Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 544: Tin Tốt
*********** Phùng Chính Anh đã nghe ba cậu ta nói rồi, chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị có lẽ chỉ mới lộ ra một chút, kịch hay còn phải chờ ở phía sau cơ, cậu ta nghĩ một chút rồi nói: “Ba tôi có nhắc đến.” “Ông ấy nói như nào?” Lục Tam Phong vô cùng hứng thú nói: “Không cần thuật lại đúng lời nói, cậu tóm gọn lại đơn giản thôi.” “Xem kịch!” Phùng Chính Anh tổng kết lại. Lục Phong nhướn mày, xem ra anh tiếp tục đợi thêm là lựa chọn chính xác. Tô Ái Linh rất thông minh và Lục Tam Phong cũng đúng là có thể gom được số tiền nhất định để giúp cô ta. Vấn đề là vòng tròn tài chính của một nơi nhiều lúc không phải dựa vào tiền mà là dựa vào quan hệ. Thủ đoạn lợi hại nhất của sếp Trần không phải là tiền càng không phải là tập đoàn tư bản Trần thị, mà là mạng lưới quan hệ của ông ta. Nếu như không ai chèn ép mạng lưới quan hệ của ông ta thì ông ta có thể điều động nguồn vốn cao hơn bản thân gấp mười lần, tập đoàn tư bản Trần thị đạt được đến mức gần ba nghìn tỷ thật sự không phải là thứ người bình thường có thể phá vỡ được. “Dạo này nói chuyện với ba cậu nhiều chút, con cái ở xa không phải chỉ có mẹ lo, ba cũng lo đấy!” Lục Tam Phong vỗ vỗ vai Phùng Chính Anh nói: “Cậu đã trưởng thành rồi, cậu nên hiểu được ở bên đối với một người lớn tuổi mà nói trân quý đến nhường nào” Phùng Chính Anh gật đầu cảm động nói: “Tôi biết mà!” Trong khoảng thời gian mấy ngày quay lại nhà máy, Lục Tam Phong trừ việc nghỉ ngơi thì chỉ có đi họp. Trước mắt nhìn vào đội hình sản phẩm của điện tử Thủy Hoàn thì toàn bộ đều dựa vào một sản phẩm đơn VCD để chống đỡ. Tuy rằng thị trường của VCR mở rộng vô cùng nhanh chóng, tiến một bậc chiếm đoạt thị trường băng ghi hình nhưng mà khí thế của tư bản vẫn lợi hại như thế. Cùng lên sàn với một loại ti vi đời mới, kích thước lớn hơn màn hình rõ nét hơn, kỹ thuật màn hình hiển thị lại thăng cấp lên một bậc, lượng tiêu thụ của Waypod lại giảm xuống một bậc. Bây giờ đồ vẫn có thể bán ra đều dựa vào bố cục của thị trường thị trấn đợt trước, lượng tiêu thụ ở thành phố lớn thật sự không ổn, đừng xem thường sự thay đổi trong ba năm ngắn ngủi từ năm 1991 đến 1993. Thời gian ba năm này, GDP trong nước tăng nhanh chịu ảnh hưởng, của một số chuyện lớn ở quốc tế tiền tệ mất giá khá nhanh nhưng thu nhập bình quân đầu người của thành phố và nông thôn đều tăng lên, đặc biệt là ở các thành phố lớn. Kinh tế đã vượt qua thời kỳ nguy hiểm nhất, hai chân đã chính thức giảm lên mặt đất, sản nghiệp trong nước thăng cấp cùng với tiền tệ tăng cao dẫn đến việc giá cả các sản phẩm loại điện tử giảm xuống, con người trong tay có tiền thì đều muốn mua đồ tốt hơn. Lượng tiêu thụ Waypod giảm xuống, hai loại sản phẩm máy phát băng và máy thu âm đều bị chèn ép không dậy được, lượng tiêu thụ theo tháng của máy thu âm chỉ có chưa đến ba mươi nghìn chiếc, lợi nhuận kém lượng tiêu thụ thấp đối với cả một xí nghiệp mà nói thì có chút ít còn hơn không. Loại sản phẩm đơn này chống đỡ cả một trận tuyến sản phẩm của công ty là rất nguy hiểm, còn có một mảng nữa chính là nhà máy bên Bình Châu, bởi vì nhu cầu thị trường không cao dẫn đến không thể chịu trách nhiệm sản xuất lâu dài. Một hai tháng thì không phải vấn đề gì lớn nhưng thời gian lâu thêm một chút nữa thì lương của nhân viên sẽ trở thành gánh nặng, nếu như