Tuấn Hồ
Chương 27
Cô nói dối! Cô rõ ràng yêu tôi, từ mấy ngàn năm trước……」 Hắn nhìn chằm chằm cô.「 Tôi chỉ đem ngươi trở thành một sủng vật, như thế mà thôi.」 Cô liên tục cường điệu.「 Tôi không tin……」 Hắn đưa tay kéo cô vào trong lòng, muốn một lần nữa ngăn chặn môi của cô.Cô vội vàng né tránh, dương tay liền tát một cái lên mặt hắn.「Bốp!」 Một tiếng đánh làm La Ẩn sửng sốt.「Súc sinh đáng ghét! Ngươi thật sự nghĩ đến bộ dạng hời hợt của ngươi là người sao? Nói cho ngươi biết, trong xương của ngươi căn bản còn chảy dòng máu của dã thú, tàn bạo,máu tanh, ngươi không biết thương hại, không biết tự liềm chế, không biết cấp bậc lễ nghĩa.Ngươi hiện tại chính là cái gì cũng không phải nha!」 Cô không chút nào lưu tình lớn tiếng mắng.Huyết sắc ở trên mặt La Ẩn biến mất, hắn cương cứng nhìn cô, lửa tình nháy mắt đều bị dập tắt.Cô đau lòng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn còn in dấu tay, sau một lúc lâu cô mới giả bộ bình tĩnh lạnh lùng nói.「 Tôi đã nói như thế, ngươi tự giải quyết cho tốt, cũng xinh ngươi đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nửa.」 Cô bỏ lại những lời này,di động hai chân nặng nề, xoay người đi ra khỏi phòng.La Ẩn đưa lưng về phí acửa, nghe tiếng bước chân cô rời đi, thật lâu không thể bình phục nội tâm giận cùng với đau.Cô thật ngoan độc……Cô biết rõ lời nói trong miệng cô thốt ra có ảnh hưởng bao nhiêu,cô biết rõ cô là người duy nhất trên toàn thế giới có thể đả thương tim của hắn, nhưng vẫn dùng lời ác độc đến kích hắn……Nhưng mà vô dụng.Cô nghĩ đến cô làm như vậy có thể buộc hắn trở về? Nghĩ đến hắn sẽ vì mấy câu nói đó của cô liền buông tha giấc mộng mấy ngàn năm qua của hắn sao?Từ khi cô mỉm cười thuần phục hắn,tim của hắn đã đập gia tốc, hắn hy vọng chính mình có một ngày kia có thể lấy một bộ dáng con người tới gần cô, có thể lấy đầu ngón tay con người khẽ vuốt đôi môi đỏ mọng như hoa hồng, có thể yêu cô……Nếu trời xanh không cho phép một con hồ ly yêu một nữ nhân, như vậy hắn sẽ biến thành người.Cho dù chỉ có một ngày, cho dù hắn vì thế mà bị hồn siêu phách tán, ngủ dài trong bong tối hắn cũng vĩnh viễn không hối hận.Cho nên cô không thể bảo hắn ngưng, ai cũng không thể bảo hắn ngưng, bởi vì ngay cả chính hắn cũng dừng không được.Phong hồn châm có lẽ có thể phong được hồn của hắn, lại không cấm hắn không được yêu.Mặc kệ nàng là Lưu Tô hay là Hướng Uyển Thanh, hắn cũng sẽ không đem nàng tặng cho bất luận kẻ nào……Theo tình ý mãnh liệt mênh mông, châm trên lưng lại ghim càng sâu, hắn đau đến toàn thân run rẩy chống đỡ hết nổi ngã xuống đất, lại vẫn cứ ương ngạnh không chịu khuất phục, ngược lại thở hổn hển cuồng tiếu ra tiếng.「 Cô hãy chờ đó, Hướng Uyển Thanh…… Tôi sẽ không buông tay…… Tuyệt đối sẽ không buông!」 