Tu Tiên Không Bằng Yêu Đương
Chương 3: Chuyện tâm duyệt người, sao lại gọi là đùa cợt
Đêm đến.
Vốn nên là thời khắc yên tĩnh không tiếng động, lại lẫn vào chút âm thanh kỳ lạ.
Tiếng nước rất nhỏ, cùng tiếng thở dốc lộn xộn.
Doãn Thế Huyên bị Thẩm Triệt đặt trên tường, bị bắt ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Khó khăn lắm Thẩm Triệt mới chịu tách ra một chút, Doãn Thế Huyên vô lực tựa người lên tường thở dốc, không còn khí lực để giãy dụa.
Trán Thẩm Triệt kề lên, cúi đầu nhìn con ngươi ngập hơi nước của y, vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi y, “Nhớ ta không?”
Doãn Thế Huyên giương mắt trừng hắn, nhưng cái trừng mắt này phối hợp với đuôi mắt đỏ ửng, càng giống như là làm nũng.
“Làm sao thế?”
Doãn Thế Huyên đẩy hắn, “Ngươi quen đường nhà ta thật.”
Hơn nửa đêm không kinh động thủ vệ, chạy đến chỗ của y, có nên nói là Thẩm công tử có thiên phú dị bẩm làm ăn trộm không?
Thẩm Triệt không để ý tới động tác đẩy người của y, trở tay ôm người chặt hơn.
Doãn Thế Huyên tránh không được, đành để cho hắn ôm, chợt nghe Thẩm Triệt ghé vào tai y thấp giọng nói, “Từ lần từ biệt trước, đã có năm tháng lẻ ba ngày không gặp.”
Doãn Thế Huyên chỉ cảm thấy nếu trên người mình có lông, sợ lúc này đã dựng hết cả lên. “Thẩm Triệt, Thẩm công tử, ngươi đùa cợt ta cũng phải biết có giới hạn chứ?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Triệt gợi lên độ cong, cùng bộ dáng lãnh đạm buổi sáng như hai người khác nhau, thoạt trông còn có vài phần vô lại, “Chuyện tâm duyệt người, sao lại gọi là đùa cợt.”
Trong một khắc đó Doãn Thế Huyên không có lời gì để nói, đành phải nói: “Ngươi tâm duyệt chỗ nào của ta, ta sửa chỗ đó được không?”
“Nếu ta nói là ta thích ngươi vì ngươi là nam tử, ngươi cũng định sửa thành nữ sao.” Ngón tay thon dài của Thẩm Triệt xoa lên cặp môi bị hắn chà đạp đến đỏ bừng kia, không nhanh không chậm nói.
“Đùa gì vậy!” Doãn Thế Huyên nghiêng đầu, tránh đi động tác làm càn của hắn.
“Chẳng phải là sửa không được sao.”
“Ngươi… ta… ta không thể thích nam tử.” Một lúc lâu, Doãn Thế Huyên suy sụp nói.
“À.” Thẩm Triệt trả lời không chút để ý, hắn lấy tay nhu nhu đỉnh mày, khó tránh khỏi để lộ ra một chút mỏi mệt.
Doãn Thế Huyên sửng sốt một chút, nhớ lại mấy tháng trước hắn xuống núi trấn yêu, còn đi đường vòng đến thăm mình, phá lệ mở miệng hỏi, “Trấn yêu có thuận lợi không?”
“Không thuận lợi lắm.” Thẩm Triệt trả lời ngắn gọn, đôi đồng tử đen bóng theo dõi y, “Nhưng không sao, vẫn có thể xử lý tốt.”
Doãn Thế Huyên nhíu mày, “Chưa xử lý tốt mà ngươi còn tới đây? Dân chúng nơi đó làm sao?”
“Ta bảo Thẩm Minh Nguyệt đi rồi.” Vì để được gặp Doãn Thế Huyên, Thẩm Triệt để lại hết toàn bộ cục diện rối rắm quăng cho sư đệ mình mà không hề có gánh nặng tâm lý nào, “Chút chuyện nhỏ đó mà nó còn làm không xong, thì đừng nghĩ đến chuyện ở lại sư môn nữa.”
Vốn nên là thời khắc yên tĩnh không tiếng động, lại lẫn vào chút âm thanh kỳ lạ.
Tiếng nước rất nhỏ, cùng tiếng thở dốc lộn xộn.
Doãn Thế Huyên bị Thẩm Triệt đặt trên tường, bị bắt ngửa đầu tiếp nhận nụ hôn của hắn.
Khó khăn lắm Thẩm Triệt mới chịu tách ra một chút, Doãn Thế Huyên vô lực tựa người lên tường thở dốc, không còn khí lực để giãy dụa.
Trán Thẩm Triệt kề lên, cúi đầu nhìn con ngươi ngập hơi nước của y, vươn tay lau đi sợi chỉ bạc bên khóe môi y, “Nhớ ta không?”
Doãn Thế Huyên giương mắt trừng hắn, nhưng cái trừng mắt này phối hợp với đuôi mắt đỏ ửng, càng giống như là làm nũng.
“Làm sao thế?”
Doãn Thế Huyên đẩy hắn, “Ngươi quen đường nhà ta thật.”
Hơn nửa đêm không kinh động thủ vệ, chạy đến chỗ của y, có nên nói là Thẩm công tử có thiên phú dị bẩm làm ăn trộm không?
Thẩm Triệt không để ý tới động tác đẩy người của y, trở tay ôm người chặt hơn.
Doãn Thế Huyên tránh không được, đành để cho hắn ôm, chợt nghe Thẩm Triệt ghé vào tai y thấp giọng nói, “Từ lần từ biệt trước, đã có năm tháng lẻ ba ngày không gặp.”
Doãn Thế Huyên chỉ cảm thấy nếu trên người mình có lông, sợ lúc này đã dựng hết cả lên. “Thẩm Triệt, Thẩm công tử, ngươi đùa cợt ta cũng phải biết có giới hạn chứ?”
Đôi môi mỏng của Thẩm Triệt gợi lên độ cong, cùng bộ dáng lãnh đạm buổi sáng như hai người khác nhau, thoạt trông còn có vài phần vô lại, “Chuyện tâm duyệt người, sao lại gọi là đùa cợt.”
Trong một khắc đó Doãn Thế Huyên không có lời gì để nói, đành phải nói: “Ngươi tâm duyệt chỗ nào của ta, ta sửa chỗ đó được không?”
“Nếu ta nói là ta thích ngươi vì ngươi là nam tử, ngươi cũng định sửa thành nữ sao.” Ngón tay thon dài của Thẩm Triệt xoa lên cặp môi bị hắn chà đạp đến đỏ bừng kia, không nhanh không chậm nói.
“Đùa gì vậy!” Doãn Thế Huyên nghiêng đầu, tránh đi động tác làm càn của hắn.
“Chẳng phải là sửa không được sao.”
“Ngươi… ta… ta không thể thích nam tử.” Một lúc lâu, Doãn Thế Huyên suy sụp nói.
“À.” Thẩm Triệt trả lời không chút để ý, hắn lấy tay nhu nhu đỉnh mày, khó tránh khỏi để lộ ra một chút mỏi mệt.
Doãn Thế Huyên sửng sốt một chút, nhớ lại mấy tháng trước hắn xuống núi trấn yêu, còn đi đường vòng đến thăm mình, phá lệ mở miệng hỏi, “Trấn yêu có thuận lợi không?”
“Không thuận lợi lắm.” Thẩm Triệt trả lời ngắn gọn, đôi đồng tử đen bóng theo dõi y, “Nhưng không sao, vẫn có thể xử lý tốt.”
Doãn Thế Huyên nhíu mày, “Chưa xử lý tốt mà ngươi còn tới đây? Dân chúng nơi đó làm sao?”
“Ta bảo Thẩm Minh Nguyệt đi rồi.” Vì để được gặp Doãn Thế Huyên, Thẩm Triệt để lại hết toàn bộ cục diện rối rắm quăng cho sư đệ mình mà không hề có gánh nặng tâm lý nào, “Chút chuyện nhỏ đó mà nó còn làm không xong, thì đừng nghĩ đến chuyện ở lại sư môn nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương