Tử Tù Của Nữ Vương
Chương 61: Đã Không Thể Quay Đầu
Trong thành trì còn đến ba ngàn quân của Lưu Nam Di, thấy Lâm Kỳ Minh muốn mở cửa ẩn náu Hoạ Y cũng không cản. Trong đó có điều bất ngờ dành riêng cho hắn. Lâm Kỳ Minh phá được cổng thành liền xông vào trong, bên trong âm u lạnh lẽo, hắn cầm đuốc rọi vào từng ngõ ngách thì giật mình khi thấy vẫn còn người ở đây. Không phải một chục, hai chục người mà là rất nhiều người. Hắn gào lên một tiếng vang vọng cả thành trì. - Các người ở lại đây làm gì? Những người ở đó vẫn còn hơi thở nhưng không lên tiếng trả lời. Đã hơn hai ngày không được ăn cơm, cũng không có lửa để sưởi ấm, họ lạnh đến cóng người, giờ có đỡ họ đứng lên cũng chưa chắc đã đi được. Không có tiếng trả lời Lâm Kỳ Minh bốc hỏa tới đầu, hắn vào lều lớn tìm kiếm Lưu Nam Di. Bên trong, chăn phủ kín lều, hắn phải tốc lên hơn chục cái chăn mới tìm thấy Lưu Nam Di nằm co ro ở dưới. Lưu Nam Di sắc mặt nhợt nhạt, dung nhan bị hủy, cổ họng nói không ra hơi, rặn mãi mới ra được ba chữ "Tiết độ sứ." Nếu không nghĩ đến hắn ta là con của Đô đốc đại nhân có lẽ Lâm Kỳ Minh đã giết chết hắn ngay tại chỗ, hắn ở đây thì Nhị thái tử phải làm sao? Trương Kiến Quốc cũng đã đem binh tới rồi chẳng lẽ Nhị thái tử đã thất bại? Hắn chỉ kịp mắng hai từ "đồ ngu" trước khi nhìn kỹ sự điêu tàn của một doanh trại rộng lớn mà hắn và Trương Tử Văn đã rất tự tin đây sẽ là thành trì vững trãi nhất. Ngoài kia quân của Lâm Kỳ Minh vẫn còn đang chống trả lại quân của Hoạ Y, tiếng chém giết vang lên không ngừng, dù hắn ở bên trong nhưng cũng đoán được quân số của Quang Dao đang tổn thất nghiêm trọng. Nhận thấy tình hình không ổn hắn liền chạy tới cổng phía sau để thoát thân. Nhưng hắn lại không nhanh bằng Hoạ Y, lính của Hoàng Hoa đã bao vây kín cả thành trì, cổng phía sau có hàng trăm mũi tên lửa đang nhắm tới hắn. Hắn nghiến răng tuyệt vọng, từ lúc chọn bước vào đây đã là sai lầm rồi. Lúc này quân của Lâm Kỳ Minh ở phía thung lũng cạn đã thất thế, do quân của Hoạ Y ở trên vực lăn đá xuống tấn công, Trương thái úy lại cấp cho một ngàn quân tiếp viện nên chúng chống đỡ không lại đành giơ tay xin hàng. Tiếp đó số quân vừa đánh thắng hướng về phía thành trì hỗ trợ cho Hoạ Y, quân của Lâm Kỳ Minh không còn được bao nhiêu chúng như những con thuyền nhỏ lênh đênh giữa biển lớn không còn thấy được bờ để quay về. Hoạ Y nắm chắc phần thắng trong tay, nàng cho xô sập cửa thành tiến vào trong. Nghe tiếng đổ lớn của cửa thành, Lâm Kỳ Minh giật mình quay đầu lại. Hoạ Y cưỡi ngựa đi vào, phía sau có rất nhiều binh lính, bốn phía đều đã bị bao vây, biết không thể chạy thoát hắn nhổ một bãi nước bọt la lớn. - Tới đây đi, tới đây giết ta đi. Các ngươi muôn đời chỉ có thể làm chó cho Quang Dao quốc mà thôi. Hoạ Y ngồi yên trên ngựa, đôi mắt trong veo nhìn kẻ đáng thương đang trở nên điên loạn, xem ra món quà nàng chuẩn bị cho hắn quá lớn rồi nhưng vẫn còn một món quà nữa mà hắn chưa được nhìn thấy. Hoạ Y phất tay với Trương thái úy, ông nhanh chóng xách vai Trương Tử Văn lôi ra đằng trước rồi xô mạnh một cái, hắn ngã sõng soài ụp mặt xuống đất. Lâm Kỳ Minh trông thấy Trương Tử Văn bị trói chặt trong dây thừng, miệng bị nhét đầy vải trông không khác gì một kẻ sắp bị hành hình thì trở nên chết lặng. Quang Dao quốc có nhiều binh như thế làm sao thua một Hoàng Hoa nhỏ bé kia được? Chẳng phải Nhị thái tử ẩn nấp nhiều năm như vậy đã chuẩn bị rất cẩn thận đường đi nước bước sao? Bây giờ nhìn xem nhục nhã biết mấy. Trương Tử Văn khổ sở nhìn xung quanh thành trì một lượt, ba ngàn binh lính còn ở lại trong thành không thiếu một ai, Lưu Nam Di còn ngồi bên lều bạt thất thểu nhìn hắn, toàn bộ như những xác chết biết thở, chẳng trách hắn đợi mãi mà chẳng thấy cứu binh, lần này hắn thua rồi, thua đến thảm hại. Hoạ Y hướng về phía Lâm Kỳ Minh cất cao giọng của một người thắng cuộc. - Bất ngờ lắm có phải không? Các người nghĩ Hoàng Hoa ta nhỏ bé nên không đấu lại Quang Dao quốc rộng lớn và giàu có của bọn ngươi à. Hoàng Hoa ta tuy nhỏ nhưng ý chí lớn, bởi vậy nên muôn đời đều không quỳ dưới chân ngoại bang bọn bây. Ngươi có chạy đằng trời cũng không thoát khỏi đây, buông tay chịu trói thì sẽ bớt đau đớn hơn. Lâm Kỳ Minh cười đến điên dại, mái tóc đã bị Lữ Vỹ Kỳ cắt đến khó coi, con mắt bầm tím, trên cơ thể hắn bị thương không ít chỗ nhưng làm sao hắn cúi đầu chịu hàng, sao này họ Lâm của hắn còn biết nhìn mặt ai, hàng ai cũng được nhưng không thể cúi đầu trước một nữ tử như Hoàng Hoạ Y. - Giết được cứ giết, đừng nói lời thừa. Dứt lời hắn vận công chĩa kiếm chạy một đường đến trước mặt Hoạ Y, có chết, kéo theo nàng cùng chết hắn cũng mãn nguyện mà nhắm mắt. Trái ngược với suy nghĩ của hắn rằng nàng sẽ tránh qua một bên rồi đấu với hắn một trận sinh tử, Hoạ Y chỉ đứng im không nhúc nhích, mắt phượng cũng không hề chớp. Mũi gươm chỉ còn gần nàng bằng khoảng chiều dài của một cây kim tay thì có một mũi gươm khác chặn đứng lực tấn công của hắn. Lữ Vỹ Kỳ cầm gươm kề vào cổ Lâm Kỳ Minh, Bạch Trạch Dương nhanh chóng khoá tay dù hắn dùng hết sức bình sinh mà vùng vẫy, hắn bị bắt chỉ trong tích tắc. Lâm Kỳ Minh trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lữ Vỹ Kỳ miệng gào lên chửi bới. - Đồ phản nghịch, ngươi mang dòng máu của Quang Dao mà lại phục vụ cho tiện nữ Hoàng Hoa, loại như ngươi không đáng làm người. Trương Tử Văn muốn ngăn cái miệng của Lâm Kỳ Minh cũng không ngăn được nữa. Hắn dù gì cũng không thể sống nhưng ít nhất tam đệ có thể nhìn thấy đầu hắn rơi tận mắt, mà tiếp tục giấu thân phận chờ ngày báo thù. Nếu cả hai huynh đệ hắn cùng bỏ mạng thì phụ hoàng hắn làm sao chịu nổi. Lữ Vỹ Kỳ có thể nấp sau lưng mọi người để trốn, hắn cũng biết mũi gươm của Lâm Kỳ Minh sẽ không làm hại được nàng nhưng ruột gan thôi thúc bắt hắn phải làm như vậy. Giờ Lâm Kỳ Minh khai ra hết rồi hắn cũng không thể giấu được nữa. Trương thái úy bóp cằm Lâm Kỳ Minh nạt lớn. - Ngươi nói ai là phản nghịch, ai là người của Quang Dao quốc? Lâm Kỳ Minh hất cằm sang một bên tránh khỏi tay của Trương thái úy, hắn nở một nụ cười đầy nham nhở nhìn Lữ Vỹ Kỳ. Loại người lạc vào ái tình của nữ nhân sẽ chẳng bao giờ làm nên chuyện, kéo hắn chết cùng sẽ đỡ ô nhục cho Quang Dao. - Hoàng Hoạ Y, ngươi giữ một tên nô tài bên cạnh bấy lâu mà chẳng nhận ra hắn là tam thái tử của Quang Dao quốc à, hay ngươi nhận ra rồi nhưng vì tình riêng nên muốn giữ lại. Ha… Ha… Ha. Đúng là tiện nữ mà. Lữ Vỹ Kỳ không để ý đến Lâm Kỳ Minh đang nói gì, hắn chỉ để tâm đến Hoạ Y đang nghĩ gì trong đầu, có phải là nàng đang muốn giết chết hắn không? Sao nàng không nói mà đôi mắt cứ lưng chừng trong khoảng không như vậy? Hoạ Y nghe rõ từng lời từng chữ Lâm Kỳ Minh thốt ra, muốn cho hắn câm miệng lại đừng nói nữa nhưng sau lưng nàng còn bao nhiêu ánh mắt đang đổ dồn về nàng, cho nàng đối đầu với vạn binh nàng không sợ, chỉ sợ có một lời này thôi. Bạch Trạch Dương đánh mắt nhìn Lữ Vỹ Kỳ, trận địa lần này hắn có công không ít, nếu là giặc tại sao còn giúp Hoàng Hoa trộm vũ khí của Quang Dao, hắn cũng không từ hiểm nguy mà xông vào cứu giá. Nói hắn là gián điệp thật khó tin. Bạch Trạch Dương ban cho Lâm Kỳ Minh một cái nhìn khinh bỉ rồi nói. - Ngươi sắp chết tới nơi rồi còn muốn kéo người khác đi theo cùng sao? Nếu nói hắn là người của Quang Dao quốc vậy ngươi có chứng cứ không? Trương Tử Văn tuyệt vọng nhìn Lâm Kỳ Minh lắc đầu như van xin hắn đừng tiết lộ nhưng Lâm Kỳ Minh đâu còn nhìn thấy nữa, giờ phút này hắn chỉ hận không xé Lữ Vỹ Kỳ ra để làm mồi nhắm rượu mà thôi, cũng vì tên phản nghịch như hắn ta mà hắn phải thua thảm hại. - Bằng chứng, tất nhiên phải có rồi, trên bả vai của hoàng tộc Quang Dao đều có khắc một chữ "Quang" vừa bằng ngón tay út ở trên đó. Không tin các người kiểm tra thử xem, Hoàng Hoạ Y… Ngươi cũng biết đúng không? Hoạ Y điếng người đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, lời của Lâm Kỳ Minh có bao nhiêu châm biếm nàng còn không rõ sao nhưng nàng không thể phản bác được, bởi vì Lâm Kỳ Minh nói đúng, việc giữa phu thê nàng và Lữ Vỹ Kỳ đã làm cùng nhau rồi, trên người hắn có bao nhiêu vết sẹo nàng rõ hơn ai hết. Bây giờ nàng biết phải làm thế nào đây? Trương thái úy nghe lời chỉ điểm của Lâm Kỳ Minh càng thêm phẫn nộ, bởi ông đã nuôi ong tay áo hết một thập kỷ rồi, chỉ cần nghe tới hai chữ Quang Dao là lòng ông thêm căm hận. Trương thái úy xé toạc một lớp áo của Lữ Vỹ Kỳ để kiểm tra, ông cực kỳ nôn nóng muốn xem thử có đúng như lời Lâm Kỳ Minh nói hay không. - Dừng lại. Lớp áo cuối cùng còn chưa được mở, Hoạ Y đã lớn tiếng can ngăn, bao nhiêu ánh mắt giật mình đổ về nàng, họ đang nghi ngờ nàng bao che cho Lữ Vỹ Kỳ. Hai tay Trương thái úy siết thành nắm đấm, lời nói cũng trở nên khó nghe. - Hoàng thượng tiếc hắn sao, nếu hắn là giặc thì phải giết ngay lập tức, Người nhìn xem bao nhiêu con dân của Hoàng Hoa đã ngã xuống vì bọn chúng rồi. Họ đổ máu xương để phục tùng Người, chẳng lẽ Người giống như lời hắn nói là biết nhưng vẫn giấu. Vừa nói bàn tay ông run run chỉ về phía Lâm Kỳ Minh, Hoàng thượng trước giờ xử lí mọi chuyện đều dứt khoát tại sao lần lại có ý chần chừ, giữ lại một mầm mống của Quang Dao là càng làm hại đất nước. Hoạ Y có bao nhiêu khổ sở, nàng còn không dám nhìn thẳng mặt Lữ Vỹ Kỳ, đối mặt với sự thúc ép từ nhiều phía, nàng chỉ biết cắn răng im lặng. Lữ Vỹ Kỳ biết nàng đang khó xử, hắn cũng đau đớn biết bao nhiêu nhưng chuyện đến nước này đã không quay đầu được nữa. Hai con người cách nhau chỉ chừng hai sải tay, mang tâm trạng như nhau, đau đớn như nhau đứng im bất động. Không đợi Hoạ Y cho phép, Trương thái úy đã xé toạc lớp áo cuối cùng của Lữ Vỹ Kỳ, ông hung bạo xoay lưng của hắn, chữ "Quang" nhỏ xíu được khắc tỉ mỉ trên vai đúng như lời của Lâm Kỳ Minh. Lúc này những người đã từng tiếp xúc với Lữ Vỹ Kỳ đều không tin vào mắt mình, nhìn hắn không giống kẻ xấu, vậy mà lại là gián điệp của giặc. Hoạ Y cũng quay lại nhìn nhưng không nhìn vào bả vai của hắn mà nhìn vào vết sẹo dài trên lưng của hắn, vết thương do phụ hoàng dùng roi ngựa để đánh, do không được chăm sóc kỹ lưỡng nên để lại một vết sẹo cực kỳ khó coi. Nước mắt nàng chảy dài xuống má, chuyện đã đến nước này làm sao để quay trở lại đây, làm sao để bảo vệ cho chàng? Lữ Vỹ Kỳ quay lại nhìn nàng liền bị Trương thái úy đánh một quyền bắt quỳ xuống đất, hai mắt hắn đỏ hoe, có lẽ đã khóc từ rất lâu rồi. Một giọng nói trong hàng lính phía sau vang lên như đâm thẳng vào trái tim của hai con người đang đau khổ. - Giết chết hắn ta đi, đồ nội gián, đồ cướp nước. Một người rồi lại một người, tiếp đến là một đoàn người ra sức ép buộc Hoạ Y phải giết Lữ Vỹ Kỳ và Trương Tử Văn để rửa hận cho những binh lính vô tội đã nằm xuống tại nơi sa trường lạnh lẽo. Hoạ Y siết chặt tay, móng tay bấm vào da thịt đến chảy máu, đầu óc nàng trống rỗng, đôi mắt mờ mịt chẳng dám ngẩng đầu nhìn ai. Nàng đã bao lần nguyện với ơn trên, nàng chịu bao nhiêu khổ cực cũng được chỉ cần được ở cạnh chàng, cớ sao bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh éo le như vậy. Trương thái úy bước lên phía trước, hai tay chắp vào nhau nghiêm trang đứng trước mặt Hoạ Y xin lệnh. - Bẩm Hoàng thượng, nội gián đã bị tóm hết, giờ phút này là lúc xử tội chúng để vong linh của những người nằm xuống được nhắm mắt yên nghỉ. Hạ thần sai, hạ thần xin được sửa, xin Hoàng thượng cho phép thần tự tay xử trảm Nhị thái tử của Quang Dao quốc, còn hắn... tùy người xử lí.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương