Hôm sau, Thư Thời đang học thuộc lời thoại như thường lệ chợt cảm thấy có điều gì đó không ổn. Dường như cậu luôn cảm thấy có một ánh mắt sau lưng mình, khiến cho hồ ly không thoải mái.
Nhưng đến khi cậu buông kịch bản xuống nhìn xung quanh thì lại không phát hiện ra điều gì, chỉ thấy đại mỹ nhân đang gật đầu chào hỏi với cậu.
Vẻ mặt Thư Thời khó hiểu, chẳng lẽ là tối qua không ngủ đủ nên xuất hiện ảo giác?
Nhưng rõ ràng hôm qua cậu ngủ cũng ngon lắm mà, ngay cả nằm mơ cũng không có.
Ở bên kia, Diệp Tứ, đứng bên cạnh vừa rót cho tiên sinh nhà mình một cốc soda, duy trì im lặng không lên tiếng.
Cuốn sách ngày hôm qua chưa đọc xong, sáng nay vẫn thấy nằm cô đơn trên bàn, không được mở ra.
Mà Diệp Vọng dường như đã mất hứng thú với cuốn sách này, chỉ nhàn nhã nhìn Thư Thời. Ánh mắt hắn mang theo vài phần nghiền ngẫm, còn có chút đăm chiêu.
Từ khi đến đoàn phim, hắn chỉ ngồi một bên, chẳng mấy khi để mắt đến hành động của hồ ly ngốc.
Chỉ có cho ăn ngày ba bữa là còn nghiêm túc, ngoài ra hắn mặc kệ.
Nhưng hôm nay hắn quan sát mới phát hiện, hồ ly ngốc này quả thật hơi ngoài dự kiến của hắn.
Trước đạo diễn luôn miệng khen cậu có thiên phú, hắn cũng chỉ cho rằng đó là lời nịnh nọt hay khách sáo mà thôi, nhưng lúc này mới biết được, hồ ly ngốc kia đúng là có chút tài năng.
Đối với những bước chuẩn bị cảm xúc mà những người khác phải làm, cậu đều không cần. Mắt nhắm lại một cái rồi mở ra, thì cậu đã hoàn toàn thành một người khác.
Quả là có thể kham được mấy lời khen của đạo diễn. Có khi là quá đủ ấy chứ.
Chỉ có điều, hồ ly ngốc kia đối xử với người khác thật quá mềm mỏng.
Mấy nhân viên đằng sau không biết đang đợi ai, chỉ cách hồ ly ngốc chừng mười bước chân, đang nhỏ giọng tám chuyện về hồ ly ngốc.
Mà hồ ly ngốc kia rõ ràng đã nghe không sót chút gì, lại chẳng tỏ vẻ, không còn bộ dáng diễu võ dương oai như lúc trước ở nhà.
Diệp Vọng nhíu mày, cảm thấy chỉ có điểm này là hắn không thích được.
Đúng là Thư Thời đã nghe hết lời nói của diễn viên quần chúng kia. Người nọ thấy cậu thân thiết được với không chỉ đại mỹ nhân mà còn Liêu Hàng, chị Thi Vân thì cảm thấy cậu "có người chống lưng", "nịnh hót lấy lòng" các thứ.
Nhưng cậu cũng chẳng thấy cần thiết phải bực về chuyện ấy. Tư tưởng của gã bẩn thỉu, cậu chẳng cần phải so đo, chấp nhặt với gã. Vì vậy cậu chẳng để ý nữa, vẫn là một bộ dáng không hay biết gì mà nói chuyện với Liêu Hàng như cũ.
Nhưng cậu còn chưa nói được mấy câu lại chợt nghe thấy tiếng kinh hô từ đằng sau.
"... Này! Anh làm sao thế? Không có chuyện gì chứ?"
"Sao đang đi trên đường phẳng mà cũng ngã đến rách mặt thế, có muốn đi viện không?"
Thư Thời quay đầu lại thì thấy người vừa rồi nói xấu cậu đang cực kỳ chật vật đứng dậy từ trên mặt đất, xem chừng là vừa vồ ếch xong. Chẳng biết răng có sao không chứ mặt còn có cả vệt máu.
Nhìn qua hơi đáng sợ.
Cậu ngẩng đầu nhìn lên, chẳng lẽ thật sự là trên đầu ba thước có thần linh?
Lúc gần đến mười giờ, Diệp Tứ nhận được cuộc gọi của Cô Hoạch Điểu, hỏi trưa hôm nay phải làm món gì.
Diệp Tứ nghi ngờ hỏi lại: "Không phải bình thường đều là tự bà quyết định à?"
Cô Hoạch Điểu cũng lơ mơ: "Tại sáng nay tiên sinh nói với tôi, kêu tôi chờ đến khi ngài ấy gọi lại chọn món."
Nhưng bà chờ đến giờ cũng không thấy gì, bèn gọi điện hỏi lại.
Diệp Tứ cúp điện thoại, quay đầu nhìn Diệp Vọng: "Thưa ngài, cơm trưa hôm nay..."
Diệp Vọng hất cằm: "Hỏi tên nhóc kia."
Vì thế Thư Thời đang nghỉ giữa giờ bị hỏi muốn ăn gì, vẻ mặt hoang mang.
Loại chuyện này hỏi cậu làm gì? Chẳng phải bình thường đều là Cô Hoạch Điểu hoặc đại mỹ nhân quyết định à? Cậu chỉ đi ăn chực thôi, hỏi cậu chẳng phải là kỳ lắm sao?
Nhưng nhìn khuôn mặt niềm nở của Diệp Tứ, Thư Thời cũng đành phải vắt óc nghĩ: "... Sườn cừu vậy."
Cô Hoạch Điểu dạo này không làm sườn cừu, cậu hơi nhớ.
Sau khi Diệp Tứ rời đi, Thư Thời và Liêu Hàng lại nói về chủ đề vừa rồi: "Không phải anh nói gần đây fan của anh đến tham ban à?"
Nói đến chuyện này, vẻ mặt của Liêu Hàng rõ ràng hiện lên vẻ khó xử: "Chuyện này thì anh đã nói trong nhóm là chỉ cần có lòng là được, không cần phải đi xa tiếp ứng như thế các loại. Nhưng mấy ẻm nhất quyết muốn đến, chẳng còn cách nào khác."
Trong mắt Thư Thời hâm mộ: "Không biết đến lúc nào em mới có fan đến tham ban như vậy nữa."
Liêu Hàng nghe vậy vỗ vai cậu: "Chờ đến khi phim chiếu là được. Đến lúc đó chắc chắn sẽ có một lượng lớn người hâm mộ tràn qua chỗ cậu."
Nhưng hắn nói được một nửa thì thấy không đúng lắm: "Cũng không hẳn, giá trị nhan sắc này của cậu chẳng thể không có lấy chút fan nào chứ."
"Nhưng em không đăng ảnh selfie lên weibo."
"... Bình thường cậu không đi marketing à?" Liêu Hàng có chút không nói lên lời.
"Em không có fan thì đi marketing làm gì?" Thư Thời nói đến là hợp tình hợp lý.
Liêu Hàng: "..." Sao hắn lại cảm thấy đề tài vòng ngược trở lại, hơn nữa dường như còn thấy có lý là thế nào nhỉ?
*
Cơm trưa quả nhiên là có sườn cừu.
Lúc Thư Thời nhìn thấy sườn cừu trên bàn ăn, chỉ cảm thấy là dạo này đại mỹ nhân đại phát từ bi.
Cậu vừa ăn vừa bùi ngùi, tay nghề của Cô Hoạch Điểu đúng là vẫn tuyệt như thế, chẳng biết sau liệu có mở lớp dạy hay không. Nếu có thì cậu nhất định sẽ nghĩ cách thuyết phục ông nội chỉ biết trồng rau ở nhà đi học nấu ăn với Cô Hoạch Điểu.
Diệp Vọng ở phía đối diện ăn giữa chừng thì dừng động tác, nhìn hồ ly ngốc đang ăn cùng, bất giác nhíu mày.
Lâu vậy rồi, chỉ có điểm này vẫn mãi không chút tiến bộ.
Nhưng hắn nhìn nước sốt bên môi hồ ly ngốc, lại không định chỉ như ngày trước mở miệng nhắc nhở.
Đầu ngón tay phải đang cầm nĩa của Diệp Vọng bất giác cong lại.
Cảm giác quen thuộc muốn làm điều gì đó lại xuất hiện.
Huống hồ lúc này, người đang ở ngay đối diện.
Thư Thời còn đang cúi đầu cắt sườn cừu, chợt nghe thấy tiếng cạch phát ra từ bộ đồ dùng bằng bạc va chạm với bàn.
Nhưng lúc này cậu còn đang so kè với sườn cừu, chỉ kịp phân tâm nghĩ một chút: đại mỹ nhân ăn nhanh thế?
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu thấy được chiếc khăn ăn màu trắng xuất hiện trước mặt mình, sau đó là cổ tay áo của đại mỹ nhân.
Thư Thời ngẩn người, ngây ngốc ngẩng đầu lên.
Diệp Vọng cũng tiện đó dùng khăn lau nước sốt bên môi hồ ly ngốc, chậm rãi lau sạch.
Thư Thời còn chưa kịp phản ứng, trên môi đã cảm nhận được sự mềm mại của chiếc khăn.
Chờ đến khi nhận biết được chuyện gì đang xảy ra, mặt cậu đỏ phừng trong nháy mắt.
Đụ má, chẳng lẽ tướng ăn của cậu đã xấu đến nỗi đại mỹ nhân không nhìn nổi nữa à?!
Tuy rằng ngày trước hắn cũng chê bai, nhưng chưa từng ghét bỏ đến mức phải tự mình động tay thế này chứ?
Thư Thời khóc không ra nước mắt, chỉ cảm thấy lúc này mất mặt muốn chết.
Sau khi Diệp Vọng lau khô khóe miệng của hồ ly ngốc xong, cực kỳ bình thản thu khăn ăn về.
Tuy không biết tại sao lại muốn làm vậy nhưng trước giờ hắn chưa bao giờ kìm nén bản thân, luôn làm theo ý mình, muốn làm thì làm thôi.
Vì vậy cũng chẳng cảm thấy có chuyện gì không ổn.
Mà Diệp Tứ đứng hầu bên cạnh, nhìn thấy cảnh này ngay cả tay bưng nước cũng thấy khó khăn.
Anh ta luôn có cảm giác, dường như trong lúc mà mình không biết đã xảy ra chuyện gì đó không ngờ được.
Mà người chứng kiến cảnh này, không chỉ Diệp Tứ mà còn có cả Liêu Hàng đang ăn cơm hộp cách đó không xa.
Anh thề, thật sự anh chỉ vừa tùy tiện quay đầu một cái, vậy mà thấy được cảnh ông chủ lớn bên đầu tư đang lau khóe miệng anh em nhà mình.
Trực tiếp khiến anh sợ đến rơi đũa.
Không phải, bây giờ hàng xóm với nhau cũng có thể làm mấy chuyện thân mật như thế à?!
Hay là anh không theo kịp sự phát triển của thời đại nữa?
Liêu Hàng quay đầu lại, nhìn thoáng qua nam trợ lý đang và cơm bên cạnh, ma xui quỷ khiến thế nào cũng nâng tay lau khóe miệng đối phương.
Giây tiếp theo, nam trợ lý kinh ngạc ngẩng đầu, lập tức ôm hộp cơm lùi về sau ba mét: "Anh Liêu à... cái đó... thỉnh tự trọng! Em em em, em là thẳng đấy!"
Liêu Hàng: "..."
Quả nhiên là không phải do anh hiểu sai!
Hành động này người bình thường nhìn vào thể nào cũng thấy gay gay!
*
Tuy rằng cũng hơi mất mặt khi bị ghét bỏ đến mức này nhưng may mà đại mỹ nhân cũng chưa nói gì cả, Thư Thời cũng lấy lại được chút tự tin.
Sau khi ăn xong cơm trưa, đạo diễn còn chưa thông báo bắt đầu làm việc, Thư Thời cũng tiếp tục ngồi trên ghế dựa nghỉ ngơi.
Cậu quay sang nhìn thoáng qua đại mỹ nhân, đột nhiên hơi tò mò: "Sao ngày nào anh cũng mặc vest thế?"
Nhắc mới nhớ, bất kể là ngày trước ở nhà hay ở phim trường lúc này, lần nào đại mỹ nhân cũng đều mặc vest.
Chỉ có chuẩn bị đi ngủ vào buổi tối mới thay bộ đồ ngủ bằng lụa.
Diệp Vọng nhướng mày hỏi: "Không được?"
Thư Thời xua tay: "Cũng không tồi, chỉ là nghiêm trang quá. Anh tới đây giám sát phim trường chứ có phải tham dự hội nghị đâu."
Thư Thời nói xong, thấy đại mỹ nhân im lặng không nói gì, lại vội vàng nói thêm: "Em chỉ nói bừa thôi, anh không cần để trong lòng, dù sao anh mặc gì cũng đẹp hết á."
Sau khi nghe thấy nửa câu sau, trong mắt Diệp Vọng có chút vui vẻ hiếm thấy, lại mở sách trong tay ra.
Diệp Tứ đứng bên cạnh nghe thấy mấy câu này, vẻ mặt đột nhiên trở nên phức tạp.
Anh ta đã ở bên tiên sinh hơn một nghìn năm, cũng chỉ thấy có mỗi tiểu tiên sinh là có thể nhảy tới nhảy lui bên cạnh ngài ấy, lại có năng lực dập tắt lửa trong giây phút. Không chỉ có thể bình an sống đến giờ, mà còn được dốc lòng chở che.
Có lẽ, anh ta nên dành chút thời gian đến tham khảo nghệ thuật giao tiếp giữa người với người với tiểu tiên sinh mới được.
Khi nghe đạo diễn thông báo bắt đầu quay, Thư Thời đứng dậy khỏi ghế, đi về phía đạo diễn.
Cuối cùng mới đi được nửa đường đã bị Liêu Hàng nắm vai kéo về hướng khác, Thư Thời khó hiểu hỏi: "Anh làm gì thế?"
Liêu Hàng nhìn cậu, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, vẫn kéo cậu đến nơi chắc chắn không có một ai mới mở miệng hỏi Thư Thời: "Anh hỏi cậu này..."
Thư Thời nhìn bộ dáng ấp úng của anh lại càng tò mò: "Thế anh hỏi đi."
Liêu Hàng hơi đỏ mặt: "Chuyện đó, Diệp tổng, có phải vừa ý cậu không?"
Lần đầu tiên hỏi về vấn đề tình cảm riêng tư thế này, khiến cho một người solo từ trong trứng như anh ngượng ngùng.
"Phụt——" Thư Thời không nhìn được phụt cười.
"Sao anh nghĩ như thế được hay vậy? Trời ạ..."
Vừa ý á, đại mỹ nhân vừa ý cậu thì đúng là gặp quỷ rồi!
Liêu Hàng bị cậu cười vào mặt như vậy, trong lòng lơ mơ: "Chứ sao, anh mới nhìn thấy anh ta, ờm, lau khóe miệng cậu, anh mới cảm thấy là lạ..."
Thư Thời vỗ vai anh: "Anh yên tâm, anh ấy chẳng thể nào có khả năng vừa ý em đâu. Không, nói đúng ra thì có thể ảnh cũng chưa từng vừa ý bất cứ ai."
Liêu Hàng ngớ người: "Vì sao?"
Thư Thời gãi đầu, cố gắng giải thích ngắn gọn vài câu: "Anh ấy kén chọn lắm, chính là loại mà tất cả mọi người xung quanh đều phải tuân thủ quy tắc của ảnh ấy. Về sau nếu anh ấy tìm bạn đời, chỉ cần cái này cũng có thể hạ gục 99% người."
Còn lại 1% không bị hạ gục có thể là Diệp Tứ với Cô Hoạch Điểu.
"Thế nên anh thoải mái đi, anh ấy không thể nào vừa ý em đâu." Dù sao ngay cả lễ nghi trên bàn của cậu cũng có thể khiến cho đại mỹ nhân chê bai hồi lâu.
Hơn nữa cậu ở bên đại mỹ nhân lâu đến thế rồi, cũng chưa từng thấu hắn có lúc nào động phàm tâm, nhìn thấy cảnh thân mật trên phim truyền hình vẫn một mặt thờ ơ như thường.
Thanh tâm quả dục đến nỗi khiến cậu không thể không nghi ngờ, một mãnh thú thượng cổ như đại mỹ nhân, có phải chưa từng yêu ai bao giờ hay không.
FA hơn vạn năm.
