Tui Tưởng Tui Là Lương Thực Dự Trữ

Chương 38: Mời



Sau khi ăn bánh ngọt xong, đoàn phim tiếp tục khởi công. Thư Thời trang điểm xong thì ngồi xuống chiếc ghế trên giảng đường.

Quyển sách đặt trên đùi vừa rồi đã được đóng lại, lặng lẽ nằm trên bàn cùng với hộp bánh ngọt màu hồng phấn.

Mà chủ nhân của cuốn sách, lúc này đây đang đặt ánh mắt hướng về phim trường.

Màn đầu tiên vẫn chưa qua, nên lúc này bắt đầu vẫn tiếp tục quay màn 1.

Cùng một chỗ ngồi, cùng một biểu cảm, Diệp Vọng nhìn thấy hồ ly ngốc kia vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh. trong đầu lại hiện lên hình ảnh đối phương vỗ lên sô pha mời hắn cùng xem phim, cùng với cảnh hình thái hồ ly vỗ sô pha giục mình xem TV ngày trước.

Hai cảnh tượng dần dần trùng lặp trong đầu hắn, rõ ràng vừa rồi còn cảm thấy không khác lắm, lúc này lại thấy không giống.

Diệp Vọng thu lại ánh mắt, nhìn đồ ngọt ăn dở trong tay, ánh mắt chợt dịu đi.

Hồ ly ngốc trước kia chỉ được bảo hộ dưới cánh chim của hắn, lại không ngờ, bây giờ cũng có tâm tư cẩn thận như này.

Có thể là do được nghỉ ngơi một lúc, điều chỉnh xong nên trạng thái của nam diễn viên kia tốt lên không ít. Màn diễn vừa rồi NG năm lần không qua, lúc này lần hai đã đạt.

Vài cảnh quay sau đó cũng không có vấn đề gì lớn nữa.

Sau khi các cảnh quay trong giảng đường chấm dứt, đoàn phim sẽ bắt đầu đổi địa điểm.

Thư Thời đi phía trước, Tiểu Hiên theo sau cậu, hai người đi theo đoàn phim tới khán phòng nhỏ của hội trường.

Bởi dù sao cũng là đoàn phim nên xung quanh cũng có không ít sinh viên hóng hớt đi theo. Cảm thấy có người theo dõi, Thư Thời cũng chỉ nghĩ đó là sinh viên tò mò theo sau mà thôi, cũng không quay đầu lại nhìn.

Nhưng không lâu sau, Tiểu Hiên tăng nhanh bước chân, nhỏ giọng nói với Thư Thời: "Anh Thời, anh Lưu đang đi theo phía sau, anh có muốn quay đầu nhìn xem không?"

Nam diễn viên đóng chung với Thư Thời vừa rồi họ Lưu.

Thư Thời quay đầu lại, quả nhiên thấy anh Lưu đang đi theo cách đó không xa.

Người kia theo sau một khoảng không xa không gần, nhìn thấy cậu thì xấu hổ gãi đầu, dường như có điều muốn nói.

Sau khi thấy Thư Thời nhìn quá, đối phương nhanh chóng tăng tốc độ: "Vừa rồi cảm ơn em đã giúp đỡ anh. Hôm qua anh có việc nên tâm trạng không tốt lắm, ảnh hưởng tới tiến độ quay phim hôm nay. Còn khiến em phải diễn đi diễn lại nhiều lần như vậy, thật ngại quá."

Lần đầu tiên có người giải thích với Thư Thời vì chuyện như này. Cậu cũng không biết phải làm sao, bèn vội vàng xua tay: "Cũng không có gì đâu, chỉ là không trong trạng thái thôi. Anh xem, lần trước em với Liêu Hàng cũng phải quay hơn mười lần đó. Đều là chuyện thường tình mà thôi, không cần khách khí, là chuyện em nên làm."

Liêu Hàng vừa hay đi cách đó ba bước, nghe rõ rành mạch những lời này: "..." Cứ có cảm giác chẳng hiểu sao bị đâm một nhát.

Sau khi Thư Thời nói xong, nhìn thấy Tiểu Hiên còn dư một hộp bánh shuffle liền tặng anh Lưu luôn.

Cậu không biết đối phương vì sao mà không vui, nhưng chỉ cần ăn chút đồ ngọt, hẳn tâm trạng sẽ tốt lên thôi.

Anh Lưu nhìn hộp quà màu hồng nhạt trong tay, hơi giật mình.

Lúc Thư Thời tạm biệt anh ta, luôn cảm thấy hốc mắt đối phương ươn ướt, chẳng lẽ là ảo giác?

*

Sau khoảng thời gian cọ sát ban đầu, đoàn phim sẽ đẩy nhanh tiến độ. Vì vậy mà mấy ngày nay trừ những cảnh quay ban ngày, Thư Thời còn cả cảnh quay ban đêm.

Sau khi đối thoại với Chương Thi Vân vài câu, Thư Thời đã thấm mệt.

Chẳng còn cách nào khác, thường thì lúc này cậu đã nằm trên giường chuẩn bị đi ngủ rồi. Đồng hồ sinh học mạnh quá, cậu không cưỡng lại được.

Cho nên cậu bèn nâng kịch bản lên cao để che khuất mặt, ỷ vào có kịch bản che mà ngáp một cái thật to.

Lúc này Diệp Vọng vẫn chưa rời đi. Việc ngủ đối với hắn có hay không thì cũng chẳng sao, nên kết thúc công việc sớm hay muộn đối với hắn không khác nhau lắm.

Lúc đầu đoàn phim đối với nhà đầu tư giám sát trường quay này còn có chút không quen, nhưng sau một thời gian quan sát thì thấy vị này hoàn toàn bàng quan. Ngoại trừ Thư Thời thì hắn không nói chuyện với người nào khác, dần dần không còn gánh nặng tâm lý nào nữa.

Vị trí của Diệp Vọng vừa hay đứng bên cạnh Thư Thời, từ góc đồ này có thể nhìn thấy rõ bộ dáng ngáp ngủ của Thư Thời.

Hai má căng ra, rồi lại trở lại hình dạng ban đầu, sau đó lại hít thêm hai hơi, dường như muốn cho hơi lạnh phả vào miệng để tỉnh táo hơn chút, nhưng cũng vì vậy mà hai má phồng lên.

Diệp Vọng chỉ cảm thấy cái tay vừa "nhặt" chiếc lá mềm xuống lại bắt đầu rục rịch.

Nhưng hắn cũng chỉ cuộn tay lại, cuối cùng cũng không làm gì.

Dù sao hồ ly ngốc kia vẫn đang làm việc.

Nhưng lại nói, hồ ly ngốc này trong ấn tượng của hắn cũng đã thay đổi vài phần.

Ngày trước khi còn ở nhà, hồ ly ngốc kia làm gì có nhiều kiêng dè như thế. Khi mệt sẽ dựa lên đầu gối hắn nằm ngủ, thi thoảng ngủ say còn sẽ làm ướt cả quần hắn, lại chưa bao giờ thấy cậu chột dạ chút nào. Từ trước đến nay khi tỉnh ngủ một cái là sẽ vẫy đuôi bỏ đi.

Làm sao giống như bây giờ, đến ngáp cũng phải bận tâm hình tượng.

Hồ ly ngốc ra ngoài một thời gian, cũng không tính là không có tiến bộ.

Thư Thời đang chờ đến vai diễn của mình, ngẫm nghĩ lại thấy không ổn mấy. Giờ c*̃ng muộn lắm rồi, bèn bảo Tiểu Hiên đi mua cà phê nóng về, giúp mọi người nâng cao tinh thần.

Cậu cũng tiện đó tỉnh táo hơn chút, không thì cậu thật sự sợ rằng chút nữa đầu óc mơ hồ mà nói sai.

Nhưng sau khi Tiểu Hiên ra ngoài không lâu, Thư Thời lại nghĩ ra điều gì đó, quay đầu muốn tìm người dặn dò thêm vài câu, vậy mà phát hiện người đã đi mất tăm.

Đành phải gửi tin Wechat vậy.

Vì thế mà mọi người đều nhận được một cốc cà phê nóng, ngay cả Diệp Tứ cũng có phần, chỉ có đưa đến tay Diệp Vọng lại là một cốc soda chanh.

*Soda chanh mật ong (soda chanh phải uống lạnh mới ngon, nhưng ban đêm thì chắc không nên uống đá, thêm chút mật ong vào sẽ tốt cho sức khỏe lắm á.)

Thư Thời biết đại mỹ nhân không thích uống cà phê, bình thường chỉ thấy hắn uống toàn nước lọc.

Nhưng mọi người đều có cà phê, đưa đại mỹ nhân nước lọc thôi thì cảm giác hơi bị keo kiệt, thế nên cậu tự mình đổi nước lọc thành soda chanh.

Hy vọng đại mỹ nhân sẽ không ghét nó.

Lúc Diệp Tứ uống cà phê nóng, nhìn nước soda tiên sinh nhà mình uống, chỉ cảm thấy hồ ly nhỏ kia, có thể ở bên tiên sinh lâu như vậy, cũng không phải là không có nguyên do.

Tuy nhìn ngây ngô, nhưng tâm tư cẩn thận, đều chạm vào đúng lòng người.

Đợi mãi cho đến tận mười hai giờ đêm, cuối cùng cũng đến cảnh diễn của Thư Thời. Lúc này hai mí mắt cậu đã bắt đầu choảng nhau rồi.

Nghe thấy tiếng biên kịch gọi, mất vài phút cậu mới tỉnh táo được.

Quả nhiên anh Trương nói đúng, sau khi vào đoàn phim, có thể ngủ đủ hay không cũng là cả một vấn đề.

May mà cảnh này cũng không khó lắm, Thư Thời rửa mặt bằng nước lạnh xong, miễn cưỡng vào được trạng thái.

Sau cảnh này sẽ là nghỉ ngơi giữa giờ, lát nữa cậu vẫn còn một cảnh diễn khác.

Có lẽ sẽ mất hơn nửa giờ.

Khi Thư Thời bước ra khỏi tầm camera, cậu nhận lấy cà phê nóng Tiểu Hiên đưa qua, lắc lắc đầu, cảm thấy không hiệu quả lắm.

Vì vậy cậu bước tới khu nghỉ ngơi của Diệp Vọng, ngồi xuống ghế dựa bên cạnh Diệp Vọng, tiện tay nhấc lấy cuốn sách trong tay Diệp Vọng. Có chút thấm thía nói: "Đừng đọc sách ở chỗ đèn tối như này, không tốt cho mắt đâu."

Tuy đều là yêu quái nhưng đôi mắt vẫn nên giữ gìn thật tốt.

Nghe vậy, Diệp Vọng sửng sốt trong phút chốc, rồi cũng thuận theo cậu.

Xem ra trong khoảng thời gian này, hồ ly ngốc không chỉ đầu óc có tiến bộ mà ngay cả cái gan cũng lớn hơn rồi .

"Em mệt quá, để em ngủ một lúc nhé. Đợi chút nữa đến lượt của em thì nhớ gọi em dậy."

Thư Thời nói xong liền ngửa đầu ra nằm trên ghế thiếp đi. Không lâu sau trên phim trường ồn ào náo nhiệt xuất hiện một tiếng ngáy khe khẽ.

*

Lúc Thư Thời tỉnh lại lần nữa thì đã là sáng sớm hôm sau. Có thể là do tối qua mệt quá, cả đêm cũng chẳng mơ giấc nào, cậu ngủ thẳng đến rạng sáng, ngay cả về phòng lúc nào cậu cũng không nhớ rõ.

Nói đi cũng phải nói lại, tối hôm qua hình như cậu còn một cảnh chưa quay nhỉ?

Để lát nữa hỏi đạo diễn vậy.

Khi đến phim trường, cậu hỏi ra mới biết được, tối hôm qua nhìn cậu mệt mỏi quá nên đạo diễn đã chủ động cho cậu về nghỉ ngơi trước.

Thư Thời nghe xong thì ngượng ngùng gãi đầu: "Cảm ơn đạo diễn Lưu."

Cũng không biết tối hôm qua bản thân ngủ có an ổn hay là không, chắc sẽ không ngáy chứ nhỉ?

Nhưng cậu chẳng kịp xoắn xuýt về vấn đề này lâu, Liêu Hàng đã đi tới, giọng điệu thần thần bí bí: "Mấy ngày nữa là bộ phim của Triệu Tùng sẽ được công chiếu, có muốn đi xem cùng không?"

Triệu Tùng là diễn viên thiên tài khó gặp hàng chục năm qua trong làng giải trí, anh sinh ra để dành cho màn ảnh rộng.

Không lâu sau khi ra mắt đã giành được nhiều giải thưởng khác nhau, hiện tại tất nhiên cũng đã là một ảnh đế có đủ loại giải thưởng*.

* Gốc là Grand Slam, có nghĩa là đã giành được tất cả các giải thưởng hàng đầu trong một lĩnh vực nhất định.

Chỉ là vài năm sau khi kết hôn, tần suất diễn phim của Triệu Tùng giảm đi rất nhiều. Sau khi vợ sinh con vào năm ngoái, ngay cả show cũng không tham gia.

Bộ phim "Cố nhân của Himalayas" này là bộ phim anh đóng năm kia nhưng được xếp lịch chiếu vào năm nay.

Bộ phim này đã giành được giải Kim Hùng cho Phim truyện xuất sắc nhất tại Liên hoan phim Quốc tế Berlin ở Đức vừa qua. Triệu Tùng cũng giành được giải Ngân Hùng cho Nam diễn viên chính xuất sắc nhất nhờ kỹ năng diễn xuất đỉnh cao trong phim.

Cho nên lúc nghe được tên phim, Thư Thời lập tức hoạt bát lên.

"Thật không? Ngày nào? Khi nào đi?"

Liêu Hàng cho cậu xem trang đặt vé trên điện thoại di động, "Tối thứ bảy này, bắt đầu lúc 7 giờ."

"Em muốn đi!"

Vậy là cả hai liền hẹn nhau cùng đi xem phim vào tối thứ bảy.

Vì chuyện này mà mấy ngày nay Thư Thời đều cực kỳ phấn khởi.

Nhưng vậy mà không như mong đợi, tối thứ năm người đại diện của Liêu Hàng gọi điện tới, bảo anh tham gia một buổi dạ tiệc từ thiện vào tối thứ Bảy và đi thảm đỏ.

Cho nên cuộc hẹn đành phải hủy bỏ.

Thư Thời nghĩ chẳng sao cả, một mình cậu cũng OK hết, không thành vấn đề.

Nhưng có lẽ Liêu Hàng áy náy vì thất hứa nên gửi mã QR của hai cái vé cho Thư Thời: "Mua cũng đã mua rồi, dù sao cũng phải đi. Cậu tìm một người đi cùng, anh lười trả lại vé."

Vậy là Thư Thời cứ thế có hai vé xem phim.

Những người cậu quen trong đoàn phim, một là Liêu Hàng, một chính là đại mỹ nhân.

Nhưng cậu lại nghĩ chắc chỉ có mình cậu cho rằng cậu và đại mỹ nhân thân nhau thôi, không biết đại mỹ nhân có đồng ý cùng đi xem phim với cậu hay không.

Lần trước xem riêng trong phòng cũng tốt, nhưng nếu xem ở rạp chiếu phim thì cảm giác đúng hơn rất nhiều.

Không biết đại mỹ nhân có cảm thấy đường đột hay không.

Dù sao quan hệ của hai người bọn họ lúc này phần nhiều hẳn là... bạn ăn cơm?

Ôm tâm trạng thấp thỏm, Thư Thời lần đầu gõ cửa phòng 614 đối diện.

Chương trước Chương tiếp
Vietwriter Bongdaso Bongdapro Keonhacaivip THABET
Loading...