Tuế Nguyệt Như Ca
Chương 6: Trở về nhà
Trung thu đến, sáng sớm Phù Cừ và Hạm Đạm đã chuẩn bị đồ đạc cùng An Ca trở về phủ tướng quân. Hôm nay nàng mặc y phục màu vàng nhạt, vấn tóc gọn gàng, chỉ cài một cây trâm hoa mai, đơn giản nhưng sang trọng.
Trước khi đi, nàng đến hành lễ với cha mẹ chồng. Bình thường nàng đều đến thỉnh an buổi sáng, nhưng chỉ gặp được mẹ chồng, còn Tề thái sư đến giờ nàng vẫn chưa được diện kiến.
Vị mẹ chồng này của nàng, là trưởng công chúa, trưởng tỷ của hoàng đế, tên Triệu Huyên. Năm xưa tiên đế rất xem trọng Tề Khanh, đã đem con gái gả cho ông. Hai phu thê họ yêu thương nhau, luôn tôn trọng đối phương. Mà Triệu Huyên cũng là một người phụ nữ hiền từ, đối với nàng rất tốt. An Ca vẫn còn nhớ lúc bản thân vừa xuyên đến đây, đã thấy bà đích thân đến hỏi thăm, còn đem bao nhiêu là đổ bổ đến bồi bổ cho nàng.
Hôm nay đến hành lễ, nàng đã được nhìn thấy dung mạo của Tề thái sư. Vẻ ngoài toát ra khí chất của một vị chủ quân, lại mang phong thái của một vị quan quyền cao chức trọng. Tề Khanh là người nghiêm khắc, trong mắt không chứa được những thứ dơ bẩn. Có một vị phụ thân như vậy, mà Tề Nhược lại chẳng học được gì từ ông, thật đúng là uổng phí công sức dạy dỗ mà.
"Con muốn về nhà sao?" Tề Khanh ngồi trên ghế nhìn An Ca đang đứng
"Dạ, con đã rất lâu không về nhà, muốn nhân hôm nay về thăm phụ mẫu và đệ đệ. Đến tối con sẽ về ạ."
"Đi đi! Thời nhi gả đi lâu như vậy, cũng chẳng có mấy dịp về nhà, hôm nay là Trung thu, về cùng phụ mẫu ăn một bữa cơm, là việc nên làm mà." Triệu Huyên lúc nói chuyện vô cùng dịu dàng, đặc biệt đối với nàng còn có thêm vài phần ôn nhu
"Được, phu nhân nói gì thì là đó."
Tề thái sư nổi tiếng thương vợ, bà vừa nói một câu, ông lập tức đồng ý. Tề Khanh vốn muốn bảo Tề Nhược cùng nàng trở về, nhưng mới sáng sớm không biết hắn lại đi đâu mất.
Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi tìm tiểu mỹ nhân của hắn rồi.
Thôi, nàng tự về cũng tốt, có hắn đi theo, sợ là phải cùng hắn cãi nhau, mệt lắm.
Xe ngựa vừa dừng ở cửa đã có người ra đón nàng. Vị phu nhân đứng ở cửa, toát ra thần thái của nhất phẩm phu nhân, lại có sự kiên cường của một tướng quân phu nhân. An Ca xuống xe, quỳ xuống hành lễ với bà:
"Mẫu thân, nữ nhi về rồi."
"Nào, đứng dậy!"
Thẩm Như Ý đỡ con gái dậy, dịu dàng nhìn nàng:
"Đã gầy đi nhiều rồi. Thời nhi, để con chịu khổ rồi."
"Mẹ, con không sao."
An Ca nhìn bà, bất chợt nhớ đến mẹ mình. Lúc trước khi đi học đại học, trở về nhà, cũng là câu nói này. Có lẽ mọi người mẹ trên đời, luôn cảm thấy con mình ở ngoài chịu khổ, mỗi lần về nhà là gầy đi một chút.
An Ca vào phòng, cởi áo choàng bên ngoài ra, nằm xuống giường, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi ở nhà. Có điều, vẫn là ở nhà mình tốt hơn, đi làm về mệt mỏi thì nằm lười trên giường, lúc đói chỉ cần làm nũng mấy câu với mẹ là có đồ ăn ngon. An Ca vẫn loay hoay tìm cách trở về, nhưng thử cách nào cũng không có kết quả.
"Tiểu thư, tướng quân về rồi, đang ở đại sảnh chờ người."
Người vừa đi vào là Đan Chỉ, nô tỳ hầu hạ của Thẩm Như Ý. An Ca vừa nằm được một chút lại phải bật dậy. Nàng chỉnh trang lại tóc rồi đi đến đại sảnh. Người ngồi bên trong nhìn vẻ mặt thật nghiêm khắc, có phong thái của người dẫn đầu. An Ca từng nghe kể về chiến tích của người cha này, thực khiến người khác đem lòng ngưỡng mộ. Nàng đi vào sảnh, quỳ xuống thỉnh an ông:
"Nữ nhi xin thỉnh an phụ thân!"
"Mau đứng dậy!"
Nhìn bên ngoài nghiêm khắc, nhưng khi nói chuyện với nàng lại thập phần ôn nhu. Uy Vũ tướng quân Thượng Quan Tưởng, vô cùng yêu thương con gái, không để nàng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Thượng Quan Thời Ca có người cha như vậy, là phúc của nàng. Đáng tiếc, phần phúc này lại quá ngắn ngủi.
Nàng cùng cha mẹ nói được vài câu, bên ngoài lại xuất hiện một người. Người chạy nhanh vào, thở hổn hển, cả mặt cười tươi như hoa. Y nhìn một lượt quanh phòng, sau đó hướng nàng nói:
"Tỷ tỷ, tỷ về rồi, đệ nhớ tỷ lắm."
Đây chính là đệ đệ của Thượng Quan Thời Ca, Thượng Quan Lâm. Hiện tại y đang là võ trạng nguyên, đang đợi được sắc phong. Nhưng nhìn qua biểu cảm vừa nãy, vẫn là một đứa trẻ. An Ca đứng dậy, hướng Thượng Quan Lâm nói:
"Tỷ cũng rất nhớ đệ."
Tuy là nói dối, nhưng tình cảm trong mắt nàng là thật. Thượng Quan Lâm cũng giống như An Tường, đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng lại rất yêu thương tỷ tỷ của mình.
An Ca trở về đây, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Nàng không cần phải dè dặt đủ điều, cũng không cần nhìn tới gương mặt nhăn nhó của Tề Nhược.
Thời gian trôi qua nhanh, nàng chỉ có thể ở lại dùng cơm trưa, cùng mẹ tán gẫu một chút lại phải quay về Tề phủ. Trước khi đi, Thượng Quan Tưởng nhiều lần dặn dò nàng, chịu ủy khuất gì phải nói, phía sau luôn có phủ tướng quân bảo vệ nàng.
An Ca trở về Tề phủ, nhìn thấy Tề Nhược và Mộc Trà Trà quỳ trong đại sảnh. Xem ra tên ngốc này lại làm chuyện bốc đồng rồi. Đã bảo sau Trung thu nàng sẽ nói giúp hắn, nhưng hắn lại không nghe lời nàng. Sao trên đời này có người ngốc như hắn vậy, làm việc không suy nghĩ trước sau?
Trước khi đi, nàng đến hành lễ với cha mẹ chồng. Bình thường nàng đều đến thỉnh an buổi sáng, nhưng chỉ gặp được mẹ chồng, còn Tề thái sư đến giờ nàng vẫn chưa được diện kiến.
Vị mẹ chồng này của nàng, là trưởng công chúa, trưởng tỷ của hoàng đế, tên Triệu Huyên. Năm xưa tiên đế rất xem trọng Tề Khanh, đã đem con gái gả cho ông. Hai phu thê họ yêu thương nhau, luôn tôn trọng đối phương. Mà Triệu Huyên cũng là một người phụ nữ hiền từ, đối với nàng rất tốt. An Ca vẫn còn nhớ lúc bản thân vừa xuyên đến đây, đã thấy bà đích thân đến hỏi thăm, còn đem bao nhiêu là đổ bổ đến bồi bổ cho nàng.
Hôm nay đến hành lễ, nàng đã được nhìn thấy dung mạo của Tề thái sư. Vẻ ngoài toát ra khí chất của một vị chủ quân, lại mang phong thái của một vị quan quyền cao chức trọng. Tề Khanh là người nghiêm khắc, trong mắt không chứa được những thứ dơ bẩn. Có một vị phụ thân như vậy, mà Tề Nhược lại chẳng học được gì từ ông, thật đúng là uổng phí công sức dạy dỗ mà.
"Con muốn về nhà sao?" Tề Khanh ngồi trên ghế nhìn An Ca đang đứng
"Dạ, con đã rất lâu không về nhà, muốn nhân hôm nay về thăm phụ mẫu và đệ đệ. Đến tối con sẽ về ạ."
"Đi đi! Thời nhi gả đi lâu như vậy, cũng chẳng có mấy dịp về nhà, hôm nay là Trung thu, về cùng phụ mẫu ăn một bữa cơm, là việc nên làm mà." Triệu Huyên lúc nói chuyện vô cùng dịu dàng, đặc biệt đối với nàng còn có thêm vài phần ôn nhu
"Được, phu nhân nói gì thì là đó."
Tề thái sư nổi tiếng thương vợ, bà vừa nói một câu, ông lập tức đồng ý. Tề Khanh vốn muốn bảo Tề Nhược cùng nàng trở về, nhưng mới sáng sớm không biết hắn lại đi đâu mất.
