Nghe Thư Thời nói, Trương Đồng Hâm trong lòng lo lắng. Chẳng cần biết hai người có phải loại quan hệ này hay không, nhưng khi ông chủ lớn biết mình bị người ta bàn tán sau lưng, hẳn sẽ không có chuyện gì tốt.
Vì thế hắn ta vội vàng giải thích: "Không phải, ý lời tôi nói vừa rồi không phải như vậy..."
"Quan hệ có thể dùng bữa cùng bàn ăn." Diệp Vọng không để ý lời giải thích của Trương Đồng Hâm, trả lời thẳng.
Lời vừa nói, tất cả mọi người trên bàn lấy làm kinh hãi.
Cứ thế nói trắng ra luôn à!
Này là điều có thể bọn tôi nghe sao!
Đạo diễn Lưu cũng trợn tròn mắt, trong lòng thầm nghĩ, vậy ra mục tiêu của Diệp tổng không phải Chương Thi Vân mà là Thư Thời?!
Chỉ có một mình Trương Đồng Hâm là có vẻ mặt khó coi vô cùng.
Thư Thời nghe vậy, hai mắt sáng lên, cảm thấy câu trả lời này của đại mỹ nhân thật hoàn hảo: "Đúng thế! Chúng tôi là hàng xóm, ăn cùng nhau nhiều bữa rồi!"
Nói xong cậu lại cười khanh khách: "Khi đó em còn thấy mình có triển vọng, vậy mà có thể ăn cơm cùng bàn với anh ha ha ha ha..."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, hóa ra là quan hệ cùng bàn ăn kiểu này, sợ gần chết.
Đã nói rồi, nếu thật sự là loại quan hệ kia, sao có thể huỵch toẹt ra như vậy được.
Chỉ có điều hình như xuất thân của Thư Thời cũng không hề đơn giản, vậy mà có thể làm hàng xóm với đại lão như Diệp tổng...
Ặc, chỉ e rằng đây cũng là một tiểu tổ tông.
Giờ đây đạo diễn Lưu mới hiểu được mình đã ầm ĩ với một nhân vật lớn, vội vàng rót cho mình miếng nước uống cho bớt xấu hổ.
Vấn đề mà trong đầu Thư Thời chưa nghĩ ra đã được đại mỹ nhân giải quyết, đôi mắt cười híp lại. Cậu thấy mình nên đối xử với đại mỹ nhân tốt hơn.
Vì thế, cậu quơ đôi đũa trên bàn, gắp mấy món tôm càng cay, sò điệp, vân vân mà cậu thấy ngon vào trong bát đại mỹ nhân, rồi nhìn hắn với đôi mắt long lanh: "Mau ăn đi, mấy thứ này ngon lắm á!"
Diệp Vọng nhìn đồ ăn trong bát bị xếp thành một chồng núi nhỏ, im lặng vài giây.
Hồ ly ngốc này chẳng kén ăn chút nào nhỉ.
Hắn không có chút lòng nào để lãng phí thời gian ở chỗ này. Hắn vươn tay đè lại cái đầu lắc lư của Thư Thời, đứng dậy tạm biệt: "Lần này để tôi trả, mọi người tùy ý, chỉ có điều..."
Nói xong, ánh mắt hắn khẽ đảo qua một lượt: "Mong các vị sau này, cẩn trọng lời nói và hành động của mình hơn."
Khí chất lạnh lùng, bá đạo từ trong từ trong xương của Diệp Vọng có thể dọa sợ đám thương nhân kia, càng không nói đến những người trong phòng này.
Một đám người nghe được da đầu run lên, thở cũng không dám thở mạnh.
Sắc mặt Trương Đồng Hâm càng thêm xám xịt.
Khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau, Thư Thời chỉ cảm thấy đau đầu.
Tác dụng chậm của rượu tối qua quá mạnh.
Cậu xoa thái dương, suy nghĩ xem có nên xin phép đạo diễn cho nghỉ không, nếu không có khi đến phim trường cũng không diễn được mất.
Ngay khi cậu vừa rút điện thoại di động ra gọi cho đạo diễn, Tiểu Hiên đã đẩy cửa bước vào.
"Anh Thời, đây là canh giải rượu của khách sạn, anh mau uống đi."
Thư Thời nhấp một ngụm, chẹp chẹp miệng, thầm nghĩ, đầu bếp ở khách sạn này không tồi, canh giải rượu cũng có thể nấu ngon như vậy.
Tiểu Hiên nhìn cậu uống hết bát canh giải rượu thì thu dọn bát, nói thêm: "Phải rồi, đạo diễn bảo sáng nay cho anh nghỉ ngơi chút cho khỏe người."
Thư Thời nghe vậy thì ngượng ngùng: "Tối hôm qua có phải anh say rượu không? Sẽ không làm trò gì chứ?"
Cậu sợ không cẩn thận để lộ đuôi với móng vuốt hồ ly các thứ ra thì toang rồi.
Nhưng nhìn dáng vẻ bình tĩnh của Tiểu Hiên thì có vẻ cậu không bị bại lộ.
Tiểu Hiên cười cười: "Say thì say, nhưng không làm ầm ĩ." Đùa chứ, có làm trò thì cậu cũng không biết được.
Xem ra tửu lượng của bản thân cũng khá được đấy chứ.
Nghỉ ngơi cả sáng trong phòng khách sạn, dự định đến phim trường buổi sáng của cậu dời sang buổi chiều.
Lúc cậu đến phim trường, mọi người vừa mới ăn xong, chuẩn bị khởi công.
"Đạo diễn à, cảnh quay của cháu vẫn theo lịch trình sáng nay chứ?"
Đạo diễn vùi đầu đọc kịch bản, lại gãi gãi đầu, cuối cùng đóng kịch bản lại: "Tiểu Thời, cậu muốn quay cảnh nào trước?" Tuy rằng trợ lý Diệp đã nói mọi thứ như thường là được, nhưng ông vẫn cảm thấy có chút không tự nhiên.
Em trai nhà hàng xóm đột nhiên trở thành cậu ấm nhà giàu các thứ, thiết lập tính cách thay đổi 180 độ luôn đấy!
Thư Thời sững sờ: "Ủa? Chuyện này không phải do đạo diễn quyết định sao?"
Hai người đối mắt nhìn nhau, bầu không khí cực kỳ ngượng ngập.
Nhìn đôi mắt trong sáng của Thư Thời, đạo diễn ho khan hai tiếng, miễn cưỡng nhập vai: "Thế thì quay cảnh 12 trước..."
Đến 3 rưỡi chiều, đạo diễn thông báo tạm dừng. Thư Thời nhận lấy nước trái cây Tiểu Hiên đưa, nói nhỏ với cậu ta: "Sao anh lại có cảm giác hôm nay mọi người đều khách khí với anh thế. Em nói thật đi, có phải tối hôm qua anh mượn rượu mà phát điên dọa mọi người không?"
Tiểu Hiên an ủi cậu: "Không có đâu, anh đừng nghĩ nhiều. Để mấy hôm nữa mọi người quen là được." Nói cho cùng thì em trai nhà bên có khoác lên vỏ bọc cậu ấm đi chẳng nữa thì bản chất vẫn là em trai nhà bên thôi.
Thư Thời gật đầu, cái hiểu cái không, dù cho cậu chẳng biết mọi người phải quen với cái gì.
"À đúng rồi, sao không thấy thầy Trương đâu cả?" Vừa rồi cậu có một cảnh quay đối diễn với thầy Trương, vậy mà đạo diễn Lưu nói diễn viên không tới, tạm gác đó để sau quay tiếp.
Vẻ mặt Tiểu Hiên như thường: "Sáng nay em mới biết chuyện này. Em nghe nói thầy Trương hình như do trùng lịch nên đã chấm dứt hợp đồng với đoàn phim rồi."
Thư Thời kinh ngạc: "Đến đoàn phim quay rồi mới phát hiện trùng lịch á? Người đại diện của thầy Trương quá vô trách nhiệm rồi!"
Ngay cả lịch trình của nghệ sĩ cũng sắp xếp trùng được.
"Cũng có thể không phải như vậy."
Không khác những gì Tiểu Hiên nói lắm, chỉ trong vài ngày mọi người cũng đã quen với thiết lập tính cách mới "em trai nhà giàu kế bên không làm giá" của Thư Thời.
Đặc biệt là Liêu Hàng.
Trước đây, anh và Thư Thời có mối quan hệ tốt nhất trong đoàn phim này, kề vai sát cánh là chuyện thường tình.
Vậy mà chỉ trong một buổi tối, anh biết được rằng bạn bè của mình có thể có hoàn cảnh gia đình tương tự như ông chủ lớn của bên đầu tư, đột nhiên chỗ nào cũng thấy không được tự nhiên.
Mấy hôm trước lúc nói chuyện Thư Thời còn loạn xưng hô (*) khiến cho Thư Thời chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, trực tiếp hỏi: "Anh đang học lại ngữ văn tiểu học à?" Còn không biết phân biệt cách xưng hô nữa.
(*) Ở đây Liêu Hàng lẫn giữa "您" và "你", một cái mang ý nghĩa kính trọng, một cái là xưng hô thông thường.
Liêu Hàng không khỏi búng một cái vào trán Thư Thời: "Cậu mới là người không đạt ngữ văn tiểu học ấy!"
Hai người bắt đầu tương tác với chế độ trẻ con tiểu học ngay tại chỗ.
Cãi nhau một hồi xong thì trong lòng Liêu Hàng cũng thoải mái.
Bất kể Thư Thời giàu hay là không, dù sao cậu cũng không làm giá như mấy kẻ có tiền khác, vẫn là cái tên ngây thơ trước kia, sao phải chấp cái tên có giá của dân thường này.
Tốn công căng thẳng một hồi.
Sau khi nghĩ thông, Liêu Hàng khoác cổ Thư Thời hỏi: "Ở cửa sau trường học mới mở một quán ăn. Buổi trưa cậu có muốn đến thử không?"
Thư Thời lắc đầu: "Để mai đi, hôm nay Cô-, dì giúp việc nhà Diệp tổng làm món gà nấu nước dừa. Em muốn qua chỗ anh ấy ăn."
*Gà nấu nước dừa.
Liêu Hàng chậc một tiếng: "Thế đi đi, trưa mai rồi đến."
Đồ ăn ở chỗ Diệp tổng không phải là thứ quán ăn ở cửa sau trường có thể so sánh. Mấy ngày nay tám món chính thì anh đã thấy năm, chẳng món nào lặp lại.
Quả thật là tư bản vô nhân đạo.
Sau tối hôm đó, mọi người đối với chuyện Thư Thời và Diệp tổng cùng nhau dùng cơm ở khu nghỉ ngơi cũng không lấy làm lạ nữa.
Dù sao quan hệ của người ta tốt thì quan tâm một chút cũng là bình thường.
Lúc đầu Thư Thời còn hơi lo lắng, mình đến chỗ đại mỹ nhân ăn thường xuyên như thế, liệu có khiến mọi người nghĩ nhiều hay không.
Cuối cùng cậu phát hiện, mọi người so với đương sự là cậu còn tự nhiên hơn, thậm chí có lúc còn hỏi hôm nay cậu ăn món gì.
Lâu dần khi Thư Thời đi ăn ké cũng không còn gánh nặng tâm lý gì nữa.
Nhưng cậu vẫn cực kỳ nghi ngờ, nếu đại mỹ nhân nói Cô Hoạch Điểu nấu hơi nhiều đồ, đâu thể ngày nào cũng nấu quá trớn như vậy, trừ khi là cố ý.
Nghĩ vậy, trong lòng Thư Thời cảm động. Đại mỹ nhân đến giám sát công việc cũng không quên tình làng nghĩa xóm của bọn họ. Lúc ăn cơm còn không quên nấu cả phần mình, thật khiến cho hồ ly cảm động.
Lúc tặng quà, cậu nhất định phải tặng một món quà thật lớn mới được.
Buổi sáng sau khi quay xong cảnh cuối cùng đối diễn với Chương Thi Vân, Thư Thời liền chuẩn bị thu dọn đồ đạc về khách sạn nghỉ ngơi.
Tuy nhiên, Chương Thi Vân nhìn mắt cá chân của cậu, chủ động đi tới, hỏi: "Tiểu Thời à, vết thương trên mắt cá chân của em chưa khỏi hả? Có muốn đi khám không?"
Lần trước hỏi xin cô băng dán là từ buổi cùng đọc kịch bản. Qua lâu vậy rồi sao mắt cá chân vẫn còn dán băng?
Thư Thời gãi đầu, chỉ nói hàm hồ: "Có thể do miệng vết thương sâu quá haha..."
Nếu đại mỹ nhân vẫn không đi, thì có khi vết thương này quay phim xong cũng không khỏi được.
Về chuyện này thì cậu cũng buồn phiền lắm.
Lúc trở lại khách sạn, Thư Thời trực tiếp xé miếng băng dán xuống khi thay giày, lộ ra vết sẹo nhỏ màu đỏ ở mắt cá chân.
Bởi vì dán băng trong thời gian dài nên vùng xung quanh mắt cá chân bị ngứa. Quan trọng là cậu không thể không dán được, và phải tránh mặt người khác lúc gãi ngứa nữa, không thì bị người ta hỏi thì khó nói lắm.
Thư Thời nhìn dấu vết màu trắng vì dán băng kia mà rầu. Cậu chẳng thể cứ để như này hết hai tháng được?
Nếu không chỗ này của cậu vốn không vấn đề gì cũng sẽ bị bí đến nổi sởi mất.
Nhưng bây giờ không còn cách nào tốt hơn, cậu cũng chỉ có thể xé băng dán ra lúc ở trong phòng khách sạn mà thôi.
Thư Thời thở dài, xoa xoa vết sẹo đỏ nho nhỏ, không quan tâm nó nữa, mà đứng lên tìm máy tính bảng của cậu.
Chiều nay không có cảnh quay, cậu định một mình xem phim trong phòng, nhân tiện phân tích diễn biến cảm xúc khi quay.
Chỉ có điều sau lần cuối sử dụng, chẳng biết máy đã bị cậu nhét chỗ nào. Có khi nào Tiểu Hiên đã cất nó đi không nhỉ?
Thư Thời đang tìm thì nghe thấy tiếng mở cửa, không hề quay đầu lại mà hỏi: "Tiểu Hiên à, trước em dọn đồ có thấy máy tính bảng của anh không?"
Không ai đáp lại.
Thư Thời khó hiểu quay đầu, chợt thấy được đại mỹ nhân cách đó không xa, hơn nữa tầm mắt của đối phương rõ ràng đang tập trung trên chân cậu.
Thư Thời lập tức cứng người. Xong rồi, có phải hắn đã phát hiện ra hay không? Chứ nếu không hắn nhìn chằm chằm chân mình làm gì?
Xong rồi xong rồi, hắn nhíu mày kìa! Có phải đang bực mình hay không?!
Diệp Vọng cau mày nhìn chằm chằm chân Thư Thời, chỉ cảm thấy con hồ ly ngốc này thật chẳng khiến người khác bớt lo hơn tí nào.
Sàn phòng khách sạn lạnh như vậy mà cũng không biết đường mang dép vào?
