Từ Mạt Thế Đến Cổ Đại (Ngôn Tình)

Chương 10: Thành Công Phân Gia



Chương 10: Thành công phân gia

"Một mình ngươi mang theo đệ đệ muốn sinh hoạt như thế nào?” Nghe đến đó, lý chính cũng mở miệng.

“Ta biết thêu thùa, có một món tay nghề dù sao cũng không đói chết được. Hơn nữa nhà cữu cữu ta ở huyện Bạch Vân ngay cạnh phủ thành, ta có thể ở nhờ nhà cữu cữu, cũng không cần lo lắng vấn đề chỗ ở.” Khỉ Quả không thật sự nói ra tính toán của mình, nếu làm cho Diêu thị sinh nghi thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện.

Hơn nữa cữu cữu nguyên chủ đúng là làm huyện lệnh thất phẩm ở huyện nha huyện Bạch Vân, đối xử với tỷ đệ nguyên chủ cũng tốt, cữu mẫu cũng là người hiền lành, nếu không phải trong nhà phụ thân còn có trưởng bối, bọn họ đã muốn đón hai người qua ở.

Mỗi năm cữu cữu cũng sẽ đưa một ít đồ vật lại đây, đương nhiên cuối cùng đều không vào tay tỷ đệ nguyên chủ tí nào.

Thêu thùa ở cổ đại thật ra không tính là tay nghề độc môn gì, nhưng mà thêu giỏi cũng có thể kiếm được miếng cơm, cô chỉ lấy đó làm cái cớ thôi.

Làm một người xuyên việt, còn là người xuyên việt mang theo không gian, tuy rằng cô không có trù nghệ tốt, trước mạt thế cũng chỉ là một trạch nữ cả ngày ở trong nhà, chỉ có công tác vẽ truyện tranh cũng không tệ lắm, so với tác gia não động cũng không có cái gì lợi hại, chính là cô là dị năng giả a.

Còn là dị năng giả băng hệ, hoàn toàn có thể mở một quán nhỏ trong thành, chuyên môn đồ nướng BBQ cùng đồ uống lạnh đá bào linh tinh.

Làm hỏa hệ dị năng giả mười ba năm, hiện tại tuy rằng không phải, nhưng khả năng khống chế độ lửa vẫn còn đó, nướng BBQ gì đó không thành vấn đề, mà băng có thể làm nước đá bào, đồ uống lạnh, ở cổ đại này vẫn rất có thị trường.

Trong không gian Chu Nhược Nhược bỏ vào không ít đồ vật, có một ít máy móc trải qua cải tiến sau tận thế, từ dùng điện đổi thành dùng tinh hạch.

Năng lượng trong tinh hạch vừa lớn vừa tinh khiết, tuy dùng cho đồ điện còn chưa đạt đến mức hoàn toàn tiêu hao không lãng phí, nhưng mà các nhà khoa học cũng không phải ngồi không, vì hạ mức độ lãng phí xuống đến thấp nhất, bọn họ đề nghị sử dụng tinh hạch sau khi hấp thu.

Cho dù là dị năng giả cũng không thể hoàn toàn hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch, sẽ có một ít năng lượng không thể hấp thu còn sót lại. Mà dùng bộ phận không thể làm nguồn năng lượng duy trì máy móc thì không còn gì tốt hơn, cũng là một cách lợi dụng phế phẩm.

Cho nên, trong không gian ngoại trừ mấy chục rương tinh hạch các loại cấp bậc còn chưa bóc tem ra thì còn có một đống lớn tinh hạch đã qua sử dụng.

Nghĩ đến chỗ tinh hạch trong không gian cùng các loại máy móc tinh hạch, Khỉ Quả liền không khỏi vui vẻ, ít nhất có máy giặt máy sấy linh tinh, không cần lo lắng phiền toái sinh hoạt về sau. Vì thế ở trước mắt bao người, Khỉ Quả quang minh chính đại thất thần.

Cũng may sau khi cô nói xong, lý chính bọn họ liền tự mình bàn bạc, trừ Kỳ Hạc ra thì căn bản không có ai chú ý tới cô thất thần, thẳng đến khi cảm giác quần áo bị kéo một chút, quay đầu liền thấy đệ đệ lùn hơn cô một cái đầu lộ ra một cái mỉm cười ngọt ngào với cô.(≧∀≦)

Sờ sờ đầu của cậu, tâm tình hơi bình tĩnh lại, không khỏi bắt đầu lo lắng Kỳ Hạc phải làm sao bây giờ, bộ dạng nửa ngốc nửa không ngốc như vậy phải trị liệu như thế nào, không biết tinh hạch vô sắc có dùng được không? Hay là nhìn xem những dược điền kia có cái gì có thể dùng được.

Nhưng mà trong dược điền đều là linh dược, không phải thứ mà người thường có thể tùy tiện dùng, cô biết có thể sử dụng cũng chỉ có quả tẩy tủy thôi, hơn nữa thứ này dược tính quá mạnh, cũng không biết Kỳ Hạc có thể chịu đựng hay không, nếu không cho cậu ăn nửa trái thử xem?

Dù sao quả tẩy tủy có công hiệu tẩy tủy phạt kinh, phỏng chừng cũng có tác dụng bài trừ độc tố, phải biết rằng những tạp chất trong cơ thể khó bài trừ hơn độc tố nhiều. Nghĩ đến đây, về sau Khỉ Quả cư nhiên đem quả tẩy tủy trở thành giải độc đan vạn năng mà sử dụng.

Còn may quả tẩy tủy trăm năm kết quả một lần, hơn nữa có trận pháp thời gian phụ trợ, không sai biệt lắm thì một năm liền có thể thu hoạch một lần, xem như một loại linh dược sinh trưởng tương đối mau, hơn nữa quả tẩy tủy tuy sử dụng lần đầu tiên mới có hiệu quả tốt nhất, nhưng sau này sử dụng hàng năm dùng cũng có tác dụng bài trừ tạp chất.

Cô ở chỗ này tính toán muốn trị liệu cho đệ đệ như thế nào, thuận tiện nhìn xem có thể khai phá dị năng cho cậu hay không, bên kia cũng đã bàn bạc ổn thỏa.

Cuối cùng, tài sản cha mẹ Khỉ Quả để lại đều hiếu kính tổ phụ dưỡng lão, mà bọn họ được cho mười hai lượng bạc, cùng với đồ vật trong phòng đều có thể mang đi.

Thoạt nhìn hai đứa trẻ ăn thiệt lớn, nhưng trên thực tế chỗ Khỉ Quả không có gì, Kỳ Hạc lại có một rương sách do Nhạc phụ lưu lại, so với sách trong phòng Khỉ Quả càng thêm trân quý.

Quan trọng nhất chính là, sách ở chỗ Khỉ Quả đại đa số đều là một ít du ký tự truyện linh tinh, mà của Kỳ Hạc lại là sách khoa khảo đứng đắn, tuy không gọi là tứ thư ngũ kinh, nhưng loại hình cũng không khác biệt lắm.

Phần lớn đều là một ít bản đơn lẻ, mặt trên có một ít chú giải của các đời đại nhân vật nổi tiếng cự phách, có thể nói là rất khó có được, còn có mấy quyển là bảng chữ mẫu của danh nhân, đều là vật báu vô giá.

Cũng may Diêu thị không có kiến thức, cho rằng đó chỉ là sách vở bình thường, ai kêu hiện giờ sách cũng không phải rất quý, so với trước kia chính là rẻ hơn mười lần.

Ngày kế, cô liền mang theo Kỳ Hạc cầm công văn công chứng tài sản cùng lý chính đi lên huyện một chuyến, làm xong việc sang tên, hơn nữa để lại ký lục trên tài khoản tiết kiệm.

Còn chút đồ vật ở trong huyện mua, tìm sẵn tiêu cục, sau mới trở về thôn Hòa Điền. Đưa tặng lễ cho nhà lý chính cùng nhà tộc trưởng, cảm tạ bọn họ hỗ trợ, hơn nữa còn đi nhà vài vị lão nhân gia tương đối đức cao vọng trọng trong thôn một chuyến tặng lễ bái biệt.

Ba ngày sau, Tước Nhi, Vương mụ cùng với mấy hạ nhân lớn tuổi giúp hai người thu thập thỏa đáng, đang nghĩ cũng cần mướn một chiếc xe bò hay không, tộc trưởng liền mang theo cháu trai đến đây.

“Cảm ơn tộc trưởng gia gia cùng các đường ca, bằng không ta cùng Tiểu Hạc còn không biết phải làm bao lâu.” Nhìn mấy đường thúc đường ca đến hỗ trợ, mọi người cùng nhau đem mấy cái cái rương dọn tới trên xe bò, Khỉ Quả có chút ngượng ngùng nói với tộc trưởng.

“Cảm ơn tộc trưởng gia gia.” Kỳ Hạc cũng học theo nói lời cảm tạ, rõ ràng đã là thiếu niên mười hai tuổi, lại có cảm giác ngây thơ của nhi đồng.

“Này có cái gì, cũng không thể cho hai tỷ đệ các ngươi một mình bận việc, chúng nó có rất nhiều sức lực.” Tộc trưởng vỗ vỗ đầu Kỳ Hạc, có chút đáng tiếc thở dài, Kỳ Hạc nghiêng đầu khó hiểu nhìn ông.

"Về sau ngươi phải chăm sóc thằng bé cho tốt, xem xem có thể chữa khỏi hay không.” Tộc trưởng nói rồi lại thở dài, hài tử thông minh như thế lại bị tai họa thành như vậy.

“Dạ, ta nhất định sẽ tìm cách chữa khỏi cho Kỳ Hạc, đến lúc đó nhất định sẽ đưa Kỳ Hạc trở về cho tộc trưởng gia gia nhìn xem.” Cô vẫn rất tích một nhà tứ thúc công.

Sau khi dọn hết đồ lên xe, hai người cũng trèo lên. Khỉ Quả vỗ vỗ tay Tước Nhi, không phải cô không muốn mang bọn họ đi, mà là bọn họ đều nhập tịch ở quan phủ. Quan viên sau khi chết, năm năm sau nô bộc phải tự mình trở lại quan phủ đưa tin, nếu không sẽ bị coi như đào nô mà xử lý.

Tuy rằng sẽ không chết, nhưng sẽ sung đến nơi khổ hàn hoặc là đào mỏ, đó là làm hại các nàng.

“Ai nha, làm cái gì vậy? Khỉ Quả, các ngươi muốn đi xa sao?” Ở nông thôn, nhà ở không kề sát nhau thì cũng là cách đồng ruộng đông một nhà tây một nhà, mà Nhạc gia vừa vặn là cái sau, cho nên có chút khoảng cách với các nhà trong thôn.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...