Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 26: Chụp ảnh



Vào ngày chụp ảnh, Trương Kỳ lái xe đến đón Thư Thời.

Cuộc hẹn của đoàn phim tại Studio 7 là từ 11 giờ sáng đến 3 giờ chiều. Thư Thời đến sớm hơn năm phút.

Khi cậu đến thì Liêu Hàng đã đến trước, đang nói chuyện với một cô gái tóc dài. Chỉ có điều, cô gái nọ đưa lưng về phía Thư Thời nên cậu không nhìn thấy được gương mặt cô.

Sau khi Liêu Hàng nhìn thấy Thư Thời thì nói với cô gái kia một câu rồi đi về phía cậu.

Cô gái xoay người, lúc này Thư Thời mới nhận ra đó chính là người đóng vai nữ chính, Chương Thi Vân. Ngoài đời trông cô còn gầy hơn so với ảnh chụp trên weibo một chút.

Nhìn thấy đối phương, Thư Thời gật đầu xem như chào hỏi.

Nhưng Thư Thời lại không ngờ rằng sau khi Chương Thi Vân nhìn thấy cậu, hai mắt sáng lên, đi theo sau Liêu Hàng về phía này.

Liêu Hàng vừa đến đã vỗ mạnh vào vai Thư Thời: "Lần trước vốn định rủ hai người các cậu đi thêm tăng nữa mà cả hai đã chuồn mất rồi."

Thư Thời: "...Tửu lượng tôi thường thôi, đi thêm tăng nữa có khi anh sẽ phải khiêng tôi về nhà đấy."

Sau khi nói xong, cậu nhìn về phía Chương Thi Vân mới tới, chủ động chào hỏi: "Chào chị Thi Vân."

Tuy nhiên, Chương Thi Vân còn nhiệt tình hơn cậu nghĩ: "Vừa rồi Liêu Hàng còn mới nhắc đến em với chị, nói rằng em cân giá trị nhan sắc của cả đoàn phim, ngoại hình xinh đẹp vô cùng. Lúc ấy chị còn không tin, giờ thấy được thì chẳng trách." Nói xong còn nhấc tay lên định xoa xoa mặt Thư Thời.

Thư Thời né không được mà không né cũng không xong.

Đúng lúc này, một chàng trai có mái tóc hơi dài đi tới: "Mọi người đang nói chuyện gì mà rôm rả vậy?"

Anh ta bước đến, thành công ngăn lại động tác của Chương Thi Vân.

Thư Thời liếc nhìn đối phương, nhớ ra người này là Trương Đồng Hâm, đóng vai một trong những người bạn cùng phòng của nam chính.

Sau khi người kia đi tới, tự nhiên đứng bên cạnh Thư Thời, đáp lại lời nói vừa rồi của Chương Thi Vân: "Chị Thi Vân, nãy em mới nghe thấy chị bảo xinh đẹp, này là nói ai thế?"

Liêu Hàng vỗ vỗ vai Thư Thời: "Chẳng phải là người bên cạnh cậu đây à?"

Dường như lúc này Trương Đồng Hâm mới chú ý tới Thư Thời, nghiêng người về phía Thư Thời mỉm cười, sau đó cảm thán: "Đúng là cân hết giá trị nhan sắc của đoàn phim mình."

Không biết vì sao, Thư Thời nhìn nụ cười của anh ta lại luôn cảm thấy không mấy thoải mái.

Nhưng thấy Liêu Hàng với Chương Thi Vân đều đang thoải mái tán gẫu với đối phương, cậu lại cảm thấy có khi bản thân nhạy cảm quá, đã suy nghĩ nhiều.

Nhân viên công tác sắp đặt thiết bị xong thì bắt đầu vào công tác quay chụp.

Bộ ảnh của nam nữ chính được chụp trước. Lúc hai người kia chụp ảnh, Thư Thời đang ngồi trên ghế, vừa uống trà sữa Trương Kỳ mới mua, vừa tiện tay nghịch điện thoại.

Nhưng ngay sau đó, có người đến đứng cạnh cậu.

Lúc đầu, Thư Thời cũng không quan tâm đến mấy chuyện nhỏ như này, dù sao cậu cũng chỉ dùng di động chơi đấu địa chủ, chẳng quan tâm đến việc người khác ở xa hay gần.

Nhưng người này chặn hết ánh sáng của cậu.

Vì chụp trong studio nên ngoại trừ đèn ở một số vị trí cụ thể theo yêu cầu của nhiếp ảnh gia, những chỗ khác đều là màu đen để không bị nhiễu sáng.

Thư Thời đặc biệt nhờ nhiếp ảnh gia sửa góc độ ánh sáng xong mới ngồi xuống ghế nương theo ánh sáng chơi điện thoại.

Mà khi người này đến, không biết là do cố ý hay vô tình, vị trí đứng của anh ta vừa vặn chắn hết ánh sáng của cậu.

Thư Thời hơi không vui ngẩng đầu, muốn xem người nào mà không có mắt thế. Nhưng khi nhìn thấy người đến, cậu hơi sửng sốt.

Là Trương Đồng Hâm.

Khi bắt đầu ván mới, Thư Thời bấm chọn "Đoạt địa chủ" rồi mới lên tiếng nhắc: "Thầy Trương, anh có tiện đứng dịch sang một chút được không?" Tuy rằng thị lực của cậu trong bóng tối cũng không tồi nhưng vẫn cần được bảo vệ cho tốt.

Nghe vậy, Trương Đồng Hâm vội vàng lùi về sau, có chút xin lỗi: "Ngại quá, vừa rồi không chú ý, đã chắn của cậu à?"

Thư Thời thấy bài tốt, thuận tay chọn nhân đôi siêu cấp: "Không sao, không sao, bên cạnh vẫn còn ghế, thầy Trương ngồi đi, đứng mỏi chân."

Tuy vậy, Trương Đồng Hâm không trả lời cậu: "Đừng gọi tôi là thầy Trương, nghe xa cách quá, gọi anh đi."

Động tác đánh bài của Thư Thời ngừng lại, ngẩng đầu nhìn Trương Đồng Hâm, giọng điệu nghiêm túc: "Có thể anh không biết chuyện này nhưng người đại diện của em cũng là họ Trương. Nếu em gọi là anh Trương, để anh ấy nghe được rồi hiểu nhầm thì không tốt lắm. Em vẫn gọi thầy Trương thì hơn."

Hơn nữa, Trương Đồng Hâm hơn cậu năm tuổi, lại ra mắt trước cậu nhiều năm, đủ khả năng nhận một tiếng thầy này.

Trương Đồng Hâm: "..."

Vốn nghĩ đối thoại đến đây là kết thúc, lại không ngờ ván bài đánh được một nửa, anh ta đột ngột nói: "Sao cậu lại ở đây một mình, không mang theo trợ lý à?"

Thư Thời đang tập trung tinh thần kiếm happy beans, nghe vậy tay chợt run lên, vốn định đánh bom lại thành ba kèm một.

Thư Thời nhìn happy beans phút chốc chuyển về 0, thở dài.

"Vẫn chưa có trợ lý."

Cũng chẳng biết Trương Đồng Hâm đến đây làm gì, nói được vài câu rồi đi, chẳng làm gì.

Khi nam nữ chính sắp chụp xong, nhân viên đến gọi Thư Thời chuẩn bị trước.

Thư Thời đi theo vào phòng trang điểm, vừa bước vào thì thấy Trương Đồng Hâm.

Studio lớn như thế, sao xác suất gặp phải người này lại cao thế?

Sau khi chào Trương Đồng Hâm, Thư Thời ngoan ngoãn ngồi xuống để thợ trang điểm làm việc.

Thợ trang điểm bắt đầu linh hoạt tô tô vẽ vẽ trên mặt cậu, Thư Thời bỗng nhớ tới lời Trương Kỳ lần trước, sợ đoàn phim quên nói, đánh tiếng trước: "Chị à, chị trang điểm cho em xấu đi một chút, ặc, cũng không hẳn là xấu, chỉ là không đẹp là được."

Thợ trang điểm đã được đoàn làm phim nói trước nên nghe vậy cũng không thấy kỳ lạ, đáp lại một câu rồi lại bắt đầu tô vẽ.

Tuy thế, Trương Đồng Hâm bên cạnh lại tò mò: "Sao phải trang điểm xấu đi?"

Thư Thời không dám mở miệng, sợ mở ra phát phấn bay vào mồm nên không nói chuyện.

Cuối cùng, thợ trang điểm phải quay sang giải thích sơ qua lý do cho Trương Đồng Hâm.

Nghe vậy, Trương Đồng Hâm nhìn thoáng qua Thư Thời đang mím môi, trong mắt có vài phần tiếc nuối: "Đáng tiếc."

Sau khi trang điểm rồi thay bộ quần áo đầu tiên, vừa hay nam nữ chính bên kia đã chụp xong, Thư Thời đi đến đúng lúc.

Chụp xong bốn bộ đầu tiên cũng chưa có vấn đề gì, nhưng đến bộ thứ năm, Thư Thời ở trong phòng thay đồ lại hơi do dự.

Làn da cậu vốn trắng, sau khi thay bộ thể thao mùa hè kia xong, ấn ký màu đỏ trên mắt cá chân cũng trở nên cực kỳ nổi bật.

Nhưng lần trước cậu xem qua trang phục đã nói là không có vấn đề gì rồi, lúc này cũng không thể không biết xấu hổ mà yêu cầu thay trang phục tức thời được. Cậu chỉ có thể hỏi thợ trang điểm xem có thể dùng phấn hay kem che khuyết điểm che đi vết sẹo hay không.

Nhưng sau khi nhìn thấy, thợ trang điểm cảm thấy không cần thiết phải che đi: "Dù bây giờ em che đi thì lúc quay phim cũng bị lộ ra thôi. Hơn nữa vết sẹo này cũng khá đẹp, không cần che đâu."

Thư Thời cũng không quan tâm chuyện xấu đẹp, chỉ là hình dạng ấn ký này rất dễ nhận ra. Nhưng cậu nghĩ lại, đại mỹ nhân ngay cả weibo cũng không đăng ký, bình thường chỉ xem tin tức, hắn là không quan tâm đến poster quảng bá của phim đâu.

Lộ ra chắc cũng không có việc gì.

Nghĩ vậy, Thư Thời an tâm hơn nhiều.

Tuy nhiên, lúc chụp vẫn có chút vấn đề.

Vốn chỉ cần tạo năm, sáu tư thế là xong, nhưng sau khi nhiếp ảnh gia nhìn thấy ấn ký trên mắt cá chân cậu xong lại chợt yêu cầu đặc tả mắt cá chân của cậu, còn yêu cầu Thư Thời ngồi xuống, để lộ toàn bộ mắt cá chân.

Thư Thời cảm giác không được thoải mái lắm, như vậy rất dễ thấy, vì vậy muốn thương lượng với nhiếp ảnh gia xem có thể không chụp đặc tả không.

Nhưng nhà sản xuất đứng bên nghe vậy xong, bắt đầu khuyên Thư Thời: "Như này nhìn đẹp lắm, cứ chụp đi. Hơn nữa, chụp xong cũng chưa chắc đã công bố, bình thường chúng ta cũng ít khi công bố ảnh đặc tả, đa số là ảnh chụp nửa người hoặc toàn thân."

Nghe vậy Thư Thời cũng không kiên quyết nữa.

Sau khi chụp xong bộ cuối cùng, Thư Thời cũng không vội đi thay quần áo mà đi về phía máy tính xem ảnh.

Dù sao đây là lần đầu cậu chụp poster, cũng muốn lưu lại làm kỷ niệm.

Ngay khi Thư Thời sử dụng điện thoại để chụp ảnh trên máy tính, khóe mắt lại nhìn thấy một nhóm người đi ngang qua lối vào của studio, dường như tất cả đều mặc vest tối màu.

Này có phải là chụp poster cho bộ phim truyền hình về văn phòng không?

Nhưng suy nghĩ này cũng chỉ lóe lên trong đầu cậu, Thư Thời không để tâm.

Sau khi chụp lại ảnh của mình trong máy tính, cậu hài lòng cất điện thoại, chuẩn bị thay quần áo kết thúc công việc.

Mà lúc này, trong Studio 8 bên cạnh, trên đầu người phụ trách của tạp chí "Kinh tế" đổ mồ hôi hột, vội vàng giải thích với người đàn ông cao ngạo lạnh lùng trước mặt: "Diệp tổng, thật sự rất xin lỗi, bởi vì đổi lịch gấp nên studio chúng tôi đã đặt trước đó không dùng được, chỉ có thể tạm thời đến nơi này..."

Diệp Vọng im lặng nghe gã giải thích xong, trên mặt không lộ ra vui vẻ hay tức giận, chỉ nói: "Bắt đầu đi."

Người phụ trách lau mồ hôi trên đầu, thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi sắp xếp.

Trước giờ, Diệp tổng chưa bao giờ nhận lời chụp bìa tạp chí hay phỏng vấn. Bây giờ cuối cùng cũng vất vả mời được, nếu vì vấn đề chụp ảnh bị mình làm hỏng, chủ biên phỏng chừng có thể ăn tươi nuốt sống gã luôn.

Hơn nữa, nếu không phải hiện tại chủ biên đang ở châu Âu, có lẽ cũng hận không thể tự mình đến đây.

Diệp Vọng cũng không thay quần áo, mặc nguyên bộ vest chụp vài tấm hình.

Lúc chụp trên mặt hắn cũng chẳng có biểu cảm gì, nhưng vô cảm trong mắt mọi người lại là biểu cảm tốt nhất.

Sau khi chụp xong, Diệp Vọng cũng không quan tâm đến chất lượng chụp ảnh, chỉ hỏi người phụ trách: "Khi nào số tạp chí này phát hành?"

Người phụ trách không biết tại sao hắn lại hỏi như vậy, nghĩ một hồi cuối cùng vẫn trả lời thành thật: "Có lẽ sớm nhất là vào ngày 10/4 sẽ phát hành."

Thật ra chủ biên ban đầu dự định sẽ đưa bìa lên đặc san số 1/5, lại không biết vì sao, Diệp thị lại từ chối đề nghị này, còn yêu cầu có thể trực tiếp phát hành ở số tiếp theo.

Bây giờ đã là cuối tháng 3, kỳ tiếp theo là nửa đầu tháng 4. Yêu cầu này khiến cho toàn bộ nhóm của họ đều phải tăng ca.

Nhưng vì lượng phát hành, tất cả đều đáng giá.

Nghe nói "Nhân vật" bên kia hẹn lâu như thế cũng chỉ hẹn được phỏng vấn trong vòng một trang, thể xác và tinh thần người phụ trách đều cảm thấy sung sướng.

Nghe thấy thời gian vậy, môi Diệp Vọng mím lại, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

Cả tầng này đều là studio chụp ảnh, người người ra vào vội vã, khó tránh khỏi xảy ra chút va chạm.

Ngay khi Diệp Vọng bước ra khỏi Studio 8, một người đàn ông cầm máy tính ở lối vào của studio bên cạnh đụng phải thiết bị trước mặt, máy tính cũng bị rơi xuống đất.

Máy tính kia nằm giữa hành lang, lúc Diệp Vọng đi qua, tầm mắt thản nhiên lướt qua màn hình máy tính.

Rồi sau đó bước chân cũng lập tức dừng lại tại chỗ.

Người đàn ông cầm máy tính là trợ lý của nhiếp ảnh gia, lúc này đang ngồi trên mặt đất xoa xoa bờ vai bị đụng phải của mình, bất chợt bị một bóng đen phía trước bao phủ. Anh ta vừa ngẩng đầu lên thì đối mặt với một đôi mắt phượng lạnh lùng, sắc bén, trong lòng phút chốc trở nên căng thẳng.

Anh ta nhìn người đàn ông khí chất nổi bật nhưng cực kỳ lạnh lùng trước mắt, trong lòng không ngừng run rẩy. Anh ta nhớ rõ mình không đụng vào người, sao ánh mắt của người đàn ông này lại đáng sợ như vậy...

Nhưng trước sự ngạc nhiên của anh ta, môi mỏng của người đàn ông hé mở, chỉ hỏi: "Đó là ai?"

Anh ta nhìn theo đầu ngón tay của người đàn ông, nhìn thấy máy tính vừa bị rơi của mình, trên màn hình là nửa người dưới đang ngồi của thanh niên, đôi chân co lại, lộ ra mắt cá chân trắng như tuyết được tô điểm bằng một vết đỏ rực.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...