Từ Tổng Tài Bạc Tỷ Thành Kẻ Ăn Chơi

Chương 70



Ông Kim Tam nhấn từ “vợ” rất mạnh, với nụ cười mang hàm ý “tôi hiểu” ở trên môi.

Lục Tam Phong đã sửng sốt trong chốc lát, ngay lập tức phản ứng bằng một nụ cười gượng gạo. Trong lòng anh thầm nghĩ đúng là chuyện tốt không lan xa, điều xấu lại truyền ngàn dặm. Tiền Trọng Nam cũng được xem một là người tài rồi.

Vào trong nhà, trời ấm áp như mùa xuân, đã có bảy tám người đang ngồi ở đó, thấy Lục Tam Phong đi vào, bọn họ lần lượt đứng dậy, tất cả đều có tuổi trung bình khoảng bốn mươi, và mặc âu phục chỉnh tề, chân đi giày da, tất cả giống như những chủ của các doanh nghiệp lớn.

“Xin chào, ngài Ông. Mọi người nói một cách lịch sự.

“Để ông giới thiệu với cháu. Đây là chủ của nhà máy Thiên Hà, ông chủ Tą.” Khi Ông Kim Tam giới thiệu từng người một, Lục Tam Phong không có nhiều tâm tư để tìm hiểu, quét một lượt xung quanh cũng không thấy Tả Hướng Quân, trong lòng thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Ngồi đi, còn có ông chủ Tả, dạo này bận rộn bên ngoài, lát nữa trở về đi. Lúc đó ông sẽ giới thiệu với cháu sau. Nhóm người của chúng ta đều là người đơn lẻ. Có công việc kinh doanh riêng. Đa phần đều là buôn bán, có việc thì đều chia nhau làm.”

“Tổng cộng có mười một xí nghiệp, cùng tiến cùng lui!”

“Tốt lắm, rất có nghĩa khí anh em!” Lục Tam Phong lễ phép nói xong ngồi xuống, mới hiểu được vì sao Trâu Hùng Dũng phải phá bỏ hội đồng hương. Bởi đối với ông ta, cái tổ chức này chỉ có bất lợi chứ không hề có lợi. Tay của ông ta không thể tiếp cận được cộng đồng doanh nghiệp, rất nhiều sự tình đều khó có thể nắm bắt.

“Tôi nghe nói rằng anh Ông đã nói chuyện với Tiền Trọng Nam chiều nay?” Một người nào đó hỏi.

Lục Tam Phong gật đầu nói: “Đúng vậy, Chủ tịch Tiền và Chủ tịch Thi vẫn còn chút sức lực. Buổi trưa cùng nhau ăn một bữa cơm, nhưng vẫn chưa quyết định.”

“Nghe thấy chưa, mới chỉ nói có vài câu, mà cả thành phố đã nổi phong ba. Con mẹ nó, tên chó đó hôm nay là sợ người ta không biết mình bị cắm sừng hay sao?” Ông Kim Tam lấy tay vỗ nhẹ lên vai Lục Tam Phong và nói: “Em trai, nếu cậu bằng lòng, lấy vợ của tôi cũng tốt.”

“Ha ha ha!”

Tất cả mọi người tại hiện trường đều ngả lưng ra sau cười thành tiếng, khuôn mặt của Lục Tam Phong đầy ngượng ngùng, Ông Kim Tam đã ở độ tuổi sáu bảy mươi, và vợ ông ta thì có thể làm bà nội của anh.

Lục Tam Phong cũng cảm thấy rằng hầu hết những người ở hiện trường đều không có học thức, và đa phần họ đều có hình xăm. Họ có dáng vẻ lưu manh trên đường phố, đeo dây chuyền vàng to và nhẫn vàng. Trông họ rất có hào khí.

Nhóm người của Tiền Trọng Nam có tính cách nữ tính và giỏi đóng khung bản thân trong những vỏ bọc. Bao gồm cả người phụ nữ tên Bạch Ngọc Phương, người cũng có thể đại diện cho thái độ của những người bọn họ. Họ không có học thức, nhưng việc theo đuổi văn hóa lại đi liền với họ.

“Ông Kim Tam nói đùa rồi!” Lục Tam Phong cười nói rồi dùng đũa gắp vài ngụm thức ăn.

Khung cảnh đầy rẫy những trò đùa kinh khủng, và chúng rất lộn xộn, thô thiển. Thậm chí để tăng thêm sự phấn khích, một vài diễn viên được gọi đến, nữ diễn viên chỉ đeo một cái yếm đỏ và hợp tác với nam diễn viên, và họ chỉ đang nói về những chuyện vô cùng tế nhị.

So sánh với điệu nhảy tỳ bà của Tiền Trọng Nam thì có vẻ điệu nhảy đó tạo nhã hơn rất nhiều.

Sau khi uống hết ba vòng rượu, nhằm thử bốn năm món, những ông chủ này bắt đầu buông thả, một người trong số họ lấy trong túi ra ba triệu đồng và vẫy tay chào nữ diễn viên, nữ diễn viên cũng hiểu ý, khi cầm tiền để anh ta đã chạm vào người một cái.

“Mềm mại! Ha ha ha.” Ông Kim Tam là một người có vẻ ngoài thô ráp nhưng lại khá tinh tế, ông ta thấy Lục Tam Phong không thích hợp với mấy thứ này liền ho khan một tiếng nói: “Đi ra ngoài, anh Ông đến từ một thành phố lớn. Đừng làm những việc này. Chúng ta hãy nói chuyện về kinh doanh thì hơn.”

Lục Tam Phong nói điều tương tự như lúc anh nói với Tiền Trọng Nam vào buổi chiều, và nét mặt của tất cả mọi người tại hiện trường trở nên nghiêm trọng. Theo Lục Tam Phong, ai có thể nắm được cơ hội trời cho của Đại Bạch Thố này thì chắc chắn chuyện tài sản lên đến vài trăm tỷ là chuyện chắc như đinh đóng cột.

“Ngài Ông, năm nay tôi sáu mươi bảy tuổi và anh cứ coi tôi là anh trai của cậu. Tôi đã từng là một đứa con hoang. Tôi đã từng là một đứa khốn nạn trong phần lớn cuộc đời mình. Tôi cũng không thích nói chuyện vòng vo.” Ông Kim Tam chắp hai tay, trầm giọng nói: “Cậu chỉ cần nói, lần hợp tác này cậu cần gì, dù là máy móc, tiêu chuẩn sản xuất, địa điểm, quy mô, chiết khấu. Cậu chỉ cần có thể nói rõ, tôi tuyệt đối không nói lại. Kể cả cậu có nói ưng ý cháu gái tôi, tôi cũng tình nguyện nhận cậu là cháu rể.”

“Anh Ông, cháu gái của ông Kim Tam, là người đẹp nhất thành phố. Vô cùng xinh đẹp, năm nay mới mười chín tuổi.”

“Đúng vậy, gả cho anh đúng là xứng đôi vừa lứa.”

“Thật sự là đẹp xuất sắc, người theo đuổi cô ấy có thể xếp hàng dài từ đây đến ngoài tỉnh.”

Tất cả mọi người đều cảm thán rằng cô gái này có vẻ đẹp hơn các ngôi sao lớn ba phần, Lục Tam Phong có chút tò mò, nhìn dáng vẻ của ông Kim Tam thì rất bình thường, nhưng khi còn trẻ ông là một tên khốn nạn, vậy thì vợ của ông ta có lẽ rất xinh đẹp.

“Có muốn nhìn một chút không? Tình cờ là hôm nay con bé cũng ở đây!”

Lục Tam Phong cười cười: “Vậy thì gặp một chút cũng được, coi như là kết giao thêm bạn bè.”

“Cho người đi gọi Nhị Nhã tới, cứ nói là ông nội giới thiệu đối tượng cho” Ông Kim Tam ở một bên ra lệnh.

“Đừng không đừng, người ta vẫn còn nhỏ, mới mười chín tuổi, nói là giới thiệu đối tượng không phù hợp, cứ nói là đến làm quen một người bạn.” Lục Tam Phong vội vàng thay đổi lại câu chữ.

Vài phút sau, từ ngoài cửa truyền đến một giọng nói: “Ông nội, ông đang tìm cháu?”

Giọng nói có chút mảnh khảnh, vừa rồi đám người kia miêu tả thật khiến người ta suy nghĩ, Lục Tam Phong trợn mắt ngoác mồm nhìn về phía cửa.

Tấm màn chuyển động, cảnh tượng tiếp theo khiến đầu Lục Tam Phong như muốn nứt ra.

Một cô gái có chiều ngang gần bằng cánh cửa bước vào, nhìn sơ qua, cô ta cao khoảng một mét sáu mươi, dáng người rất thô, đôi mắt lại nhỏ và trên đầu còn thắt hai búi tóc tròn. Cô gái này thật sự khiến người ta phải giật mình hoảng hốt.

“Ơ Nhị Nhã, lại đẹp lên nữa rồi.” “Đúng vậy, gần đây chắc phải có nhiều người theo đuổi hơn nữa.”

Mọi người đang bàn tán xôn xao, Lục Tam Phong thì sửng sốt, những người này bị mù khi nào vậy?

Vào buổi chiều, Bạch Ngọc Phương nói với anh ta rằng ông Kim Tam rất mạnh ở thành phố Bạch Nhiên. Anh ta không tin. Bây giờ anh ta thực sự tin điều đó rồi. Con mẹ nó, đây không phải là nhìn Thị Nở mà gọi là Hằng Nga hay sao.

Như thế này mà cần xếp hàng đến tận các tỉnh khác? Có thể thấy, gia đình nhà họ Kim không phải giàu có tầm thường!

“Nhị Nhã, lại đây, ông sẽ giới thiệu cháu với đối tượng, anh Ông.” Ông Kim Tam ân cần ra hiệu.

“Bạn bè, chỉ làm quen thôi.” Lục Tam Phong vội vàng sửa lại.

Nhị Nhã bước tới, nhìn thấy Lục Tam Phong phong thái dịu dàng, bộ vest chỉnh tề cùng giày da, tạo cho người ta khí chất khó tả, nói không thích là điều không thể.

“Ông nội ơi, cháu sẵn lòng!” Nhị Nhã đỏ mặt nói.

“Được rồi! Tối nay động phòng!” Ai đó hét lên.

Câu này khiến Lục Tam Phong sợ mất mật mất gan, vội vàng nói: “Đừng làm loạn, tôi có sở thích, chỉ thích vợ của người khác. Ông Kim Tam, cháu gái của ông xinh đẹp tuyệt trần, quốc sắc thiên hương. Tôi thật sự không xứng đáng. Tốt hơn hết là chúng ta nên nói về kinh doanh.”

Nhị Nhã có chút buồn bực, khó chịu mà rời đi. Lục Tam Phong rất cuộc cũng đã an tâm hơn. Cho dù có yêu thương anh thế nào thì anh cũng hết cách.

“Không ngờ tuổi còn trẻ, anh Ông lại thích vợ của người khác, vậy cũng là người có khí pháchI”

“Chơi của người khác không hại gì, cũng giống như việc lái xe của người khác vậy.

“Đúng, có thể tùy ý quăng quật dày vò, cởi quần cởi áo…”

Thấy bọn họ nói chuyện càng lúc càng nhiều, Lục Tam Phong vội vàng nói: “Nói chuyện làm ăn, nói chuyện làm ăn!”

“Đừng nói nhảm, anh Ông là một quý ông, từng người một, tất cả khóa chặt mồm lại” Ông Kim Tam nhìn Lục Tam Phong nói: “Anh Ông, mời cậu hOI.

“Tôi vừa nhìn thấy các vị, đã cảm thấy vô cùng thân thiết. tôi có thể cảm thấy rằng mọi người đều đặc biệt… đơn thuần. Nói như thế này đi, lý do tại sao chúng tôi tìm kiếm nhà cung cấp mới là có sản phẩm mới chuẩn bị tung ra.”

“Sản phẩm mới?” Mọi người đều nhìn chăm chằm Lục Tam Phong.

“Kẹo sữa Đại Bạch Thố đang bán rất chạy. Chúng tôi đang chuẩn bị sản xuất một loại kẹo mới có tên là kẹo sữa bò sữa, một công ty độc lập, một nhà máy độc lập và một tuyến bán hàng độc lập. Lần này là công ty hợp doanh” Lục Tam Phong hắng giọng rồi nói: “Hoàn toàn là kiếm tiền. Để trở thành nhà cung cấp của một doanh nghiệp mới, trước hết, để đảm bảo chuỗi cung ứng, chúng tôi phải mua cổ phần, nhưng chúng tôi không muốn trả tiền, để trả lại cho các vị, cổ phần riêng có thể chia cho các người.”

“Có phải dùng cổ phần để đổi cổ phần không?” Ông Kim Tam hỏi.

“Không, là đổi cổ phần lấy cơ hội bỏ tiên ra mua cổ phần.” Lục Tam Phong nhìn đám người nói: “Nói như thế này đi, công ty này do công ty nhà nước chiếm năm mươi mốt phần trăm cổ phần trong công ty này, khi được thành lập, một số vốn sẽ được rót vào đầu tiên, nó sẽ được niêm yết trong vòng một năm, và những gì mà các người có là cổ phần ban đầu! “

Mọi người đều đã có chút ghen tị, đây nhất định là buôn bán kiếm lời không thua lỗ, một khi đã niêm yết thì tiền lãi sẽ gấp mười, vê phần cổ phiếu của nhà máy của chính mình thì lại vô giá trị.

Và nếu bạn đáp ứng được tập đoàn Đại Bạch Thố thì giá trị sẽ tăng vùn vụt, chẳng khác nào vừa đi nhặt được tiền.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...