cắt giảm nhân sự số lượng lớn thì không cần hỏi cũng biết ngày hôm sau Hoàng Hữu Danh sẽ đến tìm Lục Tam Phong nói chuyện. Điện thoại bật chế độ không làm phiền, trên gương mặt của Lục Tam Phong không lộ chút biểu cảm nào, anh dựa lưng vào ghế im lặng suy nghĩ. “Tổng giám đốc Lục, trước mắt thị trường của Waypod đã bão hòa rồi, cho dù có mở rộng những thị trường khác vẫn sẽ không bán được, sản phẩm đi đầu của chúng ta bây giờ vẫn là VCD Bảo Vàng” Chu Hoài Đông cũng có chút sầu não nói: “Về mặt thị trường thì không còn cách nào khác, chỉ có thể đợi công ty Nghiên cứu và Phát triển ra sản phẩm mới thôi.” “Còn thị trường nước ngoài như thế nào? Việc này phải bố trí trước.” Lục Tam Phong mở miệng nói. “Về thị trường nước ngoài tôi đã nói với anh lúc trước rồi, anh cũng đã nói chúng ta không ra được nước ngoài. Hơn nữa thị trường nước ngoài có quá nhiều điểm không xác định được, thủ tục rất phiền phức, lại còn phải kiểm tra chất lượng!” Chu Hoài Đông vừa nghĩ đến những thủ tục phê duyệt kia đã cảm thấy đau đầu. “Đến chỗ đại lý xuất khẩu đi." “Đại lý? Vậy nỗi lo lợi nhuận thấp mà những công ty kia lấy phần trăm lợi nhuận rất cao. Tôi nghe nói đối với một số xí nghiệp hạng trung còn không có nổi một phần lợi nhuận, thậm chí còn không thể làm được biểu tượng thương hiệu mà chỉ có thể viết hàng hóa đến từ nước nào.” Chu Hoài Đông thở dài nói: “Chỉ với chút lợi nhuận đó thì không đủ để nhét kẽ răng trong một năm. “Đương nhiên là tôi hiểu điều đó, vấn đề ở đây là cần phải nuôi công nhân, tôi không thể cắt giảm nhân sự số lượng lớn đúng không. Mấy dây chuyền sản xuất đều không mở, bán được một chút thì lời được một chút, mô hình ODM thì mô hình ODM, quan trọng là phải khiến xí nghiệp quay trở lại quỹ đạo, năm nay vốn dĩ là một năm đặc biệt.” Chu Hoài Đông càng lo lắng hơn, loại hàng này xuất khẩu ra nước ngoài giao dịch hoàn vốn vô cùng chậm, cần phải thông qua vài công ty kia kiểm tra chất lượng trước sau đó mới chuyển lên thuyền. Sau khi đến nơi sẽ bốc dỡ hàng, tiến hành giao dịch với bên công ty kiế sau đó mới đến bước trả tiền. Tiền sẽ đến tay công ty đại lý trước, người ta sẽ lấy trước một phần, sau đó sẽ chuyển tiền đến công ty sản xuất. Cả quá trình này diễn ra bình thường thì non nửa năm vẫn còn là tình hình bán hàng khá tốt. Sản phẩm khó bán thì lại càng chậm hơn. Còn có một sự rủi ro khác đó là công ty đại lý chạy trốn, bây giờ những công ty đại lý chạy trốn rất nhiều. Bọn họ đều làm đại lý cho rất nhiều công ty buôn bán xuất khẩu, một lần hoàn vốn có lúc còn lên đến hơn ba trăm tỷ tiền vốn. Rất nhiều công ty đại lý trực tiếp quay vòng tiền vốn luôn, phóng khoáng đi nước ngoài dẫn đến hình thức đại lý xuất khẩu như này, bây giờ người ta đều trốn đi. Rủi ro đều là của mình, lợi nhuận thì bị đối phương lấy đi phần lớn, thậm chí còn có tình trạng không thu lại được gì. Người làm kiểu đơn nước ngoài này, một là người có thể tin được hoặc là xí nghiệp thật sự không gánh nổi nữa rồi. Làm một cái đơn, sau đó lấy hóa đơn đi ngân hàng thế chấp để đổi một khoản tiền mặt, cược trong vòng một năm sau, xí nghiệp không có khoản tiền này cũng có thể sống sót được. “Tổng giám đốc Lục, nếu như anh muốn làm thì có thể thử xem sao, tôi cảm thấy tỉ lệ chúng ta bị gài bẫy vô cùng lớn.” Chu Hoài Đông nhắc nhở nói: “Trước đây Lenovo đã từng bị bẫy rồi, suýt chút nữa là không đòi được tiền về." Đối với việc xuất khẩu nước ngoài bây giờ, Lục Tam Phong cũng không hiểu rõ lắm. Năm đó anh cũng chỉ biết được đôi câu vài lời từ miệng của những người lão làng trong giới kinh doanh, rất hỗn loạn, có lúc không phải là làm ăn nữa mà là tranh cướp! Đã từng có câu chuyện đùa nói rằng rủi ro của việc tìm công ty đại lý cao như rủi ro đi buôn lậu. Lục Tam Phong hiểu rõ đây là một thị trường thay đổi, ở trong nước, Waypod không có thị trường nhưng ở nước ngoài lại rất có thị trường, ở Tam Ấn, châu Phi và các nơi nghèo khác, ti vi đen trắng là thứ hàng cao cấp. Cùng với sự thăng cấp của sản nghiệp, các loại linh kiện, hàng cung cấp các loại vật liệu nguyên gốc đã rất rẻ. Từ đầu năm nay đến giờ, tivi Waypod hai mươi lăm inch đã giảm giá thành xuống dưới sáu trăm nghìn. Lục Tam Phong còn đang suy nghĩ lợi và hại trong đó, nếu như đi tìm công ty đại lý xuất khẩu thì xác suất bị bẫy rất lớn thế nhưng điện tử Thủy Hoàn bắt buộc phải ra nước ngoài. Thị trường trong nước là một con đường, buôn bán ở nước ngoài là một con đường khác, con đường nào cũng không thể bỏ qua. Lục Tam Phong suy nghĩ một chút, lại gọi lại cho Chu Hoài Đông, hỏi anh ta có biết đại lý nào làm buôn bán xuất khẩu không. Chu Hoài Đông nghe thấy câu này, trong lòng đã biết rõ Lục Tam Phong quyết tâm muốn làm cho bằng được. Chu Lập Đông cũng không biết đại lý nào, nhưng mà anh ta biết chỉ cần Lục Tam Phong bằng lòng đi tìm thì phải tham gia vào mấy buổi tiệc rượu, những nơi tụ hội đủ loại người hỗn loạn. Những người đó quanh năm trà trộn trong nơi này, trước đây Lục Tam Phong cũng từng bắt gặp, chẳng qua là tiện tay vứt hết mấy tấm danh thiếp của bọn họ mà thôi. Lục Tam Phong còn đang cân nhắc lợi và hại thì điện thoại trên bàn bỗng reo lên, anh nhận điện thoại nói: “Ai vậy?” “Anh đoán xem em có tin tốt gì muốn nói cho anh này?” Giọng nói của Giang Hiểu Nghi ở đâu bên kia có chút kích động. “Tin tốt gì thế?” Lục Tam Phong tò mò hỏi. “Anh đoán thử xem, tin tức vô cùng tốt luôn ấy!” Giọng nói của Giang Hiểu Nghi lộ ra sự vui mừng. “Nhà máy nhận được đơn đặt hàng lớn hả?” “Không phải, không liên quan đến tiền, đoán lại đi!” “Em... mang thai rồi?” Lục Tam Phòng trêu đùa nói: “Chúc mừng, chúc mừng nha!” “Anh không ở đây, em mang thai con của ai cơ chứ? Nói chuyện không đứng đắn, vốn dĩ đang rất vui..." “Ôi chao, anh sai rồi, đùa với em một chút thôi mà, nói anh nghe, tin tức tốt gì thế?” Lục Tam Phong hằng giọng một cái, hỏi một cách nghiêm chỉnh. “Em đã đi kiểm tra một lần, cơ thể hồi phục rất tốt, bác sĩ ấy còn nói không thể tưởng tượng được. Sắp được năm tháng rồi, uống thêm một tháng nữa là khỏi rồi.” Giang Hiểu Nghi vừa nói chuyện vừa lau nước mắt. Thật mừng quá, không ai biết rằng bản thân cô đã vượt qua bao nhiêu bóng tối để cuối cùng cũng gặp được ánh sáng trong giây phút này, cục tức nghẹn trong tim cuối cùng cũng trào ra ngoài. "Sao lại khóc rồi?” “Em vui mà, năm nay em mang thai rồi, em phải đến nhà anh đón tết rồi ngồi trên giường đất nhà anh, em phải ăn tám món ăn nóng!” Giang Hiểu Nghi mếu máo nghẹn ngào nói. “Ăn ăn ăn, ăn hết mâm cỗ luôn, đến lúc đó kéo một cái băng đô nói là em mang thai rồi, quảng cáo toàn huyện luôn, chúng ta quảng cáo lên hẳn tivi.” Lục Tam Phong cười nói. “Làm gì có ai như anh chứ, chuyện mang thai mà còn đưa lên tivi?” Giang
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương