Sau khi ăn xong, Chung Vệ hỏi Diệp Vọng: "Diệp tổng, chúng tôi đang định tìm một chỗ thử máy, ngài có muốn đến xem chút không?"
Diệp Vọng nhìn thoáng qua Thư Thời đang cúi đầu đi theo đằng sau, "Không, tôi còn có việc."
Lúc hồ ly ngốc ăn cơm không được tự nhiên, nếu hắn đi theo e rằng cậu sẽ không thể làm hết khả năng.
Thư Thời ở phía sau thở phào nhẹ nhõm.
Chung Vệ đã dặn trợ lý đặt phòng hội nghị trong khách sạn, đi thang máy đến lầu ba là được.
Vì Diệp Vọng và Chung Vệ đã vào thang máy nên khi Thư Thời đi vào chỉ có thể đứng phía trước, còn đứng chéo đúng trước mặt Diệp Vọng.
Ánh đèn cửa thang máy sáng lên, dường như là có ảnh phản chiếu trên gương.
Thư Thời vừa ngẩng đầu đã trông thấy khuôn mặt đại mỹ nhân, hắn còn nhìn cậu, ánh mắt không dời.
Tai Thư Thời nóng lên, nhanh chóng rời mắt không dám nhìn lại.
Tại sao trước kia không phát hiện đại mỹ nhân bạo như thế, còn, còn càn rỡ như vậy!
Dưới mí mắt công chúng, lỡ chẳng may bị những người khác bắt gặp thì phải làm sao đây!
Tự cậu chột dạ, lại lén nhìn ảnh phản chiếu của Trương Kỳ và Chung Vệ trên cửa, thấy hai người này một thì đang xem điện thoại, một thì không để ý, lúc này mới yên tâm.
Sau đó tầm mắt lại lệch qua, thấy ánh mắt thẳng thừng của đại mỹ nhân, lại nhanh chóng cúi đầu.
Sao đại mỹ nhân không tém tém một chút. Rõ rệt như vậy, hắn không sợ bị cậu phát hiện sao!
Xuống đến lầu ba, cửa mở, Thư Thời không nói câu nào bước ra trước, sau đó Trương Kỳ và Chung Vệ chào tạm biệt Diệp Vọng.
Sau khi cửa thang máy đóng lại, ba người cùng đến phòng hội nghị, Trương Kỳ có lòng nhắc nhở với Thư Thời: "Vừa rồi sao cậu vô lễ như vậy, phải chào Diệp tổng trước khi rời đi chứ."
Thư Thời lơ đãng gật đầu.
Trợ lý của Chung Vệ đã đến phòng hội nghị từ trước, bố trí hoàn tất camera. Chung Vệ đưa kịch bản cho Thư Thời, "Diễn cảnh mười sáu màn ba."
Chỉ có một câu, không nói thêm gì khác.
Thư Thời cảm thấy bây giờ đạo diễn Chung khác với lúc trước khi ăn cơm, có thể là vì liên quan đến lĩnh vực chuyên môn của ông cho nên cả người trở nên thật uy nghiêm.
Cậu mở kịch bản, lúc đọc đoạn tóm tắt sơ lược chuyện xưa mà khẽ giật mình, đoạn dạo đầu như vậy có rất ít phim nào chú trọng.
Nếu lần này có thể trúng tuyển, bất kể là vai nào, hẳn là đều có thể học hỏi rất nhiều.
Nhưng khi cậu lật đến cảnh mười sáu màn ba thì lập tức trở nên mù mờ.
Thư Thời sửng sốt ngẩng đầu, nhìn đến Chung Vệ, giọng điệu như là không xác định: "Đạo diễn Chung, đây... Ngài chắc là đoạn này ạ?"
Chung Vệ có thói quen cầm thuốc lá trên tay, nhưng vì lo hiện tại đang làm chính sự nên không đốt, cầm cho đỡ thèm.
Ông không để ý mà gật đầu: "Là đoạn này, yên tâm diễn."
Nói xong, ông hếch hếch cằm chỉ về một hướng: "Đạo cụ bên đó."
Thư Thời nhìn theo qua, sau khi thấy đạo cụ thì hết sức giật mình.
Trên bàn cách đó không xa là một thanh đao sắc sáng loáng.
Chào tạm biệt Chung Vệ, sau khi rời khỏi phòng hội nghị, lòng Thư Thời bất an.
Cậu hoàn toàn không ngờ rằng đạo diễn Chung sẽ để mình diễn đoạn kia, đây không phải là chọn diễn viên sao?
Phim của đạo diễn Chung, còn là chọn vai chính, cạnh tranh khốc liệt đến cỡ nào...
Hơn nữa hình tượng nhân vật chính khác xa so với hiểu biết trước đây của cậu, đối với đoạn diễn vừa rồi của mình, cậu không có chút niềm tin nào.
Vài phút sau khi diễn xong, thấy đạo diễn Chung cau mày nhìn chằm chằm mình, không biết nghĩ gì, sau đó để cậu ra về.
Cảm giác như... Khả năng được chọn là rất nhỏ.
Trương Kỳ một bên cũng thấy thế, ngay từ đầu vẻ mặt Chung Vệ đã rất nghiêm túc, cứ cau mày suốt.
Anh nhìn dáng vẻ uể oải của Thư Thời, vỗ vỗ vai cậu: "Không sao, đây mới là lần hai cậu thử máy mà đã thử phim của đạo diễn Chung, xem như là tiến bộ rất lớn rồi. Cứ từ từ từng bước, không vội."
Thư Thời chà mạnh hai má để xua tan cảm xúc bản thân, "Cố hết sức rồi, nghe ý trời thôi."
Chỉ năm phút, cậu đã đẩy trạng thái lên mức tốt nhất, nếu không được nữa thì là do cậu chưa đủ giỏi, không có gì đáng nói.
Sau khi trở lại tiểu khu, Thư Thời về nhà mình, thu dọn cuốn ghi chép hôm qua, bên trong là những tác phẩm trước đây của đạo diễn Chung, cậu còn tưởng rằng sẽ có ích, nhưng không ngờ chủ đề kịch bản lần này thế mà lại như vậy...
Cậu khẽ thở dài, cất sổ ghi chép vào ngăn kéo, sau đó mới biến về nguyên hình trở lại phòng bên.
Khi cậu trèo qua cửa sổ, không có ai ở nhà, cực kì im lặng.
Thư Thời nhìn xuống ngoài kia, theo thói quen tính xem thử còn bao lâu nữa thì đại mỹ nhân trở về, tính được giữa chừng mới chợt nhớ ra hôm nay đại mỹ nhân không về ăn cơm.
Ý thức được điều này, Thư Thời ghé lên sô pha, xem nam nữ chính đang cãi cọ om sòm trên TV, bỗng cảm thấy thật vô nghĩa.
Giờ ăn cơm, một hồ ly Thư Thời đứng trên ghế, chợt có cảm giác không quen phía đối diện vắng người, theo bản năng mà nhìn lên trước.
Sau khi phản ứng, Thư Thời thấy lạ trong lòng: rõ ràng trước kia ở nhà mình cậu vẫn luôn một thân một hồ ăn cơm chiều, khi đó cũng có thấy gì đâu.
Rời khỏi tiệc tối sớm, Diệp Vọng ngồi sau xe nhìn máy tính bảng, thỉnh thoảng liếc qua đồng hồ một cái.
Diệp Tứ ngồi ở ghế phó lái, trong lòng hiểu rõ, "Ngài không cần lo, Cô Hoạch Điểu vừa mới báo với tôi đêm nay tiểu tiên sinh ăn được, sau khi ăn xong còn làm thêm hai chén bánh ngọt."
Tầm mắt Diệp Vọng nhạt nhẽo dời đi, nhìn ra ngoài cửa sổ, không bày tỏ ý kiến với lời của Diệp Tứ, chỉ nhẹ "Ừ" một tiếng.
Xe chạy qua ngã tư náo nhiệt, đúng lúc đi ngang khu trung tâm mua sắm lớn.
Như nhớ tới cái gì, Diệp Vọng đột nhiên bảo dừng xe.
Diệp Tứ mờ mịt cùng theo xuống, đi đến khu bán đồ ăn vặt, sau đó nhìn tiên sinh nhà mình, bắt chước người khác xách theo một cái giỏ, vẻ mặt bình tĩnh, trong bình tĩnh còn có chút gì đó mù mờ không biết phải đi đâu.
Diệp Tứ hơi buồn cười, nhưng sợ bị trừ lương nên vẫn nhịn lại, bước đến nói cho hắn khu đồ ăn vặt tiểu tiên sinh thường ghé.
Diệp Vọng mím môi, "Ta biết rồi."
Diệp Tứ gật đầu: "Tôi biết ngài biết, nhưng đây là trách nhiệm của cấp dưới là tôi."
Cạnh cửa hàng bán đồ ăn nhanh là một cửa hàng b*n n**c hoa, một số tủ trưng bày được đặt gần đó.
Diệp Vọng chọn đồ ăn vặt xong chuẩn bị thanh toán thì đột nhiên nhà bên có tiếng thủy tinh vỡ, đồng thời còn có âm thanh xin lỗi của phụ nữ.
Nhưng mấy chuyện này không liên quan gì đến Diệp Vọng cả, thanh toán xong, hắn đưa túi đồ ăn cho Diệp Tứ rồi ghé qua cửa hàng bên cạnh, mắt cũng không thèm liếc một cái.
Hồ ly Thư Thời nằm trên sô pha xem TV, thỉnh thoảng đuôi ve vẩy một cái, gắng sức tỏ vẻ bản thân không chán chút nào.
Chẳng qua đêm nay không có ai vuốt lông cho cậu, cũng không ai mát xa cho dễ tiêu, nên thực chất vẫn là rất chán.
Nghe có tiếng động cơ bên ngoài, hai tai Thư Thời vểnh lên, đầu cũng ngẩng một chút, cẩn thận phân biệt, sau đó xác định đây chính là tiếng xe của đại mỹ nhân.
Cậu vô thức muốn đến xem đại mỹ nhân, nhưng lại cảm thấy hình như mình hăng hái quá rồi, thế là lại vòng trở lại.
Đuôi Thư Thời lắc lắc trên sô pha, ánh mắt nhìn chằm chằm lên màn hình, giả bộ tỏ vẻ như không có chuyện gì xảy ra.
Vì thế Diệp Vọng về nhà mở cửa, đầu tiên là nhìn đến cái ót của hồ ly ngốc.
Đây là... Không vui à?
Diệp Tứ để túi đồ ăn vặt lên bàn trà, cố ý giải thích: "Hôm nay trên đường về tiên sinh đã vào khu mua sắm một hồi, mua mấy đồ ăn vặt."
Thư Thời mất tự nhiên rời mắt khỏi TV, tựa như không để ý mà nhìn qua túi lớn.
Đều là món ưa thích của cậu, không tồi! Đại mỹ nhân là tốt nhất!
Diệp Vọng thấy hồ ly ngốc lại bắt đầu vẫy đuôi, bước đến đưa tay bế cậu lên.
Vì đồ ăn vặt mà Thư Thời hết dè dặt, cọ cọ đại mỹ nhân. Kết quả là mới được ôm vào lòng, cái mũi vừa động, cậu lập tức bùng nổ.
Trên người đại mỹ nhân vẫn luôn là mùi hương nhạt, chưa bao giờ dùng nước hoa, nhưng tại sao lúc này cậu lại ngửi ra mùi nước hoa trên người đại mỹ nhân thế!
Vẫn là nó, cái mùi ngọt ngào này!
Vừa ngửi là biết không phải đại mỹ nhân dùng, chỉ có thể là do tiếp xúc với người khác bị ám lại, mà để ám được mùi nước hoa lên, vậy chắc chắn là phải tiếp xúc cực kỳ thân mật!
Diệp Vọng nhìn hồ ly ngốc trong tay chạy mất còn nhe răng với mình, cảm thấy khó hiểu, khóe miệng cũng hạ xuống một ít, "Lại đây."
Thư Thời nhảy lên bàn trà, lông cả người dựng lên, trợn mắt nhìn Diệp Vọng.
Mới nói thích cậu chưa bao lâu, trên người đã mang mùi nước hoa của người khác, đại mỹ nhân không đáng tin chút nào!
Tính tình Thư Thời trỗi dậy, không thèm để ý Diệp Vọng nói gì mà quay đầu về phòng ngủ chính, chui vào ổ, cửa biệt thự nhỏ đóng cái sầm.
Cậu bực rồi đó!
Trừ điểm đại mỹ nhân!
Trừ thật nhiều điểm!
Diệp Tứ nghe động tĩnh bên này, lại cảm nhận được không khí lạnh xung quanh tiên sinh, cuối cùng vẫn quyết định chuồn trước cho yên bình.
Diệp Tứ đi rồi, Diệp Vọng nhìn xuống đồ ăn vặt trên bàn, mím môi, do dự vài giây, vẫn xách túi đi đến đặt dưới tủ TV trong phòng khách.
Thư Thời đóng cửa biệt thự nhỏ, sau đó bật đèn, lấy bảng điểm, lấy bút ra xoẹt xoẹt ghi chép lại sự việc lần này của đại mỹ nhân.
Cậu chính là con hồ ly mang thù đó!
Sau khi trừ điểm xong, Thư Thời cảm thấy chưa đủ, còn phải làm gì đó nữa mới được.
Nhưng cậu nghĩ mãi cũng không biết phải làm thêm gì, cứ thế mà mơ màng ngủ mất.
Diệp Vọng tắm rửa xong đi ra, kéo thử cửa của biệt thự nhỏ – không có phản ứng.
Hắn ngừng lại, ngưng thần nghe một chút, nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ, sau đó thì phì cười.
Hắn mở cửa, bế hồ ly ngốc đang ngủ ra, kết quả là kéo theo một tờ giấy, Diệp Vọng tiện tay cầm theo luôn.
Đặt hồ ly ngốc xuống giường đắp chăn xong, Diệp Vọng mở tờ giấy ra, thấy mấy chữ to trên mặt giấy A4: Bản đánh giá cho điểm đại mỹ nhân.
Diệp Vọng nhíu mày, tiếp tục đọc, nhìn thấy cột -0.5 điểm kia, khóe miệng nhịn không được nhếch lên.
Sau đó, hắn thấy ở phía cuối: trên người đại mỹ nhân có mùi nước hoa, -5 điểm (gạch bỏ), -2 điểm (gạch bỏ), -1 điểm.
Nhìn hàng cuối toàn là dấu vết gạch bỏ sửa lung tung, đáy mắt Diệp Vọng hiện ý cười, độ cong khóe miệng vẫn không giảm.
Còn về mùi nước hoa, chắc là sau khi đi ngang qua cửa hàng bên cạnh thì bị ám lên quần áo.
Chẳng qua chỉ một bộ đồ, thay là xong, cho nên hắn cũng không để ý lắm.
Chỉ là không ngờ hồ ly ngốc này lại để ý như vậy.
Nhưng mà cái bảng cho điểm này trông có hơi quen mắt.
