Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi
Chương 585: Tổng Giám Đốc Trâu
*Trong mắt những người bình thường, tập đoàn tư bản Trần thị là do một tay Lục Tam Phong đánh đổ, chỉ cần anh ta không làm nữa thì chính là thời điểm đã thấy đáy, cùng với việc tư bản Cuồng Phong càng mua càng nhiều thì mọi người mới nháo nhào phản ứng lại, lúc này không mua thì chờ đến bao giờ? Hết giờ giao dịch buổi chiều, giá cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị nhảy vọt bảy phần trăm, tư bản Cuồng Phong vừa mới thành lập một ngày chiếm hơn tám phần trăm cổ phần, thành công nắm lấy tấm vé gia nhập hội đồng quản trị. Một đám người trong phòng giao dịch nhìn thấy biểu đồ hướng đi của cổ phiếu tập đoàn tư bản Trần thị mà trên mặt dại ra, một đường hết sức ổn định bị Lục Tam Phong phá vỡ nên thẳng thừng đi xuống. Sau khi liên tục xuống giá vài ngày, Lục Tam Phong lại một lần nữa tham gia, kéo giá cổ phiếu một đường đi lên. Rất nhiều người đã nhận ra được, tuy rằng bọn họ có tham gia nhưng đối với thị trường chứng khoán mà nói, bọn họ quả thật có cũng được, không có cũng chẳng sao. Họ giống như một dòng suối nhỏ chảy ra biển lớn, không hề có một chút sức mạnh nào. Người thành công tiêu diệt nó lại một lần nữa trở thành cổ đông, đây vốn dĩ chính là một tín hiệu tích cực. Khi tổng giám đốc Trần nhận được tin này cũng chỉ có thể "Ừ" một tiếng, chuyện Lục Tam Phong gia nhập hội đồng quản trị của tập đoàn tư bản Trần thị đã không thể nào ngăn cản được nữa. Trần Thu Phương chỉ không ngờ đến việc anh ta sẽ đăng ký một công ty để nắm giữ cổ phần. Chuyện này trải qua nhiều biến hóa cuối cùng cũng coi như đã kết thúc rồi, không ít người trong ngành đều đang thảo luận về nó, thậm chí còn có người âm thầm tự mình tính ra rằng qua chuyện này Lục Tam Phong ít nhất cũng kiếm lời được ba mươi tỷ. Nếu xem xét đến sự tăng trưởng của giá cổ phiếu tập đoàn tư bản Trần thị trong tương lai thì không biết sẽ lời thêm bao nhiêu. Điện thoại của Lục Tam Phong lại có dịp bận rộn, các phương tiện truyền thông đều muốn phỏng vấn anh khiến điện thoại ở trên bàn không ngừng đổ chuông. Lục Tam Phong nhấc máy lên, có chút không bất đắc dĩ lên tiếng: "Ai vậy?" "Chào tổng giám đốc Lục, tôi muốn thực hiện một cuộc phỏng vấn đơn giản với anh, trước đây anh bày tỏ tập đoàn tư bản Trần thị là một công ty rác rưởi và không hề đáng để đầu tư, vậy tại sao bây giờ anh lại nhập cổ phần vậy?" "Tôi có từng nói sao? Có thể cô nhớ nhầm rồi, tôi cúp máy đây!" Điện thoại vừa đặt xuống thì lại đổ chuông, Lục Tam Phong ngồi xuống nói: "Không tiếp nhận phỏng vấn, đừng gọi nữa." "Tổng giám đốc Lục, là tôi!" Đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng của một người đàn ông. "Anh là ai vậy?" Lục Tam Phong buồn bực nói. "Tôi, tổng giám đốc Đỗ." "Tổng giám đốc Đỗ nào?" Tổng giám đốc Đỗ ở đầu bên kia điện thoại có chút bất đắc dĩ, chỉ đành nói: "Tổng giám đốc Đỗ của truyền thông Tinh Không, là người cùng anh hợp tác thành lập công ty truyền thông." "Tổng giám đốc Đỗ à!" Lục Tam Phong cười đáp: "Gần đây bận rộn đến choáng váng đầu óc rồi, trước mắt ngoại trừ phóng viên thì còn lại cũng là phóng viên thôi." "Tôi cũng biết anh đang bận nên vẫn không gọi điện tới làm phiền anh. Bây giờ chắc anh đã không còn bận nữa chứ?" Tổng giám đốc Đỗ thử thăm dò, khoảng thời gian trước anh ta thật sự muốn giao thiệp thêm với Lục Tam Phong. Thế nhưng thấy Lục Tam Phong giao đấu với Trần Thu Phương không tách ra được, vì để không dẫn lửa thiêu thân nên quyết định từ bỏ, anh ta tuy rằng có liên hệ với ngài Phùng nhưng cũng không thể đụng chạm đến tổng giám đốc Trần được. Cái cục diện thần tiên đánh nhau này, chỉ cần có hơi sơ ý thì đối phương