Còn có thể đi đâu nữa, đương nhiên là đi tìm tiểu mỹ nhân của hắn rồi.
Thôi, nàng tự về cũng tốt, có hắn đi theo, sợ là phải cùng hắn cãi nhau, mệt lắm.
Xe ngựa vừa dừng ở cửa đã có người ra đón nàng. Vị phu nhân đứng ở cửa, toát ra thần thái của nhất phẩm phu nhân, lại có sự kiên cường của một tướng quân phu nhân. An Ca xuống xe, quỳ xuống hành lễ với bà:
"Mẫu thân, nữ nhi về rồi."
"Nào, đứng dậy!"
Thẩm Như Ý đỡ con gái dậy, dịu dàng nhìn nàng:
"Đã gầy đi nhiều rồi. Thời nhi, để con chịu khổ rồi."
"Mẹ, con không sao."
An Ca nhìn bà, bất chợt nhớ đến mẹ mình. Lúc trước khi đi học đại học, trở về nhà, cũng là câu nói này. Có lẽ mọi người mẹ trên đời, luôn cảm thấy con mình ở ngoài chịu khổ, mỗi lần về nhà là gầy đi một chút.
An Ca vào phòng, cởi áo choàng bên ngoài ra, nằm xuống giường, hưởng thụ cảm giác khoan khoái khi ở nhà. Có điều, vẫn là ở nhà mình tốt hơn, đi làm về mệt mỏi thì nằm lười trên giường, lúc đói chỉ cần làm nũng mấy câu với mẹ là có đồ ăn ngon. An Ca vẫn loay hoay tìm cách trở về, nhưng thử cách nào cũng không có kết quả.
"Tiểu thư, tướng quân về rồi, đang ở đại sảnh chờ người."
Người vừa đi vào là Đan Chỉ, nô tỳ hầu hạ của Thẩm Như Ý. An Ca vừa nằm được một chút lại phải bật dậy. Nàng chỉnh trang lại tóc rồi đi đến đại sảnh. Người ngồi bên trong nhìn vẻ mặt thật nghiêm khắc, có phong thái của người dẫn đầu. An Ca từng nghe kể về chiến tích của người cha này, thực khiến người khác đem lòng ngưỡng mộ. Nàng đi vào sảnh, quỳ xuống thỉnh an ông:
"Nữ nhi xin thỉnh an phụ thân!"
"Mau đứng dậy!"
Nhìn bên ngoài nghiêm khắc, nhưng khi nói chuyện với nàng lại thập phần ôn nhu. Uy Vũ tướng quân Thượng Quan Tưởng, vô cùng yêu thương con gái, không để nàng phải chịu bất cứ thiệt thòi nào. Thượng Quan Thời Ca có người cha như vậy, là phúc của nàng. Đáng tiếc, phần phúc này lại quá ngắn ngủi.
Nàng cùng cha mẹ nói được vài câu, bên ngoài lại xuất hiện một người. Người chạy nhanh vào, thở hổn hển, cả mặt cười tươi như hoa. Y nhìn một lượt quanh phòng, sau đó hướng nàng nói:
"Tỷ tỷ, tỷ về rồi, đệ nhớ tỷ lắm."
Đây chính là đệ đệ của Thượng Quan Thời Ca, Thượng Quan Lâm. Hiện tại y đang là võ trạng nguyên, đang đợi được sắc phong. Nhưng nhìn qua biểu cảm vừa nãy, vẫn là một đứa trẻ. An Ca đứng dậy, hướng Thượng Quan Lâm nói:
"Tỷ cũng rất nhớ đệ."
Tuy là nói dối, nhưng tình cảm trong mắt nàng là thật. Thượng Quan Lâm cũng giống như An Tường, đều là những đứa trẻ nghịch ngợm, nhưng lại rất yêu thương tỷ tỷ của mình.
An Ca trở về đây, tâm tình thoải mái hơn rất nhiều. Nàng không cần phải dè dặt đủ điều, cũng không cần nhìn tới gương mặt nhăn nhó của Tề Nhược.
Thời gian trôi qua nhanh, nàng chỉ có thể ở lại dùng cơm trưa, cùng mẹ tán gẫu một chút lại phải quay về Tề phủ. Trước khi đi, Thượng Quan Tưởng nhiều lần dặn dò nàng, chịu ủy khuất gì phải nói, phía sau luôn có phủ tướng quân bảo vệ nàng.
An Ca trở về Tề phủ, nhìn thấy Tề Nhược và Mộc Trà Trà quỳ trong đại sảnh. Xem ra tên ngốc này lại làm chuyện bốc đồng rồi. Đã bảo sau Trung thu nàng sẽ nói giúp hắn, nhưng hắn lại không nghe lời nàng. Sao trên đời này có người ngốc như hắn vậy, làm việc không suy nghĩ trước sau?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương