Tù Sủng: Anh Rể Có Độc

Chương 69: Anh muốn cuộc đời cô



Edit: Quan Vũ.

Lần đầu tiên, người đàn ông này lại thản nhiên thẳng thắn như thế, thản nhiên đến nỗi khiến người ta hoài nghi, Quan Hân cười như không cười: “Tôi cho rằng, ít nhất là anh nên nói rõ với tôi một lần đi.” Đôi mắt mang sự cố chấp, quỷ sai thần khiến, cô lại hỏi như thế, “Trong lần trùng hợp ban nãy, hai người quen biết nhau sao?”

Cái này vốn đã là một trò chơi không thể hiểu được, dựa theo những mục đích với những toan tính riêng, nhưng bỗng dưng cô không muốn không thể hiểu rồi, người đàn ông này, cô tham lam, muốn biết nhiều hơn, thậm chí…… Càng muốn biết nhiều hơn, trái tim luôn đi trước lí trí, lừa mình dối người rồi bước tiếp bước là một chuỗi gian nan.

Ánh mắt chạm vào nhau, từ đầu chí cuối, đôi mắt của Tả Thành chưa từng có nhiệt độ: “Cô muốn biết những gì.”

Cô cười khẽ, nhưng trong đôi mắt lại chẳng mang nụ cười: “Tôi cũng chỉ tò mò, tại sao cô ta và chúng ta lại có duyên đến thế, dường như có rất nhiều sự trùng hợp tồn tại ở đây.”

Có đôi khi, trùng hợp thì rất nhiều, nhưng lại không giống như là trùng hợp.

Xoạt—— Bỗng xe dừng lại.

Bất chợt Tả Thành quay đầu lại, đôi mắt đen như tranh thủy mặc như vương nét âm u của gió mưa ngoài cửa sổ xe: “Tôi không thích người hay đoán này đoán nọ, cô cũng không ngoại lệ. Không nên thăm dò, tôi có thể nói cho cô biết, tôi hiểu rõ mọi thứ của Giang Hạ Sơ hơn cô, không chỉ có cô ấy, những người xuất hiện trong mắt tôi cũng vậy thôi, không một ai mà không hiểu được, đây là cách sinh tồn của tôi.”

Tả Thành thẳng thắn, công nhân trước công tâm, tâm tư của anh âm u như biển cả, đùa giỡn, mê hoặc lòng người là sở trường của Tả Thành. 

Ánh mắt anh lạnh lùng xuyên thấu, lần đầu tiên cô không hề tránh né ánh mắt của anh, đẹp đến động lòng người, đẹp đến đầu độc lòng người. 

Cô cứ bị mê hoặc như thế, quên đi tất cả, ngẫn ngơ hỏi: “Kể cả tôi.”

“Kể cả cô.”

Cô cười, trong đôi mắt có một loại rộng mở như mây tản ra để Mặt Trời mọc: “Anh đang giải thích sao?”

Tả Thành #yǔyǔmặt lạnh như tiền, đính chính lại: “Là cảnh cáo.”

Thật là một người đàn ông kỳ lạ, cô chưa từng biết đến thế giới của anh, nếu cô không quá nghi thần nghi quỷ, thì chính là người đàn ông này quá cẩn thận rồi.

“Tôi chỉ tò mò thôi.” Không biệt tại sao Quan Hân lại chột dạ, nhưng những mối hoài nghi trong lòng, vì mấy câu nói của người đàn ông này nói nên đã tan thành mây khói rồi, thầm mắng bản thân mình càng ngày càng trở nên không có nguyên tắc, không có tiền đồ rồi.

“Đừng nên tò mò, cùng đừng suy đoán, đây là lời khuyên tôi dành cho cô.” Gương mặt đẹp đến mức khiến người ta không thể dời mắt đi được, nhưng mà cứ phải lạnh lùng như thế.

Quan Hân hơi mím môi, giọng điệu trách móc, nhưng lại mang chút điệu bộ của cô gái nhỏ, “Anh bảo tôi không nên đoán mò, nhưng trước giờ lại không bao giờ trả lời, không giải thích.” Nói đùa như oán trách, “Thật giống như điều khoản của bá vương.” -_-

Tả Thành không thèm quan tâm.

Trong thế giới của người đàn ông này, chính là điều khoản bá vương, chỉ có anh khiến người ta cự tuyệt đường sống.

Nhưng mà…… Trên đời này, phụ nữ cự tuyệt Tả Thành lại càng ít hơn.

Vướng mắc trong lòng, chỉ vì nhìn vào đôi mắt sâu thẳm hút hồn người này của Tả Thành thì đã tan thành cát bụi, hưng trí hỏi: “Nếu đã như thế, vậy thì tra ra tôi như thế nào?”

Muốn phụ nữ không hiếu kỳ, chi bằng muốn người đàn ông không lừa gạt người phụ nữ đó cho dễ, Quan Hân luôn luôn cao quý, giáo dưỡng tốt, khí khách cao ngạo, nhưng lại vô cùng tò mò về Tả Thành.

Tả Thành trầm ngâm trong phút giây, rồi mở miệng phun ra mấy chữ lạnh như băng: “Tinh thông đoán mò, thận trọng đa nghi, giỏi ngụy trang.”

Mười một chữ, phân tích không sót một tý nào về Quan Hân, giống như xé tan tất cả vỏ bọc, Quan Hân có một thứ cảm giác không biết tìm chỗ đâu mà trốn.

Quan Hân bật cười: “Cực kỳ chính xác.” Mọi thứ phủ nhận giấu giếm Tả Thành toàn là điều ngu dốt.

Một người đàn ông như thế, nguy hiểm lại thâm thúy, muốn động lòng, thì dễ như trở bàn tay. Tả Thành không nói câu nào, nghiêng người dựa vào ghế ngồi, sườn mặt đẹp như phi hiện thực, Quan Hân không khỏi thở dài: “Tả Thành, thế giới của anh, tôi thật sự không muốn bất cứ ai tiến vào đó, cho dù là cố gắng thế nào.”

Tả Thành thật sự là một câu đố thần bí, cô điên cuồng muốn tìm ra đáp án, nhưng không biết mình lại rơi vào vòng luẩn quẩn như sương mù, sau đó không tìm thấy hướng đi, và rồi thì đánh mất bản thân.

Lại càng không biết câu đố mang tên Tả Thành kia, không thể giải được……

“Hết mưa rồi, đi thôi.” Quan Hân thu lại ánh mắt quấn quýt si mê đắm chìm trên người đàn ông.

Tả Thành chỉ làm thinh, chỉ nhìn kính chiếu hậu ngoài cửa xe, khóe môi nhếch thành một nụ cười, tuyệt mỹ.

Quả nhiên Trương Ngạo Thiên trời sinh có tính đa nghi, chuẩn bị cả mấy tay rồi.

Xe từ từ khởi động, ở đằng sau có một chiếc xe đi bám đuôi, vẫn giữ một khoảng cách nhất định.

Ngoài xe, mưa đã tạnh, mưa tháng sáu, tới cũng nhanh mà đi cũng nhanh.

“Không cần biết anh đưa tôi về vì xuất phát từ dự tính gì, nhưng mà cảm ơn anh.” Mới cất bước đi được vài bước, thì lại xoay người, nói thêm một câu, “Tạm biệt.” Nụ cười trên môi yếu ớt xinh đẹp.

Phụ nữ luôn giỏi biến hóa, một khắc trước còn như mây đen mù mịt, nhưng một giây sau thì như trời quang mây tạnh, chưa chắc ngay sau đó có sấm sét đánh ầm ầm không.

Người đàn ông ngồi ở ghế lái không nói gì, mà kéo cửa sổ xe lên luôn.

Nụ cười trên gương mặt Quan Hân cứng đờ trong phút chốc, câu nói ‘tạm biệt’ kia dư thừa thật buồn cười.

Sấm sét đánh ầm ầm quá nhanh rồi, quả nhiên l3Q7dO phụ nữ là động vật cám xúc, mà tất cả những cảm xúc của phụ nữ toàn là vì đàn ông.

Quan Hân cười gằn xoay người đi, lại đợi người sau lưng đi khuất xa, rồi mới từ từ xoay người lại, mặt mày lạnh thê lương, cười khổ tự giễu: Thật là quá nhanh.

Người đàn ông này ư, độc ác, không chỉ là thủ đoạn, mà trái tim cũng thế.

Nhưng mà cô lại mê sự nhẫn tâm kia.

Tốc độ xe rất nhanh, đúng với bốn chữ thật là quá nhanh trong miệng của Quan Hân. Giữa lông mày của Tả Thành là sương ráng chiều nặng trĩu, ánh sáng màn hình điện thoại cũng không sáng bằng đôi mắt hung ác nhanh hiểm của anh: “Cô ấy đã về chưa?”

Không biết đầu dây điện thoại bên kia nói cái gì, mà bỗng dưng con ngươi của Tả Thành híp lại, màu đen như tan thành những mảng sáng tối lớn nhỏ.

“Trung tâm thương mại thế giới Golden Mile, Trương Ngạo Thiên bắt đầu nghi ngờ, chắc chắn sẽ điều tra, cậu đi sắp xếp một chút. Còn có Hạ Sơ, đừng để Trương Ngạo Thiên tra được bất cứ manh mối nào.”

Có lẽ không có người nào có thể giỏi tâm kế, phòng ngừa từng chút một, tính toán mưu kế tường tận hơn người đàn ông này, đó là anh sở trường không bạo lực tuyệt vời của anh.

Hạ tử lệnh, cúp điện thoại, xe của Tả Thành chạy băng băng đi xa, đi tìm người phụ nữ không thể không có cô trên ghế phụ kia.

Không hề có mục đích, chiếc xe dạo xung quanh, trời mưa đã tạnh một chút, đèn mới lên thật rực rỡ, có người đàn ông lòng nóng như lửa đốt, nhìn ánh sáng đèn neon rực rỡ bắt đầu lên, nhưng trong đôi mắt chỉ còn là màu trắng và đen, anh thì thầm nhìn ra ngoài cửa xe, mưa lại bắt đầu rơi tí tách: “Hạ Sơ, em đang ở đâu? Tại sao luôn khiến anh không tìm thấy em?”

Loại tìm kiếm không có mục tiêu này luôn khiến người ta lo lắng bất an, có đúng thời gian, sai địa điểm rồi chăng, có sai địa điểm mà cũng sai luôn thời gian chăng.

Người người tới lui như thế, có bao nhiêu người có thể có loại duyên phận là một cái quay đầu lại.

Tả Thành và Giang Hạ Sơ luôn là duyên cạn mà tình sâu.

“Tại sao lại không về?” Chiếc xe dừng lại ở ven đường, người đến người đi nhiều như thế, nhưng không một ai bận tâm đến anh, nở nụ cười thê lương trên đôi môi tái nhợt, hô lên, “Mặc dù biết rõ là đã không có nhà để về, nhưng mà không muốn ——”

Người đàn ông liếc mắt, nó còn sáng hơn cả ánh sáng rực rỡ của đèn neon bên ngoài cửa sổ xe.

Khởi động xe, để lại một vết bánh xe thật dài.

Đêm như thế, người đàn ông đi tìm, còn người phụ nữ thì đi lạc……

Dưới ánh đèn, mưa lầm râm lờ mờ như sương khói bay lượn khắp nơi, bầu trời mơ hồ, mặt đất mơ hồ, còn cả khuôn mặt trắng như tờ giấy của người phụ nữ.

Gió lướt qua mái tóc rối bời của người phụ nữ, mưa dần dần thấm ướt chiếc áo sơ mi màu đen mỏng manh, cô ngồi xổm dưới đèn đường, cuộn người lại ôm lấy bản thân, rũ hàng mi dài vương đầy hơi sương dưới ngọn đèn.

“Để cho tôi nghỉ ngơi một lát, một lát thôi.” Khép đôi mi mệt nhoài, chỉ còn giọng nói của Giang Hạ Sơ với không khí, với ngọn đèn, với ngã tư đường vắng teo.

Mệt mỏi, vì không tìm thấy chỗ dừng chân, đi mãi, đi mãi, mưa tạnh rồi mưa lại tuôn rơi, sau đó thì trời đã tối mất, ánh đèn neon, cô chưa hề nghỉ chân lại một chút nào, thì lại giật mình phát hiện ra, chỉ còn cô với riêng cô mà thôi.

Trong cơn mưa mịt mù, dưới đèn đường, một bóng dáng co ro, sau đó thì lại thành hai cái.

“Hạ Sơ.”

Bỗng dưng thân thể đang co ro của Giang Hạ Sơ đờ ra, hàng lông mi ướt mưa từ từ nâng lên, phản chiếu vào đôi mắt, thật sự là gương mặt của Tả Thành, cách một tầng mưa mù mờ, nó mê ly mộng ảo thật động lòng người.

Tả Thành luôn xuất hiện như thế, thật bất ngờ, đúng lúc Giang Hạ Sơ đang chật vật.

“Tả Thành, anh đã đến rồi.” Giọng nói khản đặc, đôi mắt lạnh như băng, nhìn người đàn ông nửa ngồi ngay trước mắt cô.

Bỗng dưng phát hiện, trên thế gian này, cô là một người, Tả Thành cũng là một người, bọn họ hợp lại thì thành hai người.

Bỗng dưng phát hiện, người đàn ông này lo lắng thì sẽ khiến người ta tiếc thương, đau lòng cho anh, còn cả cho mình.

Bỗng dưng phát hiện, Tả Thành thật đẹp trai, quá đẹp trai như một giấc mộng phi hiện thực.

……

“Tả Thành.” Cô ngủ mơ màng, sắc mặt tái nhợt gần như không còn chút huyết sắc nào, chỉ gọi hai chữ này.

Tả Thành không trả lời, cởi áo khoác bọc cô lại thật chặt, ôm lấy cô, giọng nói thật nhẹ nhàng, giống như tiếng mưa rơi: “Anh luôn đi tìm em.”

Mưa phùn trắng xóa thật tĩnh mịch, thật yên tĩnh, rơi xuống hàng mi, xuống gương mặt của Tả Thành.

Cô dựa vào Tả Thành, có một loại mê man như trời đất quay cuồng, đầu choáng váng nặng nề như có một cục chì, gió thổi tới, mặt nhăn lại, cả người cũng đã tỉnh táo kha khá: “Tôi luôn chờ anh đến tìm tôi, sợ anh sẽ đến, sợ anh đi quá nhanh.”

Bàn tay ôm lấy Giang Hạ Sơ hơi cứng lại, ánh mắt anh như một tấm lưới dày đặc, tóm lấy đôi mắt tịch liêu của cô: “Hạ Sơ, rất xin lỗi.”

“Rất xin lỗi cái gì?”

“Lúc ở Golden Mile đã buông tay em ra.” Anh ôm cô chặt hơn một chút.

Mưa dần nặng hạt, tạt lên mặt, thật đau, l?q:^d>V/ũ cô như tỉnh lại từ trong giấc mộng, người đàn ông đẹp đến nỗi khiến người ta khiếp sợ ngay trước mặt này không phải là ai khác, mà là Tả Thành.

Người đàn ông đẹp trai như thế nhưng lại là một cơn ác mộng đấy.

Giang Hạ Sơ chống chân đứng thẳng người dậy, cách xa Tả Thành một chút, rồi lại một chút. Bàn tay đang run khe khẽ buông thõng bên người, cô lắc đầu, chớp chớp đôi mắt, mưa rơi vương trên đôi mi, như giọt lệ trong suốt, chỉ là đôi mắt của cô, còn lạnh hơn những giọt mưa này, cô nói: “Không đâu, tôi còn phải cảm ơn anh.”

Người phụ nữ này, bướng bỉnh cố chấp khiến lòng người chua sót quặn đau.

Tả Thành nâng đôi tay trống không lên, đón lấy những giọt mưa lạnh như băng, không trong đôi mắt có phải là mưa hay không, mà dường như nó có một vầng sáng trong suốt.

“Ban nãy tôi luôn muốn giống như anh đã nói ở Golden Mile, chúng ta chỉ là trùng hợp, thế là được rồi.” Sắc mặt cô trắng bệch, chân đứng không vững, hơi loạng choạng.

Trong đôi mắt của Tả Thành là căng thẳng: “Sao lại run như thế, lạnh không?” Giọng nói cũng run rẩy như thế, trong đôi mắt như vẽ phủ đầy lo lắng và đau lòng, nhưng cuối cùng cũng không tùy tiện tiếp cận.

Nhưng mà, cô, vẫn còn lùi lại, giống như phản xạ có điều kiện, giống như bản năng, ánh mắt tan tành, vô cùng giống như những viên thủy tinh bị nghiền nát, giọng nói chua chát nghẹn ngào: “Tại sao, cho dù tôi đi tới đâu, thì anh vẫn luôn tìm tới đấy vậy?”

Bởi vì Tả Thành hủy hoại tất cả những chốn dừng chân của cô, đây là câu trả lời của Giang Hạ Sơ.

Mưa như gội rửa từng cơn trên gương mặt, tái nhợt, cô lui về phía sau nhưng choáng sắp ngã, sợ hãi nhìn Tả Thành.

Đây là câu trả lời của Tả Thành: “Hạ Sơ, bởi vì anh hiểu em, còn hơn cả chính em.” Từ từ tiến vế phía cô, thật cẩn thận, nhẹ nhàng dỗ dành, “Chúng ta về nhà đi.”

Bây giờ, cô không hề né tránh, nhìn Tả Thành bước từng bước tới gần mình, gương mặt anh tuấn kia trong đôi mắt mù mịt, cách làn mưa nhưng lại vô cùng rõ ràng, cô giật mình bật cười: “Về nhà? Không, đó không phải là nhà của tôi, không phải, tôi không muốn về.”

Cô lắc đầu, thân người lảo đảo, dường như trời đất đang rung chuyển, lẫn lộn cả rồi, nhưng mà gương mặt của Tả Thành thì lại rõ mồn một, cô lắc đầu nguầy nguậy: “Không, không muốn, không muốn quay về.” Tiếng nói run rẩy, câu chữ lắp bắp, áo khoác của Tả Thành rơi xuống mặt đất dính đầy bùn đất.

Bỗng, không biết từ đâu, mà cơn đau nổi lên như cuốn sạch mọi thứ, từng cảm quan cũng như thế, cô không biết làm như thế nào, sức lực như bị rút sạch từng chút một, bắt đầu run lẩy bẩy.

Giọng nói như dây cung kéo căng, không dám chặt một chút, anh vô cùng dịu dàng: “Ngoan, Hạ Sơ, nghe anh một lần được không em, bây giờ thì về với anh.” Vô cùng cẩn thận kéo Giang Hạ Sơ vào lòng, thì lại phát hiện cô run rẩy kịch liệt, anh mất hết lý trí, bối rối không biết làm sao, “Hạ Sơ, em làm sao vậy? Nói anh nghe, có phải chỗ nào không thoải mái không?”

Cô gần như đứng không vững nữa, không còn chút sức lực nào, nhưng lại dốc sức vùng vẫy, đôi môi bị cắn trày đang run run, đôi mắt trắng đen rõ ràng đang rã rời, nhưng dường như giọng nói vẫn khàn khàn: “Anh đừng đụng vào tôi, đừng đụng vào tôi.”

Càng lúc Tả Thành càng ôm chặt cô, duỗi tay ra sờ vào mặt cô, nóng muốn thiêu đốt người, đau lòng hoảng sợ cứ như mây đen ùn ùn kéo đến trong đôi mắt anh, gần như anh không khống chế giọng của mình được nữa: “Hạ Sơ, cuối cùng em làm sao thế? Em trả lời anh đi.” Gạt những cọng tóc ướt dính trên mặt cô, trán cô nóng bừng bừng, “Khó chịu lắm phải không?”

Cô lạnh run người, đôi mắt rệu rã gần như không còn thấy tiêu cự, dường như thần trí của cô đã mơ màng, nhưng vẫn còn hơi giãy giụa, ngẩng đầu lẩm bẩm: “Tả Thành, đừng đưa tôi về, anh nhìn đi, anh nhìn lên trời đi, chị đang nhìn chúng ta đấy, làm sao tôi có thể đi vào đó nữa chứ, Tả Thành, tôi van xin anh, bây giờ, đừng đưa tôi về.”

Trên trời…… Trên trời chỉ có cơn mưa lâm râm.

“Hạ Sơ, đừng nói nữa, anh nghe theo em có chịu không?”

Cô ngước mắt lên, đôi mắt đỏ đọc, nhìn Tả Thành: “Tả Thành.” Giọng nói yếu ớt như muỗi kêu, “Tôi——”

Câu còn chưa dứt, thì cô đã từ từ ngã xuống, có lẽ là đã hết sức rồi.

“Hạ Sơ!”

Ngã tư đường vắng tanh, chỉ còn lại tiếng nói hoảng sợ của Tả Thành, vọng đi vọng lại.

Giang Hạ Sơ ngã xuống, thế giới của Tả Thành cũng sụp đổ theo.

Anh chưa từng kích động, sợ hãi như thế, cô nhẹ như thế, mặc dù giờ đây đang ôm vào lòng, nhưng cũng không thể cảm nhận được trọng lượng của cô, đặt cô lên ghế lái phụ, bọc một chiếc chăn dđ[l|q]d lông lên người cô, tất cả động tác, không cần dùng cái gì  để khống chế, hoàn toàn không cần phải suy nghĩ.

Cúi người, hôn lên trán cô: “Chúng ta đến bệnh viện, sẽ khỏe lên nhanh thôi!” Rồi hôn một cái lên hàng mi khẽ run của cô, “Ngoan, ngủ một giác đi.”

Tăng tốc, anh nhấn ga điên cuồng, đôi mắt đen sâu thẳm như mực đậm tới mưa không tan ra nổi, còn trên trán, không biết đó là nước mưa hay mồ hôi.

“Tả Thành.” Tiếng nói nhỏ nhẹ dịu dàng, mang sự bất lực và dè dặt như một đứa bé.

“Ừ.” Anh khẽ đáp lời, người phụ nữ nằm nghiêng vẫn chưa mở mắt ra, chỉ là nói mớ, gương mặt vốn trắng bệch lại đỏ gay bất thường.

“Tả Thành.” Ngủ mơ màng, cô mơ màng gọi thêm một lần nữa.

Có lẽ là không biết gọi ai nữa, nên trong vô thức của cô, ngoại trừ Tả Thành, thì không còn lựa chọn nào nữa.

Trong giấc mơ, khi đang bệnh, người ta luôn trở nên yếu ớt, trở nên thành thật.

Bàn tay nắm tay lái hơi run rẩy, đặt lên gò má của người phụ nữ đang ngủ, giọng anh thật dịu nhẹ: “Anh ở đây, Hạ Sơ, anh ở đây.”

Lông mi dài run rẩy kịch liệt, mồ hôi tấm tấm trên vầng trán, đôi môi tái nhợt nhếch lên, khẽ hé môi, cô khẽ gọi: “Tả Thành.” Dừng rất lâu, dường như đang mê sảng, rồi tự dưng lại rõ ràng: “Bỏ qua cho tôi có được không.”

Tiếng cô mềm mại nhỏ nhẹ, van xin dịu dàng như thế, một câu nói thốt ra như mơ mà tỉnh như thế, lại để lộ ra sự đề phòng, sự tàn nhẫn của cô.

Trong mơ, Giang Hạ Sơ rất tỉnh táo.

Bàn tay Tả Thành khựng lại, cũng không buông lỏng, chạm vào lông mày đang nhíu chặt của Giang Hạ Sơ, giọng nói ngập ngừng yếu ớt: “Rất xin lỗi Hạ Sơ, rất xin lỗi, bỏ qua cho em, anh phải làm sao bây giờ?” Dừng lại một chút, rồi kiên quyết dứt khoát, “Không thể nào.” 

Có một câu thế này: Được, anh may mắn; không thể nào, mệnh lệnh của anh. Bọn họ, ai cũng nói, ‘mệnh’ kia là vận mệnh, hình như Tả Thành đã cố chấp hơn người khác ngay từ tấm bé, chỉ nói, đó là sinh mạng của anh.

Anh có thể đồng ý bất cứ điều gì, trừ lần đó ra. Cái gì anh cũng có thể biết trước được, anh phải dùng cả cuộc đời này để giữ lấy người phụ nữ này.

Cố chấp cũng được, độc ác tuyệt tình cũng được, cuối cùng anh vẫn điên cuồng vì cô, giọng điệu trở nên cao hơn, anh không nhìn cô, nói cho cô nghe: “Hạ Sơ, nghe cho rõ, cuộc đời của em, anh phải có được.”

Cả đời này, anh chỉ độc ác với cô một lần như thế, sau đó sẽ đối tốt với cô bằng tất cảm mọi thứ.

Không trả lời, hình như người phụ nữ này đang say giấc rồi, hô hấp cũng càng lúc càng sâu.

Nhưng lông mi của cô đang run rẩy, anh biết, cô nghe thấy.

Rất lâu sau, người phụ nữ trên ghế phụ tựa đầu vào cửa kính xe, thì thào: “Tả Thành, đưa tôi về nhà đi.”

Xe, bỗng ngừng lại, Tả Thành nhìn gương mặt lúc này đang ngủ say, giống như một giấc mơ chỉ cần chạm tay vào thì sẽ tan ra, mưa ngoài cửa sổ xe đã tạnh tự bao giờ, thứ lấp lánh trên cửa xe là gì?

Cô luôn luôn quật cường như thế, không muốn chịu thua như thế, che giấu tất cả cảm xúc, cả nước mắt.

Gạt cần số, thay đổi hướng đi, chạy xe về.

Cuối cùng Tả Thành vẫn không thể cưỡng lại cô, vì muốn cuộc đời của cô, cho nên không thế nói với cô được nữa.

Về nhà à…… Anh biết, đó là nhà của Giang Hạ Sơ, còn anh thì bị đuổi ra ngoài.

Đây là lần thứ hai đến nơi ở của Giang Hạ Sơ, dưới tình huống Giang Hạ Sơ không tỉnh táo. Trong căn phòng vẫn giống hệt như ngày trước, thậm chí không một hạt bụi nào, bởi vì Giang Hạ Sơ luôn luôn cho rằng cô sẽ về đây.

Đặt người đang mê man lên giường, gọi bác sĩ, ngoại trừ chợ đợi, thì tay chân hoàn toàn luống cuống, loại chờ đợi không biết trước điều gì này, sắp làm anh điên lên rồi. Anh đứng ngay cạnh mép giường của cô, không dám rời một bước, ánh mắt quấn quýt si mê chồng chéo, toàn là gương mặt của cô, cầm một bàn tay của cô lên, anh khẽ hôn lên môi cô, gọi cô: “Hạ Sơ.”

Người trên giường nhíu chặt chân mày, không trả lời.

“Hạ Sơ.” Anh cố chấp gọi thêm một lần nữa, rồi một lần nữa: “Hạ Sơ.” Lo lắng, sợ hãi, luống cuống, đau lòng…… Rất nhiều cảm xúc đan xen trong đôi mắt, trở nên gấp gáp.

Anh bao bọc bàn tay cô trong bàn tay mình, một đôi tay lạnh như băng, đang khẽ run.

Anh cúi người, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, hôn rồi lại hôn lên làn môi cong cứng ngắc của cô: “Hạ Sơ, em trả lời anh một câu đi.”

“Tôi lạnh.”

Tiếng của Giang Hạ Sơ như tiếng muỗi kêu, nhưng hình như vẫn là nói mớ, nhưng cuối cùng cũng là câu trả lời cho Tả Thành, lông mày xinh đẹp chau lại.

Người đàn ông sửng sốt trong phút giây, rồi #lqd mới giật mình, hình như lại luống cuống, anh nói nhỏ với người đang mê man: “Hạ Sơ, rất xin lỗi.”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...