liền có thể tóm lấy một kẻ bình thường tới để trút giận nên anh ta vô cùng cần thận. "Cũng không có chuyện gì lớn, hết thảy cũng coi như thuận lợi, qua một khoảng thời gian nữa tôi sẽ quay về." Lục Tam Phong bỗng nhớ ra bèn nói: "Đúng rồi, anh có biết một người gọi là tổng giám đốc Trâu không?" "Chỉ có một cái họ thôi sao? Vậy thì rất khó tìm." Tổng giám đốc Đỗ ở phía bên kia điện thoại khó xử đáp. "Là người làm trong ngành vận tải hàng hóa." Lục Tam Phong nói qua về bộ dạng của người kia, khoảng thời gian này bận rộn chuyện của tập đoàn tư bản Trần thị nên quên mất, vấn đề thương mại quốc tế đều quẳng ra sau đầu. Tổng giám đốc Đỗ suy nghĩ một hồi lâu, ở lĩnh vực này anh ta quả thực có biết một người họ Trâu, dựa vào những gì Lục Tam Phong miêu tả thì khả năng cao chính là người này. "Chắc là tôi có biết, người này tên là gì tôi quả thật không biết. Lục Tam Phong, làm sao vậy?" Tổng giám đốc Đỗ hỏi. "Tôi nghe nói trong tay đại lý của ông ta bên phía Đại Lục có một lô hàng, nếu đoán không sai thì chắc là lô hàng của tôi, tôi muốn thăm dò một chút." Lục Tam Phong nói suy nghĩ của mình ra. "Vậy thì tôi sẽ làm người trung gian, chúng ta cùng ăn một bữa cơm đi!" "Được, càng nhanh càng tốt, mấy ngày nữa tôi có một cuộc họp, không sai biệt lắm thì gần quay về rồi." "Tổng giám đốc Lục làm việc thật có năng suất, nhanh như vậy đã xác định xong xuôi rồi, nói xử lý tập đoàn tư bản Trần thị liền xử lý Tập đoàn tư bản Trần thị. Thật lòng thì tôi cũng biết chút ít nội tình nên mấy ngày đó đều thấy sợ hãi trong lòng, cảm thấy anh giống như muốn cưỡi trên người tổng giám đốc Trần mà xử chết bà ta." "Lời này nói thế nào vậy chứ, tổng giám đốc Đỗ dù sao cũng là người trong giới giải trí mà, mấy chuyện này có gì đáng nói chứ, chúng ta trước hết cứ xác định như thế nhé!" Lục Tam Phong nói vài câu khách sáo, chuẩn bị cúp điện thoại. Hôm nay không chỉ xảy ra chuyện tư bản Cuồng Phong trở thành cổ đông của tập đoàn tư bản Trần thị, mà còn có Hồng Quảng đã yên ắng mấy năm đột nhiên hành động, nhanh như chớp thu mua cổ phiếu của tập đoàn Thuyền Nghiệp, nắm giữ mười ba phẩy hai phần trăm cổ phần, đưa ra tuyên bố đầu tư có tính chiến lược trong tương lai mười năm. Lúc Lục Tam Phong nhận được tin tức này thì trong lòng hiểu rõ, cùng lúc bản thân bày mưu tính kế, thiết lập cục diện thì ngài Phùng cũng không hề nhàn rỗi, tương lai liền xem xem lưới ai đan rộng hơn rồi. Cùng là người sáng lập, Trần Thu Phương vẫn ngồi trên cái ghế đứng đầu hội đồng quản trị, còn tổng giám đốc Đường đã sớm bị loại trừ. Khi nhận được thông tin này, tâm trạng tổng giám đốc Trần cũng dễ chịu hơn nhiều. Khoảng thời gian này, Đường Đình Nhân y như người mất hồn, mỗi ngày tỉnh lại đều chỉ làm một chuyện là gọi điện thoại cho Trần Thu Phương để bảo cô ta nhanh chóng trả tiền lại. Thời điểm vay tiền là vay tổng giám đốc Đường, lúc trả tiền cứ căn cứ theo quy định. Bởi vì không ký tên vào thỏa thuận nên chỉ có thể dựa theo lãi suất ngân hàng mà tính, không quy định thời gian vay mượn. Hiện giờ là lúc cần dùng đến tiền, ngày nào tổng giám đốc Trần cũng sẽ trả lãi suất cho tập đoàn Thuyền Nghiệp, dù sao thì lãi suất rất thấp nên không có vấn đề gì. Chuyện của Đường Đình Nhân chính là hồi chuông cảnh báo cho các gia đình nhà giàu ở Sông hương. Vốn dĩ anh ta có thể thoải mái ăn chơi hưởng lạc, tiêu pha phung phí, hơn nữa các gia đình như vậy có nhiều mối quan hệ, cùng lắm thì chơi gái, đánh nhau với người khác, tiêu chút tiền đi cửa sau thì cũng chẳng vấn đề gì. Hơn nữa, có được mấy ông lớn sẽ đến những chỗ như quán bar đây? Không ít nhà giàu bắ lầu giáo dục con cái, nếu như thật sự không có năng lực thì có thể ăn chơi chờ chết cũng rất tốt rồi, còn một điều nữa chính là cố gắng đừng đụng chạm đến người không dễ chọc, chẳng hạn như Lục Tam Phong. Nếu là đám người xăm trổ, sau lưng có một đám anh em đi theo ồn ào náo loạn thì lại chẳng phải chuyện gì lớn. Coi như chọc tới bọn chúng, chém một dao cũng chỉ chết một người. Mấy người nhà giàu lại tìm về một cô vợ bé trẻ trung xinh đẹp, không cần đến vài năm thì lại có thêm một đống con trai vui vẻ hoạt bát xung quanh rồi. Chọc đến người như Lục Tam Phong thì quả thật chính là đi đời nhà ma, một khi không có tiền, cô vợ nhỏ cũng đi mất, ngay cả con trai cũng không nhận mình, đây mới chính là thảm nhất. Sỡ dĩ những nhà giàu này giáo dục con cái của mình như vậy là bởi vì họ không đoán ra lai lịch của Lục Tam Phong, rất nhiều người đều đang thảo luận về người này, dù sao cũng cảm thấy năng lực của anh ta rất kỳ quái. Tổng giám đốc Đỗ gọi điện thoại cho tổng giám đốc Trâu, bày tỏ rằng Lục Tam Phong muốn làm quen với ông ta, đồng thời giao lưu một chút trên lĩnh vực thương mại quốc tế. Tổng giám đốc Trâu thật ra cũng không muốn quen biết gì với Lục Tam Phong, ngày hôm ấy trên tiệc rượu đã không, hiện tại cũng vẫn như vậy. Chỉ có điều ngại mặt mũi nên không tiện từ chối, người ta đều đã tìm đến cửa, chỉ ăn một bữa cơm còn không nể tình thì không được rồi. Ông ta cuối cùng cũng chỉ có thể đồng ý, hẹn gặp tối mai ở một nhà hàng theo phong cách Hồng Kông. Cùng với việc Lục Tam Phong gia nhập hội đồng quản trị tập đoàn tư bản Trần thị, trước tiên lựa chọn triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị, trong đó có hai cổ đông ủng hộ, sau khi tỉ lệ cổ phần của các cổ đông đạt mức thì xác định thời gian cuộc họp hai ngày sau. Căn cứ theo quy định, nửa năm sau Trần Thu Phương mới hết nhiệm kỳ, Lục Tam Phong triệu tập cuộc họp hội đồng quản trị lần này thứ nhất là muốn quan sát năng lực của cô ta, thứ hai cùng là vì nhìn xem cục diện ở hội đồng quản trị, hiện tại Lục Tam Phong không hề biết Ngài Phùng đang ngấm ngầm nắm giữ bao nhiêu quyền cổ phần của tập đoàn tư bản Trần thị. Theo thời gian đã định, sau khi công bố ra công chúng, đến thứ sáu vào ngày giao dịch cuối cùng, giá cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị lại một lần nữa tăng trưởng, trên cơ bản đã khôi phục lại mức giá mười hai nghìn. Trò khôi hài này tựa hồ như chỉ là hành vi gài bẫy một bộ phận những người chơi cổ phiếu, Lục Tam Phong hung hãng kéo cổ phiếu của tập đoàn tư bản Trần thị đi xuống, sau khi thâm nhập rồi thì lại thuận tay nâng lên. Mọi thứ đều giống như một màn tàu lượn siêu tốc, chẳng qua là có người thua, cũng có người thắng mà thôi. Lúc chập tối, ở dưới lầu một nhà hàng theo phong cách Hồng Kông, có khoảng bảy, tám thanh niên lái xe thể thao dừng ở trước cửa rồi tốp năm tốp ba đi vào. Nhà hàng này cũng rất nổi tiếng, không chỉ thể hiện đẳng cấp trong việc trang hoàng mà còn có thể hát karaoke. Có thể xem như đây là một loại sáng tạo trong thời điểm hiện tại và đang trong thời kỳ phát triển thần tốc với sự kết hợp giữa ăn uống và ca hát. "Gọi giám đốc của các người ra đây!" Một thanh niên ngả ngớn khoảng chừng hai mươi tuổi nói với nhân viên tiếp đón. "Có vấn đề gì thì hỏi tôi là được, tôi là quản lý sảnh." Quản lý sảnh đi qua nói. "Chúng tôi muốn gian phòng đắt nhất!" "Thật xin lỗi, gian phòng hạng nhất đã có người đặt rồi, các phòng bên kia còn chưa có người đặt, tính theo số người của các vị thì hoàn toàn phù hợp." Vị quản lý này giới thiệu. "Này! Người đẹp, cô có biết tôi là ai không?" Một cậu thanh niên tóc nhuộm, trên người mang một bộ đồ jean, trong miệng còn ngậm một cây tăm nhìn chằm chằm về phía giám đốc hỏi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương