Bàn về việc làm cách nào để có thể ra ngoài đi học mà không làm ảnh hưởng đến mọi người, Thư Thời đã nghĩ cả buổi tối cũng không ra, thậm chí lúc xem phim cũng không yên lòng.
Ngày hôm sau, Thư Thời vẫn không nghĩ ra cách nào khác nên từ bỏ luôn, chuồn ra ngoài cửa sổ.
Dù sao nếu tối về đúng giờ thì chắc không có việc gì đâu...nhỉ?
Sau khi rời khỏi nhà bên, cậu về nhà trước tiên, thay quần áo rồi mang mũ, kính râm, khẩu trang xong xuôi mới ra ngoài bắt taxi đến công ty.
Sau khi tới Kim Thượng Entertainment, Thư Thời cầm theo kịch bản đến văn phòng Trương Kỳ trước.
Sau đó, cậu đến phòng huấn luyện tại tầng 12 để gặp giáo viên dạy diễn xuất họ Lưu, tên là Lưu Ích.
Lúc Thư Thời đến, Lưu Ích cũng mới tới không lâu. Theo phép lịch sự, lúc Thư Thời vào phòng liền cởi mũ, khẩu trang và kính râm trên người mình ra, lộ dung mạo của mình.
Lưu Ích không hề che giấu sự kinh diễm và tán thưởng trong mắt: "Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao em phải mang nhiều thứ trên mặt như thế."
Chỉ cần bị người qua đường chụp được, hashtag #tiểu_ca_ca_trên_đường_đẹp_trai_muốn_xỉu leo thẳng lên hot search cũng không ngoa.
Ông đã làm nghề này nhiều năm như vậy, đã gặp hàng nghìn gương mặt khác nhau, nhưng chưa từng thấy gương mặt nào hoàn mỹ đến vậy.
Khí chất thanh tú, trong trẻo, vẻ ngoài diễm lệ chói mắt, hơn nữa đôi mắt hồ ly kia thật sự rất câu dẫn: "Những diễn viên sau này đóng cùng em hẳn sẽ thấy áp lực lắm đấy."
Thư Thời mỉm cười: "Thầy quá khen rồi."
Bởi vì không có nền tảng, nên Lưu Ích trước tiên dạy Thư Thời những lý thuyết cơ bản nhất, chẳng hạn như biểu diễn hoàn chỉnh là như thế nào, các loại hình biểu diễn nghệ thuật của diễn viên, các trường phái khác nhau và đặc điểm của chúng...
Tuy rằng những gì Lưu Ích nói đều rất khô khan, ít có ví dụ, nhưng Thư Thời vẫn cảm thấy rất thú vị, thậm chí còn xuống tầng mượn Trương Kỳ một cuốn sổ để ghi chép.
Vốn Lưu Ích chỉ dạy theo trách nhiệm cần có của ông, dù sao có rất ít ngôi sao chịu nghe cho tốt, cơ bản là những thứ này đều đã được học qua trên các trường dạy học chính quy, nếu không phải xuất thân chính quy thì cũng khó mà hiểu được, thậm chí cũng chẳng có hứng thú nghe. Phần lớn đều muốn học qua loa, rất ít người có thể kiên nhẫn lắng nghe ông.
Mà Thư Thời, là người đầu tiên nghe ông giảng mà còn cả ghi chép, giống như ông là một giáo viên thực thụ, mà Thư Thời cũng là một học sinh.
Vì sự nghiêm túc của Thư Thời, Lưu Ích cũng sẵn sàng nói thêm vài lời: "Thật ra làm một diễn viên, nhiều khi phải vận dụng kinh nghiệm với sự khéo léo của mình. Không phải cứng ngắc chồng chéo cả hai thứ, mà là tìm được điểm cân bằng giữa hai thứ đấy. Là một diễn viên, không có đường tắt nào để đi, chỉ có thể tự mình mày mò, nghiên cứu nội tâm của nhân vật. Tất cả những thứ có trong kịch bản đều phải thể hiện đầy đủ, và cả những thứ không có trong kịch bản cũng không thể thiếu."
Thư Thời vừa nghe vừa viết liên tục. Mặc dù bây giờ cậu vẫn chưa hiểu hết được, nhưng hẳn sau này sẽ ngộ ra thôi.
Cậu đã sống hai mươi năm, lần đầu tiên tìm thấy một chuyện mà mình hứng thú, tất nhiên phải làm cho thật tốt.
Sau buổi học, Lưu Ích giao bài tập cho Thư Thời: "Em xem qua tất cả các bộ phim nhựa đoạt giải của ba đợt liên hoan phim Berlin và Cannes gần nhất, viết một bản phân tích và cảm nghĩ rồi nộp cho tôi."
Thư Thời đáp lời, sau đó chào tạm biệt ông đi về.
Lúc này đã hơn 12 giờ rưỡi trưa, Cô Hoạch Điểu đã chuẩn bị xong bữa trưa nhưng tìm khắp nhà cũng không thấy được tiểu tiên sinh.
Bà sợ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, tội giáng lên đầu mình, vì thế lập tức gọi điện thoại cho Diệp Vọng để báo cáo.
Diệp Vọng nghe xong vẫn bình tĩnh: "Không có gì đâu, chuẩn bị xong cơm nước là được."
Hắn nghĩ đến mấy hoa cỏ khô mà hồ ly ngốc tặng mình đêm ấy, cũng không lo lắng liệu cậu sẽ xảy ra chuyện gì.
Vả lại, hồ ly ngốc đó cũng có cơ duyên của chính nó, dù sao cũng không biến mất được, nếu có thì hắn cũng có thể tìm về thôi.
Lúc Thư Thời về đến nhà, Cô Hoạch Điểu đã đi rồi. Cậu thấy trên bàn có một miếng sườn cừu rán để cho mình.
Giờ trong nhà chỉ có mình cậu, Thư Thời biến lại thành hình người, tìm một tấm thảm đắp lên, đặt sườn cừu lên bàn ăn rồi ngồi ở chỗ đại mỹ nhân thường ngồi.
Tuy rằng sẽ thoải mái hơn khi biến về nguyên hình, dù sao đó cũng là bản tính của cậu, nhưng cậu thích sống ở dạng người hơn, tiện hơn nhiều.
Giống như bây giờ, cậu có thể tự mình ăn món sườn cừu bằng dao nĩa mà không bị bẩn tay.
Đây là lần đầu tiên cậu dùng bữa trên bàn ăn cơm trong nhà, không biết sau này có cơ hội được ăn cùng bàn với đại mỹ nhân hay không nữa, hẳn sẽ không có, dù sao người kia soi mói như thế, sẽ không cho cậu dùng nguyên hình lên bàn ăn cơm đâu.
Sau khi ăn xong, cậu đặt đĩa ăn trở lại bàn ăn nhỏ của mình, sau đó rửa sạch dao nĩa, cất lại vào tủ bát.
Làm xong mọi việc, Thư Thời về nhà mình, bắt đầu làm bài tập mà Lưu Ích giao, mãi cho đến khi chạng vạng mới trở lại nhà bên.
Sau khi về nhà, Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc đang nằm ngủ trên sô pha kia cũng không thấy ngoài ý muốn, không quấy rầy cậu mà cùng Diệp Tứ vào phòng làm việc.
Chờ đến lúc Thư Thời tỉnh lại, vừa mở mắt đã thấy được khuôn mặt tuấn tú của đại mỹ nhân, lúc này người kia đang xem xét vết thương của cậu.
Vết thương ở chân trước của cậu đã gần lành rồi, nên Diệp Vọng cũng không thay băng gạc cho cậu nữa, chỉ thoa một ít iodophor, chờ kết vảy rồi bong ra thôi.
Bởi vì cậu muốn xem hết sáu bộ phim và viết đánh giá cho từng bộ, Thư Thời vừa phải đi học vào ban ngày, vừa phải biến về dạng hồ ly ở bên đại mỹ nhân, thời gian rảnh cho cậu không nhiều.
Cho nên vào ban đêm, Thư Thời nhảy qua cửa sổ phòng khách rồi về nhà của mình, tiếp tục cày phim.
Buổi học hôm sau, Lưu Ích bắt đầu yêu cầu Thư Thời bắt chước biểu diễn một đoạn, xem trước một đoạn phim, tự mình tóm tắt và trau chuốt, rồi tự mình biểu diễn theo cách riêng.
Kỳ thực Lưu Ích vốn không ôm nhiều hy vọng với Thư Thời, dù sao cậu cũng không có nền tảng.
Vì vậy, sáng sớm ông đặt một cái camera bên cạnh, định bụng ghi lại phần biểu diễn của Thư Thời, sau để cậu tự xem, tự so sánh với bản gốc, còn mình sửa lại phần chưa tốt của cậu, bắt đầu một bài giảng mới.
Bằng cách này, sau khi so sánh, Thư Thời có thể thấy được những thiếu sót của bản thân, cũng có thể phát hiện sự trưởng thành và tiến bộ của cậu nhanh hơn.
Đây là ý tưởng ban đầu của Lưu Ích.
Nhưng khi Thư Thời đứng giữa phòng tập, nhắm mắt lại rồi mở ra, sau vài phút, khí chất cả người đã thay đổi.
Khí chất sạch sẽ và ngoan ngoãn vốn có trên người cậu biến mất hoàn toàn, đôi mắt hồ ly nhíu lại, trong mắt lóe lên sự hung ác cùng quyết tuyệt khiến người ta sợ hãi.
Khác với phim gốc, nhân vật trong phim vốn có đôi mắt hình tam giác, chỉ cần nheo mắt lại cùng sắc mặt hung ác một chút đã thể hiện được cái khí chất kia rồi.
Nhưng Thư Thời vốn có một đôi mắt hồ ly, quả thực không phù hợp. Đôi mắt hồ ly vốn vừa quyến rũ vừa phong tình, muốn diễn ra loại cảm xúc này lại càng khó hơn.
Khả năng nắm bắt và cảm nhận cảm xúc của Thư Thời đều vừa tới, khác hẳn với cách diễn của phim gốc, nhưng lại càng khiến lòng người hoảng sợ hơn. Càng đáng sợ hơn là, ông chỉ phát đoạn clip một lần.
Lưu Ích sờ sờ túi áo, không kìm lòng được muốn lấy một điếu thuốc ra để hút, nhưng chạm vào mới nhớ ra ông không mang theo thuốc lá vào lớp.
Ông không khỏi cười một tiếng trong lòng, hiếm khi mình có được một học sinh giỏi, xem ra giờ cậu cũng không cần ông tự mình dạy dỗ.
Đây rõ ràng là thiên phú trời ban.
Sau khi Thư Thời diễn xong, nhắm mắt lại lần nữa, đợi khi cảm xúc đã lui thì hơi lo lắng nhìn về phía Lưu Ích: "Thầy, em diễn có đạt không ạ?"
Lưu Ích nở nụ cười, ông có thể nhìn ra được, đứa nhỏ này không tự biết được thiên phú trời ban của mình: "Thấy em thành thật như vậy, tôi cũng không vòng vo nữa. Em tự có thiên phú bẩm sinh, không cần thầy dạy cũng có thể tự tìm đường đi cho chính mình. Ngày mai tôi nói chuyện với Trương Kỳ, em không cần đến nữa." Ông sợ sẽ dạy cậu không đủ tốt.
Thư Thời nghe vậy thì ngẩn người: "Ấy thầy à, đừng như vậy!"
Tuy rằng nghe thầy giáo nói vậy cũng khiến cậu có chút lâng lâng nhưng cậu vẫn biết tự lượng sức mình đến đâu, cái gì cũng không biết, hoàn toàn diễn theo trực giác.
Cuối cùng, Thư Thời phải khuyên can muốn gãy lưỡi, Lưu Ích mới đồng ý tiếp tục dạy.
Những ngày sau, Thư Thời vẫn duy trì ban ngày lên lớp, ngủ bù một lúc, buổi tối lại ra ngoài cày đêm.
Liên tiếp mấy ngày như thế, Cô Hoạch Điểu cũng đã quen với việc không thấy Thư Thời đâu, dù sao sau khi trở về cậu cũng sẽ ăn hết đồ ăn mà bà đã chuẩn bị.
Mà Diệp Vọng phát hiện, thời gian hồ ly ngốc lại nhiều hơn thường ngày, dường như mỗi lần nhìn thấy đều là cậu đang nheo mắt, không biết đang ngủ hay chợp mắt thôi.
Buổi tối hôm đó, Diệp Vọng không cố ý che chắn thần thức của mình nữa, thay vào đó để thần thức tản ra khắp nhà.
Một giờ sáng, Thư Thời vốn hẳn là đang ngủ say liền mở mắt, sau đó quen thuộc nhảy ra ngoài cửa sổ.
Diệp Vọng không dùng thần thức đuổi theo nữa, mà thu hồi lại tiếp tục ngủ.
Sáng sớm hôm sau, lúc Diệp Vọng vào phòng khách, không ngờ thấy hồ ly ngốc đang ngủ gật.
Hắn lại gần, v**t v* đôi tai nhọn hình tam giác mềm mại, vuốt đến khi Thư Thời tỉnh lại, giọng trầm trầm: "Đi chơi thì cứ đi, cơm phải ăn đúng giờ."
Thư Thời chỉ nghĩ rằng hắn đang chê mình tham ngủ, vì thế liền l**m l**m đầu ngón tay của đại mỹ nhân, rồi sau mới đứng dậy duỗi thân.
Diệp Vọng hạ mắt nhìn đầu ngón tay của mình, ánh mắt tối lại, trong đầu chợt vang lên lời Bạch Trạch nói ngày đó.
[Hay từng được người khác nuôi?]
Sau một hồi trầm ngâm, Diệp Vọng xoa nhẹ ngón tay, trong lòng đã quyết định.
Chạng vạng, lúc Thư Thời còn đang ngủ bù trong ổ, bỗng bị đại mỹ nhân mới về bế lên.
Cậu sửng sốt, liếc nhìn đồng hồ trên tường, trong lòng lẩm bẩm: Còn chưa tới giờ cơm tối mà?
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy đại mỹ nhân không biết từ đâu lấy ra một cuốn từ điển dày cộp mở ra trước mặt cậu: "Chọn một từ đi."
Thư Thời còn đang buồn ngủ ngáp một cái, nghe hắn nói vậy thì dùng móng tùy ý chạm vào một từ trên từ điển, thậm chí là từ gì cũng nhìn không rõ.
"Hung?" Diệp Vọng vô thức cong khóe môi: "Ngươi cũng hung dữ không kém người ta."
Diệp Vọng nắm lấy móng vuốt của Thư Thời đặt lên từ điển: "Cho ngươi tự chọn một từ dùng làm tên."
Thư Thời tỉnh táo lại ngay.
Muốn đặt tên cho cậu à?
