Tử Mẫu Đồng Thi

Chương 6: Chương 6



Trên trán, trên má xuất hiện chi chít những hạt mồ hôi lạnh, gương mặt từng khiến bao người mê muội… giờ chẳng còn chút vẻ quyến rũ, tà mị nào.

“Thành sát rồi.”

“Không ai ngăn được nữa đâu. Ai sống được thì tự lo mà sống.”

Bà đỡ nói xong liền ném lại số tiền từng thu, rồi ôm túi chạy trốn ngay trong đêm.

Làng rơi vào hoảng loạn.

Người nào người nấy nhìn nhau, mặt tái mét.

Đạo sĩ Trương cố gắng trấn an:

“Quỷ thai ra đời… kẻ đầu tiên chết… sẽ là người từng gần gũi nữ thi nhất.”

Nghe đến đó, dân làng hoảng sợ tột độ, ai cũng vội vã tản đi, sợ bị vạ lây.

Và thế là đến lượt ba tôi mất ngủ, ngồi không yên.

Tối hôm đó, ông không chợp mắt chút nào.

Ông bắt tôi ngồi canh cửa, trên người treo đầy chuông nhỏ, nói rằng chỉ cần có gió động, ông sẽ tỉnh ngay.

Còn không quên thêm một câu:

“Mày tiếp âm rồi, cũng xui xẻo rồi, tránh xa tao ra một chút.”

Trong mắt ông, tôi đứa con gái chỉ là món đồ có thể mang ra đổi chác, tiêu xài, ném đi lúc không còn giá trị.

Tôi không dám cãi.

Không phải vì sợ. Mà vì quá hiểu ông.

Từ nhỏ đến lớn, hễ ông bực tức, thì người ăn đòn sẽ là tôi và mẹ.

Mà trong cái làng này, đàn ông đánh vợ là chuyện bình thường như cơm bữa.

Chẳng ai bênh.

Khi ông đánh đập tôi, thì vẫn còn có họ hàng tốt bụng khuyên nhủ:

“Đừng đánh vào mặt, hỏng rồi mai mốt khó gả chồng.”

“Con bé mày xinh lắm, biết đâu sau này cưới được thằng nào khá giả, tiền cưới đủ cho mày xây nhà có tầng lầu.”

Nên tôi quen rồi. Quen với im lặng.

Nhưng tôi không thấy tuyệt vọng.

Vì mẹ từng nói với tôi:

"Trên thảo nguyên mênh mông, không chỉ có sư tử mới sống sót.”

“Còn có linh cẩu ăn xác thối, có con kiến ăn vụn thịt thừa. Không mạnh cũng được, miễn là còn sống."

Giữa căn đảm và hèn nhát, ở giữa chỉ là một lằn ranh mong manh.

Chỉ tôi mới biết đó là giới hạn của chính mình.

Cả đêm trôi qua.

Chuông không rung.

Không có tiếng gió.

Không có quỷ.

Ba tôi vẫn an toàn, chẳng sao cả.

Người chết… là trưởng thôn.

Trời tờ mờ sáng, trưởng thôn được phát hiện đã c.h.ế.t ngay tại nhà mình.

Nhưng cái c.h.ế.t của ông ta... khác hẳn những người trước.

Đầu ông bị nhấn vào bồn cầu, c.h.ế.t vì ngạt nước trong nhà xí.

Chết đuối… ngay trong phân và nước thải.

Không một vết thương. Không có dấu hiệu chống cự.

Cùng lúc đó đạo sĩ Trương biến mất.

Đứa trẻ được giao cho ông siêu độ… cũng không thấy đâu.

“Chắc chắn là quỷ nhi quay lại báo thù rồi! Nhưng nếu vậy… tại sao người thân cận nhất lại là trưởng thôn?”

“Chẳng lẽ… ông ta cũng từng...?”

“Đạo sĩ nói rồi mà để quỷ nhi trưởng thành, nó sẽ g.i.ế.c người liên tục… Chúng ta… không ai thoát được đâu!”

Cả làng lập tức loạn như ong vỡ tổ.

Trưởng thôn là người có tiếng nói nhất, ông ta vừa chết, mọi người bỗng chốc không biết bấu víu vào ai.

Đúng lúc ấy một người đàn ông lạ mặt bước vào làng.

Khoảng bốn mươi tuổi, tay xách một túi vải, dáng vẻ mệt mỏi như vừa vượt đường xa.

Khi vừa tới cổng làng, đã bị dân làng chặn lại, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Ông là ai?”

Người kia nói:

“Tôi họ Trương. Chính trưởng thôn của các vị đã gửi thư mời tôi đến đây…”

“Bảo rằng nơi này vừa vớt được quan tài nữ thi ngàn năm, nhờ tôi tới làm pháp siêu độ.”

“Trời ơi, cái làng này để tìm ra tôi đi mệt gần chết…”

Chúng tôi bán tín bán nghi, lấy giấy tờ ra kiểm tra.

Khi nhìn thấy giấy chứng nhận của ông cả làng… c.h.ế.t lặng.

Nếu đây mới là đạo sĩ Trương thật, thì mấy ngày qua, người đã ở cùng chúng tôi, làm lễ, bắt trận, đỡ đẻ cho nữ thi kia…rốt cuộc… là ai?

Đạo sĩ Trương thật, vừa nhìn thấy những bùa chú mà kẻ trước để lại, liền sắc mặt đại biến.

Ông nói thẳng:

“Đây không phải bùa trấn sát! Mà là… bùa hoàn hồn!”

“Dùng càng nhiều, quỷ nhi càng mạnh.”

“Vì thế nên cái thai mới lớn nhanh như vậy, vì thế nên đàn ông trong làng mới bị mê hoặc dần dần…”

“Chuyện này… nữ thi tuy có oán khí, nhưng nếu không có người thao túng từ phía sau, tuyệt đối không thể tiến hóa đến bước này!”

“Quỷ nhi là tà vật chí âm, chí ác. Nhưng nếu ai khiến nó quy phục, có thể dùng nó để sai khiến, muốn gì được nấy tiền tài, quyền lực, thậm chí cả mạng người!”

“Tên đạo sĩ giả kia... là muốn quỷ nhi nhận hắn làm chủ!”

Tôi nghe xong, toàn thân lạnh ngắt.

Càng nghĩ càng thấy có điểm đáng ngờ hắn tra gia phả huyện chí quá nhanh, mà còn tìm ra chi tiết đến thế.

Làm gì có chuyện tình cờ như vậy?

Hắn đến là có chuẩn bị từ trước có mưu đồ!

Trước đống hỗn loạn này, đạo sĩ Trương thật cũng chỉ biết thở dài.

Ông nói:

“Đêm nay… quỷ nhi sẽ đến nhà cháu.”

Tôi bất an về nhà. Trời đã tối hẳn, nhưng trong sân không sáng một bóng đèn.

Tôi cứ tưởng… nhà chẳng còn ai.

Vừa bật đèn lên toàn thân tôi cứng đờ.

Trong nhà, khắp nơi bày la liệt các món đồ dùng cho trẻ sơ sinh: sữa bột, tã lót, bình sữa, núm ti giả…

Từng món, từng món… đều mới tinh.

Chúng là... cho trẻ sơ sinh dùng.

Ngay khi ánh đèn vừa sáng lên, ba tôi lao đến tắt phụt, giận dữ quát:

“Tắt hết! Mày không nghe tao nói à? Em mày không chịu được ánh sáng, tắt hết cho tao!”

Tôi quay đầu nhìn.

Và lúc ấy mới nhận ra trong tay ông… đang ôm một đứa bé.

Chính là… đứa trẻ mà tôi đã đỡ đẻ.

Đứa quỷ nhi.

Quỷ nhi ngậm núm ti, quay sang tôi mà “í a” kêu.

So với lúc mới sinh ra còn đỏ hỏn, be bét m.á.u me, giờ nó đã mọc mắt đôi mắt đỏ rực như máu, trên miệng là những chiếc răng nhọn hoắt, vẫn còn dính hỗn hợp giữa sữa và m.á.u tươi.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip W88
Tele: @erictran21
Loading...