Hắn dùng lực gào thét giống như muốn cho mọi người nghe thấy quyết tâm của hắn.Mưa không biết khi nào đã muốn ngừng, hắn cuộn mình trên mặt đất.Dưới sự kích thích của Phong hồn châm, thân ảnh dần dần từ hình người biến trở về chồn bạc…………………….Hướng Uyển Thanh mang theo vẻ mặt mệt mỏi trở về nhà, tâm sự nặng nề mà mở cửa ra, vừa vào trong phòng cô liền thấy Lưu Chí Tuyên ngồi ở trên sô pha trong phòng khách nhỏ nhà cô.「 Em rốt cục đã về rồi!」 Hắn lạnh lùng nhìn chằm chằm cô.「 Chí Tuyên? Anh…… Vào bằng cách nào?」 Cô kinh ngạc khiếp sợ trợn to hai mắt, như thế nào cũng không tưởng tượng được Lưu Chí Tuyên sẽ xuất hiện ở trong phòng cô.「 Đương nhiên là lấy chìa khóa mở cửa vào.」 Hắn hừ nhẹ.「Chìa khóa……?」 Trong long cô rùng mình.Phòng này tuy rằng hắn thuê cho cô, nhưng cô nhớ rõ cô không có đưa chìa khóa cho hắn nha……「 Khi em chuyển vào đây ở, anh đã bảo chủ cho thuê nhà đánh thêm một bộ chìa khóa cho anh.」 Hắn mỉm cười.「 Anh có chìa khóa phòng của em……」 Cô có chút khiếp sợ, trong lòng xẹt qua một tia phản cảm.「 Em là vị hôn thê của anh, anh có chìa khóa phòng em thì có gì kỳ quái nha? Nói nửa là,em một ngày một đêm không liên lạc lại cả đêm không về, di động cũng gọi không thông, anh rất lo lắng cho nên đến xem,như vậy không được sao?」 Hắn dương dương tự đắc nhướng mày, ngữ khí lại khách khí.Cô biết hắn đang tức giận, mỗi khi hắn càng tức giận ngữ khí liền càng mềm nhẹ.「 Nói đi! Hai mươi bốn giờ ba mươi lăm phút lẻ chín giây này, em đã đi đâu?」 Hắn liếc mắt lên cái đồng hồ báo thức, nhẹ giọng hỏi.Lại tới nữa! Cô chỉ cần một phút đồng hồ không báo cáo cô đã đi đâu, hắn sẽ không vui.Trước kia cô nhất định sẽ lập tức giải thích hành tung của cô, nhưng hiện tại thể xác và tinh thần của cô rất mệt, trải qua một đêm đánh sâu vào nội tâm,cô thật sự không có tinh thần đối mặt chất vấn của hắn.「 Chí Tuyên,em hôm nay mệt mỏi quá, anh làm ơn cho em nghỉ ngơi một chút, đừng hỏi nữa……」 Cô thở dài thầm nghĩ vào phòng ngủ một giấc thật sâu, đem ánh mắt phẫn nộ của La Ẩn tràn ngập trong đầu tất cả đều quên mất.「 Mệt? Vì sao lại mệt? Ai làm cho em mệt?」 Lưu Chí Tuyên hoắc mắt đứng lên, đến gần phía cô, đưa tay từ phía sau lưng ôm cô, nhìn như ôn nhu kế tiếp lại là khẩu khí ép hỏi.Cả người cô cứng đờ, đột nhiên không quen hắn quá mức thân thiết đụng vào cô, theo bản năng tránh khỏi vòng ôm của hắn.「 Chí Tuyên, anh làm ơn đi……」 Lông mày cô nhíu lại.「 Làm ơn ta cái gì? Đừng hỏi đến hành tung của em? Hay là xem chuyện em đi với La Ẩn làm như không thấy?」 Hắn chế trụ bả vai của cô, đem nàng ban lại đây, hung quang trong mắt đã dần dần lộ ra.Cô ngây dại! Hắn làm sao có thể biết cô và La Ẩn ở cùng một chỗ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương