừng làm phiền anh ấy và tôi bên nhau"Chung Linh chưa hiểu cô ta đang nói gì thì liền thấy Duy An đang lửa nóng hừng hực đi tới,anh lập tức nhìn cô ta.–" Cô đang ăn nói linh tinh gì vậy....tôi hứa lấy cô làm vợ hồi nào " Anh vừa nói vừa kéo tay Chung Linh khẩn cấp nói tiếp " Phu nhân em đừng nghe cô ta nói bậy....anh chưa bao giờ nghĩ tới ai sẽ thay thế vị trí của em trong lòng anh"Anh lúng túng nhìn cô giải thích,khó khăn lắm anh với cô mới trở về bên nhau,anh rất sợ một lần nữa sẽ đánh mất cô.–" Chúng ta đi về thôi....Anh không muốn em phải nói chuyện với loại người như cô ta" Anh nắm tay cô liền đi ra cửa.—" Chị Chung Linh!"Nhưng khi đi ra cửa Alice liền đứng lên kêu cô lại,Chung Linh kéo tay anh dừng bước quay lại nhìn cô ta.—" Chị tin em chưa....anh ấy rất yêu chị"Cô ta nở một nụ cười thiếu nữ nhìn cô cười nói.Chung Linh liền cong môi cười gật đầu rồi quay đầu nhìn anh nhưng lời nói thì đang nói với Alice.–" Chị tin rồi"Nói xong thì cả hai cùng nắm tay nhau về khách sạn.....Duy An vẫn không hiểu hai người là có ý gì nhưng anh mặt kệ, bây giờ anh chỉ quan tâm nhất cử nhất động của Chung Linh.Từ lúc đi ra khỏi quán trà anh vẫn nhìn cô chằm chằm nhưng vẫn không giám hỏi hai người đã xảy ra chuyện gì.Còn về Chung Linh cô không thèm nhìn anh mà trong lòng cô giờ đây luôn suy nghĩ câu chuyện mà Alice vừa rồi mới kể.Một câu chuyện rất cảm động cô vừa nghe xong thì tình cảm cô giành cho anh càng lớn dần hơn.Cô xoay người qua nắm lấy đôi bàn tay chai sạn to lớn của anh,dựa vào bờ vai vững chắc rộng lớn của anh làm thành một điểm tựa cho cô ngồi nghỉ.Duy An không hiểu chuyện gì đã xảy ra nhưng anh cũng không muốn hỏi sâu vào chuyện đó thậm chí anh còn không muốn nhắc tới,anh xoay đầu cô lại để nhìn thẳng vào mắt anh,anh không nói gì liền áp môi mình xuống vào môi cô,cả hai hôn nhau cuồng nhiệt trên xe không thèm để ý những người xung quanh đang nhìn hai người bằng ánh mắt trầm trồCả hai ngồi trên xe như một đôi tình nhân không muốn tách rời xa nhau.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương