Tử Mẫu Đồng Thi
Chương 8: Chương 8
Đêm hôm đó, ba tôi cầm rựa c.h.é.m c.h.ế.t bảy, tám người trong làng.
Người đầy máu, còn bị thương nặng, cổ họng rách toạc một mảng, không thể nói chuyện.
Cảnh sát đưa ông ta đến bệnh viện tuyến huyện để cấp cứu.
Lúc tôi đến, ông không nói nổi, chỉ có thể mắt mở to, sợ hãi nhìn tôi, phát ra vài âm thanh vô nghĩa, đứt đoạn như tiếng thú hấp hối.
Không lâu sau, cảnh sát đã tìm được người thân của mẹ tôi.
Họ lập tức liên lạc được với gia đình bên ngoại.
Tôi dẫn người ấy đến bệnh viện.
“Ba, đây là ông ngoại con. Giáo sư Đoạn Thiên Diệp.”
Người đàn ông ấy chừng hơn năm mươi, nhưng tóc đã bạc trắng.
Gương mặt khắc khổ, đôi mắt nặng trĩu tang thương.
Ngay khoảnh khắc ba tôi nhìn thấy ông, sắc mặt lập tức tái nhợt như tờ giấy.
Ông không còn giãy giụa, không còn gào rú, chỉ có nỗi sợ tuôn ra từ tận đáy mắt.
Sợ đến mức… vết thương nơi cổ rỉ m.á.u trở lại.
Ông cố gắng run môi, phát ra những tiếng “ư… ư…” không thành lời.
Trong ánh mắt ông là hoảng loạn, là tuyệt vọng, là kinh hãi đến cực độ.
Tôi đứng đó, nhìn ông như nhìn một thứ tầm thường bẩn thỉu.
Và rồi tôi cười.
“Nhìn quen lắm đúng không?”
“Ông ngoại tôi đấy.”
“Cũng chính là… ‘Trương đạo sĩ’ mất tích mà ông tìm mãi không ra.”
Bùa trấn sát là giả. Đạo sĩ kia cũng là giả.
Tất cả chỉ là một vở kịch mà chúng tôi đã sắp đặt từ đầu.
Chúng tôi từng bước một, ép nữ thi thành sát, là để... báo thù.
Đêm hôm đó, tôi đã chỉ thẳng nơi ba tôi đang ẩn trốn.
Ông ta thì bế quỷ nhi chạy trối chết.
Đến đầu làng, leo lên chiếc máy cày, rồi một cước đá tôi ngã lăn xuống đất.
Tôi ôm lấy chân ông, cầu xin:
“Ba, đừng bỏ con lại...”
Ông ta cười lạnh:
“Con ranh thối… tao nuôi mày bao nhiêu năm thế là đủ rồi!”
Tôi ngã lăn ra nền đất, bụi bay mù mịt.
Nhưng tôi không tức giận.
Ngược lại khóe môi tôi… khẽ cong lên.
Ngay lúc đó dân làng kéo tới.
Ai cũng tay cầm đuốc, cuốc, rựa, mặt đầy sát khí.
Ánh lửa bập bùng phản chiếu lên những khuôn mặt đầy phẫn nộ, khiến cả làng sáng như ban ngày.
Người đi đầu, không ai khác chính là dì ruột của tôi.
“Hay quá ha, Vương Đại Quý! Quỷ nhi đúng là mày giấu đi, mày định hại c.h.ế.t cả làng này à?!”
“May mà đạo sĩ đã tiên liệu, sớm gắn bùa theo dõi lên người mày!”
Ba tôi giận đến mắt đỏ ngầu.
Nếu không đang ôm đứa bé trong tay, chắc chắn đã lao lên bóp cổ tôi c.h.ế.t ngay tại chỗ.
“Đồ con ranh… mày bán đứng tao!”
Tôi bật khóc, nói mà như cười:
“Ba à… nhà mình có thêm con trai, chẳng phải dì cũng nên vui sao?”
“Dì ơi… dì chẳng phải lúc nào cũng mong ba có người nối dõi à?”
“Con chỉ kể lại cho dì thôi, sao con biết được dì lại phản bội nhà mình cơ chứ…”
Dì tôi sinh ba trai một gái, bình thường hay lấy chuyện có con trai ra khinh mẹ tôi.
Ngày xưa, khi mẹ dạy tôi học chữ, bà xông vào, xé nát sách vở của tôi mà hét:
“Không nhấn mày c.h.ế.t trong ao là may rồi, còn đòi học với hành? Tao cho mày đọc! Tao cho mày đọc này!”
Khi biết ba tôi thật sự có con trai, bà tá hỏa, sợ mất vị thế trong dòng họ, nên lập tức méc cả làng.
Đạo sĩ hét lớn:
“Quỷ nhi đã uống m.á.u hắn! Mau nhốt Vương Đại Quý vào quan tài! Nếu không, cả làng sẽ c.h.ế.t theo!”
Người dân xông vào, ba tôi cố ôm chặt quỷ nhi, nhưng làm sao chống lại được cả đám đông hung hãn?
Quỷ nhi bị kinh động.
Nó bật khóc một tiếng gào thê lương đến rợn người.
Ngay lập tức vô số con giòi trắng nhầy nhụa phun ra từ thân thể nó, lao thẳng vào mắt mũi người dân.
Chỉ trong chớp mắt, sát khí bao phủ khắp làng.
Trong tiếng khóc xé lòng của quỷ nhi, mọi người dần mất đi lý trí.
Mắt vô hồn, tay cầm dao, điên cuồng c.h.é.m g.i.ế.c lẫn nhau…
Nghe đến đây, đồng tử ba tôi co rút lại, ánh mắt đầy kinh hoàng.
Ông cố với tay định bấm chuông gọi y tá.
Tôi nhanh hơn dùng lực thật mạnh, hệt như cách ông từng đánh mẹ tôi, hất tay ông ra tàn nhẫn.
“Ba à, ba có thắc mắc không?”
“Tại sao hôm đó, cả làng hỗn loạn, người người c.h.é.m giết, mà chỉ riêng con không hề hấn gì?”
“Tại sao… nữ thi và quỷ nhi, lại không đụng đến con?”
Tôi cúi xuống, ghé sát tai ông, nói bằng chất giọng lạnh như băng vỡ:
“Bởi vì… trong thân thể nữ thi đó… cũng có m.á.u thịt của mẹ con.”
“Máu mẹ, xương mẹ, oán khí của mẹ… đã hòa làm một với xác nữ ngàn năm kia.”
“Chính điều đó mới khiến cô ta thật sự hóa sát.”
“Chính mẹ… mới là người mở ra tất cả.”
Phải. Tôi biết mà.
Tôi biết... mẹ đã không còn từ lâu rồi.
Nửa năm trước, vào cái đêm định mệnh đó, con ăn viên kẹo sữa Thỏ trắng mà ba đưa, rồi ngủ rất sâu.
Ngủ sâu đến mức… gần như không còn tỉnh táo.
Nhưng lúc nửa đêm, một cơn nóng ran kéo đến, khiến con tỉnh lại trong thoáng chốc.
Trong cơn mê mê tỉnh tỉnh, con nghe thấy tiếng trưởng thôn nói chuyện,
giọng cười dơ bẩn như chuột cống:
“Ghê gớm thật đấy, lão Vương. Vợ đẹp thế mà cũng dám bán à?”
“Ê, nhưng mày muốn thì phải trả giá cao đấy. Ba mươi lăm ngần?”
“Thôi đi, mắc quá. Cô ta cũng đâu còn là gái tơ gì… Nếu là con bé nhà mày thì còn đáng giá!”
“Ha ha ha, thế thì mày ra giá thử đi!”
Dưới sự dẫn đường của ba, trưởng thôn bước vào phòng mẹ.
Chỉ vài giây sau tiếng xích sắt va vào nhau điên cuồng vang lên từ bên trong.
Mẹ gào thét, rít lên trong tuyệt vọng.
Nhưng không ai giúp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương